Chương 2277: Chấp niệm không thay đổi (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Mời xem. Bốn con dị thú, còn có hơn 1000 vò rượu trái cây a.
Chợt thấy một thân ảnh y hệt hắc tháp lóe lên một cái, lão sợ tới mức nhất thời im bặt.
Hổ Đầu thấy Đan Cốc cáo trạng, chắn một bước trước người, không vui quát lên:
- Lão đầu ngươi thật là hẹp hòi. Chớ nói bốn con thú con, chính là bốn mươi con cũng không đủ nhét kẻ răng. Hầm ngầm trong tộc còn cất trữ rượu, lại gạt ta huynh đệ không biết.
Lão Long cả ngày quấn đi theo Hổ Đầu, tâm nhãn linh hoạt hiện lên rồi, nói tới nói lui cũng là càng thêm thành thạo tự nhiên, ở một bên phụ họa nói:
- Ừm. Ta sớm biết được, không bằng mang tới cho lão đại hưởng dụng.
Đan Cốc chỉ coi hai vị này là một đôi ác nhân lực lớn cũng ăn uống vô độ, làm sao nhìn ra được kỳ hoặc trong đó, không kìm nổi kinh ngạc mà âm thầm kêu khổ không ngừng. Uống rượu không say, ăn thịt không no, cứ tiếp như thế, có trời mới biết lúc nào là đầu cuối a.
Lâm Nhất không rãnh để ý tới hai huynh đệ oai phong lẫm liệt ấy, quay sang an ủi Đan Cốc:
- Đại Vu an tâm chớ vội. Ngày mai cứ cho hai bọn họ theo mọi người săn thú để đền bù. Lúc này sắc trời đã tối.
Hổ Đầu vỗ bộ ngực, chưa ứng tiếng, một bên có người giành trước nói ra:
- Rượu bao đủ, ăn thịt mỗi ngày.
Hắn trừng hai mắt một cái, lập tức ồn ào há miệng cười thật lớn, ôm chầm lấy Lão Long một cái, khen tự đáy lòng:
- Ha ha. Thật là huynh đệ tốt. Ực.
Đan Cốc lui về sau hai bước, phất tay áo phủi nhẹ rượu mùi tanh Hổ Đầu ợ hơi phun ra ngoài, quay sang Lâm Nhất gắng gượng tươi cười, chắp tay nói:
- Nếu sắc trời đã tối, Lâm tiên trưởng không ngại nấn ná mấy ngày tại Di sơn ta, bất đắc dĩ thảo xá đơn sơ.
Lâm Nhất thật ra thì tùy ý, mỉm cười đáp:
- Khách liền theo chủ.
. .
Đó là ba gian nhà cỏ bên rừng cây, cách xa những thôn xá khác. Theo Đan Cốc Đại Vu, đây chính là nơi tránh cho Hổ Đầu và Lão Long có hành động quấy rầy bất đắc dĩ. Còn sau này như thế nào, cứ cầu xin tổ tiên phù hộ đi.
Nhà cỏ ba gian cùng đường, chiều rộng hơn một trượng, chiều dài hơn ba trượng, mái hiên thấp bé hơn nữa đơn sơ, cửa phòng mở rộng, trước sau có cửa sổ. Mọi nơi trống rỗng không nhiều vật dụng, trên sàn có mấy tấm da thú. Ngoại trừ Lâm Nhất ra, còn có hai vị đại hán đang ngáy như tiếng sấm.
Một vệt thiên quang mông lung xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống đất, Lâm Nhất ngồi trên chiếu, trong tay siết tinh thành năm màu, lại nhất thời vô tâm thổ nạp.
Bốn phía nhà cỏ không có cấm pháp, đều không phải là sơ sót. Nếu ẩn thân tại một tộc quần hoang dã, không ngại xem bản thân mình chính là một người phàm chân chính. Mà cử động lần này có dụng ý khác.
Hổ Đầu nằm ngủ, Lão Long nằm ngửa. Hai người đầu chống đối đầu, thật là một đôi huynh đệ tốt.
Lâm Nhất thoáng đưa mắt nhìn, yên lặng mỉm cười.
Hổ Đầu và Lão Long đã sớm gặp nhau từ mấy trăm năm, chẳng qua khi đó một là hổ phách ngây thơ chưa tỉnh, một là tàn hồn kiếp sau, giờ này sau mấy phen cảnh ngộ, dĩ nhiên từng người hóa hình cũng làm bạn lần nữa, thân cận nhau ngược lại không phải là không có duyên cớ. Mà hai anh em như thế chỉ để ý rượu đủ cơm no bụng, nằm xuống là ngủ, thực khiến cho người ta hâm mộ.
Nhưng hai người này gây nên họa, cũng thống khoái làm người ta kết cách trị a.
Trong long quyển, Tiên Nô độc giữ u bế một bên. Tiểu nha đầu mượn nhờ tinh thạch năm màu đặt pháp trận, trong khi đã không còn nhiều thời gian, từ Hợp Thể trung kỳ viên mãn dần dần bước chân vào hậu kỳ cảnh. Dựa theo cái thế như vậy, chỉ sợ không cần bao lâu là thành tựu được tiên thể.
Lâm Nhất thu hồi thần thức từ trên cổ tay, lại mỉm cười.
Tiểu nha đầu? Thật ra tuổi của Nô nhi và sư phụ là hắn này không xê xích bao nhiêu, bản thân mình lại xem nàng như là một thân nhân thiếu chỗ dựa. Tựa như năm đó Thúy nhi, Đông Vũ, Lão Long, Hổ Đầu trước mắt. Thay vì lần lượt mất đi, chi bằng quý trọng hết thảy trước mắt.
Có lẽ là xúc động cái gì, Lâm Nhất không nguyện suy nghĩ nhiều. Hắn âm thầm thở dài, tâm thần tiệm ninh, lập tức hai mắt khẽ đóng.
. .
Lúc trời sáng, xa xa thôn xá từ từ nổi lên huyên náo.
Có người tìm tới trước nhà cỏ, vẫn mang bộ dáng say rượu mông lung. Đó gọi là hán tử Tân Ngô, thần sắc trù trừ mà không dám lên tiếng. Tối hôm qua bị cưỡng ép uống rượu, thiếu chút nữa là bị sặc chết rồi. Giờ này lại muốn đối mặt với hai vị ác nhân kia, hãy còn không biết kết quả như thế nào.
- Lão đại. Chúng ta săn thú đi.
- Lão đại. Chờ ăn thịt.
Hổ Đầu và Lão Long đánh mất câu nói tiếp theo, đã không kịp chờ đợi đi ra ngoài, cũng song song kéo da thú trên đất rồi đắp lên người thay đổi trang phục. Sau đó từng người bọn họ biến mất tu vi pháp lực quanh thân, hồn nhiên chính là hai vị Mãng Hoang vạm vỡ. Hai huynh đệ hắn hào hứng bồi tiếp các tộc nhân Di tộc đi săn thú, chỉ để lại Lâm Nhất một thân một mình ở trong phòng.
Khi bốn phía từ từ an tĩnh lại, Lâm Nhất nhấc chân đi ra khỏi nhà cỏ.
Xa gần khói bếp chưa tan hết, sương sớm nhàn nhạt.
Trên cỏ trước thôn xá, có đứa bé mình trần nửa thân đang chơi đùa. Các phụ nhân đa số áo trắng vải thô, từng người một hoặc là dựa cửa nhìn ra xa, hoặc là giặt rửa may vá.
Lâm Nhất một mình chậm bước trên khe núi, thần sắc thản nhiên. Trong khi dưới tàng một gốc đồ kinh bỗng nhiên biến mất thân hình, lập tức hóa thành một cơn gió mát, bay thẳng tới ngoài vạn dặm phía đông Di Sơn.
. .
Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Chợt thấy một thân ảnh y hệt hắc tháp lóe lên một cái, lão sợ tới mức nhất thời im bặt.
Hổ Đầu thấy Đan Cốc cáo trạng, chắn một bước trước người, không vui quát lên:
- Lão đầu ngươi thật là hẹp hòi. Chớ nói bốn con thú con, chính là bốn mươi con cũng không đủ nhét kẻ răng. Hầm ngầm trong tộc còn cất trữ rượu, lại gạt ta huynh đệ không biết.
Lão Long cả ngày quấn đi theo Hổ Đầu, tâm nhãn linh hoạt hiện lên rồi, nói tới nói lui cũng là càng thêm thành thạo tự nhiên, ở một bên phụ họa nói:
- Ừm. Ta sớm biết được, không bằng mang tới cho lão đại hưởng dụng.
Đan Cốc chỉ coi hai vị này là một đôi ác nhân lực lớn cũng ăn uống vô độ, làm sao nhìn ra được kỳ hoặc trong đó, không kìm nổi kinh ngạc mà âm thầm kêu khổ không ngừng. Uống rượu không say, ăn thịt không no, cứ tiếp như thế, có trời mới biết lúc nào là đầu cuối a.
Lâm Nhất không rãnh để ý tới hai huynh đệ oai phong lẫm liệt ấy, quay sang an ủi Đan Cốc:
- Đại Vu an tâm chớ vội. Ngày mai cứ cho hai bọn họ theo mọi người săn thú để đền bù. Lúc này sắc trời đã tối.
Hổ Đầu vỗ bộ ngực, chưa ứng tiếng, một bên có người giành trước nói ra:
- Rượu bao đủ, ăn thịt mỗi ngày.
Hắn trừng hai mắt một cái, lập tức ồn ào há miệng cười thật lớn, ôm chầm lấy Lão Long một cái, khen tự đáy lòng:
- Ha ha. Thật là huynh đệ tốt. Ực.
Đan Cốc lui về sau hai bước, phất tay áo phủi nhẹ rượu mùi tanh Hổ Đầu ợ hơi phun ra ngoài, quay sang Lâm Nhất gắng gượng tươi cười, chắp tay nói:
- Nếu sắc trời đã tối, Lâm tiên trưởng không ngại nấn ná mấy ngày tại Di sơn ta, bất đắc dĩ thảo xá đơn sơ.
Lâm Nhất thật ra thì tùy ý, mỉm cười đáp:
- Khách liền theo chủ.
. .
Đó là ba gian nhà cỏ bên rừng cây, cách xa những thôn xá khác. Theo Đan Cốc Đại Vu, đây chính là nơi tránh cho Hổ Đầu và Lão Long có hành động quấy rầy bất đắc dĩ. Còn sau này như thế nào, cứ cầu xin tổ tiên phù hộ đi.
Nhà cỏ ba gian cùng đường, chiều rộng hơn một trượng, chiều dài hơn ba trượng, mái hiên thấp bé hơn nữa đơn sơ, cửa phòng mở rộng, trước sau có cửa sổ. Mọi nơi trống rỗng không nhiều vật dụng, trên sàn có mấy tấm da thú. Ngoại trừ Lâm Nhất ra, còn có hai vị đại hán đang ngáy như tiếng sấm.
Một vệt thiên quang mông lung xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống đất, Lâm Nhất ngồi trên chiếu, trong tay siết tinh thành năm màu, lại nhất thời vô tâm thổ nạp.
Bốn phía nhà cỏ không có cấm pháp, đều không phải là sơ sót. Nếu ẩn thân tại một tộc quần hoang dã, không ngại xem bản thân mình chính là một người phàm chân chính. Mà cử động lần này có dụng ý khác.
Hổ Đầu nằm ngủ, Lão Long nằm ngửa. Hai người đầu chống đối đầu, thật là một đôi huynh đệ tốt.
Lâm Nhất thoáng đưa mắt nhìn, yên lặng mỉm cười.
Hổ Đầu và Lão Long đã sớm gặp nhau từ mấy trăm năm, chẳng qua khi đó một là hổ phách ngây thơ chưa tỉnh, một là tàn hồn kiếp sau, giờ này sau mấy phen cảnh ngộ, dĩ nhiên từng người hóa hình cũng làm bạn lần nữa, thân cận nhau ngược lại không phải là không có duyên cớ. Mà hai anh em như thế chỉ để ý rượu đủ cơm no bụng, nằm xuống là ngủ, thực khiến cho người ta hâm mộ.
Nhưng hai người này gây nên họa, cũng thống khoái làm người ta kết cách trị a.
Trong long quyển, Tiên Nô độc giữ u bế một bên. Tiểu nha đầu mượn nhờ tinh thạch năm màu đặt pháp trận, trong khi đã không còn nhiều thời gian, từ Hợp Thể trung kỳ viên mãn dần dần bước chân vào hậu kỳ cảnh. Dựa theo cái thế như vậy, chỉ sợ không cần bao lâu là thành tựu được tiên thể.
Lâm Nhất thu hồi thần thức từ trên cổ tay, lại mỉm cười.
Tiểu nha đầu? Thật ra tuổi của Nô nhi và sư phụ là hắn này không xê xích bao nhiêu, bản thân mình lại xem nàng như là một thân nhân thiếu chỗ dựa. Tựa như năm đó Thúy nhi, Đông Vũ, Lão Long, Hổ Đầu trước mắt. Thay vì lần lượt mất đi, chi bằng quý trọng hết thảy trước mắt.
Có lẽ là xúc động cái gì, Lâm Nhất không nguyện suy nghĩ nhiều. Hắn âm thầm thở dài, tâm thần tiệm ninh, lập tức hai mắt khẽ đóng.
. .
Lúc trời sáng, xa xa thôn xá từ từ nổi lên huyên náo.
Có người tìm tới trước nhà cỏ, vẫn mang bộ dáng say rượu mông lung. Đó gọi là hán tử Tân Ngô, thần sắc trù trừ mà không dám lên tiếng. Tối hôm qua bị cưỡng ép uống rượu, thiếu chút nữa là bị sặc chết rồi. Giờ này lại muốn đối mặt với hai vị ác nhân kia, hãy còn không biết kết quả như thế nào.
- Lão đại. Chúng ta săn thú đi.
- Lão đại. Chờ ăn thịt.
Hổ Đầu và Lão Long đánh mất câu nói tiếp theo, đã không kịp chờ đợi đi ra ngoài, cũng song song kéo da thú trên đất rồi đắp lên người thay đổi trang phục. Sau đó từng người bọn họ biến mất tu vi pháp lực quanh thân, hồn nhiên chính là hai vị Mãng Hoang vạm vỡ. Hai huynh đệ hắn hào hứng bồi tiếp các tộc nhân Di tộc đi săn thú, chỉ để lại Lâm Nhất một thân một mình ở trong phòng.
Khi bốn phía từ từ an tĩnh lại, Lâm Nhất nhấc chân đi ra khỏi nhà cỏ.
Xa gần khói bếp chưa tan hết, sương sớm nhàn nhạt.
Trên cỏ trước thôn xá, có đứa bé mình trần nửa thân đang chơi đùa. Các phụ nhân đa số áo trắng vải thô, từng người một hoặc là dựa cửa nhìn ra xa, hoặc là giặt rửa may vá.
Lâm Nhất một mình chậm bước trên khe núi, thần sắc thản nhiên. Trong khi dưới tàng một gốc đồ kinh bỗng nhiên biến mất thân hình, lập tức hóa thành một cơn gió mát, bay thẳng tới ngoài vạn dặm phía đông Di Sơn.
. .
Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.