Chương 88: Đấu rượu (2)
Duệ Quang
21/10/2020
Kim Khoa nghe vậy, trước mắt liền biến thành màu đen. Ngươi nói Kim đại thiếu gia y ăn uống, cá cược chơi gái cái gì cũng làm được, nhưng ngươi trực tiếp nói y muốn quỵt nợ chẳng phải là tát vào mặt y ngay trước mặt mọi người sao? Kim đại thiếu gia cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu bạc. Y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên nhà quê này, gia gia có nhiều bạc đủ để đập chết ngươi đấy!
Cạch một tiếng, Kim Khoa móc một thỏi bạc từ trong người ra, đập vào trên bàn.
Y gầm khẽ một tiếng:
- Lại một vò nữa!
Nói xong, Kim Khoa cũng không đợi Lâm Nhất đã ôm lấy một vò rượu, ngửa cổ lại đổ xuống.
Ba người Tưởng Phương Địa ngơ ngác nhìn nhau rồi không hẹn mà đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Vẻ mặt Lâm Nhất trầm xuống rồi lập tức lại cười ha hả, nói với ba người:
- Chuyện này không thể trách ta được nhé! Là Kim huynh người ta muốn uống. Có lẽ lát nữa sẽ phải có người cõng về, các ngươi đừng quên đấy!
Trong lòng Tưởng Phương Địa cười gượng. Lâm Nhất khiến người ta có cảm giác là một người thành thật. Kim Khoa bắt nạt Lâm Nhất, trong lòng gã tất nhiên hiểu rõ, nhưng chỉ nghĩ đối phương là người thành thật, nên không còn cách nào khác, nhịn một chút sẽ qua, thật sự không cần thiết phải đắc tội với Kim thiếu gia có lai lịch không tầm thường này.
Chỉ là tất cả những điều trước mắt này lại cổ quái như vậy. Cuối cùng là Kim Khoa mua dây buộc mình, hay là Lâm Nhất gậy ông đập lưng ông?
Đại Viễn Hải hãy còn không nói gì, chỉ là trong vẻ mặt của gã có thêm phần linh hoạt.
Đôi mắt thanh tú của Hứa Nguyệt chớp động không ngừng, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất có chút hờn dỗi.
Lâm Nhất làm như không thấy vẻ mặt ba người, nghiễm nhiên là một tiểu tử nhà quê ngây ngốc, không biết nguyên nhân.
Đảo mắt đã thấy Kim Khoa lót bụng vò rượu thứ hai. Ánh mắt y mơ màng, cơ thể lắc lư và ra sức lắc đầu, căm tức nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, thò tay đẩy ra một vò rượu, ực ực một hồi rượu đã vào tót vào trong bụng. Thoáng cái, rượu bị linh khí làm cho tan biến. Hắn xoay cổ tay một cái, một vò rượu uống sạch sẽ, tinh thần vẫn sảng khoái, làm gì giống với người mới uống qua hai vò rượu chứ!
Thấy Kim Khoa dường như đã nửa say nửa tình, một lúc mới tìm được mình rồi trố mắt nhìn chằm chằm, Lâm Nhất toét miệng cười:
- Kim huynh tửu lượng cao, còn uống nữa không?
Kim Khoa không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn, lần tìm vò rượu.
- Ôi...! Cần gì phải làm khổ mình như vậy chứ!
Lâm Nhất than khẽ một tiếng, đẩy vò rượu thứ ba ra, cũng không nhìn Kim Khoa đã tự ngửa cổ uống.
Lâm Nhất dốc ngược đáy vò rượu lên lần nữa, rồi cạch một tiếng đặt lên bàn. Vò rượu thứ ba đã uống hết, sắc mặt anh vẫn bình thường, ánh mắt sáng ngời, tỉnh táo.
Cứ uống như vậy, muốn cho Lâm Nhất say thì thật sự rất khó!
Mặt mũi là do người ta cho, mà không phải mạnh mẽ lấy. Kim Khoa đã nhiều lần khiêu khích, hôm nay xem như chút khiển trách với y!
Tay Kim Khoa còn chưa chạm tới vò rượu lại giống như một bãi bùn, trượt xuống đất.
Thấy Kim Khoa bỗng nhiên rúc xuống dưới bàn, Hứa Nguyệt kinh ngạc khẽ kêu lên. Tưởng Phương Địa thấy thế cười gượng nói:
- Lâm huynh đệ, thật không ngờ ngươi lại có tửu lượng kinh người như vậy.
Gã đứng dậy đi đỡ Kim Khoa.
- Kim huynh uống mười cân rượu mới ngã xuống, coi như là tửu lượng tốt rồi. Huynh đệ ta còn chờ huynh ấy uống xong vò rượu thứ ba này, ai biết được sẽ như vậy chứ?
Lâm Nhất giang hai tay ra, trên gương mặt đầy vẻ vô tội.
Tửu lượng của Lâm Nhất làm cho các vị khách trên lầu đều phải thán phục. Lúc này đã xem xong náo nhiệt, mọi người lại hò hét nhau cạn chén.
Mấy người cũng ăn gần xong, Đại Viễn Hải xuống gọi xe. Tưởng Phương Địa nửa kéo vừa vác Kim Khoa xuống tầng. Lâm Nhất cũng chỉ đành phải đứng dậy, đi theo Hứa Nguyệt. Khi đang xuống tầng, chợt nghe có tiếng nói trầm khẽ vang lên ở phía sau lưng.
- Vị huynh đệ này có tửu lượng giỏi, cùng uống một chén được không?
Lâm Nhất nghe tiếng liền xoay người, thấy một nam tử trung tuổi ở bàn bên cạnh với dáng người vạm vỡ, gương mặt đỏ bừng đang quan sát mình với vẻ tán thưởng.
Hắn do dự một lát lại mỉm cười, thi lễ nói:
- Được đại ca này mời, ta cam tâm tình nguyện tới.
Lâm Nhất cầm một vò rượu còn lại của Kim Khoa và đi thẳng tới.
Hứa Nguyệt quay đầu muốn nói lại thôi. Lâm Nhất đột nhiên quay sang nhìn nàng mỉm cười nói:
- Vẫn mong Hứa cô nương về trước cùng Tưởng huynh, ta sẽ về sau.
Hứa Nguyệt vội vàng lên tiếng đáp lại một tiếng, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời chớp chớp.
Bàn bên cạnh còn có một người đang ngồi. Người này mặt tròn, mắt nhỏ nhìn có vẻ khôn khéo, cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhất.
- Tại hạ là Lâm Nhất, ra mắt hai vị huynh trưởng.
Lâm Nhất nâng vò rượu đặt lên trên bàn, chắp tay nói.
- Ha ha! Cổ Thiên Thạch là tại hạ. Vị này chính là Lý Khai Lý huynh đệ. Tiểu huynh đệ mời ngồi!
Cổ Thiên Thạch vỗ ngực rồi giơ bàn tay giống như quạt hương bồ chỉ về phía nam tử mặt tròn kia giới thiệu, sau đó cười ha hả nói.
- Cổ mỗ thấy Lâm huynh đệ có tửu lượng kinh người cũng rất bội phục, chúng ta cùng uống mấy bát, được không?
Nói xong, Cổ Thiên Thạch bày hai chén lớn lên trên bàn.
- Được!
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu và đẩy vò rượu ra, đứng dậy rót đầy chén cho Cổ Thiên Thạch trước, sau đó mới rót cho mình.
Vừa rồi khi hai người này lên trên tầng ngồi ở bàn bên, Lâm Nhất đã nhận ra hai người này là ai. Hắn tất nhiên không quen chuyện xảy ra ở trước cửa tửu quán Thái Bình tại trấn Thái Bình cách đây ba năm, cũng nhớ Cổ Thiên Thạch này là người của Thiết Quyền môn, nam tử mặt tròn họ Lý này lại là người của Thiết Thương Môn. Vì sao những người trong giang hồ này đều xuất hiện ở Tần thành?
Trong lúc Lâm Nhất đang suy đoán lại đấu rượu cùng Kim Khoa. Bây giờ hai người mời, bản thân cũng muốn tìm hiểu thêm một ít chuyện trong chốn giang hồ, tại sao lại không làm chứ!
- Tên nhà quê này, gia gia có nhiều bạc đủ để đập chết ngươi đấy!
Cạch một tiếng, Kim Khoa móc một thỏi bạc từ trong người ra, đập vào trên bàn.
Y gầm khẽ một tiếng:
- Lại một vò nữa!
Nói xong, Kim Khoa cũng không đợi Lâm Nhất đã ôm lấy một vò rượu, ngửa cổ lại đổ xuống.
Ba người Tưởng Phương Địa ngơ ngác nhìn nhau rồi không hẹn mà đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Vẻ mặt Lâm Nhất trầm xuống rồi lập tức lại cười ha hả, nói với ba người:
- Chuyện này không thể trách ta được nhé! Là Kim huynh người ta muốn uống. Có lẽ lát nữa sẽ phải có người cõng về, các ngươi đừng quên đấy!
Trong lòng Tưởng Phương Địa cười gượng. Lâm Nhất khiến người ta có cảm giác là một người thành thật. Kim Khoa bắt nạt Lâm Nhất, trong lòng gã tất nhiên hiểu rõ, nhưng chỉ nghĩ đối phương là người thành thật, nên không còn cách nào khác, nhịn một chút sẽ qua, thật sự không cần thiết phải đắc tội với Kim thiếu gia có lai lịch không tầm thường này.
Chỉ là tất cả những điều trước mắt này lại cổ quái như vậy. Cuối cùng là Kim Khoa mua dây buộc mình, hay là Lâm Nhất gậy ông đập lưng ông?
Đại Viễn Hải hãy còn không nói gì, chỉ là trong vẻ mặt của gã có thêm phần linh hoạt.
Đôi mắt thanh tú của Hứa Nguyệt chớp động không ngừng, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất có chút hờn dỗi.
Lâm Nhất làm như không thấy vẻ mặt ba người, nghiễm nhiên là một tiểu tử nhà quê ngây ngốc, không biết nguyên nhân.
Đảo mắt đã thấy Kim Khoa lót bụng vò rượu thứ hai. Ánh mắt y mơ màng, cơ thể lắc lư và ra sức lắc đầu, căm tức nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, thò tay đẩy ra một vò rượu, ực ực một hồi rượu đã vào tót vào trong bụng. Thoáng cái, rượu bị linh khí làm cho tan biến. Hắn xoay cổ tay một cái, một vò rượu uống sạch sẽ, tinh thần vẫn sảng khoái, làm gì giống với người mới uống qua hai vò rượu chứ!
Thấy Kim Khoa dường như đã nửa say nửa tình, một lúc mới tìm được mình rồi trố mắt nhìn chằm chằm, Lâm Nhất toét miệng cười:
- Kim huynh tửu lượng cao, còn uống nữa không?
Kim Khoa không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn, lần tìm vò rượu.
- Ôi...! Cần gì phải làm khổ mình như vậy chứ!
Lâm Nhất than khẽ một tiếng, đẩy vò rượu thứ ba ra, cũng không nhìn Kim Khoa đã tự ngửa cổ uống.
Lâm Nhất dốc ngược đáy vò rượu lên lần nữa, rồi cạch một tiếng đặt lên bàn. Vò rượu thứ ba đã uống hết, sắc mặt anh vẫn bình thường, ánh mắt sáng ngời, tỉnh táo.
Cứ uống như vậy, muốn cho Lâm Nhất say thì thật sự rất khó!
Mặt mũi là do người ta cho, mà không phải mạnh mẽ lấy. Kim Khoa đã nhiều lần khiêu khích, hôm nay xem như chút khiển trách với y!
Tay Kim Khoa còn chưa chạm tới vò rượu lại giống như một bãi bùn, trượt xuống đất.
Thấy Kim Khoa bỗng nhiên rúc xuống dưới bàn, Hứa Nguyệt kinh ngạc khẽ kêu lên. Tưởng Phương Địa thấy thế cười gượng nói:
- Lâm huynh đệ, thật không ngờ ngươi lại có tửu lượng kinh người như vậy.
Gã đứng dậy đi đỡ Kim Khoa.
- Kim huynh uống mười cân rượu mới ngã xuống, coi như là tửu lượng tốt rồi. Huynh đệ ta còn chờ huynh ấy uống xong vò rượu thứ ba này, ai biết được sẽ như vậy chứ?
Lâm Nhất giang hai tay ra, trên gương mặt đầy vẻ vô tội.
Tửu lượng của Lâm Nhất làm cho các vị khách trên lầu đều phải thán phục. Lúc này đã xem xong náo nhiệt, mọi người lại hò hét nhau cạn chén.
Mấy người cũng ăn gần xong, Đại Viễn Hải xuống gọi xe. Tưởng Phương Địa nửa kéo vừa vác Kim Khoa xuống tầng. Lâm Nhất cũng chỉ đành phải đứng dậy, đi theo Hứa Nguyệt. Khi đang xuống tầng, chợt nghe có tiếng nói trầm khẽ vang lên ở phía sau lưng.
- Vị huynh đệ này có tửu lượng giỏi, cùng uống một chén được không?
Lâm Nhất nghe tiếng liền xoay người, thấy một nam tử trung tuổi ở bàn bên cạnh với dáng người vạm vỡ, gương mặt đỏ bừng đang quan sát mình với vẻ tán thưởng.
Hắn do dự một lát lại mỉm cười, thi lễ nói:
- Được đại ca này mời, ta cam tâm tình nguyện tới.
Lâm Nhất cầm một vò rượu còn lại của Kim Khoa và đi thẳng tới.
Hứa Nguyệt quay đầu muốn nói lại thôi. Lâm Nhất đột nhiên quay sang nhìn nàng mỉm cười nói:
- Vẫn mong Hứa cô nương về trước cùng Tưởng huynh, ta sẽ về sau.
Hứa Nguyệt vội vàng lên tiếng đáp lại một tiếng, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời chớp chớp.
Bàn bên cạnh còn có một người đang ngồi. Người này mặt tròn, mắt nhỏ nhìn có vẻ khôn khéo, cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhất.
- Tại hạ là Lâm Nhất, ra mắt hai vị huynh trưởng.
Lâm Nhất nâng vò rượu đặt lên trên bàn, chắp tay nói.
- Ha ha! Cổ Thiên Thạch là tại hạ. Vị này chính là Lý Khai Lý huynh đệ. Tiểu huynh đệ mời ngồi!
Cổ Thiên Thạch vỗ ngực rồi giơ bàn tay giống như quạt hương bồ chỉ về phía nam tử mặt tròn kia giới thiệu, sau đó cười ha hả nói.
- Cổ mỗ thấy Lâm huynh đệ có tửu lượng kinh người cũng rất bội phục, chúng ta cùng uống mấy bát, được không?
Nói xong, Cổ Thiên Thạch bày hai chén lớn lên trên bàn.
- Được!
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu và đẩy vò rượu ra, đứng dậy rót đầy chén cho Cổ Thiên Thạch trước, sau đó mới rót cho mình.
Vừa rồi khi hai người này lên trên tầng ngồi ở bàn bên, Lâm Nhất đã nhận ra hai người này là ai. Hắn tất nhiên không quen chuyện xảy ra ở trước cửa tửu quán Thái Bình tại trấn Thái Bình cách đây ba năm, cũng nhớ Cổ Thiên Thạch này là người của Thiết Quyền môn, nam tử mặt tròn họ Lý này lại là người của Thiết Thương Môn. Vì sao những người trong giang hồ này đều xuất hiện ở Tần thành?
Trong lúc Lâm Nhất đang suy đoán lại đấu rượu cùng Kim Khoa. Bây giờ hai người mời, bản thân cũng muốn tìm hiểu thêm một ít chuyện trong chốn giang hồ, tại sao lại không làm chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.