Chương 2061: Chân trời xa xăm có điểm cuối (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Sau khi ta trở lại Giới Nội, hai tên gia hỏa kia cũng không chịu buông bỏ, tiếp tục quấy nhiễu ở Tiên vực, cuối cùng ngoài ý muốn đầu nhập cho Đức Thiên Hoa gia...
Vũ Tử giương mắt lên nhìn, đối phương thản nhiên nói tiếp:
- Hiện tại, hai tên Yêu Vương kia dẫn theo mấy trăm người đột nhập vào Tiên cảnh. Mà các Đại Tiên Vực lại làm như không thấy, mặc kệ chúng làm xằng làm bậy, quả thật là kỳ quái!
- Theo ta được biết, Đức Thiên chính là một nhà Tiên Vực bèo bọt nhất, làm sao có thể thu phục bầy yêu dã tính khó thuần như vậy?
Lâm Nhất nói đến đây thì lập tức quay người lại. Ở trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau. Vũ Tử có chút do dự, nhưng cũng không né tránh. Hắn lại nói tiếp:
- Kim Thánh và Giám Dần có ý đồ gì, ta đều mặc kệ. Mà bởi vì hai người bọn hắn nhiều lần quấy rối, nên ta mới không thể không đối chọi gay gắt.
- Ngươi... Ngươi là đang trách cứ Cửu Mục ngồi nhìn Tiên Vực rung chuyển sao?
Vũ Tử chớp chớp mắt, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại thành một đường, bỗng nhiên lên tiếng hỏi ngược một câu.
Lâm Nhất mím môi, rồi trả lời:
- Ta chỉ là muốn dẫn theo ngươi đuổi theo lông vàng!
Nghe thấy người kia trả lời như vậy, bất chợt Vũ Tử nở một nụ cười. Cùng một người như hắn trò chuyện, quả thật có chút ông nói gà bà nói vịt. Mà trong lúc bất tri bất giác, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng dần dần khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm ngày xưa, vung tay áo nói:
- Hãy vừa đi vừa nói đi...
Nói xong nàng liền bồng bềnh tiến lên trước. Bên má lại hiện ra lúm đồng tiền xinh đẹp động lòng người. Khiến cho cảnh ban đêm tĩnh mịch nơi này có thêm vài phần kiều diễm, phong nhã.
Lâm Nhất nhìn dáng người thướt tha đi phía trước, thoáng thất thần. Mới vừa rồi, cái nhíu mày kia, cái nụ cười kia rõ ràng là bộ dạng của Kỳ Nhi năm đó! Cảm giác lạ lẫm trước đây xem như cũng giảm đi rất nhiều...
- Cửu Mục rất ít khi hỏi đến thị phi ở Tiên Vực, tất cả các nhà đều có phân tranh, không thể tránh được...
Lâm Nhất trầm tĩnh lắc đầu, thân hình khẽ động, bước lên trước đi song song với nàng, kế đó tiếp tục hỏi:
- Đã như vậy thì lúc trước là lão phu nhân và ngươi chính là nhận lệnh mà đến sao?
- Ngươi nói là Hoàng bà bà, chính là một vị lão phó nhân của gia sư. Bà ấy mang theo mười hai Hoa Nô đến đây có việc gì, ta cũng không rõ...
Vũ Tử suy xét một chút, lại nói tiếp:
- Chuyến này ta phần lớn là để tham quan, tiện thể ghi nhớ xem tất cả các nhà có bao nhiêu người Thăng tiên, sau đó sẽ báo lại cho sư môn. Trừ những mục đích kia ra thì không có mục đích nào nữa cả..
Đó rõ ràng là mười hai cao nhân tiền bối, nhưng thân lại là Hoa nô? Mà vị lão phu nhân kia lại càng cười đại hơn, nhưng cũng là một vị tôi tớ. Cửu Mục Thánh Nữ quả thật thần bí khó lường.
Mà Vũ Tử, tuy là Cửu Mục đệ tử, nhưng mà nàng lại không biết quá nhiều về chuyện của sư môn, quả thật là ngoài dự đoán của mọi người. Nàng không nhận được sự truyền thụ tiên pháp, lại một mình hành tẩu, vượt qua đủ hung hiểm ở Tiên cảnh, cái này thật sự không hợp với thân phận cao đồ danh môn. Không biết là do nàng quá thuần khiết, thật thà hay không, mà chẳng nghe nàng nói nửa câu oán hận, trái lại còn rất thoải mái...
Ngoài ra, Thánh Nữ không hỏi đến sự phân tranh ở Tiên Vực, nhưng lại lưu ý đến số lượng cao thủ tiên đạo của tất cả các nhà, đây là có ý gì?
Giờ khắc này, chẳng biết là bởi vì linh tính mách bảo trước khi gặp nguy cơ hay là tại trời sinh bản tính đa nghi mà Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy bồn chồn bất an. Hắn mơ hồ cảm thấy, cường địch chính thức của mình cũng không phải chỉ có đám người La gia Giới Ngoại. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cái Cửu Mục Tiên vực thần bí khó lường kia, chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ càng đáng sợ hơn của hắn.
Bất kể là La gia hay là Cửu Mục Tiên vực thì đều liên quan đến Vũ Tử. Một bên là nghĩa phụ của nàng, một bên là sư phụ của nàng. Đến lúc đó, hắn thật sự là khó mà giải quyết...
Sau khi nói mấy câu, thì Vũ Tử liền im lặng. Người bên cạnh nàng một mực trầm ngâm, khiến nàng không biết phải nói thêm gì nữa. Nên nói là sau chuyến này khso mà gặp lại nhau hay là còn nhắc đến đủ thứ chuyện tào lao không? Hay là nói, ta thật sự không phải là người kia...
Vì một người phụ nữ mà đợi chờ hơn sáu trăm năm, đó thật sự là tình cảm như thế nào?
Nghĩa phụ và La Hận Tử trưởng lão, là đạo lữ, nhưng cũng chỉ ân ái nhất thời rồi đến cuối cùng lại biến thành người dưng. Đó không phải cái gọi là là tình yêu nam nữ sao? Bản thân nàng, mặc dù chưa trải qua nhưng vẫn có thể nhìn thấy, nghe thấy. Chẳng lẽ, Lâm Nhất và Lan Kỳ Nhi là một tình huống khác...
Men theo hướng chạy của kẻ địch, hai bóng người lướt nhanh trong hư không. Chung quanh vẫn là bóng tối đen kịt. Tất cả đều không có một động tĩnh nào. Ở giữa trời đất, giống như chỉ có hai người bọn hắn tồn tại.
Không biết phải đi hết bao lâu, cũng chẳng biết phải đi bao xa. Có lẽ con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng mới tốt. Mà chân trời xa xăm còn có điểm cuối, tiên đạo cô đơn lạnh lẽo hơn nhiều. Lúc mây lười biếng thì lại bị gió cuốn đi...
Vũ Tử không khỏi nhìn sang người bên cạnh. Hắn ta vẫn lặng lẽ đi về phía trước. Nàng suy nghĩ một chút, nhịn không được mà hỏi:
- Lâm Nhất, vì sao ngươi tu tiên...
Lâm Nhất không quay đầu lại, giống như vẫn còn đang chìm đắm trong ngổn ngang những suy nghĩ rối ren.
Vũ Tử không cố ý quấy nhiễu hắn, tự nhủ: “Cho đến hiện tại, thì suy nghĩ lúc còn bé đã biến mất. Ngày sau, khi tu đến cảnh giới như Hoàng bà bà, đã là vọng tưởng rồi. Mà đạt được thành quả như bà ấy rồi thì phải làm thế nào nữa đây...”
Lúc này Lâm Nhất chợt dừng chân, từ phía xa thu hồi tầm mắt. Hắn thở dài một hơi, chậm rãi quay sang nhìn Vũ Tử, nhẹ giọng nói:
- Lúc đầu chỉ cầu trường thọ và tiêu dao, về sau thì chỉ muốn đi con đường ta chưa từng đi. Nếu như ngươi nhận định mình là Vũ Tử, thì ngươi cũng có mục tiêu của chính mình...
Vũ Tử cũng theo hắn dừng chân, nhất thời giữ im lặng, không biết nên nói gì. Trong lời nói của đối phương có ẩn ý, nàng nên hiểu như thế nào đây?
Lâm Nhất không nói gì nữa, mà duỗi tay chỉ về phía trước:
- Mà thôi, nhìn đi...
Trong lòng Vũ Tử còn có điều suy nghĩ, không chú ý đến hắn. Nghe tiếng, lập tức nhìn về phía xa, sắc mặt của nàng lập tức biến đổi...
Vũ Tử giương mắt lên nhìn, đối phương thản nhiên nói tiếp:
- Hiện tại, hai tên Yêu Vương kia dẫn theo mấy trăm người đột nhập vào Tiên cảnh. Mà các Đại Tiên Vực lại làm như không thấy, mặc kệ chúng làm xằng làm bậy, quả thật là kỳ quái!
- Theo ta được biết, Đức Thiên chính là một nhà Tiên Vực bèo bọt nhất, làm sao có thể thu phục bầy yêu dã tính khó thuần như vậy?
Lâm Nhất nói đến đây thì lập tức quay người lại. Ở trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau. Vũ Tử có chút do dự, nhưng cũng không né tránh. Hắn lại nói tiếp:
- Kim Thánh và Giám Dần có ý đồ gì, ta đều mặc kệ. Mà bởi vì hai người bọn hắn nhiều lần quấy rối, nên ta mới không thể không đối chọi gay gắt.
- Ngươi... Ngươi là đang trách cứ Cửu Mục ngồi nhìn Tiên Vực rung chuyển sao?
Vũ Tử chớp chớp mắt, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại thành một đường, bỗng nhiên lên tiếng hỏi ngược một câu.
Lâm Nhất mím môi, rồi trả lời:
- Ta chỉ là muốn dẫn theo ngươi đuổi theo lông vàng!
Nghe thấy người kia trả lời như vậy, bất chợt Vũ Tử nở một nụ cười. Cùng một người như hắn trò chuyện, quả thật có chút ông nói gà bà nói vịt. Mà trong lúc bất tri bất giác, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng dần dần khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm ngày xưa, vung tay áo nói:
- Hãy vừa đi vừa nói đi...
Nói xong nàng liền bồng bềnh tiến lên trước. Bên má lại hiện ra lúm đồng tiền xinh đẹp động lòng người. Khiến cho cảnh ban đêm tĩnh mịch nơi này có thêm vài phần kiều diễm, phong nhã.
Lâm Nhất nhìn dáng người thướt tha đi phía trước, thoáng thất thần. Mới vừa rồi, cái nhíu mày kia, cái nụ cười kia rõ ràng là bộ dạng của Kỳ Nhi năm đó! Cảm giác lạ lẫm trước đây xem như cũng giảm đi rất nhiều...
- Cửu Mục rất ít khi hỏi đến thị phi ở Tiên Vực, tất cả các nhà đều có phân tranh, không thể tránh được...
Lâm Nhất trầm tĩnh lắc đầu, thân hình khẽ động, bước lên trước đi song song với nàng, kế đó tiếp tục hỏi:
- Đã như vậy thì lúc trước là lão phu nhân và ngươi chính là nhận lệnh mà đến sao?
- Ngươi nói là Hoàng bà bà, chính là một vị lão phó nhân của gia sư. Bà ấy mang theo mười hai Hoa Nô đến đây có việc gì, ta cũng không rõ...
Vũ Tử suy xét một chút, lại nói tiếp:
- Chuyến này ta phần lớn là để tham quan, tiện thể ghi nhớ xem tất cả các nhà có bao nhiêu người Thăng tiên, sau đó sẽ báo lại cho sư môn. Trừ những mục đích kia ra thì không có mục đích nào nữa cả..
Đó rõ ràng là mười hai cao nhân tiền bối, nhưng thân lại là Hoa nô? Mà vị lão phu nhân kia lại càng cười đại hơn, nhưng cũng là một vị tôi tớ. Cửu Mục Thánh Nữ quả thật thần bí khó lường.
Mà Vũ Tử, tuy là Cửu Mục đệ tử, nhưng mà nàng lại không biết quá nhiều về chuyện của sư môn, quả thật là ngoài dự đoán của mọi người. Nàng không nhận được sự truyền thụ tiên pháp, lại một mình hành tẩu, vượt qua đủ hung hiểm ở Tiên cảnh, cái này thật sự không hợp với thân phận cao đồ danh môn. Không biết là do nàng quá thuần khiết, thật thà hay không, mà chẳng nghe nàng nói nửa câu oán hận, trái lại còn rất thoải mái...
Ngoài ra, Thánh Nữ không hỏi đến sự phân tranh ở Tiên Vực, nhưng lại lưu ý đến số lượng cao thủ tiên đạo của tất cả các nhà, đây là có ý gì?
Giờ khắc này, chẳng biết là bởi vì linh tính mách bảo trước khi gặp nguy cơ hay là tại trời sinh bản tính đa nghi mà Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy bồn chồn bất an. Hắn mơ hồ cảm thấy, cường địch chính thức của mình cũng không phải chỉ có đám người La gia Giới Ngoại. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cái Cửu Mục Tiên vực thần bí khó lường kia, chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ càng đáng sợ hơn của hắn.
Bất kể là La gia hay là Cửu Mục Tiên vực thì đều liên quan đến Vũ Tử. Một bên là nghĩa phụ của nàng, một bên là sư phụ của nàng. Đến lúc đó, hắn thật sự là khó mà giải quyết...
Sau khi nói mấy câu, thì Vũ Tử liền im lặng. Người bên cạnh nàng một mực trầm ngâm, khiến nàng không biết phải nói thêm gì nữa. Nên nói là sau chuyến này khso mà gặp lại nhau hay là còn nhắc đến đủ thứ chuyện tào lao không? Hay là nói, ta thật sự không phải là người kia...
Vì một người phụ nữ mà đợi chờ hơn sáu trăm năm, đó thật sự là tình cảm như thế nào?
Nghĩa phụ và La Hận Tử trưởng lão, là đạo lữ, nhưng cũng chỉ ân ái nhất thời rồi đến cuối cùng lại biến thành người dưng. Đó không phải cái gọi là là tình yêu nam nữ sao? Bản thân nàng, mặc dù chưa trải qua nhưng vẫn có thể nhìn thấy, nghe thấy. Chẳng lẽ, Lâm Nhất và Lan Kỳ Nhi là một tình huống khác...
Men theo hướng chạy của kẻ địch, hai bóng người lướt nhanh trong hư không. Chung quanh vẫn là bóng tối đen kịt. Tất cả đều không có một động tĩnh nào. Ở giữa trời đất, giống như chỉ có hai người bọn hắn tồn tại.
Không biết phải đi hết bao lâu, cũng chẳng biết phải đi bao xa. Có lẽ con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng mới tốt. Mà chân trời xa xăm còn có điểm cuối, tiên đạo cô đơn lạnh lẽo hơn nhiều. Lúc mây lười biếng thì lại bị gió cuốn đi...
Vũ Tử không khỏi nhìn sang người bên cạnh. Hắn ta vẫn lặng lẽ đi về phía trước. Nàng suy nghĩ một chút, nhịn không được mà hỏi:
- Lâm Nhất, vì sao ngươi tu tiên...
Lâm Nhất không quay đầu lại, giống như vẫn còn đang chìm đắm trong ngổn ngang những suy nghĩ rối ren.
Vũ Tử không cố ý quấy nhiễu hắn, tự nhủ: “Cho đến hiện tại, thì suy nghĩ lúc còn bé đã biến mất. Ngày sau, khi tu đến cảnh giới như Hoàng bà bà, đã là vọng tưởng rồi. Mà đạt được thành quả như bà ấy rồi thì phải làm thế nào nữa đây...”
Lúc này Lâm Nhất chợt dừng chân, từ phía xa thu hồi tầm mắt. Hắn thở dài một hơi, chậm rãi quay sang nhìn Vũ Tử, nhẹ giọng nói:
- Lúc đầu chỉ cầu trường thọ và tiêu dao, về sau thì chỉ muốn đi con đường ta chưa từng đi. Nếu như ngươi nhận định mình là Vũ Tử, thì ngươi cũng có mục tiêu của chính mình...
Vũ Tử cũng theo hắn dừng chân, nhất thời giữ im lặng, không biết nên nói gì. Trong lời nói của đối phương có ẩn ý, nàng nên hiểu như thế nào đây?
Lâm Nhất không nói gì nữa, mà duỗi tay chỉ về phía trước:
- Mà thôi, nhìn đi...
Trong lòng Vũ Tử còn có điều suy nghĩ, không chú ý đến hắn. Nghe tiếng, lập tức nhìn về phía xa, sắc mặt của nàng lập tức biến đổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.