Chương 2035: Chí không ở đây (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Ha ha! Không quá mấy ngày nữa, đại sự sẽ thành!
Hán tử râu vàng đặt mông ngồi xuống bên sườn núi, nhoái đầu ra nhìn. Thấy tình hình bên dưới không có gì khác thường, gã không nhịn được mà lại đắc ý một phen, quay đầu tán thưởng:
- Giám huynh! Ngươi thật sự là phụ tá đắc lực của ta...
Có thể xưng huynh gọi đệ, cho thấy giao tình không phải nông cạn. Mà một Yêu Tôn lại tự nhận mình là người, thật sự khiến người khác khinh thường! Ai là phụ tá đắc lực của ngươi? Nếu như không phải là dùng thủ đoạn của tu sĩ dự đoán trù tính một phen thì làm gì có tình cảnh như ngày hôm nay?
Lão giả râu bạc trắng vẫn tươi cười rạng rỡ, nhưng trong đầu lại thầm hừ lạnh mấy tiếng. Người làm chuyện lớn há có thể đắc ý mà quên mình? Trong lòng lão nghĩ như vậy, nên cũng không quên để ý đến động tĩnh ở bên dưới.
Một sơn cốc rộng như vậy, khắp nơi trên không trung đều có một tầng mây trắng mờ mịt, che lấp Tẩy tiên trì. Giả dụ đánh rơi một khối Minh châu ngọc thạch ở nơi này, dù cho kinh thế xoay vần nhưng vẫn khó làm mất được vẻ hoang vu ở nơi này. Tục truyền, từ sau khi tu sĩ viễn cổ phi thăng, đã di dời thiên địa cấm chế truyền tống đến tận đây, cuối cùng biến nơi này thành một nơi để rèn luyện tiên thể! Hôm nay thì sao? Viễn cổ Tiên vực đã là dĩ vãng, không còn nữa, các tu sĩ đành phải vất vả khổ cực chạy đến trước Thăng Tiên đài, trải qua một trận lôi kiếp mới có thể đạt thành chính quả. Mà trận lôi kiếp kia lại có uy lực cực kỳ đáng sợ, không dễ để vượt qua. Dù cho có trưởng bối bảo vệ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ ngoại giới phải tay không mà về. Mà bọn hắn lại chiếm được tiện nghi, thật sự là vận khí! Đợi đến ngày trở lại, lại đưa thêm mấy ngàn vạn đệ tử đến đây...
Một canh giời sau, lão giả râu bạc trắng mới từ trong mơ màng khôi phục lại tinh thần, vô cùng thích ý ngẩng đầu nhìn về phía xa. Những viên toái thạch bay loạn trong tinh không, giống như chưa hề xuất hiện, chỉ có ánh mắt trời trắng xóa làm cho người ta khó phân biệt được phương hướng. Mà chung quanh Tẩy tiên trì lại cực kỳ yên tĩnh, không hề thấy bóng dáng của các cao thủ Tiên nhân khác!
Bỗng nhiên có chỗ phát hiện, lão giả râu bạc trắng giật mình, thất thanh la lên:
- Ở trong tiên cảnh còn có hai nơi chôn cất Tinh và Tử Vi. Những cao thủ Tiên vực kia, chí cũng không ở đây...
Sau khi bốn người bọn hắn tiến vào tiên cảnh, đã lập tức tẩn tán vào đội ngũ tu sĩ Hoa gia, để né tránh sự chú ý của người khác. Lúc này suy xét lại, thì căn bản là cao thủ của tất cả các giới khác đều không đến Tẩy tiên trì mà là đến một nơi khác.
Hán tử râu vàng vốn định mở miệng hỏi thăm thì lại phát hiện động tĩnh. Gã có chút kinh ngạc, vội vàng phân phó:
- Có người đến đấy! Tạm thời lánh đi một chút!
Lão giả râu bạc trắng và hai người còn lại không dám khinh thường, vội vội vàng vàng cùng gã ta thi triển thuật ẩn thân. Ai nấy đều trừng lớn mắt quan sát.
Cùng lúc đó, ở trên không trung chính giữa sơn cốc, đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, kế đó hiện ra một bóng người toàn thân phủ kim giáp. Người kia tay chân dài thườn thượt, nhưng cường tráng mà hữu lực, đầu tóc rối bời tán loạn trong gió. Hai hàng lông mày sắc bén như đao, mắt sáng như sao, uy thế bễ nghễ bốn phương, chấn nhiếp nhân tâm.
Thấy rõ diện mạo của Thiên Nhân kim giáp kia, lão giả râu bạc trắng và hán tử râu vàng đều kinh ngạc, cũng không khỏi âm thầm kinh hỉ. Đây không phải là Lâm Nhất thì là ai...
Lâm Nhất đến rồi!
Lúc Lâm Nhất vừa mới bước lên Thăng Tiên đài thì đã lập tức bị thiên địa cấm chế định trụ ngay tại chỗ. Kế đó, cảnh vật trước mắt hắn bỗng nhiên biến đổi, tiếp theo thì được đưa đến tòa sơn cốc này. Còn chưa kịp lưu ý đến tình hình chung quanh, hắn đã bị những bóng người bên dưới mây mù và hai chữ Tẩy Tiên bên cạnh bờ hồ thu hút.
Tẩy tiên trì!
Khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, thả người chậm rãi rơi xuống. Mà chỉ một chớp mắt sau, hắn lập tức đình chỉ thế rơi. Ở trong hồ nước bên dưới tầng mây mù kia, có hơn ba trăm tu sĩ đang chia nhau ra trong phạm vi chừng bảy tám dặm. Ở một ít khu vực còn lại, vậy mà xuất hiện hơn năm sáu trăm người của Yêu tộc.
Chuyện thật là quỷ dị! Từ đâu lại nhảy ra nhiều Yêu tộc như vậy?
Lâm Nhất nhíu chặt lông mày, lại ngẩng đầu quan sát bốn phía sơn cốc, trong mắt, huyễn đồng tử lập lòe. Sau một hồi, khóe miệng của hắn lại kéo ra một nụ cười lạnh, dáng vẻ nghiền ngẫm, kế đó thì tiếp tục rơi xuống. Hắn cũng không trực tiếp nhảy vào Tẩy tiên trì, trái lại còn đạp mây phiêu đãng, tuần tra chung quanh một lượt.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi, hán tử râu vàng chợt lắc đầu, đôi mắt hổ phách trợn tròn, có chút lo lắng, truyền âm cho đồng bọn:
- Tiểu tử kia làm gì vậy? Chẳng lẽ có chủ tâm gây loạn...
Mặc dù phe bọn hắn người đông thế mạnh, nhưng mà hiện tại bọn hắn đang ở trong quá trình rèn luyện tiên thể, thật sự không hợp để bị đâm ngang. Tiên vực có rất nhiều cao thủ, đến lúc đó khó hai mặt một lời, khó mà giải thích được. Đến lúc đó, chỉ sợ Đức Thiên Hoa Gia cũng không dám ngang nhiên xuất đầu lộ diện.
Lão giả râu bạc trắng ngưng mắt, quan sát tình hình bên dưới, không cho là đúng mà nói:
- Tiểu tử kia cảm thấy dị thường, nên khó tránh khỏi sinh ra nghi hoặc, cũng không dám làm gì càn rỡ đâu, bằng không là tự tìm đường chết!
Nghe lão giả kia nói có lý, hán tử râu vàng liền gật gù, lại không nhịn được mà nhe răng cười khà một tiếng, bày ra bộ dạng thèm chảy nước miếng, xoa xoa tay nói:
- Mặc dù tiểu tử kia may mắn độ kiếp thành công, nhưng lại không biết tai vạ đến nơi rồi. Chỉ đợi ba năm ngày nữa, hà hà...
Lâm Nhất giống như không hề biết đến động tĩnh ở trên đỉnh núi, chỉ chuyên tâm chú ý đến tình hình bên dưới tầng mây mù.
Hơn năm trăm Yêu nhân đang trốn ở một góc hồ rộng chừng mấy trăm trượng. Từng tên một đều đang ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lộ rõ hung quang. Cái người toàn thân phủ kim giáp kia thật sự là quá mức huênh hoang!
- Ha ha! Từng người một đủ thành thật đấy, cũng không chen lấn, xô đẩy nhau...
Lâm Nhất nhếch miệng, ở trên mặt hồ chế nhạo một câu, kế đó lập tức mang theo kim quang cuồn cuộn nghênh ngang đạp sương mù lướt qua đỉnh đầu từng người một. Khi đi được khoảng vài dặm thì hắn chợt dừng lại, rồi đột nhiên chuyển hướng tìm đến một lão giả đang ngồi giữa đám người cách đó không xa. Đối phương cúi đầu, không kịp né tránh, gương mặt vốn hồng hào bất chợt trở nên tái nhợt không còn một giọt máu.
Hán tử râu vàng đặt mông ngồi xuống bên sườn núi, nhoái đầu ra nhìn. Thấy tình hình bên dưới không có gì khác thường, gã không nhịn được mà lại đắc ý một phen, quay đầu tán thưởng:
- Giám huynh! Ngươi thật sự là phụ tá đắc lực của ta...
Có thể xưng huynh gọi đệ, cho thấy giao tình không phải nông cạn. Mà một Yêu Tôn lại tự nhận mình là người, thật sự khiến người khác khinh thường! Ai là phụ tá đắc lực của ngươi? Nếu như không phải là dùng thủ đoạn của tu sĩ dự đoán trù tính một phen thì làm gì có tình cảnh như ngày hôm nay?
Lão giả râu bạc trắng vẫn tươi cười rạng rỡ, nhưng trong đầu lại thầm hừ lạnh mấy tiếng. Người làm chuyện lớn há có thể đắc ý mà quên mình? Trong lòng lão nghĩ như vậy, nên cũng không quên để ý đến động tĩnh ở bên dưới.
Một sơn cốc rộng như vậy, khắp nơi trên không trung đều có một tầng mây trắng mờ mịt, che lấp Tẩy tiên trì. Giả dụ đánh rơi một khối Minh châu ngọc thạch ở nơi này, dù cho kinh thế xoay vần nhưng vẫn khó làm mất được vẻ hoang vu ở nơi này. Tục truyền, từ sau khi tu sĩ viễn cổ phi thăng, đã di dời thiên địa cấm chế truyền tống đến tận đây, cuối cùng biến nơi này thành một nơi để rèn luyện tiên thể! Hôm nay thì sao? Viễn cổ Tiên vực đã là dĩ vãng, không còn nữa, các tu sĩ đành phải vất vả khổ cực chạy đến trước Thăng Tiên đài, trải qua một trận lôi kiếp mới có thể đạt thành chính quả. Mà trận lôi kiếp kia lại có uy lực cực kỳ đáng sợ, không dễ để vượt qua. Dù cho có trưởng bối bảo vệ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ ngoại giới phải tay không mà về. Mà bọn hắn lại chiếm được tiện nghi, thật sự là vận khí! Đợi đến ngày trở lại, lại đưa thêm mấy ngàn vạn đệ tử đến đây...
Một canh giời sau, lão giả râu bạc trắng mới từ trong mơ màng khôi phục lại tinh thần, vô cùng thích ý ngẩng đầu nhìn về phía xa. Những viên toái thạch bay loạn trong tinh không, giống như chưa hề xuất hiện, chỉ có ánh mắt trời trắng xóa làm cho người ta khó phân biệt được phương hướng. Mà chung quanh Tẩy tiên trì lại cực kỳ yên tĩnh, không hề thấy bóng dáng của các cao thủ Tiên nhân khác!
Bỗng nhiên có chỗ phát hiện, lão giả râu bạc trắng giật mình, thất thanh la lên:
- Ở trong tiên cảnh còn có hai nơi chôn cất Tinh và Tử Vi. Những cao thủ Tiên vực kia, chí cũng không ở đây...
Sau khi bốn người bọn hắn tiến vào tiên cảnh, đã lập tức tẩn tán vào đội ngũ tu sĩ Hoa gia, để né tránh sự chú ý của người khác. Lúc này suy xét lại, thì căn bản là cao thủ của tất cả các giới khác đều không đến Tẩy tiên trì mà là đến một nơi khác.
Hán tử râu vàng vốn định mở miệng hỏi thăm thì lại phát hiện động tĩnh. Gã có chút kinh ngạc, vội vàng phân phó:
- Có người đến đấy! Tạm thời lánh đi một chút!
Lão giả râu bạc trắng và hai người còn lại không dám khinh thường, vội vội vàng vàng cùng gã ta thi triển thuật ẩn thân. Ai nấy đều trừng lớn mắt quan sát.
Cùng lúc đó, ở trên không trung chính giữa sơn cốc, đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, kế đó hiện ra một bóng người toàn thân phủ kim giáp. Người kia tay chân dài thườn thượt, nhưng cường tráng mà hữu lực, đầu tóc rối bời tán loạn trong gió. Hai hàng lông mày sắc bén như đao, mắt sáng như sao, uy thế bễ nghễ bốn phương, chấn nhiếp nhân tâm.
Thấy rõ diện mạo của Thiên Nhân kim giáp kia, lão giả râu bạc trắng và hán tử râu vàng đều kinh ngạc, cũng không khỏi âm thầm kinh hỉ. Đây không phải là Lâm Nhất thì là ai...
Lâm Nhất đến rồi!
Lúc Lâm Nhất vừa mới bước lên Thăng Tiên đài thì đã lập tức bị thiên địa cấm chế định trụ ngay tại chỗ. Kế đó, cảnh vật trước mắt hắn bỗng nhiên biến đổi, tiếp theo thì được đưa đến tòa sơn cốc này. Còn chưa kịp lưu ý đến tình hình chung quanh, hắn đã bị những bóng người bên dưới mây mù và hai chữ Tẩy Tiên bên cạnh bờ hồ thu hút.
Tẩy tiên trì!
Khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, thả người chậm rãi rơi xuống. Mà chỉ một chớp mắt sau, hắn lập tức đình chỉ thế rơi. Ở trong hồ nước bên dưới tầng mây mù kia, có hơn ba trăm tu sĩ đang chia nhau ra trong phạm vi chừng bảy tám dặm. Ở một ít khu vực còn lại, vậy mà xuất hiện hơn năm sáu trăm người của Yêu tộc.
Chuyện thật là quỷ dị! Từ đâu lại nhảy ra nhiều Yêu tộc như vậy?
Lâm Nhất nhíu chặt lông mày, lại ngẩng đầu quan sát bốn phía sơn cốc, trong mắt, huyễn đồng tử lập lòe. Sau một hồi, khóe miệng của hắn lại kéo ra một nụ cười lạnh, dáng vẻ nghiền ngẫm, kế đó thì tiếp tục rơi xuống. Hắn cũng không trực tiếp nhảy vào Tẩy tiên trì, trái lại còn đạp mây phiêu đãng, tuần tra chung quanh một lượt.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi, hán tử râu vàng chợt lắc đầu, đôi mắt hổ phách trợn tròn, có chút lo lắng, truyền âm cho đồng bọn:
- Tiểu tử kia làm gì vậy? Chẳng lẽ có chủ tâm gây loạn...
Mặc dù phe bọn hắn người đông thế mạnh, nhưng mà hiện tại bọn hắn đang ở trong quá trình rèn luyện tiên thể, thật sự không hợp để bị đâm ngang. Tiên vực có rất nhiều cao thủ, đến lúc đó khó hai mặt một lời, khó mà giải thích được. Đến lúc đó, chỉ sợ Đức Thiên Hoa Gia cũng không dám ngang nhiên xuất đầu lộ diện.
Lão giả râu bạc trắng ngưng mắt, quan sát tình hình bên dưới, không cho là đúng mà nói:
- Tiểu tử kia cảm thấy dị thường, nên khó tránh khỏi sinh ra nghi hoặc, cũng không dám làm gì càn rỡ đâu, bằng không là tự tìm đường chết!
Nghe lão giả kia nói có lý, hán tử râu vàng liền gật gù, lại không nhịn được mà nhe răng cười khà một tiếng, bày ra bộ dạng thèm chảy nước miếng, xoa xoa tay nói:
- Mặc dù tiểu tử kia may mắn độ kiếp thành công, nhưng lại không biết tai vạ đến nơi rồi. Chỉ đợi ba năm ngày nữa, hà hà...
Lâm Nhất giống như không hề biết đến động tĩnh ở trên đỉnh núi, chỉ chuyên tâm chú ý đến tình hình bên dưới tầng mây mù.
Hơn năm trăm Yêu nhân đang trốn ở một góc hồ rộng chừng mấy trăm trượng. Từng tên một đều đang ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lộ rõ hung quang. Cái người toàn thân phủ kim giáp kia thật sự là quá mức huênh hoang!
- Ha ha! Từng người một đủ thành thật đấy, cũng không chen lấn, xô đẩy nhau...
Lâm Nhất nhếch miệng, ở trên mặt hồ chế nhạo một câu, kế đó lập tức mang theo kim quang cuồn cuộn nghênh ngang đạp sương mù lướt qua đỉnh đầu từng người một. Khi đi được khoảng vài dặm thì hắn chợt dừng lại, rồi đột nhiên chuyển hướng tìm đến một lão giả đang ngồi giữa đám người cách đó không xa. Đối phương cúi đầu, không kịp né tránh, gương mặt vốn hồng hào bất chợt trở nên tái nhợt không còn một giọt máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.