Chương 2047: Để ta cản phía sau (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Đi theo ta...
Thật sự là hắn!
Vũ Tử giật mình, còn chưa kịp lên tiếng thì cách chỗ nàng chừng ngàn trượng, hơn mười đạo hào quang đột nhiên chuyển hướng chạy gập đến. Lúc khoảng cách dần dần được rút ngắn, một đám Yêu Tiên lập tức ra tay...
- Đi!
Ánh mắt của Lâm Nhất vội vàng lướt qua, sau khi thở hắt ra một hơi, thì hắn dứt khoát quay người lại, huy động song quyền dồn sức đánh về bốn phía. Sáu đạo Long ảnh trước đó đã biến mất lại một lần nữa ầm ầm hiện ra, hơn nữa còn xuất hiện thêm một đạo long ảnh thứ bảy. Trong nháy mắt đạo long ảnh cuối cùng hiện thân, bảy đạo long ảnh đột nhiên hợp thành một thể, nghiễm nhiên hóa thành một cự long màu xanh dài hơn ba mươi trượng. Trên sống lưng của nó, lập lòe kim quang, khí thế thần vũ bất phàm, giương nanh múa vuốt gào thét du tẩu khắp nơi, quả thật là một màn chấn động...
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, từ bốn phía đã có hơn bốn trăm đạo hào quang đồng thời đánh đến, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày. Không coi ai ra gì, bước lên trước một bước, một lần nữa Lâm Nhất tung quyền nện ra, trầm giọng quát:
- Phá!
Trong lúc nguy cấp, cự long đang du tẩu đột nhiên ầm ầm nổ tung, ngay sau đó là một trận “ầm ầm ầm ầm” nổ vang. Hư không bốn phía y hệt hàn băng tan vỡ. Vô số khe hở màu đen nối tiếp nhau, theo đó mà hiện ra, quả thật là vô cùng đáng sợ. Một màn kia giống như từng tảng núi băng đột nhiên biến mất, vạn vật bị bủa vây trong từng trận không khí lạnh. Cũng giống như càn khôn điên đảo, hỗn độn tái sinh. Pháp bảo và thần thông đồng thời tập kích đến, dù cho còn chưa kịp va chạm, nhưng trong lúc vô hình, thế công không thể đỡ kia đã bị triệt tiêu toàn bộ. Tình hình như vậy, thật giống như vạn vật bị nuốt chửng, chôn vùi...
Chỉ là, chỉ sau một chớp mắt, tình thế nguy cấp đột nhiên biến chuyển. Ngay một khắc Long ảnh và hư không tán loạn dần dần biến mất, Lâm Nhất đã đạp bước rời đi được hơn tầm mười trượng, nhưng cũng không quên quay đầu thoáng nhìn lại.
Vũ Tử nghe thấy một câu “đi theo ta” kia, liền vô thức theo sát bước chân của hắn. Bất kể trước đây đã từng có đụng chạm, hay là có thành kiến gì, thì hiện tại, nàng đều hoàn toàn không hoài nghi lòng tốt của Lâm Nhất. Vốn tưởng rằng, thủ đoạn hắn xuất ra để xuyên qua Thăng Thiên đài đã là bất khuất và nghịch thiên lắm rồi. Ai còn ngờ được, khi đối mặt với một đám Yêu Tiên điên cuồng, hắn vẫn khí định thần nhàn như vậy. Mới vừa rồi, nàng được tận mắt chứng kiến, một chiêu vỡ vụn hư không, có thể nói là cường thế trong cường thế, kinh diệu trong kinh diệu. Một mình phá vỡ thế vây công cường đại của đối thủ, thật khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm. Vốn nói Mục tiên pháp rất thần dị, nhưng có lẽ cũng chẳng thể hơn vậy...
Chợt thấy có người quay đầu lại, Vũ Tử vội vàng né tránh ánh mắt. Đối phương chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyên tâm tiến về phía trước. Nàng lại không nhịn được mà nhìn ngắm bóng lưng màu xám kia. Dáng người của hắn cao ngất, nhưng lại có chút tịch liệu...
Kim Thánh đã ổn định lại được thân hình giữa màn lưu tinh rơi loạn, dáng vẻ hậm hực rồi lại hồ nghi bất định. Một đám Yêu nhân còn lại cũng chỉ biết trố mắt mà nhìn. Dưới một kích hợp lực vây công vừa rồi của bọn hắn, dù cho có là cao thủ Thiên Tiên thì cũng không thể ngăn cản được! Mà hiện tại, bọn hắn chẳng những chỉ tốn công vô ích, mà có người đã trực tiếp đánh mất pháp bảo...
Giám Dần thì một mình nấp ở phía xa, há miệng thở hổn hển từng hơi. Nụ cười trên mặt sớm đã chết cứng, đổi lại là một trạng thái buồn bực, sa sút tinh thần. Chỉ là, trong đôi mắt lại toát ra hận ý, và sự công cam lòng càng lúc càng nồng đậm. Thấy Lâm Nhất dẫn theo Tiên Tử sắp sửa thoát khỏi vòng vây, lão vội vàng khàn giọng nói:
- Thần thông uy lực càng lớn thì càng hao tổn tu vi! Tiểu tử kia vừa mới thành tiên mà thôi, Tiên lực khó mà bền được. Chúng ta nên ra tay sớm, tận dụng thời cơ...
Lâm Nhất dẫn theo Vũ Tử chạy về phía trước hơn trăm trượng, trong lúc nhất thời, Kim Thánh và một đám Yêu Nhân khác cũng quên mất phải ngăn cản. Chỉ là, trong nháy mắt hai người sắp sửa phá vòng vây mà ra thì Giám Dần lại đột ngột lên tiếng, khiến cho hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lão già Giám Dần kia có thể tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết, có thể nói là tiện nhân mạng lớn! Mà bởi vì lão quỷ kế đa đoan, nên hắn mới muốn hạ đòn sát thủ trí mạng với lão. Lời lão vừa nói quả thật không sai, có lẽ lão thật sự đã suy đoán ra huyền cơ.
Lúc trước hắn âm thầm để lại phân thân chính là muốn quần chiến với đám Yêu nhân này một phen. Vừa hay thấy Vũ Tử bị vây khốn, trái lại thời điểm rất tốt.
Mà Phá Long quyết Thăng Long Quyết vừa mới thành lập, tuy đủ uy lực để phá vỡ hư không, nhưng mà lúc thi triển lại cực kỳ hao tổn tu vi. Tình hình vừa rồi nhìn thì khá là dễ dàng, nhưng kỳ thật là hung hiểm vô cùng. Trong tình huống bất đắc dĩ, hắn buộc phải cưỡng ép vận chuyển Thái sơ lực lượng để ra tay. Dù cho có thể chấp nhiếp một đám yêu nhân, nhưng lại khó mà tiếp tục...
Thái Sơ lực lượng là vật hiếm có, về sau còn chẳng biết hấp nạp như thế nào. Nhưng mà bên trong Thiên Ma kết giới của hắn lại có một tòa tẩy tiên trì khác, nên cũng không cần lo lắng về vấn đề sau này. Mà nó vốn được gọi là Thần lực, trước mắt, lại trở thành tiên lực trong miệng lão già Giám Dần kia. Còn chẳng biết là lời đồn đãi của Viễn Cổ và hôm nay có gì khác nhau không...
Trước sau có lẽ chỉ mất một chớp mắt, Kim Thánh và một đám Yêu nhân đã bắt đầu có hành động.
Lâm Nhất hết nhìn trái đền nhìn phải, cũng không suy nghĩ gì thêm, thân hình lập tức lóe lên, còn nói khẽ:
- Để ta cản phía sau...
Vũ Tử vẫn đang chạy đi, trong lúc vô tình lại chạm phải một ánh mắt vô cùng thanh tịnh mà bình tĩnh. Nàng không nhịn được, vừa định mở miệng hỏi thăm thì đã thấy phía trước thoán hiện ra một mảnh kim quang. Ngưng thần nhìn lại thì chính là một đạo kiếm trận hẹp dài do người nọ ở cách đó mười dặm tế ra. Có sự phòng hộ này, tạm thời nàng sẽ không còn lo lưu tinh bất ngờ rơi xuống, cũng không cần đề phòng bị đánh lén, nghiễm nhiên là một con đường bằng phẳng...
- Tiểu tử kia muốn chạy trốn! Mau mau ngăn hắn lại...
Giám Dần lại rống lên.
Kim Thánh đằng đằng sát khí, dẫn theo một đám đệ tử lao đến tòa kiếm quang quỷ dị vắt ngang hư không tối tăm. Mấy tên Yêu nhân vừa áp sát đến gần đã lập tức ra tay, chung quanh lại làn nữa ầm ầm đại loạn.
Vũ Tử đánh giá đạo kiếm trận hư ảo cách mình không xa, lại nhìn dáng người bên cạnh một chút. Đối phương cũng không hề bị tình hình chung quanh ảnh hướng, vẫn thản nhiên chắp hai tay sau lưng mà đi. Nàng khẽ mím môi, để lộ má lúm đồng tiền xinh đẹp, trong lúc đang cúi đầu chần chờ thì cả người bỗng nhiên lóe lên. Kế đó là từng trận nổ vang mãnh liệt...
Thật sự là hắn!
Vũ Tử giật mình, còn chưa kịp lên tiếng thì cách chỗ nàng chừng ngàn trượng, hơn mười đạo hào quang đột nhiên chuyển hướng chạy gập đến. Lúc khoảng cách dần dần được rút ngắn, một đám Yêu Tiên lập tức ra tay...
- Đi!
Ánh mắt của Lâm Nhất vội vàng lướt qua, sau khi thở hắt ra một hơi, thì hắn dứt khoát quay người lại, huy động song quyền dồn sức đánh về bốn phía. Sáu đạo Long ảnh trước đó đã biến mất lại một lần nữa ầm ầm hiện ra, hơn nữa còn xuất hiện thêm một đạo long ảnh thứ bảy. Trong nháy mắt đạo long ảnh cuối cùng hiện thân, bảy đạo long ảnh đột nhiên hợp thành một thể, nghiễm nhiên hóa thành một cự long màu xanh dài hơn ba mươi trượng. Trên sống lưng của nó, lập lòe kim quang, khí thế thần vũ bất phàm, giương nanh múa vuốt gào thét du tẩu khắp nơi, quả thật là một màn chấn động...
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, từ bốn phía đã có hơn bốn trăm đạo hào quang đồng thời đánh đến, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày. Không coi ai ra gì, bước lên trước một bước, một lần nữa Lâm Nhất tung quyền nện ra, trầm giọng quát:
- Phá!
Trong lúc nguy cấp, cự long đang du tẩu đột nhiên ầm ầm nổ tung, ngay sau đó là một trận “ầm ầm ầm ầm” nổ vang. Hư không bốn phía y hệt hàn băng tan vỡ. Vô số khe hở màu đen nối tiếp nhau, theo đó mà hiện ra, quả thật là vô cùng đáng sợ. Một màn kia giống như từng tảng núi băng đột nhiên biến mất, vạn vật bị bủa vây trong từng trận không khí lạnh. Cũng giống như càn khôn điên đảo, hỗn độn tái sinh. Pháp bảo và thần thông đồng thời tập kích đến, dù cho còn chưa kịp va chạm, nhưng trong lúc vô hình, thế công không thể đỡ kia đã bị triệt tiêu toàn bộ. Tình hình như vậy, thật giống như vạn vật bị nuốt chửng, chôn vùi...
Chỉ là, chỉ sau một chớp mắt, tình thế nguy cấp đột nhiên biến chuyển. Ngay một khắc Long ảnh và hư không tán loạn dần dần biến mất, Lâm Nhất đã đạp bước rời đi được hơn tầm mười trượng, nhưng cũng không quên quay đầu thoáng nhìn lại.
Vũ Tử nghe thấy một câu “đi theo ta” kia, liền vô thức theo sát bước chân của hắn. Bất kể trước đây đã từng có đụng chạm, hay là có thành kiến gì, thì hiện tại, nàng đều hoàn toàn không hoài nghi lòng tốt của Lâm Nhất. Vốn tưởng rằng, thủ đoạn hắn xuất ra để xuyên qua Thăng Thiên đài đã là bất khuất và nghịch thiên lắm rồi. Ai còn ngờ được, khi đối mặt với một đám Yêu Tiên điên cuồng, hắn vẫn khí định thần nhàn như vậy. Mới vừa rồi, nàng được tận mắt chứng kiến, một chiêu vỡ vụn hư không, có thể nói là cường thế trong cường thế, kinh diệu trong kinh diệu. Một mình phá vỡ thế vây công cường đại của đối thủ, thật khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm. Vốn nói Mục tiên pháp rất thần dị, nhưng có lẽ cũng chẳng thể hơn vậy...
Chợt thấy có người quay đầu lại, Vũ Tử vội vàng né tránh ánh mắt. Đối phương chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyên tâm tiến về phía trước. Nàng lại không nhịn được mà nhìn ngắm bóng lưng màu xám kia. Dáng người của hắn cao ngất, nhưng lại có chút tịch liệu...
Kim Thánh đã ổn định lại được thân hình giữa màn lưu tinh rơi loạn, dáng vẻ hậm hực rồi lại hồ nghi bất định. Một đám Yêu nhân còn lại cũng chỉ biết trố mắt mà nhìn. Dưới một kích hợp lực vây công vừa rồi của bọn hắn, dù cho có là cao thủ Thiên Tiên thì cũng không thể ngăn cản được! Mà hiện tại, bọn hắn chẳng những chỉ tốn công vô ích, mà có người đã trực tiếp đánh mất pháp bảo...
Giám Dần thì một mình nấp ở phía xa, há miệng thở hổn hển từng hơi. Nụ cười trên mặt sớm đã chết cứng, đổi lại là một trạng thái buồn bực, sa sút tinh thần. Chỉ là, trong đôi mắt lại toát ra hận ý, và sự công cam lòng càng lúc càng nồng đậm. Thấy Lâm Nhất dẫn theo Tiên Tử sắp sửa thoát khỏi vòng vây, lão vội vàng khàn giọng nói:
- Thần thông uy lực càng lớn thì càng hao tổn tu vi! Tiểu tử kia vừa mới thành tiên mà thôi, Tiên lực khó mà bền được. Chúng ta nên ra tay sớm, tận dụng thời cơ...
Lâm Nhất dẫn theo Vũ Tử chạy về phía trước hơn trăm trượng, trong lúc nhất thời, Kim Thánh và một đám Yêu Nhân khác cũng quên mất phải ngăn cản. Chỉ là, trong nháy mắt hai người sắp sửa phá vòng vây mà ra thì Giám Dần lại đột ngột lên tiếng, khiến cho hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lão già Giám Dần kia có thể tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết, có thể nói là tiện nhân mạng lớn! Mà bởi vì lão quỷ kế đa đoan, nên hắn mới muốn hạ đòn sát thủ trí mạng với lão. Lời lão vừa nói quả thật không sai, có lẽ lão thật sự đã suy đoán ra huyền cơ.
Lúc trước hắn âm thầm để lại phân thân chính là muốn quần chiến với đám Yêu nhân này một phen. Vừa hay thấy Vũ Tử bị vây khốn, trái lại thời điểm rất tốt.
Mà Phá Long quyết Thăng Long Quyết vừa mới thành lập, tuy đủ uy lực để phá vỡ hư không, nhưng mà lúc thi triển lại cực kỳ hao tổn tu vi. Tình hình vừa rồi nhìn thì khá là dễ dàng, nhưng kỳ thật là hung hiểm vô cùng. Trong tình huống bất đắc dĩ, hắn buộc phải cưỡng ép vận chuyển Thái sơ lực lượng để ra tay. Dù cho có thể chấp nhiếp một đám yêu nhân, nhưng lại khó mà tiếp tục...
Thái Sơ lực lượng là vật hiếm có, về sau còn chẳng biết hấp nạp như thế nào. Nhưng mà bên trong Thiên Ma kết giới của hắn lại có một tòa tẩy tiên trì khác, nên cũng không cần lo lắng về vấn đề sau này. Mà nó vốn được gọi là Thần lực, trước mắt, lại trở thành tiên lực trong miệng lão già Giám Dần kia. Còn chẳng biết là lời đồn đãi của Viễn Cổ và hôm nay có gì khác nhau không...
Trước sau có lẽ chỉ mất một chớp mắt, Kim Thánh và một đám Yêu nhân đã bắt đầu có hành động.
Lâm Nhất hết nhìn trái đền nhìn phải, cũng không suy nghĩ gì thêm, thân hình lập tức lóe lên, còn nói khẽ:
- Để ta cản phía sau...
Vũ Tử vẫn đang chạy đi, trong lúc vô tình lại chạm phải một ánh mắt vô cùng thanh tịnh mà bình tĩnh. Nàng không nhịn được, vừa định mở miệng hỏi thăm thì đã thấy phía trước thoán hiện ra một mảnh kim quang. Ngưng thần nhìn lại thì chính là một đạo kiếm trận hẹp dài do người nọ ở cách đó mười dặm tế ra. Có sự phòng hộ này, tạm thời nàng sẽ không còn lo lưu tinh bất ngờ rơi xuống, cũng không cần đề phòng bị đánh lén, nghiễm nhiên là một con đường bằng phẳng...
- Tiểu tử kia muốn chạy trốn! Mau mau ngăn hắn lại...
Giám Dần lại rống lên.
Kim Thánh đằng đằng sát khí, dẫn theo một đám đệ tử lao đến tòa kiếm quang quỷ dị vắt ngang hư không tối tăm. Mấy tên Yêu nhân vừa áp sát đến gần đã lập tức ra tay, chung quanh lại làn nữa ầm ầm đại loạn.
Vũ Tử đánh giá đạo kiếm trận hư ảo cách mình không xa, lại nhìn dáng người bên cạnh một chút. Đối phương cũng không hề bị tình hình chung quanh ảnh hướng, vẫn thản nhiên chắp hai tay sau lưng mà đi. Nàng khẽ mím môi, để lộ má lúm đồng tiền xinh đẹp, trong lúc đang cúi đầu chần chờ thì cả người bỗng nhiên lóe lên. Kế đó là từng trận nổ vang mãnh liệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.