Chương 1929: Âm dương chưa phân (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Sẽ không phải lần sau gặp lại qua trăm năm...
Lâm Nhất quay sang Tiên Nô, phân phó nói:
- Nô Nhi! Ta đã xem các loại thuật pháp và tương truyền, vẫn là tu luyện quan trọng hơn. Ở bên ngoài kết giới, có phân thân của vi sư giúp ngươi trấn giữ sơn môn rồi, đi thôi!
Tiên Nô ngoan ngoãn đáp một tiếng. Trước đây bái sư không phải là ý định ban đầu, chẳng qua là một cái cớ để đi theo mà thôi. Cho đến lúc này, nàng mới biết được người sư phụ này đặc biệt không tầm thường. Đối phương không chỉ tu ba đạo yêu ma tiên, lại có thần thông kinh người, pháp môn truyền lại cũng mới nghe lần đầu. Chỉ cần một Thiên La Cấm của La gia ngoài giới đã đủ gây kinh thế hãi tục. Còn có Hư Vô Bi Văn với huyền cơ khó lường, Ký Hồn Thuật các loại...
Thiên Trần vội la lên:
- Nô Nhi đi, ai sẽ ở cùng ta...
Tiên Nô mềm lòng, vẻ mặt do dự.
Lâm Nhất khoát tay, nói:
- Có pháp quyết ta cho ngươi, có thể tự rời khỏi kết giới. Trong trăm năm, không được trở về nơi đây!
Tiên Nô không dám làm trái ý, bất đắc dĩ khẽ gật đầu với Thiên Trần. Trong thời gian ở chung ngắn ngủi, nàng hiểu rõ lai lịch của đối phương không đơn giản. Chỉ cần không càn quấy giống như đứa bé, vậy cũng là một tỷ muội không tệ. Trang phục màu trắng của nàng tung bay, xoay người biến mất ở trong màn đêm.
- Hừ! Tiên Nô có phúc khí, gặp được một sư phụ tốt! Trần Tử thật đáng thương...
Thiên Trần co hai đầu gối, trên gương mặt đầy vẻ oan ức.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, nói:
- Ta không phải là một sư phụ tốt...
Hắn nhớ tới Thiên Phúc từ lâu đã không còn ở trên nhân thế, còn có Đông Phương Sóc ở lại Cửu Châu. Bao giờ hắn cũng một mình vội vàng chạy đi khó có thể chú ý hết, chỉ mong sau này không lại như vậy nữa...
Lặng lẽ một lát, Lâm Nhất nói:
- Ngươi lại trả lời câu hỏi của ta đi...
Hắn dừng lại một lát rồi mới hỏi tiếp:
- Ngươi cùng lão Long có quen biết không? Cơ thể nguyên thần của ngươi có thể mượn di hài tiên nhân luyện lại cơ thể không...
Ánh mắt Thiên Trần lập tức sáng lên rồi nghiêng đầu, chóp mũi hơi nhăn lại, châm chọc nói:
- Tiên Vực sụp đổ, tiên nhân tiêu vong, làm sao có được di hài hoàn hảo để có thể cung cấp rèn luyện chứ...
Gương mặt nàng lóe lên nghi ngờ, lại nói:
- Cho dù ngươi tình cờ tìm được một di hài thì có thể thế nào? Nam nữ không rõ, xấu đẹp không biết, ta mới mặc kệ...
Lâm Nhất không tỏ thái độ ồ một tiếng, phất tay áo làm ra vẻ lấn tới.
Thiên Trần giơ tay ngăn cản, hì hì cười nói:
- Năm đó thân phận Trần Tử hèn mọn, lại làm sao quen biết được lão Long?
Nàng lại cố làm ra vẻ kinh sợ thở dài một tiếng, lại nói:
- Hắn là nhân vật lớn a...
- Làm sao thấy được?
Thần sắc Lâm Nhất không đổi.
Thiên Trần tự cho mình là đúng, gật đầu, nói:
- Chính hắn nói...
Sợ đối phương không tin, nàng lại khẳng định:
- Ở trong kim kiếm dưới lòng đất Phục Long Sơn, sau khi Thần Ngao huynh thức tỉnh đã mượn tiên mạch Nguyên Lực tu vi tăng lên rất nhiều, cũng vào lúc nguyên thần hình thành đã từng nói khoác...
Nói tới đây, Thiên Trần nhìn về phía nhà đá ngoài trăm trượng lè lưỡi. Nàng ngược lại ghé sát vào Lâm Nhất, rất thần bí nói:
- Hắn nói năm đó bốn đại Tiên Tôn đều không phải là đối thủ, chín tộc Thần Long còn uy chấn Tiên Vực, chỉ có điều... Hắn nói có lỗi với Tiên Đế...
Lâm Nhất nhướng mày, Tiên Nô chợt ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, trong phòng đá phía xa có một bóng người áo bào màu vàng bước ra.
Nữ tử kia đúng lúc đổi giọng:
-... Nhờ có Thần Ngao huynh giúp đỡ, ta mới tu thành nguyên thần. Hắn còn ở dưới cấm chế của kim kiếm, mới tránh thoát Xuất Vân Tử nhiều lần tra xét... Không nói nữa! Không nói nữa! Ta phải tu luyện mấy ngày, hì hì...
Nàng phóng người lên, chột dạ cười nói:
- Thần Ngao huynh! Uy vũ...
Còn chưa nói dứt lời, nàng đã nhanh chóng trốn vào trong nhà tranh.
- Ha ha! Tiểu nha đầu này! Không phải muốn cùng lão Long ta bắt nạt người sao? Thế nào mới chớp mắt đã thay đổi rồi...
Theo một tiếng cười to, lão Long đến gần. Lâm Nhất đứng dậy chào, đối phương lại liếc mắt nhìn cây liễu ủ rũ, lắc đầu nói:
- Âm dương chưa phân, làm sao có sức sống...
Lâm Nhất quay sang Tiên Nô, phân phó nói:
- Nô Nhi! Ta đã xem các loại thuật pháp và tương truyền, vẫn là tu luyện quan trọng hơn. Ở bên ngoài kết giới, có phân thân của vi sư giúp ngươi trấn giữ sơn môn rồi, đi thôi!
Tiên Nô ngoan ngoãn đáp một tiếng. Trước đây bái sư không phải là ý định ban đầu, chẳng qua là một cái cớ để đi theo mà thôi. Cho đến lúc này, nàng mới biết được người sư phụ này đặc biệt không tầm thường. Đối phương không chỉ tu ba đạo yêu ma tiên, lại có thần thông kinh người, pháp môn truyền lại cũng mới nghe lần đầu. Chỉ cần một Thiên La Cấm của La gia ngoài giới đã đủ gây kinh thế hãi tục. Còn có Hư Vô Bi Văn với huyền cơ khó lường, Ký Hồn Thuật các loại...
Thiên Trần vội la lên:
- Nô Nhi đi, ai sẽ ở cùng ta...
Tiên Nô mềm lòng, vẻ mặt do dự.
Lâm Nhất khoát tay, nói:
- Có pháp quyết ta cho ngươi, có thể tự rời khỏi kết giới. Trong trăm năm, không được trở về nơi đây!
Tiên Nô không dám làm trái ý, bất đắc dĩ khẽ gật đầu với Thiên Trần. Trong thời gian ở chung ngắn ngủi, nàng hiểu rõ lai lịch của đối phương không đơn giản. Chỉ cần không càn quấy giống như đứa bé, vậy cũng là một tỷ muội không tệ. Trang phục màu trắng của nàng tung bay, xoay người biến mất ở trong màn đêm.
- Hừ! Tiên Nô có phúc khí, gặp được một sư phụ tốt! Trần Tử thật đáng thương...
Thiên Trần co hai đầu gối, trên gương mặt đầy vẻ oan ức.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, nói:
- Ta không phải là một sư phụ tốt...
Hắn nhớ tới Thiên Phúc từ lâu đã không còn ở trên nhân thế, còn có Đông Phương Sóc ở lại Cửu Châu. Bao giờ hắn cũng một mình vội vàng chạy đi khó có thể chú ý hết, chỉ mong sau này không lại như vậy nữa...
Lặng lẽ một lát, Lâm Nhất nói:
- Ngươi lại trả lời câu hỏi của ta đi...
Hắn dừng lại một lát rồi mới hỏi tiếp:
- Ngươi cùng lão Long có quen biết không? Cơ thể nguyên thần của ngươi có thể mượn di hài tiên nhân luyện lại cơ thể không...
Ánh mắt Thiên Trần lập tức sáng lên rồi nghiêng đầu, chóp mũi hơi nhăn lại, châm chọc nói:
- Tiên Vực sụp đổ, tiên nhân tiêu vong, làm sao có được di hài hoàn hảo để có thể cung cấp rèn luyện chứ...
Gương mặt nàng lóe lên nghi ngờ, lại nói:
- Cho dù ngươi tình cờ tìm được một di hài thì có thể thế nào? Nam nữ không rõ, xấu đẹp không biết, ta mới mặc kệ...
Lâm Nhất không tỏ thái độ ồ một tiếng, phất tay áo làm ra vẻ lấn tới.
Thiên Trần giơ tay ngăn cản, hì hì cười nói:
- Năm đó thân phận Trần Tử hèn mọn, lại làm sao quen biết được lão Long?
Nàng lại cố làm ra vẻ kinh sợ thở dài một tiếng, lại nói:
- Hắn là nhân vật lớn a...
- Làm sao thấy được?
Thần sắc Lâm Nhất không đổi.
Thiên Trần tự cho mình là đúng, gật đầu, nói:
- Chính hắn nói...
Sợ đối phương không tin, nàng lại khẳng định:
- Ở trong kim kiếm dưới lòng đất Phục Long Sơn, sau khi Thần Ngao huynh thức tỉnh đã mượn tiên mạch Nguyên Lực tu vi tăng lên rất nhiều, cũng vào lúc nguyên thần hình thành đã từng nói khoác...
Nói tới đây, Thiên Trần nhìn về phía nhà đá ngoài trăm trượng lè lưỡi. Nàng ngược lại ghé sát vào Lâm Nhất, rất thần bí nói:
- Hắn nói năm đó bốn đại Tiên Tôn đều không phải là đối thủ, chín tộc Thần Long còn uy chấn Tiên Vực, chỉ có điều... Hắn nói có lỗi với Tiên Đế...
Lâm Nhất nhướng mày, Tiên Nô chợt ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, trong phòng đá phía xa có một bóng người áo bào màu vàng bước ra.
Nữ tử kia đúng lúc đổi giọng:
-... Nhờ có Thần Ngao huynh giúp đỡ, ta mới tu thành nguyên thần. Hắn còn ở dưới cấm chế của kim kiếm, mới tránh thoát Xuất Vân Tử nhiều lần tra xét... Không nói nữa! Không nói nữa! Ta phải tu luyện mấy ngày, hì hì...
Nàng phóng người lên, chột dạ cười nói:
- Thần Ngao huynh! Uy vũ...
Còn chưa nói dứt lời, nàng đã nhanh chóng trốn vào trong nhà tranh.
- Ha ha! Tiểu nha đầu này! Không phải muốn cùng lão Long ta bắt nạt người sao? Thế nào mới chớp mắt đã thay đổi rồi...
Theo một tiếng cười to, lão Long đến gần. Lâm Nhất đứng dậy chào, đối phương lại liếc mắt nhìn cây liễu ủ rũ, lắc đầu nói:
- Âm dương chưa phân, làm sao có sức sống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.