Chương 619: Vân Hải chi nhai
Mạc Mặc
07/09/2013
Hoảng loạn, Đường Phong vội kéo lại, cáo già Âu Dương Vũ đương nhiên là
không dùng lực, để mặc Đường Phong kéo qua, trong nháy mắt đã kéo đến
bên cạnh hắn.
- Đường công tử, làm phiền rồi!
Âu Dương Vũ ôm quyền cảm kích nói.
Sắc mặt Đường Phong hết xanh lại đen, hối hận muốn chết!
Tán cây phía dưới cách đó không xa, lúc này hai người ai cũng bất chấp xuất thủ với đối phương trong nháy mắt rơi xuống tán cây, hai tay nắm chặt một cành cây, cố sức giữ chặt, tự kéo chính mình.
"Rắc rắc..."
Liên tiếp những âm thanh truyền đến, vô số cành cây bởi vì không chịu nổi lực rơi xuống của hai người mà bị gãy, hai người cũng lăn như hồ lô, từ trên tán cây một đường lăn xuống ngã trên mặt đất.
Trong giây lát ngã xuống mặt đất, Đường Phong cũng bất chấp sự đau đớn trên người, bật người lên tránh ra xa vài bước, hằm hằm nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cũng trợn mắt nhe răng, nhưng động tác của hắn ưu nhã hơn nhiều, thong thả đứng lên, phủi bụi trên người, lúc này mới chậm rãi cầm chiếc đai lưng đã cởi một lần nữa thắt lại.
Đường Phong theo dõi hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đai lưng của Âu Dương tiên sinh thật dài đó!
Vừa rồi cách hắn ít nhất vài trượng, vậy mà lại bị hắn dùng đai lưng trói lấy, quả thật là vô cùng nhục nhã!
Âu Dương Vũ cười nói:
- Eo của Âu Dương dài, cho nên dùng vải nhiều để mình trông tuấn lãng hơn một chút, lại không hề nghĩ còn có tác dụng như vậy... Đường công tử, trên đầu ngươi có vài lá cây kìa.
Mũi Đường Phong phun ra hơi nóng, oán hận nhìn hắn một lúc lâu mới lấy hết lá cây trên đầu xuống, nghiến răng trèo trẹo nói:
- Âu Dương Vũ, bất kể thế nào, vừa rồi coi như bản công tử đã cứu ngươi một mạng,
- Không phải vậy.
Âu Dương Vũ lắc đầu:
- Vừa rồi Đường công tử ước gì Âu Dương chết, là Âu Dương cầu sinh thành công, không liên quan gì đến ngươi.
- Rắm thối! Nếu không phải bản công tử lòng dạ từ bi, lôi ngươi theo, hiện giờ ngươi đã sớm máu thịt lẫn lộn rồi.
Nhắc đến Đường Phong càng tức giận, trong lòng càng hận.
- Nếu Đường công tử muốn nói như vậy, vậy thì Âu Dương ta thiếu ngươi một nhân tình rồi.
- Nhân tình này, có câu nói thiếu nợ thì phải trả tiền, một giọt nước công ơn cũng phải dùng cả con suối để báo đáp lại lý lẽ bất di bất dịch. Ân cứu mạng thì lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp thì không cần, ngươi chỉ giao Tinh Hồn của Nha đầu cho ta, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau.
Đường Phong ra giá.
- Đường công tử đang uy hiếp người khác báo ân?
Âu Dương Vũ không kiềm chế được bật cười.
- Đúng.
Đường Phong nghiêm túc gật đầu.
Hai người đang nói nói, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai, Đường Phong và Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn, thấy một bóng người xinh đẹp giống như hai người vừa rồi vậy đang giương nanh múa vuốt từ trên bầu trời rơi xuống. Khiến cho Đường Phong kinh ngạc chính là, nữ nhân này là Trang Tú Tú vừa rồi ngẫu nhiên đụng phải ở bên ngoài Đường Gia Bảo. Lúc này nàng đang trong tư thế đầu dưới chân trên lộn nhào sa xuống.
Đây là sao nhỉ? Đường Phong không hiểu.
Tuy rằng không hiểu, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người khác ngã chết trước mặt mình. Tuy rằng hắn không quen nhìn Trang Tú Tú vênh váo sai khiến, nhưng hai người dù sao cũng không có thù hận, bảo hắn khoanh tay đứng nhìn, hắn không làm được.
Quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ một chút, Âu Dương Vũ nhún vai:
- Nữ nhân này quá đáng ghét, đuổi theo ta bốn ngày bốn đêm, Âu Dương ước gì nàng ngã chết!
Trông cậy vào hắn ra tay cứu giúp là không thể rồi, rơi vào đường cùng Đường Phong đành phải chạy tới vị trí Trang Tú Tú sẽ rơi xuống, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất lực lượng cuồng bạo dâng lên, bụi bặm trên đất bung lên, đất cứng đã bị Đường Phong giẫm thành hai vết chân voi.
Tinh thần trầm ổn, dùng lực ở eo, Đường Phong khẽ cong người, ngay lúc Trang Tú Tú rơi tới trước mặt mình liền đưa tay ra, chuẩn xác bắt được hai cánh tay của nàng. Trong nháy mắt Trang Tú Tú và Đường Phong cùng kêu lên đau đớn. Thân thể Đường Phong tức thì bị đụng phải hơi ngửa ra sau, cũng may đúng lúc hắn điều chỉnh trọng tâm mới không ngã. Lập tức kéo nàng sang một bên, toàn thân xoay tròn rất mạnh, mang theo thên thể Trang Tú Tú nhẹ nhang lộn mấy vòng tròn lớn.
"Rắc rắc..."
Vài tiếng giòn vang lên từ cánh tay Trang Tú Tú, rõ ràng là đã bị gãy xương. Thực lực của nàng dù là Thiên Giai thượng phẩm nhưng cũng là một nữ nhân, tố chất thân thể sao bì được với Đường Phong?
Lãn vài vòng, cuối cùng cũng giảm bớt lực đạo sa xuống của Trang Tú Tú. Lúc này Đường Phong mới buông hai cánh tay nàng ra, nữ nhân này tức khắc choáng váng như con chim nhỏ, lảo đảo vài bước rồi ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, một lát vẫn không dậy được.
- Chúc mừng Đường công tử lại cứu thêm một mạng.
Âu Dương Vũ đứng ở bên chúc mừng:
- Đường công tử có thể bảo nàng lấy thân báo đáp, tư sắc tiểu cô nương này cũng được, thực lực càng khá, có thể miễn cưỡng xứng với ngươi.
Đường Phong hậm hực lườm y, rồi quay lại nhìn Trang Tú Tú.
Nếu nữ nhân này là tiểu thư Trang gia, nói không chừng biết nơi quỷ dị này cũng nên.
Đường Phong đợi mất một lát, Trang Tú Tú lúc này mới mơ màng hồi phục lại tinh thần, hai tay của nàng gập lại bên người, một chút khí lực cũng không dùng được, bội kiếm trên tay cũng vứt trên mặt đất, chậm rãi đứng lên nhìn Đường Phong và liếc Âu Dương Vũ, tiếp đó gật đầu với Đường Phong.
- Cảm tạ.
Vừa rồi nếu không phải Đường Phong ra tay cứu giúp, nàng thật sự chết chắc rồi.
Đường Phong nhíu mày nhìn hai tay của Trang Tú Tú, đi tới phía trước nắm lấy một cánh tay của nàng, toàn thân Trang Tú Tú run lên, cắn môi không phản kháng.
- Có chút đau, cố chịu đi.
Đường Phong đang nói liền mạnh tay dùng lực, theo một tiếng rắc rắc vang lên, canh tay Trang Tú Tú một lần nữa được bẻ khớp trở lại.
Một cánh tay kia cũng làm hắn như thế, phương pháp của Đường Phong nhanh gọn, Trang Tú Tú cũng kiên cường, không kêu một tiếng.
- Đây là đâu?
Đường Phong lúc kết thúc mới mở miệng hỏi.
Trang Tú Tú liếc nhìn hai người, kinh ngạc nói:
- Các ngươi không biết đây là đâu, sao còn nhảy xuống?
- Bằng thừa.
Đường Phong khinh khinh:
- Nếu biết thì nhảy xuống sao? Ta vốn nghĩ bay qua được.
Âu Dương Vũ sờ sờ mũi:
- Ta cũng vậy...
Trang Tú Tú bị lời nói của Đường Phong mà có chút tức giận nhưng cố nén, đổi lại là nam nhân khác nói như vậy với nàng, nàng đã một kiếm đâm cho rồi. Nhưng thực lực Đường Phong không kém gì mình, hơn nữa lại vừa cứu mình một mạng, nàng sao thể nổi giận?
- Vân Hải chi nhai! Nơi đây là hiểm cảnh lớn nhất trong Linh Mạch Chi Địa!
Trang Tú Tú mở miệng giải thích:
- Khoảng không trên đoạn nhai này là vùng biển mây, có tác dụng khống chế cương khí. Bất luận kẻ nào tới đây rồi đều không thể sử dụng cương khí. Trước đó ta cũng nghe nói nhưng chưa từng đến nơi này.
- Đường công tử, làm phiền rồi!
Âu Dương Vũ ôm quyền cảm kích nói.
Sắc mặt Đường Phong hết xanh lại đen, hối hận muốn chết!
Tán cây phía dưới cách đó không xa, lúc này hai người ai cũng bất chấp xuất thủ với đối phương trong nháy mắt rơi xuống tán cây, hai tay nắm chặt một cành cây, cố sức giữ chặt, tự kéo chính mình.
"Rắc rắc..."
Liên tiếp những âm thanh truyền đến, vô số cành cây bởi vì không chịu nổi lực rơi xuống của hai người mà bị gãy, hai người cũng lăn như hồ lô, từ trên tán cây một đường lăn xuống ngã trên mặt đất.
Trong giây lát ngã xuống mặt đất, Đường Phong cũng bất chấp sự đau đớn trên người, bật người lên tránh ra xa vài bước, hằm hằm nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cũng trợn mắt nhe răng, nhưng động tác của hắn ưu nhã hơn nhiều, thong thả đứng lên, phủi bụi trên người, lúc này mới chậm rãi cầm chiếc đai lưng đã cởi một lần nữa thắt lại.
Đường Phong theo dõi hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đai lưng của Âu Dương tiên sinh thật dài đó!
Vừa rồi cách hắn ít nhất vài trượng, vậy mà lại bị hắn dùng đai lưng trói lấy, quả thật là vô cùng nhục nhã!
Âu Dương Vũ cười nói:
- Eo của Âu Dương dài, cho nên dùng vải nhiều để mình trông tuấn lãng hơn một chút, lại không hề nghĩ còn có tác dụng như vậy... Đường công tử, trên đầu ngươi có vài lá cây kìa.
Mũi Đường Phong phun ra hơi nóng, oán hận nhìn hắn một lúc lâu mới lấy hết lá cây trên đầu xuống, nghiến răng trèo trẹo nói:
- Âu Dương Vũ, bất kể thế nào, vừa rồi coi như bản công tử đã cứu ngươi một mạng,
- Không phải vậy.
Âu Dương Vũ lắc đầu:
- Vừa rồi Đường công tử ước gì Âu Dương chết, là Âu Dương cầu sinh thành công, không liên quan gì đến ngươi.
- Rắm thối! Nếu không phải bản công tử lòng dạ từ bi, lôi ngươi theo, hiện giờ ngươi đã sớm máu thịt lẫn lộn rồi.
Nhắc đến Đường Phong càng tức giận, trong lòng càng hận.
- Nếu Đường công tử muốn nói như vậy, vậy thì Âu Dương ta thiếu ngươi một nhân tình rồi.
- Nhân tình này, có câu nói thiếu nợ thì phải trả tiền, một giọt nước công ơn cũng phải dùng cả con suối để báo đáp lại lý lẽ bất di bất dịch. Ân cứu mạng thì lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp thì không cần, ngươi chỉ giao Tinh Hồn của Nha đầu cho ta, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau.
Đường Phong ra giá.
- Đường công tử đang uy hiếp người khác báo ân?
Âu Dương Vũ không kiềm chế được bật cười.
- Đúng.
Đường Phong nghiêm túc gật đầu.
Hai người đang nói nói, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai, Đường Phong và Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn, thấy một bóng người xinh đẹp giống như hai người vừa rồi vậy đang giương nanh múa vuốt từ trên bầu trời rơi xuống. Khiến cho Đường Phong kinh ngạc chính là, nữ nhân này là Trang Tú Tú vừa rồi ngẫu nhiên đụng phải ở bên ngoài Đường Gia Bảo. Lúc này nàng đang trong tư thế đầu dưới chân trên lộn nhào sa xuống.
Đây là sao nhỉ? Đường Phong không hiểu.
Tuy rằng không hiểu, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người khác ngã chết trước mặt mình. Tuy rằng hắn không quen nhìn Trang Tú Tú vênh váo sai khiến, nhưng hai người dù sao cũng không có thù hận, bảo hắn khoanh tay đứng nhìn, hắn không làm được.
Quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ một chút, Âu Dương Vũ nhún vai:
- Nữ nhân này quá đáng ghét, đuổi theo ta bốn ngày bốn đêm, Âu Dương ước gì nàng ngã chết!
Trông cậy vào hắn ra tay cứu giúp là không thể rồi, rơi vào đường cùng Đường Phong đành phải chạy tới vị trí Trang Tú Tú sẽ rơi xuống, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất lực lượng cuồng bạo dâng lên, bụi bặm trên đất bung lên, đất cứng đã bị Đường Phong giẫm thành hai vết chân voi.
Tinh thần trầm ổn, dùng lực ở eo, Đường Phong khẽ cong người, ngay lúc Trang Tú Tú rơi tới trước mặt mình liền đưa tay ra, chuẩn xác bắt được hai cánh tay của nàng. Trong nháy mắt Trang Tú Tú và Đường Phong cùng kêu lên đau đớn. Thân thể Đường Phong tức thì bị đụng phải hơi ngửa ra sau, cũng may đúng lúc hắn điều chỉnh trọng tâm mới không ngã. Lập tức kéo nàng sang một bên, toàn thân xoay tròn rất mạnh, mang theo thên thể Trang Tú Tú nhẹ nhang lộn mấy vòng tròn lớn.
"Rắc rắc..."
Vài tiếng giòn vang lên từ cánh tay Trang Tú Tú, rõ ràng là đã bị gãy xương. Thực lực của nàng dù là Thiên Giai thượng phẩm nhưng cũng là một nữ nhân, tố chất thân thể sao bì được với Đường Phong?
Lãn vài vòng, cuối cùng cũng giảm bớt lực đạo sa xuống của Trang Tú Tú. Lúc này Đường Phong mới buông hai cánh tay nàng ra, nữ nhân này tức khắc choáng váng như con chim nhỏ, lảo đảo vài bước rồi ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, một lát vẫn không dậy được.
- Chúc mừng Đường công tử lại cứu thêm một mạng.
Âu Dương Vũ đứng ở bên chúc mừng:
- Đường công tử có thể bảo nàng lấy thân báo đáp, tư sắc tiểu cô nương này cũng được, thực lực càng khá, có thể miễn cưỡng xứng với ngươi.
Đường Phong hậm hực lườm y, rồi quay lại nhìn Trang Tú Tú.
Nếu nữ nhân này là tiểu thư Trang gia, nói không chừng biết nơi quỷ dị này cũng nên.
Đường Phong đợi mất một lát, Trang Tú Tú lúc này mới mơ màng hồi phục lại tinh thần, hai tay của nàng gập lại bên người, một chút khí lực cũng không dùng được, bội kiếm trên tay cũng vứt trên mặt đất, chậm rãi đứng lên nhìn Đường Phong và liếc Âu Dương Vũ, tiếp đó gật đầu với Đường Phong.
- Cảm tạ.
Vừa rồi nếu không phải Đường Phong ra tay cứu giúp, nàng thật sự chết chắc rồi.
Đường Phong nhíu mày nhìn hai tay của Trang Tú Tú, đi tới phía trước nắm lấy một cánh tay của nàng, toàn thân Trang Tú Tú run lên, cắn môi không phản kháng.
- Có chút đau, cố chịu đi.
Đường Phong đang nói liền mạnh tay dùng lực, theo một tiếng rắc rắc vang lên, canh tay Trang Tú Tú một lần nữa được bẻ khớp trở lại.
Một cánh tay kia cũng làm hắn như thế, phương pháp của Đường Phong nhanh gọn, Trang Tú Tú cũng kiên cường, không kêu một tiếng.
- Đây là đâu?
Đường Phong lúc kết thúc mới mở miệng hỏi.
Trang Tú Tú liếc nhìn hai người, kinh ngạc nói:
- Các ngươi không biết đây là đâu, sao còn nhảy xuống?
- Bằng thừa.
Đường Phong khinh khinh:
- Nếu biết thì nhảy xuống sao? Ta vốn nghĩ bay qua được.
Âu Dương Vũ sờ sờ mũi:
- Ta cũng vậy...
Trang Tú Tú bị lời nói của Đường Phong mà có chút tức giận nhưng cố nén, đổi lại là nam nhân khác nói như vậy với nàng, nàng đã một kiếm đâm cho rồi. Nhưng thực lực Đường Phong không kém gì mình, hơn nữa lại vừa cứu mình một mạng, nàng sao thể nổi giận?
- Vân Hải chi nhai! Nơi đây là hiểm cảnh lớn nhất trong Linh Mạch Chi Địa!
Trang Tú Tú mở miệng giải thích:
- Khoảng không trên đoạn nhai này là vùng biển mây, có tác dụng khống chế cương khí. Bất luận kẻ nào tới đây rồi đều không thể sử dụng cương khí. Trước đó ta cũng nghe nói nhưng chưa từng đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.