Vô Tiên

Chương 2095: Danh chấn Tiên vực (2)

Duệ Quang

22/01/2023

Hoàng bà bà hung ác quát to một tiếng. Đợi bốn phía hơi hơi yên tĩnh, nàng mới chuyển mắt về lại tiền phương, kinh ngạc nói:

- Ngươi thi triển thần thông gì, chẳng lẽ đến từ Tiên Đế...

Mấy trăm cao thủ Tiên đạo, trong đó không thiếu tồn tại cường đại cỡ Tiên Quân, Kim Tiên. Tất cả liên thủ lại, cuối cùng vẫn không địch được một chiêu thần thông của đối phương, quả thực khiến người khó mà tin tưởng!

Dưới vòm trời, trên cự tháp, trong chùm sáng, Lâm Nhất thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Thần thông này là Lâm mỗ sáng tạo...

- Ha ha! Tự nghĩ ra thần thông? Không biết danh xưng là gì...

Hoàng bà bà há mồm ngắt lời Lâm Nhất, cười khẩy nói:

- Tiểu bối không biết thẹn, lại dám ăn nói lung tung trước mặt bà bà...

Bốn phía huyết hỏa là từng thân ảnh vặn vẹo. Lôi quang đi tới đâu, xung quanh là từng đạo dục vọng thú tính đan xen.

Lâm Nhất ánh mắt bễ nghễ, khí thế trầm ngưng, chậm rãi đưa tay chỉ trời, không gấp không chậm nói:

- Đốt đi vạn ngàn thị phi, luyện hóa thiên địa sinh tử. Thần thông của Lâm mỗ tên là Luyện Ngục...

Trong lúc nói chuyện, hắn và chùm sáng lừng lững bay lên, không đợi Hoàng bà bà và đám đông bốn phía hiểu là chuyện gì, chợt vung tay phất mạnh, quát:

- Huyết sát tới đâu, nơi ấy là Luyện Ngục. Dưới Ma đạo, không oan hồn! Luyện cho ta...

Trên tay hắn như cầm nắm thiên uy, tích tắc khi rơi xuống, chùm sáng quấn quanh bốn phía đột nhiên nổ tung, thoáng chốc cuộn lên một đạo huyết quang kiều diễm lóa mắt. Lôi hỏa trút như mưa rào tạo nên tầng tầng gợn sóng giữa không trung, tức thì “Oanh” một tiếng, cuốn thốc mà đi.

Khắc này, dù thấy nhiều biết rộng như Hoàng bà bà cũng bị hết thảy trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi. Huyết quang lôi hỏa mang theo thế bài sơn đảo hải gào thét mà đến, tựa như thiên địa hạo kiếp từ trời giáng xuống, sát cơ cuồng ngược xen lẫn khí thế hùng hồn khiến người căn bản không cách nào ngăn cản! Luyện Ngục! Chỉ luyện sinh tử...



- Lui --

Hoàng bà bà không còn dám khinh thường, tiếng quát tháo vừa lên, lập tức lách mình tránh đi mấy trăm dặm. Không cần ra lệnh, đám đông đã tan tác như chim rời tổ. Người nào chậm chân, nháy mắt thi hài vô tồn. Huyết hỏa cuộn trào không ngừng tràn ra, nháy mắt đã tới hơn mười dặm, mấy chục dặm...

Lúc này cự tháp vạn trượng giống như một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. Huyết sát lôi hỏa sáng lòa đâm phá trời cao ảm đạm, trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, thiên địa hóa thành một phương Luyện Ngục!

Khoảnh khắc sau, vô số bóng người cuống cuồng hoảng loạn cuối cùng cũng ngừng lại, ai nấy lại vẫn cứ sợ hãi chưa tiêu. Huyết hỏa lôi quang đáng sợ kia một mạch cuốn sạch phương viên trăm dặm rồi mới từ từ ngưng lại thế đi. Nhưng dư uy vẫn còn, sát cơ không ngừng!

Từ xa nhìn lại, phảng phất một trận lửa rừng đột nhiên lan đến, mang theo uy thế bất tận, thần bí khó lường, khiến người hoảng sợ không thôi! Chỉ là người thi triển thần thông kia lại không hề thừa cơ đuổi tới...

Kim Thánh thở gấp một hơi dài, thầm hô may mắn. May mà vừa thấy không ổn liền tránh đi, không thì phiền hà to! Bỗng nhận thấy trận thế hai bên kém xa lúc trước, hắn bực bội gầm nói:

- Bị thương bao nhiêu, tử vong bao nhiêu...

Có người bẩm báo nói:

- Không có bị thương... Trước sau chết mất hơn trăm...

Trải qua trên vạn năm khổ cực dốc sức, thật không dễ dàng mới thu gom được năm trăm thủ hạ tu vi Tiên Nhân, ai ngờ bị tiểu tử kia một hơi giết sạch hơn trăm, ngay cả Giam Dần đều không thể may mắn trốn thoát. Đây chính là huyết hải thâm thù a! Lâm Nhất...

Cắn răng nghiến lợi hồi lâu, Kim Thánh hướng tới nơi xa nhổ bãi nước bọt. Giam Dần từng nói: Quân tử báo thù, vạn năm không muộn. Lâm Nhất, ngươi đợi đấy...

Lúc Kim Thánh đang chửi thề, sắc mặt La Thanh Tử cũng không dễ nhìn. Cao thủ La gia chỉ còn lại trên dưới trăm người. Người gặp nạn không cần nói cũng biết, đều nhờ Lâm Nhất ban tặng! Một tên tiểu bối đến từ Tiên vực trong giới, tu vị không đáng nhắc tới. Thế mà gần ngàn người lại không đối phó được một mình hắn. La gia và hắn kết oán khá thâm, hôm nay nếu không xử lý, ngày sau tất thành phiền toái! Chẳng qua, còn có Cửu Mục Tiên vực cường đại khó lường và Thánh nữ cao cao tại thượng, kết cục cuối cùng thế nào vẫn còn chưa biết...

- Sư huynh... Ngươi...

La Thanh Tử theo tiếng nhìn lại, khẽ khoát khoát tay, đáp nói:



- Ta không sao!

Hắn ngước nhìn phía cự tháp, tâm tư vẫn cứ không yên.

Cách hơn mười trượng, La Hận Tử ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lưng ảnh La Thanh Tử, trong đôi mắt tam giác chất đầy nộ ý. Vốn muốn mượn cơ hội hỏi thăm một tiếng, tính là trả nghĩa cứu giúp trước đây. Khó được có lúc kéo xuống mặt già, kết quả lại thế này. Hừ...

Trong Tử Vi tiên cảnh, chỉ có Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng không tổn hao chút gì. Ba nhà sớm có phòng bị, vừa thấy không ổn liền trốn ra trăm năm mươi dặm. Chiêu thần thông kia quả thực kinh thiên động địa, đến giờ mọi người vẫn còn kinh hãi không thôi.

Lôi Thiên lặng lẽ nhìn nơi xa, không khỏi thở dài một tiếng. Vũ tiên tử rời đi khiến hắn tiu nghỉu như mất. Lâm Nhất nghịch thiên đại hiển thần uy càng khiến hắn nản lòng tang chí. Người thanh niên từng không được mình để vào trong mắt, nay lại đã không thể xem thường. Người với người bất đồng, mệnh với mệnh cũng khác a! Cơ duyên của Lôi mỗ ở đâu, chẳng lẽ đành phải rúc mình trong góc...

Thoáng liếc hai bên, trong lòng Lôi Thiên càng thêm chán chường. Bình Thuyên và đám đệ tử vãn bối ba nhà, không ai không ngước lên nhìn cự tháp bằng ánh mắt khâm phục. Hắn buồn bực khó tiêu, quay sang Lôi Vân Tử, hờn giận nói:

- Cha! Vẫn là lão nhân gia ngài nhìn xa trông rộng a! Từ nay về sau, Lâm Nhất kia danh chấn Tiên vực...

Trong đám người La gia, Qua Linh Tử sớm đã cười không ra. Thấy hai cha con đối thoại, hắn vội âm thầm lưu ý. Chỉ thấy Lôi Vân Tử lắc lắc đầu, mang theo chút ngập ngừng, nói:

- Kiếp số của Lâm Nhất còn chưa hết...

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên có người xông về phía cự tháp, đắc ý hét lớn:

- Lâm Nhất, ngươi pháp lực mất hết, nạp mạng đi...

Đám đông bốn phía theo tiếng nhìn lại, ai nấy đều ngoài ý không thôi.

Huyết hỏa lôi quang bốn phía cự tháp đã tiêu tán gần hết. Bóng người từng ngạo nghễ thiên địa đột nhiên té xuống giữa trời.

Đồng thời với đó, dị biến lại lên, ba đạo nhân ảnh vội vàng phá không lao đến, đồng loạt phát ra tiếng rống to như sấm rền:

- Ai dám đụng đến người Long Tộc ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook