Chương 2103: Cố nhân gặp lại (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Lúc ta trở thành cao thủ Hóa Thần, ngươi nói xem Lâm Nhất có tu vị cỡ nào?
Thuần Vu Phong cũng thoải mái theo, trả lời:
- Tu vị Lâm sư thúc, hẳn nên ngang ngửa với ngươi...
- Không, không, không! Lúc đó hắn còn chưa sinh ra...
Xuất Vân Tử lắc đầu liên tục, tự nói tự cười, lại hỏi:
- Năm xưa lúc ta và Lâm Nhất mới quen, hắn chẳng qua là một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí bảy tầng, khi đó tu vị ta là gì ngươi biết không... ?
Thuần Vu Phong có chút hồ đồ. Hắn quay đầu nhìn sang sư phụ Dư Hằng Tử, đối phương cũng một mặt mờ mịt.
Xuất Vân Tử sớm có dự liệu, tự hỏi tự đáp nói:
- Khi đó, ta là Luyện Khí năm tầng, hắc hắc...
Hắn úp mở một phen, lại hỏi tiếp:
- Lần này ta ra ngoài Độ Kiếp, thật không dễ mới tu tới Hợp Thể. Không biết vị huynh đệ kia của ta giờ thế nào?...
Thuần Vu Phong phấn chấn đáp nói:
- Nghe đồn tu vị Lâm sư thúc đã vượt quá cảnh giới Thiên Tiên, lực chiến một đám cao nhân tiền bối Kim Tiên và Tiên Quân, song vẫn cứ không rơi hạ phong...
- Đúng rồi...
Xuất Vân Tử trải hay tay ra, nói:
- Cảnh giới đó, tu vị đó, tráng cử nghịch thiên đó, thực sự khiến người ao ước...
Đang lúc mặt mày hớn hở, hắn lại đột nhiên đổi giọng, mang theo ngữ khí chế nhạo nói:
- Hai thầy trò ngươi đừng mượn cớ nịnh hót, có lời gì thì mau nói...
Dư Hằng Tử ha ha khẽ cười, bước lên chậm rãi chắp hai tay...
Nửa canh giờ sau, hai sư đồ im lặng không nói.
Xuất Vân Tử ngược lại không chút giấu diếm, thành thật nói ra lai lịch của chính mình và hướng đi của Cửu Châu môn.
Sớm từ mấy chục năm trước, Cửu Châu môn đã âm thầm làm chuẩn bị. Mười năm trước, hơn một ngàn cao thủ trong môn yên ắng rời đi. Nhờ đó tránh khỏi Yêu tộc tìm thù, cũng tránh qua một trường kiếp nạn.
Lần này Xuất Vân Tử ra ngoài là vì Độ Kiếp. Chuyện xong xuôi, nghe được trên phố đồn dại, hắn liền trượt đến Thiên Môn sơn thám thính tin tức. Vừa gặp có yêu tiên hoành hành, bách bất đắc dĩ, hắn động thân mà ra, cứu được hai tên tu sĩ Kim Đan, rồi tháo chạy ra biển lớn...
Một loạt hành động trước trước sau sau của Cửu Châu môn vốn đều đến từ suy tính của Lâm Nhất.
Có điều, về phần Tiên Nô và hơn một ngàn đệ tử kia rốt cục ẩn thân nơi đâu, Xuất Vân Tử lại giữ kín như bưng. Tung tích Lâm Nhất càng là không biết...
- Hắc hắc! Lần này ta đi ra liền không nghĩ tới đi về. Nha đầu Tiên Nô kia môn quy sâm nghiêm, không người dám có điều ngỗ nghịch. Hai thầy trò ngươi đừng uổng công nhọc lòng! Đợi ngày Lâm huynh đệ ta quay về, trùng chỉnh sơn môn cũng không chậm...
Nói xong, Xuất Vân Tử khoát khoát tay muốn rời đi.
- Chậm đã!
Không đợi Xuất Vân Tử xoay người, Dư Hằng Tử vội lên tiếng giữ lại.
Sớm từ mấy chục năm trước, Lâm Nhất đã an trí hết thảy thỏa đáng. Không cần nghĩ nhiều cũng đoán được, hắn sớm đã có dự liệu về tiền cảnh của Tử Vi tiên cảnh. Một người xử sự chu toàn lại có trách nhiệm như thế, có danh tiếng uy chấn thiên hạ như hôm nay cũng là điều đương nhiên! Nguyện hắn sớm ngày vương giả đi về, một tay gột rửa vòm trời!
Dư Hằng Tử thở dài một hơi, hỏi:
- Còn không biết... Ngươi muốn đi đâu?
Thấy Xuất Vân Tử nhìn đầy hồ nghi, hắn vội phân bua nói:
- Vì không chịu được lăng nhục, Hành Thiên môn nghiệp đã không sót lại chút gì. Trước khi Lâm huynh đệ quay về, thầy trò ta không chỗ để đi...
- Hắc hắc! Không sao...
Xuất Vân Tử gật đầu lia lịa, cười thông cảm nói:
- Đều là người luân lạc thiên nhai cả, ăn uống phiêu cược là huynh đệ! Sau này hai vị cùng theo ta tiêu dao khoái hoạt, bảo quản vui không nhớ nhà...
Dư Hằng Tử hơi ngớ, liếc sang bên cạnh. Đệ tử Thuần Vu Phong và hắn bốn mắt nhìn nhau, sửng sốt không nói nên lời.
Xuất Vân Tử không rãnh giải thích kỹ, phân phó nói:
- Mất một tên yêu tiên, bọn chúng sẽ không bỏ qua, cứ theo ta tránh né mấy ngày, đi thôi...
Lời còn chưa dứt, hắn đã khua múa tay áo lăng không bay lên...
...
Phía đông Hành Nhật châu có một tòa sơn cốc phong cảnh tú mỹ tên là Nguyệt Tuyền cốc.
Nguyệt Tuyền cốc, đông giáp biển lớn, tây đối diện quần sơn, bốn mùa như xuân, linh khí nồng nặc, cách xa phàm tục, thanh tĩnh an bình, quả thật là một nơi vô cùng thích hợp để tu luyện. Hơn năm mươi năm trước, nơi này đột nhiên xuất hiện một gia tộc Tiên đạo. Gia chủ Bách Lý tiên sinh bản tính lương thiện, pháp lực thông thiên, là vị cao nhân đắc đạo xa gần nghe danh!
Ngày đó, Bách Lý tiên sinh một mình đi trong sơn cốc. Men theo hàng cây xanh rờn, đi đến một nơi cực bí ẩn. Hắn cảnh giác nhìn quanh trái phải, phát hiện không có ai mới đưa tay nhè nhè vạch tới trước mặt. Một chùm sáng vặn vẹo hiện ra, cảnh vật trước mắt hơi biến, hắn đã đưa thân vào trong huyệt động sâu dưới lòng đất.
Bách Lý tiên sinh đặt chân chưa ổn, ba bóng người một hình một dạng đã mang theo sát cơ lăng lệ ập tới gần. Hắn vội lui ra sau một bước, khom người nói:
- Vãn bối có việc cầu kiến môn chủ, mong ba vị trưởng lão truyền bẩm giùm một tiếng...
Thuần Vu Phong cũng thoải mái theo, trả lời:
- Tu vị Lâm sư thúc, hẳn nên ngang ngửa với ngươi...
- Không, không, không! Lúc đó hắn còn chưa sinh ra...
Xuất Vân Tử lắc đầu liên tục, tự nói tự cười, lại hỏi:
- Năm xưa lúc ta và Lâm Nhất mới quen, hắn chẳng qua là một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí bảy tầng, khi đó tu vị ta là gì ngươi biết không... ?
Thuần Vu Phong có chút hồ đồ. Hắn quay đầu nhìn sang sư phụ Dư Hằng Tử, đối phương cũng một mặt mờ mịt.
Xuất Vân Tử sớm có dự liệu, tự hỏi tự đáp nói:
- Khi đó, ta là Luyện Khí năm tầng, hắc hắc...
Hắn úp mở một phen, lại hỏi tiếp:
- Lần này ta ra ngoài Độ Kiếp, thật không dễ mới tu tới Hợp Thể. Không biết vị huynh đệ kia của ta giờ thế nào?...
Thuần Vu Phong phấn chấn đáp nói:
- Nghe đồn tu vị Lâm sư thúc đã vượt quá cảnh giới Thiên Tiên, lực chiến một đám cao nhân tiền bối Kim Tiên và Tiên Quân, song vẫn cứ không rơi hạ phong...
- Đúng rồi...
Xuất Vân Tử trải hay tay ra, nói:
- Cảnh giới đó, tu vị đó, tráng cử nghịch thiên đó, thực sự khiến người ao ước...
Đang lúc mặt mày hớn hở, hắn lại đột nhiên đổi giọng, mang theo ngữ khí chế nhạo nói:
- Hai thầy trò ngươi đừng mượn cớ nịnh hót, có lời gì thì mau nói...
Dư Hằng Tử ha ha khẽ cười, bước lên chậm rãi chắp hai tay...
Nửa canh giờ sau, hai sư đồ im lặng không nói.
Xuất Vân Tử ngược lại không chút giấu diếm, thành thật nói ra lai lịch của chính mình và hướng đi của Cửu Châu môn.
Sớm từ mấy chục năm trước, Cửu Châu môn đã âm thầm làm chuẩn bị. Mười năm trước, hơn một ngàn cao thủ trong môn yên ắng rời đi. Nhờ đó tránh khỏi Yêu tộc tìm thù, cũng tránh qua một trường kiếp nạn.
Lần này Xuất Vân Tử ra ngoài là vì Độ Kiếp. Chuyện xong xuôi, nghe được trên phố đồn dại, hắn liền trượt đến Thiên Môn sơn thám thính tin tức. Vừa gặp có yêu tiên hoành hành, bách bất đắc dĩ, hắn động thân mà ra, cứu được hai tên tu sĩ Kim Đan, rồi tháo chạy ra biển lớn...
Một loạt hành động trước trước sau sau của Cửu Châu môn vốn đều đến từ suy tính của Lâm Nhất.
Có điều, về phần Tiên Nô và hơn một ngàn đệ tử kia rốt cục ẩn thân nơi đâu, Xuất Vân Tử lại giữ kín như bưng. Tung tích Lâm Nhất càng là không biết...
- Hắc hắc! Lần này ta đi ra liền không nghĩ tới đi về. Nha đầu Tiên Nô kia môn quy sâm nghiêm, không người dám có điều ngỗ nghịch. Hai thầy trò ngươi đừng uổng công nhọc lòng! Đợi ngày Lâm huynh đệ ta quay về, trùng chỉnh sơn môn cũng không chậm...
Nói xong, Xuất Vân Tử khoát khoát tay muốn rời đi.
- Chậm đã!
Không đợi Xuất Vân Tử xoay người, Dư Hằng Tử vội lên tiếng giữ lại.
Sớm từ mấy chục năm trước, Lâm Nhất đã an trí hết thảy thỏa đáng. Không cần nghĩ nhiều cũng đoán được, hắn sớm đã có dự liệu về tiền cảnh của Tử Vi tiên cảnh. Một người xử sự chu toàn lại có trách nhiệm như thế, có danh tiếng uy chấn thiên hạ như hôm nay cũng là điều đương nhiên! Nguyện hắn sớm ngày vương giả đi về, một tay gột rửa vòm trời!
Dư Hằng Tử thở dài một hơi, hỏi:
- Còn không biết... Ngươi muốn đi đâu?
Thấy Xuất Vân Tử nhìn đầy hồ nghi, hắn vội phân bua nói:
- Vì không chịu được lăng nhục, Hành Thiên môn nghiệp đã không sót lại chút gì. Trước khi Lâm huynh đệ quay về, thầy trò ta không chỗ để đi...
- Hắc hắc! Không sao...
Xuất Vân Tử gật đầu lia lịa, cười thông cảm nói:
- Đều là người luân lạc thiên nhai cả, ăn uống phiêu cược là huynh đệ! Sau này hai vị cùng theo ta tiêu dao khoái hoạt, bảo quản vui không nhớ nhà...
Dư Hằng Tử hơi ngớ, liếc sang bên cạnh. Đệ tử Thuần Vu Phong và hắn bốn mắt nhìn nhau, sửng sốt không nói nên lời.
Xuất Vân Tử không rãnh giải thích kỹ, phân phó nói:
- Mất một tên yêu tiên, bọn chúng sẽ không bỏ qua, cứ theo ta tránh né mấy ngày, đi thôi...
Lời còn chưa dứt, hắn đã khua múa tay áo lăng không bay lên...
...
Phía đông Hành Nhật châu có một tòa sơn cốc phong cảnh tú mỹ tên là Nguyệt Tuyền cốc.
Nguyệt Tuyền cốc, đông giáp biển lớn, tây đối diện quần sơn, bốn mùa như xuân, linh khí nồng nặc, cách xa phàm tục, thanh tĩnh an bình, quả thật là một nơi vô cùng thích hợp để tu luyện. Hơn năm mươi năm trước, nơi này đột nhiên xuất hiện một gia tộc Tiên đạo. Gia chủ Bách Lý tiên sinh bản tính lương thiện, pháp lực thông thiên, là vị cao nhân đắc đạo xa gần nghe danh!
Ngày đó, Bách Lý tiên sinh một mình đi trong sơn cốc. Men theo hàng cây xanh rờn, đi đến một nơi cực bí ẩn. Hắn cảnh giác nhìn quanh trái phải, phát hiện không có ai mới đưa tay nhè nhè vạch tới trước mặt. Một chùm sáng vặn vẹo hiện ra, cảnh vật trước mắt hơi biến, hắn đã đưa thân vào trong huyệt động sâu dưới lòng đất.
Bách Lý tiên sinh đặt chân chưa ổn, ba bóng người một hình một dạng đã mang theo sát cơ lăng lệ ập tới gần. Hắn vội lui ra sau một bước, khom người nói:
- Vãn bối có việc cầu kiến môn chủ, mong ba vị trưởng lão truyền bẩm giùm một tiếng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.