Chương 2190: Chính tà thiện ác (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Trần Tử cùng theo Hoàng bà bà đi. Nàng nói hai người vừa là thầy vừa là mẹ, có được tình cảm không thể chia tách. Nàng muốn cùng theo Hoàng bà bà về nhà. Nhà ở nơi nào? Nơi có bà bà chính là nhà.
Nàng còn nói, trừ Hoàng bà bà ra, khó quên nhất chính là năm tháng ở Cửu Châu, may mắn gặp được Tùng Vân tán nhân, Bách Lý Xuyên, cùng với Xuất Vân Tử. Nàng không có nói ra Lâm Nhất, chỉ lúc đi xa mới quay mắt hơi liếc.
Phù thế như mộng, tuế nhập thiên trần; sát na hoa lạc, thiên nhai đã xa!
Chẳng qua, lúc hai người rời đi, Hoàng bà bà làm như vô ý để lộ một câu. Sự cường đại của Cửu Mục tuyệt đối vượt ngoài thường nhân tưởng tượng
La Thanh Tử và La Khôn Tử cũng đi. Hai người thừa hứng mà đến, lại trải qua một trận đại chiến thảm liệt găng co, mang theo hối hận bất tận mà về!
Nhớ năm đó được biết giới nội có biến, quả thực khiến La Thanh Tử dọa nhảy dựng, lại không vội vã đi Cửu Mục bẩm báo, mà là lệnh đệ tử La gia nghiêm thêm phòng bị. Nhiều năm qua đi, không thấy Lâm Nhất tới cửa tìm thù. Hắn chưa bởi thế mà cảm thấy mừng thầm, ngược lại càng thêm ưu tâm lo lắng.
Tục ngữ có câu, không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ kỹ. Sự cường hoành của tiểu tử kia trong Tử Vi tiên cảnh là điều ai cũng ấy, nếu thật lần nữa điên cuồng lên, La gia tất sẽ là đối tượng trút giận hàng đầu!
Vì thế, La Thanh Tử tìm đến Hoàng bà bà, muốn mượn tay đối phương trừ đi hậu hoạn. Nhưng kết cục toàn quân lật chìm quả thật khiến người không kịp trở tay. Vị Ngô Dung tiền bối kia tuy chưa đuổi tận giết tuyệt, lại càng là ngạt độc. Từ đây về sau, mệnh không còn nằm trong tay mình!
Sớm biết như thế hối tất đương sơ! Việc đã đến nước này, lại biết làm sao?
Trên đường, La Khôn Tử đi theo sau lưng La Thanh Tử thở dài một tiếng. Nếu có thánh hiền, ai là yêu nghiệt
Một trường nguy cơ đột nhiên mà đến, nương theo đại chiến kết thúc mà yên ắng đi xa. Liễu Đạo Liễu Phàm và Kim Thánh mang theo thủ hạ dưới trướng quay trở về Hành Thiên, Tiên Nô thì cùng Ngô Dung dẹp đường hồi phủ. Những người còn lại vô ý ở lâu, ai nấy thừa hứng mà về.
Chẳng qua, Trần Tử ngoài ý rời đi vẫn khiến có chút người tiu nghỉu như mất.
-Ai nha! Nha đầu kia tuy quỷ linh tinh quái, ngược lại tính tình cũng được, chỉ là nói đi liền đi, mất đi một người để nói chuyện a
Xuất Vân Tử nhìn bốn phía trống rỗng thất thần một cái, ném xuống một câu cảm khái, xoay người quay về. Trên dưới Cửu Châu môn, người có thể cùng hắn vui đùa ầm ĩ đàm tiếu tự nhiên không được bao nhiêu, mà Trần Tử vừa vặn chính là một trong số đó. Hiện nay đối phương đột nhiên rời đi, khiến hắn không khỏi có phần nuối tiếc.
Trước mặt cách vài chục trượng là đám người Dư Hằng Tử. Lần này đại khai nhãn giới, chúng nhân còn đang hồi vị không thôi.
Thuần Vu Phong một bên nói cười cùng sư huynh đệ, một bên không quên đánh giá thân ảnh áo trắng nơi xa. Tiên tử kia tựa như ánh trăng sáng trong, càng thêm phần thanh diễm, càng thêm phần cao không thể chạm
Lôi Thiên phi hành cùng theo chúng nhân, hắn cũng đang tâm thần bất định, chợt nghe động tĩnh sau lưng, cũng không quay đầu quát lên:
-Vị Trần Tử cô nương kia tốt xấu là vị tiên nhân, không phải nha đầu nhà ai! Tên béo ngươi mắt không tôn ti, há có lý này
Phen lời này nói rất chính khí lẫm nhiên, về tình về lý đều khiến người không cách nào chỉ trích. Chỉ là hắn sau năm lần bảy lượt chịu thiệt vẫn cứ không có làm rõ nguyên do. Đừng có dễ dàng khi phụ một tên béo, đặc biệt là một tên béo đang đại phát cảm khái.
-Nha đầu thì thế nào? Ta đã xưng hô như thế hơn ngàn năm, ngươi quản được chắc
Một tiếng gầm gào vang lên, Lôi Thiên vội ghé mắt nhìn lại. Xuất Vân Tử đến gần, hai mắt trợn tròn, khí thế hung hung, một mặt ác tướng.
-Tiểu bối, vô lễ
Lôi Thiên kinh ngạc. Tên béo này chỉ là một vãn bối Hợp Thể, lại dám hướng mình phát hỏa? Thấy đám người Dư Hằng Tử quay đầu nhìn lại, hắn bỗng cảm thấy rất mất mặt mũi, nhịn không được trong lòng bốc hỏa, quát lên:
-Trần Tử cô nương kia lúc nguy nan động thân mà ra, có tình có nghĩa, chúng ta khâm phục không thôi! Tên béo ngươi lại không che đậy miệng, mắt không tôn ti, đúng là thiếu quản giáo
-Ta phi!
Xuất Vân Tử không đợi Lôi Thiên nói hết lời, gầm nói:
-Ta không hỏi tình nghĩa, chỉ để ý đòi nợ! Bốn mươi tám vạn Tiên Tinh, thiếu một khối cũng không được, cầm tới
Lôi Thiên thần tình cứng đờ, vung tay giận nói:
-Không có
Hắn không phải không nhận nợ, mà là tức giận đối phương ngang ngược. Thẳng đến hôm nay, đến cả bóng người Lâm Nhất đều không gặp được, không chỉ không thu được gì, còn căn bản không biết lúc nào mới có thể thoát thân, giờ lại bị một tên béo chết tiệt tùy ý đe dọa, quả thật khiến người khó mà nhịn nổi.
-Ngươi dám chơi xấu?
Xuất Vân Tử trợn mắt, hung hăng kéo tay áo lên.
Lôi Thiên trong lòng bất giác hơi nhảy, nghĩ đều không nghĩ quát:
-Ngươi dám làm càn
Đối phương nắm chặt hai quyền, bộ dạng như muốn động thủ. Hắn không đáng hừ một tiếng, uy thế tiên nhân đột nhiên tán phát ra.
Xuất Vân Tử nắm chặt hai quyền, sát khí đầy mặt, cánh tay hơi lắc, thân hình béo mập khá là bưu hãn. Hắn hai mắt coi chừng Lôi Thiên, lại đột nhiên hô to:
-Người này thiếu nợ không trả, đánh hắn cho ta
Lời còn chưa dứt, Thiên Lang Diệp Mậu và Đồng gia huynh đệ đã chạy vội mà đến. Sư đồ Dư Hằng Tử thì đứng khoanh tay bàng quan
-Xài lại mánh cũ, càng là vô sỉ!
Lôi Thiên tức nghẹn họng, hai mắt đỏ ngầu. Hắn căm hận khẽ vung tay áo, xoay người liền tránh. Không nói quần ẩu nan địch, cứ vậy mà kinh động đến trên dưới Cửu Châu môn, hắn gánh chịu không nổi
Xuất Vân Tử được thế không tha người, huy động nắm tay, quát:
-Lại đây! Đại chiến ba trăm hồi hợp
Lôi Thiên rơi vào trùng vây, bị bức đành chịu, thân hình chợt lóe lao thẳng tiền phương, kêu gào nói:
-Ngô tiền bối! Tên béo kia bắt nạt ta
Cách đó mấy chục dặm, Ngô Dung và Tiên Nô còn đang lăng không rảo bước.
Đại chiến vừa đi, thu hoạch khá nhiều, khiến cho Ngô Dung hứng trí không sai. Hắn tay vuốt râu dài, nhởn nhơ nhìn ra xa.
Tiên Nô ở bên lặng lẽ đi theo, trong lòng mải mê suy nghĩ.
Ngô Dung ánh mắt hơi liếc, cười hỏi:
Nàng còn nói, trừ Hoàng bà bà ra, khó quên nhất chính là năm tháng ở Cửu Châu, may mắn gặp được Tùng Vân tán nhân, Bách Lý Xuyên, cùng với Xuất Vân Tử. Nàng không có nói ra Lâm Nhất, chỉ lúc đi xa mới quay mắt hơi liếc.
Phù thế như mộng, tuế nhập thiên trần; sát na hoa lạc, thiên nhai đã xa!
Chẳng qua, lúc hai người rời đi, Hoàng bà bà làm như vô ý để lộ một câu. Sự cường đại của Cửu Mục tuyệt đối vượt ngoài thường nhân tưởng tượng
La Thanh Tử và La Khôn Tử cũng đi. Hai người thừa hứng mà đến, lại trải qua một trận đại chiến thảm liệt găng co, mang theo hối hận bất tận mà về!
Nhớ năm đó được biết giới nội có biến, quả thực khiến La Thanh Tử dọa nhảy dựng, lại không vội vã đi Cửu Mục bẩm báo, mà là lệnh đệ tử La gia nghiêm thêm phòng bị. Nhiều năm qua đi, không thấy Lâm Nhất tới cửa tìm thù. Hắn chưa bởi thế mà cảm thấy mừng thầm, ngược lại càng thêm ưu tâm lo lắng.
Tục ngữ có câu, không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ kỹ. Sự cường hoành của tiểu tử kia trong Tử Vi tiên cảnh là điều ai cũng ấy, nếu thật lần nữa điên cuồng lên, La gia tất sẽ là đối tượng trút giận hàng đầu!
Vì thế, La Thanh Tử tìm đến Hoàng bà bà, muốn mượn tay đối phương trừ đi hậu hoạn. Nhưng kết cục toàn quân lật chìm quả thật khiến người không kịp trở tay. Vị Ngô Dung tiền bối kia tuy chưa đuổi tận giết tuyệt, lại càng là ngạt độc. Từ đây về sau, mệnh không còn nằm trong tay mình!
Sớm biết như thế hối tất đương sơ! Việc đã đến nước này, lại biết làm sao?
Trên đường, La Khôn Tử đi theo sau lưng La Thanh Tử thở dài một tiếng. Nếu có thánh hiền, ai là yêu nghiệt
Một trường nguy cơ đột nhiên mà đến, nương theo đại chiến kết thúc mà yên ắng đi xa. Liễu Đạo Liễu Phàm và Kim Thánh mang theo thủ hạ dưới trướng quay trở về Hành Thiên, Tiên Nô thì cùng Ngô Dung dẹp đường hồi phủ. Những người còn lại vô ý ở lâu, ai nấy thừa hứng mà về.
Chẳng qua, Trần Tử ngoài ý rời đi vẫn khiến có chút người tiu nghỉu như mất.
-Ai nha! Nha đầu kia tuy quỷ linh tinh quái, ngược lại tính tình cũng được, chỉ là nói đi liền đi, mất đi một người để nói chuyện a
Xuất Vân Tử nhìn bốn phía trống rỗng thất thần một cái, ném xuống một câu cảm khái, xoay người quay về. Trên dưới Cửu Châu môn, người có thể cùng hắn vui đùa ầm ĩ đàm tiếu tự nhiên không được bao nhiêu, mà Trần Tử vừa vặn chính là một trong số đó. Hiện nay đối phương đột nhiên rời đi, khiến hắn không khỏi có phần nuối tiếc.
Trước mặt cách vài chục trượng là đám người Dư Hằng Tử. Lần này đại khai nhãn giới, chúng nhân còn đang hồi vị không thôi.
Thuần Vu Phong một bên nói cười cùng sư huynh đệ, một bên không quên đánh giá thân ảnh áo trắng nơi xa. Tiên tử kia tựa như ánh trăng sáng trong, càng thêm phần thanh diễm, càng thêm phần cao không thể chạm
Lôi Thiên phi hành cùng theo chúng nhân, hắn cũng đang tâm thần bất định, chợt nghe động tĩnh sau lưng, cũng không quay đầu quát lên:
-Vị Trần Tử cô nương kia tốt xấu là vị tiên nhân, không phải nha đầu nhà ai! Tên béo ngươi mắt không tôn ti, há có lý này
Phen lời này nói rất chính khí lẫm nhiên, về tình về lý đều khiến người không cách nào chỉ trích. Chỉ là hắn sau năm lần bảy lượt chịu thiệt vẫn cứ không có làm rõ nguyên do. Đừng có dễ dàng khi phụ một tên béo, đặc biệt là một tên béo đang đại phát cảm khái.
-Nha đầu thì thế nào? Ta đã xưng hô như thế hơn ngàn năm, ngươi quản được chắc
Một tiếng gầm gào vang lên, Lôi Thiên vội ghé mắt nhìn lại. Xuất Vân Tử đến gần, hai mắt trợn tròn, khí thế hung hung, một mặt ác tướng.
-Tiểu bối, vô lễ
Lôi Thiên kinh ngạc. Tên béo này chỉ là một vãn bối Hợp Thể, lại dám hướng mình phát hỏa? Thấy đám người Dư Hằng Tử quay đầu nhìn lại, hắn bỗng cảm thấy rất mất mặt mũi, nhịn không được trong lòng bốc hỏa, quát lên:
-Trần Tử cô nương kia lúc nguy nan động thân mà ra, có tình có nghĩa, chúng ta khâm phục không thôi! Tên béo ngươi lại không che đậy miệng, mắt không tôn ti, đúng là thiếu quản giáo
-Ta phi!
Xuất Vân Tử không đợi Lôi Thiên nói hết lời, gầm nói:
-Ta không hỏi tình nghĩa, chỉ để ý đòi nợ! Bốn mươi tám vạn Tiên Tinh, thiếu một khối cũng không được, cầm tới
Lôi Thiên thần tình cứng đờ, vung tay giận nói:
-Không có
Hắn không phải không nhận nợ, mà là tức giận đối phương ngang ngược. Thẳng đến hôm nay, đến cả bóng người Lâm Nhất đều không gặp được, không chỉ không thu được gì, còn căn bản không biết lúc nào mới có thể thoát thân, giờ lại bị một tên béo chết tiệt tùy ý đe dọa, quả thật khiến người khó mà nhịn nổi.
-Ngươi dám chơi xấu?
Xuất Vân Tử trợn mắt, hung hăng kéo tay áo lên.
Lôi Thiên trong lòng bất giác hơi nhảy, nghĩ đều không nghĩ quát:
-Ngươi dám làm càn
Đối phương nắm chặt hai quyền, bộ dạng như muốn động thủ. Hắn không đáng hừ một tiếng, uy thế tiên nhân đột nhiên tán phát ra.
Xuất Vân Tử nắm chặt hai quyền, sát khí đầy mặt, cánh tay hơi lắc, thân hình béo mập khá là bưu hãn. Hắn hai mắt coi chừng Lôi Thiên, lại đột nhiên hô to:
-Người này thiếu nợ không trả, đánh hắn cho ta
Lời còn chưa dứt, Thiên Lang Diệp Mậu và Đồng gia huynh đệ đã chạy vội mà đến. Sư đồ Dư Hằng Tử thì đứng khoanh tay bàng quan
-Xài lại mánh cũ, càng là vô sỉ!
Lôi Thiên tức nghẹn họng, hai mắt đỏ ngầu. Hắn căm hận khẽ vung tay áo, xoay người liền tránh. Không nói quần ẩu nan địch, cứ vậy mà kinh động đến trên dưới Cửu Châu môn, hắn gánh chịu không nổi
Xuất Vân Tử được thế không tha người, huy động nắm tay, quát:
-Lại đây! Đại chiến ba trăm hồi hợp
Lôi Thiên rơi vào trùng vây, bị bức đành chịu, thân hình chợt lóe lao thẳng tiền phương, kêu gào nói:
-Ngô tiền bối! Tên béo kia bắt nạt ta
Cách đó mấy chục dặm, Ngô Dung và Tiên Nô còn đang lăng không rảo bước.
Đại chiến vừa đi, thu hoạch khá nhiều, khiến cho Ngô Dung hứng trí không sai. Hắn tay vuốt râu dài, nhởn nhơ nhìn ra xa.
Tiên Nô ở bên lặng lẽ đi theo, trong lòng mải mê suy nghĩ.
Ngô Dung ánh mắt hơi liếc, cười hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.