Chương 2012: Cao nhân vô số (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong năm người chặn đường đi phía trước có hai vị cũng không xa lạ.
Sau thời gian năm tháng trôi qua, Yêu Vương Giam Dần lần nữa xông ra. Mà trừ lão ta ra, còn có một vị Yêu Vương Kim Thánh.
Năm đó, Lâm Nhất chính là bị hai tên Yêu Vương này làm cho thiếu chút nữa không đường có thể trốn. Hiện nay, hai tên này không nằm ngoài dự liệu dắt tay nhau hiện thân. Cùng với nói là oan gia ngõ hẹp, chi bằng nói là đối phương có chuẩn bị mà đến.
Trong lời đe dọa của Giam Dần đã biểu lộ, ông ta sớm đã liệu định Lâm Nhất đến. Không cần suy nghĩ nhiều, đoạn ân oán dây dưa hai trăm năm ấy vẫn còn tiếp tục, cũng càng ngày càng nghiêm trọng!
Trên con đường này dù sao thì cũng luôn mưa to gió lớn, tránh không khỏi đầy sự khó khăn gập ghềnh, thêm mấy kẻ thù lại đáng là gì. Chỉ có điều, ngôn hành cử chỉ của hai tên này hơi có vẻ dị thường, không thể không khiến người ta trở nên trong lòng nghi ngờ.
Giam Dần và Kim Thánh đều thay đổi toàn thân bố y đạo bào, cũng kiệt lực biến mất yêu khí đầy người. Chợt vừa nhìn thấy, quả nhiên chính là hai vị tu sĩ. Mà trong năm người xếp hàng kia, chỉ có lão giả trong đó mới thật sự là tu sĩ. Hai vị nam nhân cường tráng khác đồng dạng là người trong yêu tộc có điều che giấu.
Ngoài ra, Giam Dần và Kim Thánh sớm đã đoán được bản thân mình đến, nhưng chưa hề không thể chờ đợi như trước kia, là chuyển thú tính, hay là cố ý như thế? Lại có một tu sĩ, tu sĩ này là ai...?
Khi Lâm Nhất hãy còn suy nghĩ, xa xa có người lên tiếng nói ra:
- Vừa nghe Giam đạo hữu muốn kết thúc một vụ ân oán, cho nên mới ở nơi này tìm kiếm và chờ đợi mấy ngày...
Trong tinh không, tu sĩ có sự gia trì của pháp lực mới có thể mở miệng nói chuyện, cử động lần này có vài phần tương đương với việc truyền âm bình thường. Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, vị tu sĩ duy nhất trong năm người của đối phương, lão giả có râu tóc xám xịt đang nói chuyện với mình:
- Lão phu chính là Hoa Truyền Tử của Đức Thiên, vô tình lẫn lộn vào thị thị phi phi liên quan trong giới. Tiểu bối! Hãy tự cầu phúc đi...
Hoa Truyền Tử? Lão giả có tiên nhân trung kỳ tu vi đó không ngờ lại là tu sĩ đến từ Hoa gia của Đức Thiên. Lời nói của ông ta giống như công bằng, còn bỏ đi quan hệ của nhà mình, kì thực vẽ đường cho hươu chạy! Mà giới ngoại Tiên vực chỗ ông ta sao lại cùng Yêu tộc câu thông với nhau chứ?
Lâm Nhất quan sát Hoa Truyền Tử kia, thấy ông ta chuyển về phía Giam Dần và Kim Thánh bên cạnh, lại nói:
- Các vị tuỳ cơ ứng biến, chớ quên phân tấc! Trong giới Tiên vực, liên quan đến việc thừa kế trên dưới...
Ông ta nói xong, không ngờ lại lui về sau một bước, rõ ràng muốn không xen vào.
Lấy sự nhỏ yếu của người khác đến hiển lộ sự tồn tại của bản thân, đây chính là cái gọi là trên dưới thừa kế ư? Nghe được chỗ này, Lâm Nhất xem như đã hiểu rõ lời nói bóng gió của Hoa Truyền Tử. Hai tên đồng bạn Giam Dần và Kim Thánh kia đều có tu vi của Yêu Vương. Chỉ cần bốn người liên thủ, trong nháy mắt có thể diệt đi nhóm người của trong giới. Mà nếu thật sự như thế, chỉ sợ không tên thông báo bên ngoài. Cho nên, ông ta thật ra đang nói...
- Ha ha! Oan có đầu, nợ có chủ! Không nhọc Hoa đạo hữu phí tâm, chúng ta đã hiểu...
Một trận tiếng cười phóng đãng đột nhiên vang lên, Kim Thánh đã dẫn đầu đạp không mà đến. Ba người khác theo sát phía sau, trong đó Giam Dần cười theo nói:
- Lâm Nhất! Cái tàn tinh này có vô số đá vụn, không biết độn pháp của ngươi dùng được hay không...?
Hai bên cách nhau hơn mười dặm, bất quá là khoảng cách gắn bó. Vào thời khắc bốn người Kim Thánh nhấc chân, liền đã đến bên ngoài nghìn trượng. Sát khí ác liệt cùng theo rào rạt bức tới, khiến cho tinh không u ám nhất thời cuồng lưu phong bạo. Lâm Nhất không động đậy thân hình, chỉ có trên dưới quanh người lóe ra một tầng ánh sáng màu trắng như có như không. Đây chính là Huyền Thiên thuẫn của hắn, dưới sự gia trì pháp lực của Hợp Thể hậu kỳ, một mình dùng sức mạnh đối kháng uy thế cường đại ép người của bốn vị Yêu Vương.
Cùng nhất trí với nhiều công pháp, « Huyền Thiên tâm pháp » của Lâm Nhất sau khi tu tới Hóa thần, không cần thiết phải cố tình ra vẻ gì cả. Dùng thiên địa khí cơ cho mình sử dụng, góp nhặt từng ngày, lại mượn trợ giúp cảm ngộ cảnh giới và cơ duyên, là có thể từ từ tăng cao tu vi. Từ xưa tới nay, huyền công cùng người một khối, dường như thở dốc không thể thiếu vậy, lại tự mình vận chuyển mà tuần hoàn không thôi. Huyền Thiên thuẫn của hắn lại thu phát tùy tâm, mặc dù không chống đỡ nổi sự cường đại của bốn vị Yêu Vương, khổ sở chống chọi nhất thời ngược lại cũng không sao.
Lâm Nhất quay đầu lại thoáng nhìn. Giữa đá vụn chỗ cách xa mấy dặm, chiếc tinh thuyền đơn độc không nhìn thấy. Dư Hằng Tử vẫn chưa dẫn người rời đi, hiển nhiên đang đợi chuyển cơ. Mà tình cảnh này, chỉ sợ không thể như mong muốn rồi. Tiếp theo phải như thế nào...?!
Lâm Nhất chuyển hướng về phía trước. Bốn người bên ngoài nghìn trượng đã tản ra hai bên, chính là tư thế ma quyền sát chưởng động thủ. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đầu chân mày, trong ánh mắt lãnh mang chớp động. Chốc lát, hắn phất lên tay áo, hấc cằm nhìn Giam Dần có chút hả hê, toét miệng lạnh lùng chế giễu nói:
- Tiện nhân! Ngươi cho rằng tàn tinh toái thạch liền có thể chặn đường đi của ta sao? Không ngại thử một lần chứ, sao hả...
- Ngươi...
Khuôn mặt tươi cười của Giam Dần cứng đờ, có chút lúng túng nhìn chung quanh. Đều là tục danh gây họa! Bị người ngay mặt nhục mạ, căn bản khó có thể cãi lại. Mà biết rõ thủ đoạn quỷ dị hơn nữa độn pháp thần kỳ của tiểu tử kia, mới có ý lựa chọn nơi này đến làm một trận phục kích. Thế nhưng lời nói tiếp theo của đối phương lại là ý gì? Chẳng lẽ lần này làm việc cực nhọc lại phí tâm tư...
Không kịp suy nghĩ nhiều, Giam Dần đè xuống tức giận, ngược lại quát lên:
- Chưa động thủ liền muốn chạy trối chết, can đảm của ngươi ở đâu chứ?
- Hừ! Sức một mình chu toàn cùng bốn vị Yêu Vương cao thủ, ai dám không nói được là không có chỗ can đảm hả? Tên tiện nhân nhà ngươi trái lại khoác lác, có gan lần trước đừng trốn...
Lâm Nhất trả lời lại một cách mỉa mai, dùng khí thế rét lạnh không thua trận trượng, tiếp tục ra vẻ tùy ý nói:
- Hai vị Yêu Vương kia nhìn lạ mặt, trong Yêu vực trái lại cao thủ nhiều a...
Sau thời gian năm tháng trôi qua, Yêu Vương Giam Dần lần nữa xông ra. Mà trừ lão ta ra, còn có một vị Yêu Vương Kim Thánh.
Năm đó, Lâm Nhất chính là bị hai tên Yêu Vương này làm cho thiếu chút nữa không đường có thể trốn. Hiện nay, hai tên này không nằm ngoài dự liệu dắt tay nhau hiện thân. Cùng với nói là oan gia ngõ hẹp, chi bằng nói là đối phương có chuẩn bị mà đến.
Trong lời đe dọa của Giam Dần đã biểu lộ, ông ta sớm đã liệu định Lâm Nhất đến. Không cần suy nghĩ nhiều, đoạn ân oán dây dưa hai trăm năm ấy vẫn còn tiếp tục, cũng càng ngày càng nghiêm trọng!
Trên con đường này dù sao thì cũng luôn mưa to gió lớn, tránh không khỏi đầy sự khó khăn gập ghềnh, thêm mấy kẻ thù lại đáng là gì. Chỉ có điều, ngôn hành cử chỉ của hai tên này hơi có vẻ dị thường, không thể không khiến người ta trở nên trong lòng nghi ngờ.
Giam Dần và Kim Thánh đều thay đổi toàn thân bố y đạo bào, cũng kiệt lực biến mất yêu khí đầy người. Chợt vừa nhìn thấy, quả nhiên chính là hai vị tu sĩ. Mà trong năm người xếp hàng kia, chỉ có lão giả trong đó mới thật sự là tu sĩ. Hai vị nam nhân cường tráng khác đồng dạng là người trong yêu tộc có điều che giấu.
Ngoài ra, Giam Dần và Kim Thánh sớm đã đoán được bản thân mình đến, nhưng chưa hề không thể chờ đợi như trước kia, là chuyển thú tính, hay là cố ý như thế? Lại có một tu sĩ, tu sĩ này là ai...?
Khi Lâm Nhất hãy còn suy nghĩ, xa xa có người lên tiếng nói ra:
- Vừa nghe Giam đạo hữu muốn kết thúc một vụ ân oán, cho nên mới ở nơi này tìm kiếm và chờ đợi mấy ngày...
Trong tinh không, tu sĩ có sự gia trì của pháp lực mới có thể mở miệng nói chuyện, cử động lần này có vài phần tương đương với việc truyền âm bình thường. Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, vị tu sĩ duy nhất trong năm người của đối phương, lão giả có râu tóc xám xịt đang nói chuyện với mình:
- Lão phu chính là Hoa Truyền Tử của Đức Thiên, vô tình lẫn lộn vào thị thị phi phi liên quan trong giới. Tiểu bối! Hãy tự cầu phúc đi...
Hoa Truyền Tử? Lão giả có tiên nhân trung kỳ tu vi đó không ngờ lại là tu sĩ đến từ Hoa gia của Đức Thiên. Lời nói của ông ta giống như công bằng, còn bỏ đi quan hệ của nhà mình, kì thực vẽ đường cho hươu chạy! Mà giới ngoại Tiên vực chỗ ông ta sao lại cùng Yêu tộc câu thông với nhau chứ?
Lâm Nhất quan sát Hoa Truyền Tử kia, thấy ông ta chuyển về phía Giam Dần và Kim Thánh bên cạnh, lại nói:
- Các vị tuỳ cơ ứng biến, chớ quên phân tấc! Trong giới Tiên vực, liên quan đến việc thừa kế trên dưới...
Ông ta nói xong, không ngờ lại lui về sau một bước, rõ ràng muốn không xen vào.
Lấy sự nhỏ yếu của người khác đến hiển lộ sự tồn tại của bản thân, đây chính là cái gọi là trên dưới thừa kế ư? Nghe được chỗ này, Lâm Nhất xem như đã hiểu rõ lời nói bóng gió của Hoa Truyền Tử. Hai tên đồng bạn Giam Dần và Kim Thánh kia đều có tu vi của Yêu Vương. Chỉ cần bốn người liên thủ, trong nháy mắt có thể diệt đi nhóm người của trong giới. Mà nếu thật sự như thế, chỉ sợ không tên thông báo bên ngoài. Cho nên, ông ta thật ra đang nói...
- Ha ha! Oan có đầu, nợ có chủ! Không nhọc Hoa đạo hữu phí tâm, chúng ta đã hiểu...
Một trận tiếng cười phóng đãng đột nhiên vang lên, Kim Thánh đã dẫn đầu đạp không mà đến. Ba người khác theo sát phía sau, trong đó Giam Dần cười theo nói:
- Lâm Nhất! Cái tàn tinh này có vô số đá vụn, không biết độn pháp của ngươi dùng được hay không...?
Hai bên cách nhau hơn mười dặm, bất quá là khoảng cách gắn bó. Vào thời khắc bốn người Kim Thánh nhấc chân, liền đã đến bên ngoài nghìn trượng. Sát khí ác liệt cùng theo rào rạt bức tới, khiến cho tinh không u ám nhất thời cuồng lưu phong bạo. Lâm Nhất không động đậy thân hình, chỉ có trên dưới quanh người lóe ra một tầng ánh sáng màu trắng như có như không. Đây chính là Huyền Thiên thuẫn của hắn, dưới sự gia trì pháp lực của Hợp Thể hậu kỳ, một mình dùng sức mạnh đối kháng uy thế cường đại ép người của bốn vị Yêu Vương.
Cùng nhất trí với nhiều công pháp, « Huyền Thiên tâm pháp » của Lâm Nhất sau khi tu tới Hóa thần, không cần thiết phải cố tình ra vẻ gì cả. Dùng thiên địa khí cơ cho mình sử dụng, góp nhặt từng ngày, lại mượn trợ giúp cảm ngộ cảnh giới và cơ duyên, là có thể từ từ tăng cao tu vi. Từ xưa tới nay, huyền công cùng người một khối, dường như thở dốc không thể thiếu vậy, lại tự mình vận chuyển mà tuần hoàn không thôi. Huyền Thiên thuẫn của hắn lại thu phát tùy tâm, mặc dù không chống đỡ nổi sự cường đại của bốn vị Yêu Vương, khổ sở chống chọi nhất thời ngược lại cũng không sao.
Lâm Nhất quay đầu lại thoáng nhìn. Giữa đá vụn chỗ cách xa mấy dặm, chiếc tinh thuyền đơn độc không nhìn thấy. Dư Hằng Tử vẫn chưa dẫn người rời đi, hiển nhiên đang đợi chuyển cơ. Mà tình cảnh này, chỉ sợ không thể như mong muốn rồi. Tiếp theo phải như thế nào...?!
Lâm Nhất chuyển hướng về phía trước. Bốn người bên ngoài nghìn trượng đã tản ra hai bên, chính là tư thế ma quyền sát chưởng động thủ. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đầu chân mày, trong ánh mắt lãnh mang chớp động. Chốc lát, hắn phất lên tay áo, hấc cằm nhìn Giam Dần có chút hả hê, toét miệng lạnh lùng chế giễu nói:
- Tiện nhân! Ngươi cho rằng tàn tinh toái thạch liền có thể chặn đường đi của ta sao? Không ngại thử một lần chứ, sao hả...
- Ngươi...
Khuôn mặt tươi cười của Giam Dần cứng đờ, có chút lúng túng nhìn chung quanh. Đều là tục danh gây họa! Bị người ngay mặt nhục mạ, căn bản khó có thể cãi lại. Mà biết rõ thủ đoạn quỷ dị hơn nữa độn pháp thần kỳ của tiểu tử kia, mới có ý lựa chọn nơi này đến làm một trận phục kích. Thế nhưng lời nói tiếp theo của đối phương lại là ý gì? Chẳng lẽ lần này làm việc cực nhọc lại phí tâm tư...
Không kịp suy nghĩ nhiều, Giam Dần đè xuống tức giận, ngược lại quát lên:
- Chưa động thủ liền muốn chạy trối chết, can đảm của ngươi ở đâu chứ?
- Hừ! Sức một mình chu toàn cùng bốn vị Yêu Vương cao thủ, ai dám không nói được là không có chỗ can đảm hả? Tên tiện nhân nhà ngươi trái lại khoác lác, có gan lần trước đừng trốn...
Lâm Nhất trả lời lại một cách mỉa mai, dùng khí thế rét lạnh không thua trận trượng, tiếp tục ra vẻ tùy ý nói:
- Hai vị Yêu Vương kia nhìn lạ mặt, trong Yêu vực trái lại cao thủ nhiều a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.