Chương 2092: Chấp niệm của ta (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Nơi này không hề có Tiên Đế truyền thừa, ở nơi khác mới có? Thứ Cửu Mục tiên vực muốn tìm kiếm là một bộ kinh thư? Nói như thế, cái gọi là Tam Hoàng kinh còn quan trọng hơn cả Tiên Đế truyền thừa...
Đám đông sững sờ, La Thanh Tử sa vào trầm tư, trong lòng hơi có sở ngộ, lập tức lại nghi hoặc khó hiểu. Đã không phải truyền thừa, tu vị tiểu tử kia sao đột nhiên phi trướng?
Nghĩ đến đây, La Thanh Tử quét mắt nhìn bốn phía. Đám đông xa gần đều thần sắc bất minh, Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng thì tránh ở một bên quan vọng. Hừ! Tiểu tử kia tự xưng Tử Vi chi chủ, ngược lại hù sợ không ít người...
- Tam Hoàng kinh cái gì?
Nghe được Lâm Nhất tiếp tục đặt câu hỏi, La Thanh Tử vội quay đầu nhìn. Tiểu tử kia khó thoát khỏi cái chết, không ngờ vẫn cứ giả bộ hồ đồ. Không! Trong đối thoại giữa hắn và Hoàng bà bà hẳn là còn có huyền cơ...
Hoàng bà bà bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ âm trầm dị dạng. Nàng khẽ híp hai mắt, lành lạnh đánh giá bóng người thân mặc áo xám kia, ngập ngừng khoảnh khắc, lên tiếng nói:
- Ngọc bích là do Tiên Đế luyện chế, khi bóc mở có thể lấy Ngũ Hành chi lực khiến tu vị người thừa kế đề thăng một cấp. Nhìn qua, lúc này ngươi có vẻ đã được đến truyền thừa, song thực ra không phải...
Nàng thoáng ngưng lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Trên cự tháp, uy thế Lâm Nhất tán phát ra chí ít đã đạt Tiên Nhân hậu kỳ viên mãn. Nhưng Hoàng bà bà vừa dứt lời, tu vị hắn lại đột nhiên thăng tới Thiên Tiên hậu kỳ viên mãn. Không đợi đối phương hiểu rõ là chuyện gì, nó lần nữa bức hỏi:
- Tam Hoàng kinh , là thiên kinh văn nào...
Hai mắt Hoàng bà bà chợt mở, kinh ngạc nói:
- Ngươi biết rõ còn hỏi, không lẽ thật được đến truyền thừa? Nhưng câu “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa” há có thể là giả...
Nói đến một nửa, sắc mặt nàng hơi lạnh, giận quát:
- Tiểu tử! Ngươi dám gài moi tin từ bà bà, tìm chết...
- Hừ! Lời ngươi nói chẳng qua là đến từ Thánh nữ, dù giấu được nhất thời, nhưng sao giấu được cả đời...
Lâm Nhất nhướng mày lên, trầm giọng nói:
- Ba thiên Tam Hoàng kinh là do sư phụ Tiên Đế Đế Khuê sáng tạo ra. Trừ Động Chân kinh , Động Huyền kinh ra thì còn có một thiên, ngươi biết được bao nhiêu...
Hắn lời nói vừa chuyển, chế nhạo nói:
- Còn không biết, là ai gài moi tin từ ai...
Hoàng bà bà kinh ngạc, trong lòng lại không khỏi kinh hỉ. Mới rồi tự biết nói lỡ, đã có ý hối hận, nhưng thời này khắc này, nàng đã không cố được quá nhiều, lệ thanh quát:
- Ngươi... Ngươi quả nhiên được đến Tam Hoàng kinh ? Còn có một thiên Động Chân kinh , nhanh nhanh giao ra...
Ánh mắt Lâm Nhất chợt lóe, không vội không chậm trả lời:
- Vô luận trên người Lâm mỗ đích có Tam Hoàng kinh hay không thì đều không chút liên quan tới ngươi! Nếu dám cướp đoạt, vẫn là câu nói khi nãy...
Hắn đột nhiên cao giọng, hai tay áo mở ra, lệ thanh quát:
- Không phải ngươi chết, liền là ta mất mạng!
Hắn một mình đứng ngạo nghễ trên cự tháp, khí thế lăng nhiên.
Hoàng bà bà sắc mặt khó coi, lia lịa gật đầu. Thầm nghĩ, nếu đã nói nhiều vô ích, cần gì phải uổng phí miệng lưỡi. Nàng nâng lên cánh tay gầy trơ cả xương, định cấp cho tên tiểu tử không biết chết sống này bài học nhớ đời.
Đúng lúc đó, Lâm Nhất đột nhiên huy động hai tay áo. Không chút dấu hiệu pháp lực, từng phiến sương mù màu máu bỗng chốc tuôn ra, tức thì tràn khắp bốn phía, chớp mắt đã lan tới trăm trượng, ngàn trượng. Thế đi cực nhanh, khiến người đột nhiên không kịp đề phòng.
Hoàng bà bà thoáng sững sốt. Đám đông xa gần phần lớn đều bị bao phủ trong huyết vụ. Không ai thấy được rõ ràng mình đang đứng nơi đâu.
La Thanh Tử chưa từng gặp qua thần thông quỷ dị như thế, hắn và mấy vị gia chủ ngơ ngác nhìn quanh. Tộc nhân đệ tử dưới trướng thì càng không rõ là chuyện gì.
Kim Thánh lại cảm thấy tình hình trước mắt có chút quen quen, nhịn không được sinh tâm sợ hãi.
Phát giác cử động của đám yêu tu có dị, lại thêm tâm tồn cẩn thận, Lôi Vân Tử âm thầm ra hiệu cho Bình Dương Tử, Ti Không Thượng ở hai bên, từng người dẫn theo vãn bối lùi ra sau.
Đồng thời với đó, hai tay áo Lâm Nhất thoáng ngừng, đưa tay ngắt ra một đạo pháp quyết quỷ dị. Thái Sơ chi lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, men theo huyết vụ cuốn thốc bốn phía, sát cơ khó lường theo đó cuồn cuộn mà đi.
Một người thân hãm tử địa còn dám phụ góc ngoan kháng. Không chỉ thế, thần thông thi triển ra đều chưa từng nghe đến, chưa từng nhìn thấy, hơn nữa thanh thế phi phàm. Hoàng bà bà thẹn quá thành giận, quát to:
- Thứ đáng chết...
Nàng thả xuống một tia may mắn sau cùng, chỉ nghĩ phanh thây xé xác tiểu tử kia. Tùy theo nàng đưa tay tế ra một đạo lợi mang, mười hai nam tử bốn phía cự tháp đồng loạt xuất động.
Đám đông sững sờ, La Thanh Tử sa vào trầm tư, trong lòng hơi có sở ngộ, lập tức lại nghi hoặc khó hiểu. Đã không phải truyền thừa, tu vị tiểu tử kia sao đột nhiên phi trướng?
Nghĩ đến đây, La Thanh Tử quét mắt nhìn bốn phía. Đám đông xa gần đều thần sắc bất minh, Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng thì tránh ở một bên quan vọng. Hừ! Tiểu tử kia tự xưng Tử Vi chi chủ, ngược lại hù sợ không ít người...
- Tam Hoàng kinh cái gì?
Nghe được Lâm Nhất tiếp tục đặt câu hỏi, La Thanh Tử vội quay đầu nhìn. Tiểu tử kia khó thoát khỏi cái chết, không ngờ vẫn cứ giả bộ hồ đồ. Không! Trong đối thoại giữa hắn và Hoàng bà bà hẳn là còn có huyền cơ...
Hoàng bà bà bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ âm trầm dị dạng. Nàng khẽ híp hai mắt, lành lạnh đánh giá bóng người thân mặc áo xám kia, ngập ngừng khoảnh khắc, lên tiếng nói:
- Ngọc bích là do Tiên Đế luyện chế, khi bóc mở có thể lấy Ngũ Hành chi lực khiến tu vị người thừa kế đề thăng một cấp. Nhìn qua, lúc này ngươi có vẻ đã được đến truyền thừa, song thực ra không phải...
Nàng thoáng ngưng lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Trên cự tháp, uy thế Lâm Nhất tán phát ra chí ít đã đạt Tiên Nhân hậu kỳ viên mãn. Nhưng Hoàng bà bà vừa dứt lời, tu vị hắn lại đột nhiên thăng tới Thiên Tiên hậu kỳ viên mãn. Không đợi đối phương hiểu rõ là chuyện gì, nó lần nữa bức hỏi:
- Tam Hoàng kinh , là thiên kinh văn nào...
Hai mắt Hoàng bà bà chợt mở, kinh ngạc nói:
- Ngươi biết rõ còn hỏi, không lẽ thật được đến truyền thừa? Nhưng câu “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa” há có thể là giả...
Nói đến một nửa, sắc mặt nàng hơi lạnh, giận quát:
- Tiểu tử! Ngươi dám gài moi tin từ bà bà, tìm chết...
- Hừ! Lời ngươi nói chẳng qua là đến từ Thánh nữ, dù giấu được nhất thời, nhưng sao giấu được cả đời...
Lâm Nhất nhướng mày lên, trầm giọng nói:
- Ba thiên Tam Hoàng kinh là do sư phụ Tiên Đế Đế Khuê sáng tạo ra. Trừ Động Chân kinh , Động Huyền kinh ra thì còn có một thiên, ngươi biết được bao nhiêu...
Hắn lời nói vừa chuyển, chế nhạo nói:
- Còn không biết, là ai gài moi tin từ ai...
Hoàng bà bà kinh ngạc, trong lòng lại không khỏi kinh hỉ. Mới rồi tự biết nói lỡ, đã có ý hối hận, nhưng thời này khắc này, nàng đã không cố được quá nhiều, lệ thanh quát:
- Ngươi... Ngươi quả nhiên được đến Tam Hoàng kinh ? Còn có một thiên Động Chân kinh , nhanh nhanh giao ra...
Ánh mắt Lâm Nhất chợt lóe, không vội không chậm trả lời:
- Vô luận trên người Lâm mỗ đích có Tam Hoàng kinh hay không thì đều không chút liên quan tới ngươi! Nếu dám cướp đoạt, vẫn là câu nói khi nãy...
Hắn đột nhiên cao giọng, hai tay áo mở ra, lệ thanh quát:
- Không phải ngươi chết, liền là ta mất mạng!
Hắn một mình đứng ngạo nghễ trên cự tháp, khí thế lăng nhiên.
Hoàng bà bà sắc mặt khó coi, lia lịa gật đầu. Thầm nghĩ, nếu đã nói nhiều vô ích, cần gì phải uổng phí miệng lưỡi. Nàng nâng lên cánh tay gầy trơ cả xương, định cấp cho tên tiểu tử không biết chết sống này bài học nhớ đời.
Đúng lúc đó, Lâm Nhất đột nhiên huy động hai tay áo. Không chút dấu hiệu pháp lực, từng phiến sương mù màu máu bỗng chốc tuôn ra, tức thì tràn khắp bốn phía, chớp mắt đã lan tới trăm trượng, ngàn trượng. Thế đi cực nhanh, khiến người đột nhiên không kịp đề phòng.
Hoàng bà bà thoáng sững sốt. Đám đông xa gần phần lớn đều bị bao phủ trong huyết vụ. Không ai thấy được rõ ràng mình đang đứng nơi đâu.
La Thanh Tử chưa từng gặp qua thần thông quỷ dị như thế, hắn và mấy vị gia chủ ngơ ngác nhìn quanh. Tộc nhân đệ tử dưới trướng thì càng không rõ là chuyện gì.
Kim Thánh lại cảm thấy tình hình trước mắt có chút quen quen, nhịn không được sinh tâm sợ hãi.
Phát giác cử động của đám yêu tu có dị, lại thêm tâm tồn cẩn thận, Lôi Vân Tử âm thầm ra hiệu cho Bình Dương Tử, Ti Không Thượng ở hai bên, từng người dẫn theo vãn bối lùi ra sau.
Đồng thời với đó, hai tay áo Lâm Nhất thoáng ngừng, đưa tay ngắt ra một đạo pháp quyết quỷ dị. Thái Sơ chi lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, men theo huyết vụ cuốn thốc bốn phía, sát cơ khó lường theo đó cuồn cuộn mà đi.
Một người thân hãm tử địa còn dám phụ góc ngoan kháng. Không chỉ thế, thần thông thi triển ra đều chưa từng nghe đến, chưa từng nhìn thấy, hơn nữa thanh thế phi phàm. Hoàng bà bà thẹn quá thành giận, quát to:
- Thứ đáng chết...
Nàng thả xuống một tia may mắn sau cùng, chỉ nghĩ phanh thây xé xác tiểu tử kia. Tùy theo nàng đưa tay tế ra một đạo lợi mang, mười hai nam tử bốn phía cự tháp đồng loạt xuất động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.