Chương 2222: Danh tiếng như thực (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Trong lúc song phương giằng co nhau, ngoài trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm nổ mơ hồ.
La Thanh Tử và đám người Lôi Vân Tử đều phát hiện ra, ai nấy đều ngước đầu nhìn lên.
Một tiếng phong lôi mơ hồ ấy dường như cách nhau rất xa mà tựa như gần ngay trước mắt, động tĩnh mới vừa nổi lên một chớp mắt, bỗng nhiên lại có tiếng chu tước hót vang, tiếng huyền vũ trầm hống từ đó luân phiên truyền đến.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, trời cao vạn trượng đột nhiên lóe lên một đạo hào quang ám nhược, lập tức nổi lên gợn sóng. Trong cơn hoảng hốt, phía dưới sơn cốc như mặt ao phong bế, trong đó tất cả tính kế và phân tranh bất quá là một trận náo nhiệt phí công, chỉ đợi có người bổ ba trảm đến để hóa hết thảy ồn ào náo động thành hư vô! Mà nơi này một cái chớp mắt, lại phốc... một tiếng vang nhỏ, đúng là gió tới ung dung, tùy ý gõ thiên địa trần phong như đánh tan vạn cổ trầm tịch vậy...
Chỉ thấy quang mang gợn sóng hơi dừng lại một chút, uy thế vô thượng từ trên trời giáng xuống. Trong vòng ngàn dặm khí cơ trở nên trầm xuống. Đồng thời còn có một bóng người áo xám bỗng nhiên hiện thân, áo choàng và tóc tung bay, khóe miệng vểnh lên, hai tròng mắt như điện, thần sắc tà điên...
- Lâm Nhất Ma Tôn? Rõ ràng đã bị lão phu phá huỷ, giờ này hoàn hảo như lúc ban đầu cũng lớn mạnh hơn...
La Thanh Tử người giữa không trung, thân hình lắc lư, hoảng sợ thất sắc. Hắn không suy nghĩ nhiều, cáu kỉnh rống lớn:
- Ngăn hắn lại! Chỉ đợi phá huỷ bản tôn, Ma Tôn hắn không đáng để lo! 'Thiên la địa võng' ...
Hắn thở hộc ra một ngụm tinh huyết, hai tay điên cuồng bay loạn. Đạo cấm chế mấy ngàn trượng kia đột nhiên bỏ đám người Mạch Khâu kiên quyết bay lên, lập tức ầm… một tiếng, hóa thành vô số lợi mang chạy thẳng tới bóng người áo xám đó. Hắn tuyệt không thể thất bại trong gang tấc...
Mạch Khâu chợt thấy một Lâm Nhất hiện thân, không kìm nổi trố mắt nhìn. Hắn vội vã nhìn sư tỷ Hiên Tử, đối phương cũng đang thần sắc mờ mịt. Đó là một khối phân thân, còn là một vị Sát Thần chân chính? Vì sao không thấy sư phụ, sư bá đến...?
Còn Lôi Vân Tử thì sắc mặt vui mừng, hai vị gia chủ và nhiều tử đệ đều đi theo đều rung trong lòng...
Thời khắc Lâm Nhất Ma Tôn hiện thân cũng không thèm nhìn La Thanh Tử, mà giơ tay lên nhất chỉ. Giữa không trung, một đạo cự phủ trăm trượng đột nhiên xé tan bóng đêm, theo quang mang lóe lên một cái, lập tức hóa thành một phiến huyết quang yêu dị với uy thế đáng sợ nổi giận bổ xuống. Phong lôi đã từng mơ hồ chờ phân phó cuối cùng đã tới thời điểm bạo phát, một tiếng nổ cực lớn rung hồn đãng phách nổ tung thiên địa.
- Rắc...
Cấm chế của La Thanh Tử chưa phát uy liền ầm ầm tan rã dưới huyết quang. Thiên La cấm chi “Thiên la địa võng” chính là thần thông cường đại nhất của La gia, càng không chịu nổi một kích như thế? Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, phải đứng mũi chịu sào, sát khí bạo ngược và lực phản phệ cường đại điên cuồng đánh tới, hắn mới chịu tránh né. Nhưng lúc này đã chậm, hắn rên lên một tiếng thê thảm liền bay ngược ra sau, người vẫn còn giữa không trung. Không ngờ lại là ầm... một tiếng, hóa thành phấn vụn...
- Rắc....
Thiên Ma huyết quang dễ dàng nghiền nát La Thanh Tử cùng với Thiên La cấm chế của hắn, tiếp tục xông xuống dưới sơn cốc, nhưng trên đường đi hơi ngừng một chút, lại một tiếng vang thật lớn, xé rách đạo cấm chế vô hình trước đó với thế càng mãnh liệt hơn, gào thét mà đi.
- Oành.
Uy lực Thiên Ma ấn không thể cản trở. Một vị lão giả còn đang vây công Lâm Nhất bản tôn không kịp ứng biến, đã bị huyết quang thôn phệ nhanh như thiểm điện, theo một tiếng nổ oành đùng kinh thiên động địa, cốc địa cứng rắn trong sơn cốc bị thẳng thừng đánh ra một đường rãnh thật sâu, thẳng tới nghìn trượng vẫn còn dư uy, sau đó lại hóa thành một trận cuồng phong hoành cuốn bốn phương.
Lâm Nhất bản tôn ráng chống đỡ cho đến lúc này, rốt cuộc đã có chuyển biến tốt, liền tránh thoát khỏi trói buộc trong nháy mắt, hắn thừa cơ bay vút lên trời, hai tay bấm pháp quyết nghịch tập mà đi. Chỉ thấy xích diễm cuồn cuộn, lôi hỏa gầm thét, một phương sơn cốc mấy trăm dặm dừng làm luyện ngục.
Ba vị lão giả còn lại thấy đại thế đã mất, không còn ứng chiến nữa, không hẹn mà cùng xoay người liền tháo chạy, trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung...
Cùng lúc đó, thân hình Lâm Nhất Ma Tôn bỗng nhiên lóe lên một cái, đã cùng bản tôn hợp hai thành một. Hắn liếc mắt nhìn theo hướng ba vị lão giả chạy trốn ấy, tuy nhiên vẫn chưa đuổi theo mà vung tay áo lên, lạnh giọng quát:
- Người không vâng lời, giết.
Trên sơn cốc chưa tiêu tan sát khí, dư âm tiếng nổ oành đùng vẫn còn vang vọng. Theo một phiến hào quang loé lên, tự dưng toát ra hơn ba trăm bóng người. Kim Thánh nhảy ra khỏi đám người, theo sau là Thiên Lang Diệp Mậu mắt bốc hung quang, Tiên Nô thần sắc mờ mịt, Liễu Đạo khí thế sâm nghiêm, phàm mấy chục tiên nhân, còn có một đám yêu tu với khí diễm lớn lối.
Kim Thánh rất dễ bắt được cơ hội lộ mặt một lần, quát to đầy uy phong lẫm lẫm:
- Lâm tôn có lệnh! Giết...
Hắn thoáng phân biệt rõ địch ta, lập tức vung tay lên, cùng hơn hai trăm yêu tu đánh tới đám người La gia. Liễu Đạo và Liễu Phàm thì dẫn người bay khắp bốn phương, trong tích tắc đã thành thế vây kín. Mạch Khâu không chịu rơi ở phía sau, cùng sư huynh đệ đồng môn lần nữa thôi thúc lôi thiên cự thạch. Hiên Tử và Lôi Vân Tử sau đó cũng động...
La Thanh Tử, gia chủ La gia ngoại giới là một tiền bối Tiên Quân cảnh giới, là một nhân vật thành danh đã lâu. Không có hành động kinh thiên vĩ đại, không có hào ngôn bi tráng, hơn nữa chưa kịp vùng vẫy mà lại chịu chết lặng yên không một tiếng động như vậy!
Cái chết của La Thanh Tử làm kinh ngạc tất cả mọi người trong tứ gia: Thiên La, Thiên Tự, Đức Thiên và Huệ Thiên. Ai có thể nghĩ tới vận rủi hàng lâm nhanh như vậy! Lâm Nhất Ma Tôn không chỉ giết La Thanh Tử và một vị tiền bối Động Thiên cảnh, còn làm cho đối thủ chạy tan tác, cũng mang đến hơn cao thủ 300 tiên đạo. Giờ này, hết thảy đã không thể nghịch chuyển. Trong cuộc hỗn chiến tiếp theo, tứ gia tướng ngoại giới bởi vậy mà một...
Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử và Nguyễn Tương đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sinh lòng tuyệt vọng.
Tình cảnh này khiến cho La Khôn Tử La gia hít thở một tiếng nặng nề. Thời khắc sinh tử tồn vong, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán! Mắt thấy sát lục sắp nổi lên, hắn không dám tiếp tục chần chờ, vội vàng vượt qua đám người, quát lớn:
- Chậm đã! La gia ta cam nguyện hàng phục...
Ba người Hoa Quyền Tử lập tức giật mình tỉnh lại, người nào cũng gào to theo:
La Thanh Tử và đám người Lôi Vân Tử đều phát hiện ra, ai nấy đều ngước đầu nhìn lên.
Một tiếng phong lôi mơ hồ ấy dường như cách nhau rất xa mà tựa như gần ngay trước mắt, động tĩnh mới vừa nổi lên một chớp mắt, bỗng nhiên lại có tiếng chu tước hót vang, tiếng huyền vũ trầm hống từ đó luân phiên truyền đến.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, trời cao vạn trượng đột nhiên lóe lên một đạo hào quang ám nhược, lập tức nổi lên gợn sóng. Trong cơn hoảng hốt, phía dưới sơn cốc như mặt ao phong bế, trong đó tất cả tính kế và phân tranh bất quá là một trận náo nhiệt phí công, chỉ đợi có người bổ ba trảm đến để hóa hết thảy ồn ào náo động thành hư vô! Mà nơi này một cái chớp mắt, lại phốc... một tiếng vang nhỏ, đúng là gió tới ung dung, tùy ý gõ thiên địa trần phong như đánh tan vạn cổ trầm tịch vậy...
Chỉ thấy quang mang gợn sóng hơi dừng lại một chút, uy thế vô thượng từ trên trời giáng xuống. Trong vòng ngàn dặm khí cơ trở nên trầm xuống. Đồng thời còn có một bóng người áo xám bỗng nhiên hiện thân, áo choàng và tóc tung bay, khóe miệng vểnh lên, hai tròng mắt như điện, thần sắc tà điên...
- Lâm Nhất Ma Tôn? Rõ ràng đã bị lão phu phá huỷ, giờ này hoàn hảo như lúc ban đầu cũng lớn mạnh hơn...
La Thanh Tử người giữa không trung, thân hình lắc lư, hoảng sợ thất sắc. Hắn không suy nghĩ nhiều, cáu kỉnh rống lớn:
- Ngăn hắn lại! Chỉ đợi phá huỷ bản tôn, Ma Tôn hắn không đáng để lo! 'Thiên la địa võng' ...
Hắn thở hộc ra một ngụm tinh huyết, hai tay điên cuồng bay loạn. Đạo cấm chế mấy ngàn trượng kia đột nhiên bỏ đám người Mạch Khâu kiên quyết bay lên, lập tức ầm… một tiếng, hóa thành vô số lợi mang chạy thẳng tới bóng người áo xám đó. Hắn tuyệt không thể thất bại trong gang tấc...
Mạch Khâu chợt thấy một Lâm Nhất hiện thân, không kìm nổi trố mắt nhìn. Hắn vội vã nhìn sư tỷ Hiên Tử, đối phương cũng đang thần sắc mờ mịt. Đó là một khối phân thân, còn là một vị Sát Thần chân chính? Vì sao không thấy sư phụ, sư bá đến...?
Còn Lôi Vân Tử thì sắc mặt vui mừng, hai vị gia chủ và nhiều tử đệ đều đi theo đều rung trong lòng...
Thời khắc Lâm Nhất Ma Tôn hiện thân cũng không thèm nhìn La Thanh Tử, mà giơ tay lên nhất chỉ. Giữa không trung, một đạo cự phủ trăm trượng đột nhiên xé tan bóng đêm, theo quang mang lóe lên một cái, lập tức hóa thành một phiến huyết quang yêu dị với uy thế đáng sợ nổi giận bổ xuống. Phong lôi đã từng mơ hồ chờ phân phó cuối cùng đã tới thời điểm bạo phát, một tiếng nổ cực lớn rung hồn đãng phách nổ tung thiên địa.
- Rắc...
Cấm chế của La Thanh Tử chưa phát uy liền ầm ầm tan rã dưới huyết quang. Thiên La cấm chi “Thiên la địa võng” chính là thần thông cường đại nhất của La gia, càng không chịu nổi một kích như thế? Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, phải đứng mũi chịu sào, sát khí bạo ngược và lực phản phệ cường đại điên cuồng đánh tới, hắn mới chịu tránh né. Nhưng lúc này đã chậm, hắn rên lên một tiếng thê thảm liền bay ngược ra sau, người vẫn còn giữa không trung. Không ngờ lại là ầm... một tiếng, hóa thành phấn vụn...
- Rắc....
Thiên Ma huyết quang dễ dàng nghiền nát La Thanh Tử cùng với Thiên La cấm chế của hắn, tiếp tục xông xuống dưới sơn cốc, nhưng trên đường đi hơi ngừng một chút, lại một tiếng vang thật lớn, xé rách đạo cấm chế vô hình trước đó với thế càng mãnh liệt hơn, gào thét mà đi.
- Oành.
Uy lực Thiên Ma ấn không thể cản trở. Một vị lão giả còn đang vây công Lâm Nhất bản tôn không kịp ứng biến, đã bị huyết quang thôn phệ nhanh như thiểm điện, theo một tiếng nổ oành đùng kinh thiên động địa, cốc địa cứng rắn trong sơn cốc bị thẳng thừng đánh ra một đường rãnh thật sâu, thẳng tới nghìn trượng vẫn còn dư uy, sau đó lại hóa thành một trận cuồng phong hoành cuốn bốn phương.
Lâm Nhất bản tôn ráng chống đỡ cho đến lúc này, rốt cuộc đã có chuyển biến tốt, liền tránh thoát khỏi trói buộc trong nháy mắt, hắn thừa cơ bay vút lên trời, hai tay bấm pháp quyết nghịch tập mà đi. Chỉ thấy xích diễm cuồn cuộn, lôi hỏa gầm thét, một phương sơn cốc mấy trăm dặm dừng làm luyện ngục.
Ba vị lão giả còn lại thấy đại thế đã mất, không còn ứng chiến nữa, không hẹn mà cùng xoay người liền tháo chạy, trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung...
Cùng lúc đó, thân hình Lâm Nhất Ma Tôn bỗng nhiên lóe lên một cái, đã cùng bản tôn hợp hai thành một. Hắn liếc mắt nhìn theo hướng ba vị lão giả chạy trốn ấy, tuy nhiên vẫn chưa đuổi theo mà vung tay áo lên, lạnh giọng quát:
- Người không vâng lời, giết.
Trên sơn cốc chưa tiêu tan sát khí, dư âm tiếng nổ oành đùng vẫn còn vang vọng. Theo một phiến hào quang loé lên, tự dưng toát ra hơn ba trăm bóng người. Kim Thánh nhảy ra khỏi đám người, theo sau là Thiên Lang Diệp Mậu mắt bốc hung quang, Tiên Nô thần sắc mờ mịt, Liễu Đạo khí thế sâm nghiêm, phàm mấy chục tiên nhân, còn có một đám yêu tu với khí diễm lớn lối.
Kim Thánh rất dễ bắt được cơ hội lộ mặt một lần, quát to đầy uy phong lẫm lẫm:
- Lâm tôn có lệnh! Giết...
Hắn thoáng phân biệt rõ địch ta, lập tức vung tay lên, cùng hơn hai trăm yêu tu đánh tới đám người La gia. Liễu Đạo và Liễu Phàm thì dẫn người bay khắp bốn phương, trong tích tắc đã thành thế vây kín. Mạch Khâu không chịu rơi ở phía sau, cùng sư huynh đệ đồng môn lần nữa thôi thúc lôi thiên cự thạch. Hiên Tử và Lôi Vân Tử sau đó cũng động...
La Thanh Tử, gia chủ La gia ngoại giới là một tiền bối Tiên Quân cảnh giới, là một nhân vật thành danh đã lâu. Không có hành động kinh thiên vĩ đại, không có hào ngôn bi tráng, hơn nữa chưa kịp vùng vẫy mà lại chịu chết lặng yên không một tiếng động như vậy!
Cái chết của La Thanh Tử làm kinh ngạc tất cả mọi người trong tứ gia: Thiên La, Thiên Tự, Đức Thiên và Huệ Thiên. Ai có thể nghĩ tới vận rủi hàng lâm nhanh như vậy! Lâm Nhất Ma Tôn không chỉ giết La Thanh Tử và một vị tiền bối Động Thiên cảnh, còn làm cho đối thủ chạy tan tác, cũng mang đến hơn cao thủ 300 tiên đạo. Giờ này, hết thảy đã không thể nghịch chuyển. Trong cuộc hỗn chiến tiếp theo, tứ gia tướng ngoại giới bởi vậy mà một...
Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử và Nguyễn Tương đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sinh lòng tuyệt vọng.
Tình cảnh này khiến cho La Khôn Tử La gia hít thở một tiếng nặng nề. Thời khắc sinh tử tồn vong, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán! Mắt thấy sát lục sắp nổi lên, hắn không dám tiếp tục chần chờ, vội vàng vượt qua đám người, quát lớn:
- Chậm đã! La gia ta cam nguyện hàng phục...
Ba người Hoa Quyền Tử lập tức giật mình tỉnh lại, người nào cũng gào to theo:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.