Chương 2169: Anh ruột của hắn (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Thấy Lôi Thiên sắc mặt khó coi, hắn nhìn như chưa thấy, tiếp tục hỏi:
-Trong mắt của ta, Huyền Chân tiên cảnh kia giống như một cái hố, một cái hố to. La gia rốt cục tưởng muốn lừa ai vào tròng, Lôi thiếu chỉ điểm được không?...
Lôi Thiên không còn trấn định nổi nữa, sắc mặt đỏ lên. Trên đỉnh núi Cửu Châu môn, mình đã thành thực nói rõ ý đến. Nhưng vị Ngô tiên sinh kia vẫn cứ thờ ơ, căn bản không cho mình tự tiện rời đi. Giờ mới hiểu được, không trách đối phương nghi tâm quá nặng, mà vì một phen nói gần nói xa của mình có rất nhiều sơ hở.
Chẳng qua, thiện ý của Lôi gia là điều không thể nghi ngờ a!
Lôi Thiên nhẫn nại không được, “cheng” một tiếng ném bình rượu sang bên, giận nói:
-Chuyện không giữ kín tất thành hại! Sự thể bí ẩn như thế há có thể dễ dàng truyền ra ngoài. Ngô tiên sinh và Tiên Nô môn chủ thái quá qua loa...
Hắn không phải muốn mượn cớ phát tác, chỉ là tâm đầu biệt khuất, giận quá mà thôi.
Nghĩ kỹ thì cũng phải, từ xa xôi chạy tới, chỉ nghĩ chuyển cáo tường tình giới ngoại và Huyền Chân tiên cảnh cho Lâm Nhất. Hiện nay người không gặp được, còn thiếu chút rơi vào miệng sói. Trong khi mình cẩn thận như thế, cuối cùng lại thành một trận uổng công.
Đáng nói hơn là, tên béo này đều biết hết thảy không nên biết, đúng thật không thể nói lý!
Xuất Vân Tử hơi ngạc nhiên, ngậm cười nhìn Lôi Thiên. Thấy đối phương đúng là thẹn quá thành giận, hắn hắc hắc cười vui, nói:
-Tiên Nô đặc ý dặn dò việc này, muốn nhờ ta phân biện thật giả. Hiện nay xem ra, ngươi không phải hạng người gian trá...
-Ngươi...
Lôi Thiên đóng lại hai mắt, ngực phập phồng, tức giận đến nói không ra lời. Ngô tiên sinh có điều cân nhắc cũng lại thôi, nhưng cái tên đệ tử của Lâm Nhất kia lại để một đứa béo đáng chết tới giám quản mình, há có lý này!
-Ai nha! Ta lại có gì không được...
Xuất Vân Tử rất là vô tội oán thán một tiếng, vỗ vỗ bụng tròn vo, tự đắc nói tiếp:
-Ta tốt xấu cũng là trưởng lão Cửu Châu môn, cao thủ Hợp Thể người người kính ngưỡng, còn là...
-Hừ!
Lôi Thiên mang theo thần tình chán ghét, há mồm ngắt lời nói:
-Lấy Ngô tiên sinh cao thâm khó lường, lại vẫn khiêm tốn tự nhận là đầy tớ dưới trướng Tử Vi, một tên béo như ngươi tài gì đức gì mà đáng để khoe khoang...
Nụ cười trên mặt Xuất Vân Tử chuyển thành vẻ lúng túng, không vui nói:
-Ngươi nói vậy mà được à! Ta chẳng qua là hơi hiển phúc hậu, cần gì phải líu lo không ngớt...
Lôi Thiên không cam yếu kém, trợn mắt đáp:
-Ngươi rõ ràng là tên béo ú, sao nào...
Xuất Vân Tử sắc mặt cứng đờ, hai mắt hơi trừng, chợt nhảy lên, khí thế hung hung nói:
-Tên béo ta chiêu ngươi chọc ngươi? Ngô tiên sinh chẳng qua là đầy tớ, còn ta là anh ruột Tử Vi chi chủ…
Thấy Lôi Thiên sững sờ, hắn lập tức đắc ý, vỗ ngực hừ một tiếng, khiêu khích nói:
-Sao, không phục? Hừ...
Hắn vung tay áo lên, xoay người nghênh ngang rời đi.
Cách đó trăm trượng có một gian động phủ. Thân ảnh béo mập kia bước vào trong đó, nháy mắt đã tan biến không thấy đâu. Cạnh cửa động khắc hai câu khá là bắt mắt, Thiên Trì xuất nguyệt minh, Linh Sơn vân thủy nhàn...
Lôi Thiên thật lâu mới hồi thần lại được, còn đang kinh ngạc không thôi. Anh ruột? Lâm Nhất, ngươi còn có một vị anh ruột thế này à, đúng là khiến người hâm mộ a...
...
Một năm qua đi?
Trong hư không hắc ám, bản tôn Lâm Nhất thong thả tỉnh lại từ trong tĩnh tọa.
Bốn phía vẫn lặng yên, phảng phất thời gian đình trệ, không có năm tháng lưu chuyển. Nơi xa xôi, từng điểm sáng ẩn ước ảm đạm còn đang cố gắng le lói, cứ như là từng đôi mắt không cam tịch mịch.
Hai năm qua đi?
Lâm Nhất cúi đầu xuống, sắc mặt chớp qua một tia đành chịu.
Những lúc tĩnh tu một mình, mỗi lần đều không rõ đã qua bao lâu.
Ánh mắt Lâm Nhất dừng lại trên ngọc giản trong tay, thần sắc trầm tư. Pháp lực mất đi rốt cục đã trở về, thậm chí hơi có tiến thêm. Bước tiếp theo lại nên thế nào?
Thần hồn bản tôn có thể cảm giác được, Long Tôn và Ma Tôn còn đang bế quan. Cả hai đều chưa khôi phục hoàn toàn, bản tôn đành phải tiếp tục chờ đợi. Chỉ có ba tôn hợp nhất mới có thể đối mặt đối thủ càng cường đại. Nếu không dẫm lại vết xe đổ, tất sẽ họa tới người thân. Một khi thời cơ tới, không quản trong Huyền Chân tiên cảnh có truyền thừa Tiên Đế hay không, hắn đều phải thân lâm thực địa đi thử một lần. Ngược lại muốn nhìn xem, sau lưng Cửu Mục tiên vực đến cùng còn có bao nhiêu bí ẩn không muốn người biết!
Chẳng qua, trước lúc này, cần phải châm chước một phen mới được. Tưởng muốn tới lui tự nhiên trong tinh vực rộng lớn này, hắn không thể cứ hai mắt mờ mịt. Chí ít phải biết trời này cao bao nhiêu, đất này sâu bao nhiêu...
-Trong mắt của ta, Huyền Chân tiên cảnh kia giống như một cái hố, một cái hố to. La gia rốt cục tưởng muốn lừa ai vào tròng, Lôi thiếu chỉ điểm được không?...
Lôi Thiên không còn trấn định nổi nữa, sắc mặt đỏ lên. Trên đỉnh núi Cửu Châu môn, mình đã thành thực nói rõ ý đến. Nhưng vị Ngô tiên sinh kia vẫn cứ thờ ơ, căn bản không cho mình tự tiện rời đi. Giờ mới hiểu được, không trách đối phương nghi tâm quá nặng, mà vì một phen nói gần nói xa của mình có rất nhiều sơ hở.
Chẳng qua, thiện ý của Lôi gia là điều không thể nghi ngờ a!
Lôi Thiên nhẫn nại không được, “cheng” một tiếng ném bình rượu sang bên, giận nói:
-Chuyện không giữ kín tất thành hại! Sự thể bí ẩn như thế há có thể dễ dàng truyền ra ngoài. Ngô tiên sinh và Tiên Nô môn chủ thái quá qua loa...
Hắn không phải muốn mượn cớ phát tác, chỉ là tâm đầu biệt khuất, giận quá mà thôi.
Nghĩ kỹ thì cũng phải, từ xa xôi chạy tới, chỉ nghĩ chuyển cáo tường tình giới ngoại và Huyền Chân tiên cảnh cho Lâm Nhất. Hiện nay người không gặp được, còn thiếu chút rơi vào miệng sói. Trong khi mình cẩn thận như thế, cuối cùng lại thành một trận uổng công.
Đáng nói hơn là, tên béo này đều biết hết thảy không nên biết, đúng thật không thể nói lý!
Xuất Vân Tử hơi ngạc nhiên, ngậm cười nhìn Lôi Thiên. Thấy đối phương đúng là thẹn quá thành giận, hắn hắc hắc cười vui, nói:
-Tiên Nô đặc ý dặn dò việc này, muốn nhờ ta phân biện thật giả. Hiện nay xem ra, ngươi không phải hạng người gian trá...
-Ngươi...
Lôi Thiên đóng lại hai mắt, ngực phập phồng, tức giận đến nói không ra lời. Ngô tiên sinh có điều cân nhắc cũng lại thôi, nhưng cái tên đệ tử của Lâm Nhất kia lại để một đứa béo đáng chết tới giám quản mình, há có lý này!
-Ai nha! Ta lại có gì không được...
Xuất Vân Tử rất là vô tội oán thán một tiếng, vỗ vỗ bụng tròn vo, tự đắc nói tiếp:
-Ta tốt xấu cũng là trưởng lão Cửu Châu môn, cao thủ Hợp Thể người người kính ngưỡng, còn là...
-Hừ!
Lôi Thiên mang theo thần tình chán ghét, há mồm ngắt lời nói:
-Lấy Ngô tiên sinh cao thâm khó lường, lại vẫn khiêm tốn tự nhận là đầy tớ dưới trướng Tử Vi, một tên béo như ngươi tài gì đức gì mà đáng để khoe khoang...
Nụ cười trên mặt Xuất Vân Tử chuyển thành vẻ lúng túng, không vui nói:
-Ngươi nói vậy mà được à! Ta chẳng qua là hơi hiển phúc hậu, cần gì phải líu lo không ngớt...
Lôi Thiên không cam yếu kém, trợn mắt đáp:
-Ngươi rõ ràng là tên béo ú, sao nào...
Xuất Vân Tử sắc mặt cứng đờ, hai mắt hơi trừng, chợt nhảy lên, khí thế hung hung nói:
-Tên béo ta chiêu ngươi chọc ngươi? Ngô tiên sinh chẳng qua là đầy tớ, còn ta là anh ruột Tử Vi chi chủ…
Thấy Lôi Thiên sững sờ, hắn lập tức đắc ý, vỗ ngực hừ một tiếng, khiêu khích nói:
-Sao, không phục? Hừ...
Hắn vung tay áo lên, xoay người nghênh ngang rời đi.
Cách đó trăm trượng có một gian động phủ. Thân ảnh béo mập kia bước vào trong đó, nháy mắt đã tan biến không thấy đâu. Cạnh cửa động khắc hai câu khá là bắt mắt, Thiên Trì xuất nguyệt minh, Linh Sơn vân thủy nhàn...
Lôi Thiên thật lâu mới hồi thần lại được, còn đang kinh ngạc không thôi. Anh ruột? Lâm Nhất, ngươi còn có một vị anh ruột thế này à, đúng là khiến người hâm mộ a...
...
Một năm qua đi?
Trong hư không hắc ám, bản tôn Lâm Nhất thong thả tỉnh lại từ trong tĩnh tọa.
Bốn phía vẫn lặng yên, phảng phất thời gian đình trệ, không có năm tháng lưu chuyển. Nơi xa xôi, từng điểm sáng ẩn ước ảm đạm còn đang cố gắng le lói, cứ như là từng đôi mắt không cam tịch mịch.
Hai năm qua đi?
Lâm Nhất cúi đầu xuống, sắc mặt chớp qua một tia đành chịu.
Những lúc tĩnh tu một mình, mỗi lần đều không rõ đã qua bao lâu.
Ánh mắt Lâm Nhất dừng lại trên ngọc giản trong tay, thần sắc trầm tư. Pháp lực mất đi rốt cục đã trở về, thậm chí hơi có tiến thêm. Bước tiếp theo lại nên thế nào?
Thần hồn bản tôn có thể cảm giác được, Long Tôn và Ma Tôn còn đang bế quan. Cả hai đều chưa khôi phục hoàn toàn, bản tôn đành phải tiếp tục chờ đợi. Chỉ có ba tôn hợp nhất mới có thể đối mặt đối thủ càng cường đại. Nếu không dẫm lại vết xe đổ, tất sẽ họa tới người thân. Một khi thời cơ tới, không quản trong Huyền Chân tiên cảnh có truyền thừa Tiên Đế hay không, hắn đều phải thân lâm thực địa đi thử một lần. Ngược lại muốn nhìn xem, sau lưng Cửu Mục tiên vực đến cùng còn có bao nhiêu bí ẩn không muốn người biết!
Chẳng qua, trước lúc này, cần phải châm chước một phen mới được. Tưởng muốn tới lui tự nhiên trong tinh vực rộng lớn này, hắn không thể cứ hai mắt mờ mịt. Chí ít phải biết trời này cao bao nhiêu, đất này sâu bao nhiêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.