Chương 1921: Cửu Châu đang hưng thịnh (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Không có dấu hiệu nào, tiên khí lại xuất hiện như vậy sao? Thật khiến cho người ta khó có thể tin nổi nổi! Đột nhiên, Minh Hòa cùng Ung Nguyên cảm thấy chân tay luống cuống. Hai người bọn họ vừa muốn bước vào không trung, phía sau đột nhiên có người mắng:
- Một đám tìm đường chết, còn dám đánh cướp ở trước mặt lão tử...
Minh Hòa cùng Ung Nguyên đều bị dọa cho giật mình, muốn tránh né, lại bị một uy thế hung hãn lại bá đạo cán qua. “Rầm" một tiếng, hai người giống như lá bị gió cuốn đi, bay ra ngoài trăm trượng xa mới có thể vất vả đứng vững được. Lão già kia một cước đá văng những kẻ cản đường, đang lao nhanh trong không trung, càn rỡ không ai bì nổi...
Một đường ánh sáng màu vàng đến từ chỗ cách Chủ Phong Phục Long Sơn ba ngàn dặm, mấy trăm tu sĩ tránh được đại trận phong núi, lại không tránh khỏi bị chen chúc. Ánh sáng kia từ dưới lòng đất bắn thẳng lên cao vạn trượng mới dừng lại hiện ra dáng vẻ thật sự, dẫn tới xung quanh kinh ngạc kêu lên. Thật không ngờ là một thanh kim kiếm nhỏ nhắn với hào quang bắn ra bốn phía, sáng át cả ánh mặt trời!
Giống như các sao tụ lại quanh bầu trời, mấy trăm tu sĩ vọt tới cách kim kiếm mười dặm. Bọn họ ở rất gần, chỉ trong khoảng khắc đã tới. Tiên khí xuất hiện, người có duyên đều có thể có được, lại xem các nhà thi triển thủ đoạn thế nào...
Vào lúc mọi người anh dũng tranh tiên khí, một bóng người mập mạp đột nhiên lướt qua đám người, còn không quên đắc ý hét lớn:
- Trời giáng tiên khí, Cửu Châu sẽ hưng thịnh. Một kiếm ở trong tay, ai dám tranh phong...
Hắn rất linh hoạt mạnh mẽ, trong nháy mắt đã nắm thanh kim kiếm này ở trong tay, lại kinh ngạc nói:
- Ơ? Nhìn hơi quen..
Hành động của ông ta từ lâu đã khiến nhiều người tức giận, mấy trăm món pháp bảo bất ngờ tấn công.tới..
Người kia thấy thế không ổn, vội vàng kêu:
- Ta là Xuất Vân Tử, đại trưởng lão của Cửu Châu môn, các vị không được vô lễ...
Lúc này ai còn quan tâm ngươi là đại trưởng lão gì, chỉ để ý đập tới pháp bảo như cuồng phong mưa rào. Ông ta không kịp lắm lời, xoay người phá không bỏ chạy. thân hình mới thoáng động, trên dưới đột nhiên có thêm một long ảnh xoay quanh, không ngờ giam cầm khiến ông ta khó có thể nhúc nhích. Cùng lúc đó, một lão già bỗng nhiên tới, thò tay phải chộp tới, quyền trái vung lên, dùng sức quét ngang.
- Ầm...
Giữa trời nắng vang lên một tiếng sét đánh, trời đất nhất thời nổi bão táp. Nắm đấm của lão già kia đúng là đánh về phía con rồng màu vàng, bỗng nhiên mấy trăm pháp bảo đều bị đánh bay ra ngoài. bản thân ông ta ngạo nghễ đứng trên cao, sừng sững không động, trong tay nắm lấy cái bóng đang phí công giãy giụa không dừng...
Ánh sáng văng ra khắp nơi, pháp lực cắn trả, mấy trăm tu sĩ chật vật không chịu nổi quay đầu chạy trốn. Trong đó lại có một người lui ra phía sau mười mấy trượng liền dừng lại, đồng dạng ánh mắt kinh ngạc.
- Lão già kia, thả ta ra...
Xuất Vân Tử bị bàn tay to giống như móc sắt của lão già kia nắm lấy sau gáy, mặc dù long ảnh trên người đã biến mất, pháp lực cũng bị giam cầm, căn bản cng trốn không thoát, lại vẫn liều chết nắm chặt kim kiếm không muốn buông tay. Hắn kinh hãi không thôi, vẫn không chịu yếu thế thét to:
- Tiên khí là tiên mạch Phục Long Sơn luyện ra... Đủ tiêu hao hết tám phần tiên nguyên lực tiên mạch của ta, ai cũng đừng mơ... A... Lão già kia nương tay...
Tu sĩ ở đây bị lão già thình lình xảy xuất hiện dọa không nhẹ, mỗi người đều hoảng loạn tản ra xa. Vừa rồi có hơn phân nửa cao thủ Luyện Hư ra tay! Mấy trăm người liên thủ một đòn có uy lực vượt quá tưởng tượng. Mà đối phương lại chỉ một quyền làm khắp nơi kinh sợ, cánh tay sắt quét tám phương. Thật sự là tu vi tới mức nào mới mạnh mẽ như vậy? Cho dù là đại trưởng lão Cửu Châu môn uy phong lẫm liệt, bây giờ cũng thành dê đợi làm thịt...
Giữa không trung, lão già với cơ thể cao lớn, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt hung ác lại uy vũ bất phàm. Mặc dù ông ta mặc áo vải vẫn khó giấu được khí phách dũng mãnh. Ông ta nắm lấy Xuất Vân Tử nhẹ nhàng như không, nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm gì đó...
- Lão già kia! Còn không buông tay...
Ánh mắt của lão già thoáng dừng lại ở phía xa, đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị. Ông ta chợt giơ Xuất Vân Tử trong tay lên, có phần hứng thú ngắm nhìn và gắt một cái, mắng:
- Tên béo này! Còn dám kêu loạn, lão tử bóp chết ngươi...
Cách nhau trong gang tấc, Xuất Vân Tử cuối cùng đã thấy rõ dáng vẻ của lão già, sốc tới mức tim đập thình thịch, cố gắng giấu kim kiếm ở một bên, gương mặt béo múp, bóng loáng cười nịnh nọt, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ xảo trá, vẫn cứng miệng nói:
- Lão già kia, đây là kim kiếm của Lâm huynh đệ ta, lại thả ta ra... Ôi... Tha mạng...
Còn chưa nói dứt lời, gân cốt toàn thân đau đớn muốn gãy, hắn lập tức hét thảm giống như lợn bị chọc tiết.
- Ha ha...
Lão già cười to, trên tay lại không lưu tình. Tiếng kêu của Xuất Vân Tử vang tới tận trời, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, cho đến lúc này, ông ta mới thoáng thu lại lực, xem thường nói:
- Tên béo này! Nếu không phải vì Lâm tiểu tử, lão tử sớm đã nuốt sống ngươi rồi. Ngươi da non thịt mềm, mùi cũng không tệ...
Hai mắt đẫm lệ, trong lúc hoảng hốt giống như nhìn thấy có người chảy nước miếng, Xuất Vân Tử khiếp sợ đến mức bảy hồn thiếu ba phách, lại chợt phát hiện ra khả năng xoay chuyển. Hắn không dám cầu mắn, rên thảm hai tiếng, vội vàng cầu xin tha thứ:
- Ngươi là tổ tông ăn thịt người, ta sợ ngươi... Tuy nhiên, ta vì Lâm huynh đệ bảo vệ kim kiếm hơn mười năm, sao có thể thất tín bội nghĩa, thà chết chứ không chịu khuất phục... Ôi...
Đối phương bỗng nhiên há miệng rộng ra, hắn kinh ngạc đến mắt nhắm mắt mở thất thanh gào thét, lại ngạc nhiên quay đầu lại nhìn xung quanh, trên mặt vội hiện ra vẻ vui mừng bất ngờ. Kim kiếm đột nhiên tuột tay, lập tức hóa thành một đường ánh sáng màu vàng lao thẳng đến phía xa. Có năm người đạp vào không trung đến, một người trong đó đang mỉm cười...
Mấy trăm vị tu sĩ trơ mắt nhìn kim kiếm kia bay đi, lại không ai dám ra tay cướp giật. Một đường ánh sáng màu vàng lao đi giống như sao xẹt, còn mang theo một tiếng rít vui sướng, xẹt qua trời cao. Tiên khí có linh, chẳng lẽ người có duyên đến rồi...
- Một đám tìm đường chết, còn dám đánh cướp ở trước mặt lão tử...
Minh Hòa cùng Ung Nguyên đều bị dọa cho giật mình, muốn tránh né, lại bị một uy thế hung hãn lại bá đạo cán qua. “Rầm" một tiếng, hai người giống như lá bị gió cuốn đi, bay ra ngoài trăm trượng xa mới có thể vất vả đứng vững được. Lão già kia một cước đá văng những kẻ cản đường, đang lao nhanh trong không trung, càn rỡ không ai bì nổi...
Một đường ánh sáng màu vàng đến từ chỗ cách Chủ Phong Phục Long Sơn ba ngàn dặm, mấy trăm tu sĩ tránh được đại trận phong núi, lại không tránh khỏi bị chen chúc. Ánh sáng kia từ dưới lòng đất bắn thẳng lên cao vạn trượng mới dừng lại hiện ra dáng vẻ thật sự, dẫn tới xung quanh kinh ngạc kêu lên. Thật không ngờ là một thanh kim kiếm nhỏ nhắn với hào quang bắn ra bốn phía, sáng át cả ánh mặt trời!
Giống như các sao tụ lại quanh bầu trời, mấy trăm tu sĩ vọt tới cách kim kiếm mười dặm. Bọn họ ở rất gần, chỉ trong khoảng khắc đã tới. Tiên khí xuất hiện, người có duyên đều có thể có được, lại xem các nhà thi triển thủ đoạn thế nào...
Vào lúc mọi người anh dũng tranh tiên khí, một bóng người mập mạp đột nhiên lướt qua đám người, còn không quên đắc ý hét lớn:
- Trời giáng tiên khí, Cửu Châu sẽ hưng thịnh. Một kiếm ở trong tay, ai dám tranh phong...
Hắn rất linh hoạt mạnh mẽ, trong nháy mắt đã nắm thanh kim kiếm này ở trong tay, lại kinh ngạc nói:
- Ơ? Nhìn hơi quen..
Hành động của ông ta từ lâu đã khiến nhiều người tức giận, mấy trăm món pháp bảo bất ngờ tấn công.tới..
Người kia thấy thế không ổn, vội vàng kêu:
- Ta là Xuất Vân Tử, đại trưởng lão của Cửu Châu môn, các vị không được vô lễ...
Lúc này ai còn quan tâm ngươi là đại trưởng lão gì, chỉ để ý đập tới pháp bảo như cuồng phong mưa rào. Ông ta không kịp lắm lời, xoay người phá không bỏ chạy. thân hình mới thoáng động, trên dưới đột nhiên có thêm một long ảnh xoay quanh, không ngờ giam cầm khiến ông ta khó có thể nhúc nhích. Cùng lúc đó, một lão già bỗng nhiên tới, thò tay phải chộp tới, quyền trái vung lên, dùng sức quét ngang.
- Ầm...
Giữa trời nắng vang lên một tiếng sét đánh, trời đất nhất thời nổi bão táp. Nắm đấm của lão già kia đúng là đánh về phía con rồng màu vàng, bỗng nhiên mấy trăm pháp bảo đều bị đánh bay ra ngoài. bản thân ông ta ngạo nghễ đứng trên cao, sừng sững không động, trong tay nắm lấy cái bóng đang phí công giãy giụa không dừng...
Ánh sáng văng ra khắp nơi, pháp lực cắn trả, mấy trăm tu sĩ chật vật không chịu nổi quay đầu chạy trốn. Trong đó lại có một người lui ra phía sau mười mấy trượng liền dừng lại, đồng dạng ánh mắt kinh ngạc.
- Lão già kia, thả ta ra...
Xuất Vân Tử bị bàn tay to giống như móc sắt của lão già kia nắm lấy sau gáy, mặc dù long ảnh trên người đã biến mất, pháp lực cũng bị giam cầm, căn bản cng trốn không thoát, lại vẫn liều chết nắm chặt kim kiếm không muốn buông tay. Hắn kinh hãi không thôi, vẫn không chịu yếu thế thét to:
- Tiên khí là tiên mạch Phục Long Sơn luyện ra... Đủ tiêu hao hết tám phần tiên nguyên lực tiên mạch của ta, ai cũng đừng mơ... A... Lão già kia nương tay...
Tu sĩ ở đây bị lão già thình lình xảy xuất hiện dọa không nhẹ, mỗi người đều hoảng loạn tản ra xa. Vừa rồi có hơn phân nửa cao thủ Luyện Hư ra tay! Mấy trăm người liên thủ một đòn có uy lực vượt quá tưởng tượng. Mà đối phương lại chỉ một quyền làm khắp nơi kinh sợ, cánh tay sắt quét tám phương. Thật sự là tu vi tới mức nào mới mạnh mẽ như vậy? Cho dù là đại trưởng lão Cửu Châu môn uy phong lẫm liệt, bây giờ cũng thành dê đợi làm thịt...
Giữa không trung, lão già với cơ thể cao lớn, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt hung ác lại uy vũ bất phàm. Mặc dù ông ta mặc áo vải vẫn khó giấu được khí phách dũng mãnh. Ông ta nắm lấy Xuất Vân Tử nhẹ nhàng như không, nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm gì đó...
- Lão già kia! Còn không buông tay...
Ánh mắt của lão già thoáng dừng lại ở phía xa, đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị. Ông ta chợt giơ Xuất Vân Tử trong tay lên, có phần hứng thú ngắm nhìn và gắt một cái, mắng:
- Tên béo này! Còn dám kêu loạn, lão tử bóp chết ngươi...
Cách nhau trong gang tấc, Xuất Vân Tử cuối cùng đã thấy rõ dáng vẻ của lão già, sốc tới mức tim đập thình thịch, cố gắng giấu kim kiếm ở một bên, gương mặt béo múp, bóng loáng cười nịnh nọt, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ xảo trá, vẫn cứng miệng nói:
- Lão già kia, đây là kim kiếm của Lâm huynh đệ ta, lại thả ta ra... Ôi... Tha mạng...
Còn chưa nói dứt lời, gân cốt toàn thân đau đớn muốn gãy, hắn lập tức hét thảm giống như lợn bị chọc tiết.
- Ha ha...
Lão già cười to, trên tay lại không lưu tình. Tiếng kêu của Xuất Vân Tử vang tới tận trời, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, cho đến lúc này, ông ta mới thoáng thu lại lực, xem thường nói:
- Tên béo này! Nếu không phải vì Lâm tiểu tử, lão tử sớm đã nuốt sống ngươi rồi. Ngươi da non thịt mềm, mùi cũng không tệ...
Hai mắt đẫm lệ, trong lúc hoảng hốt giống như nhìn thấy có người chảy nước miếng, Xuất Vân Tử khiếp sợ đến mức bảy hồn thiếu ba phách, lại chợt phát hiện ra khả năng xoay chuyển. Hắn không dám cầu mắn, rên thảm hai tiếng, vội vàng cầu xin tha thứ:
- Ngươi là tổ tông ăn thịt người, ta sợ ngươi... Tuy nhiên, ta vì Lâm huynh đệ bảo vệ kim kiếm hơn mười năm, sao có thể thất tín bội nghĩa, thà chết chứ không chịu khuất phục... Ôi...
Đối phương bỗng nhiên há miệng rộng ra, hắn kinh ngạc đến mắt nhắm mắt mở thất thanh gào thét, lại ngạc nhiên quay đầu lại nhìn xung quanh, trên mặt vội hiện ra vẻ vui mừng bất ngờ. Kim kiếm đột nhiên tuột tay, lập tức hóa thành một đường ánh sáng màu vàng lao thẳng đến phía xa. Có năm người đạp vào không trung đến, một người trong đó đang mỉm cười...
Mấy trăm vị tu sĩ trơ mắt nhìn kim kiếm kia bay đi, lại không ai dám ra tay cướp giật. Một đường ánh sáng màu vàng lao đi giống như sao xẹt, còn mang theo một tiếng rít vui sướng, xẹt qua trời cao. Tiên khí có linh, chẳng lẽ người có duyên đến rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.