Chương 2067: Đều là đồng loại (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Cấm chế chung quanh Bạch Ngọc cự tháp đã có từ thời Tuyên cổ. Nó giống như là do thiên nhiên hình thành vậy, sau khi bị phá giải vẫn có thể tự hành chữa trị, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Quả thật là rất kỳ dị! Vậy nên, La Hận Tử mới lên tiếng nhắc nhở mọi người một phen, tránh cho đám đệ tử xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Đi theo sau lưng La Khôn Tử không phải ai khác, chính là gia chủ La gia La Thanh Tử. Lão làm như không thấy cái lườm nguýt của La Hận Tử, một tay vắt sau lưng, tay còn lại vuốt râu, lẳng lặng nhìn về phía xa, tâm sự không rõ.
Tình hình liên quan đến Tử Vi cảnh, căn bản là không cần ai đến bẩm báo bởi vì La Thân Tử đều có thể tận mắt nhìn thấy.
“Tiên Vực và Yêu tộc có tổng cộng gần một nghìn người tụ tập lại một chỗ. Chỉ có thiếu đi Vũ Tử và Lâm Nhất, quả thật là có chút mất mát. Đó đương nhiên là thiên tai chứ không phải là phúc. Người gần với cơ duyên nhất, cuối cùng lại khó thoát được một kiếp. Hai người bọn hắn nếu như không về được, vậy thì có gì đáng ngại không, liệu sẽ có nhiều biến số hơn không? Có câu, người đều có số, tất cả đều là vô căn cứ. Cửu Mục cao đồ cũng chỉ bình thường thôi. Nỗi khổ tâm của Thánh Nữ chẳng phải cũng đã rơi vào hư vô rồi sao?”
“Càng thú vị hơn chính là, Lâm Nhất và Vũ Tử vậy mà lại kết dính với nhau bằng một cuốn họa trục. Chẳng lẽ tiểu tử kia thật sự coi trọng nghĩa nữ của lão phu? Nếu như hai người bọn hắn tình chàng ý thiếp thì ta nên kiệt lực ngăn cản hay là thành toàn? Tuy nói gì thế nào thì đã định trước không có kết quả, trước mắt bàn đến chuyện này thì vẫn còn quá sớm.”
“Nhưng mà, ta nhớ rõ họa trục chính là vật cấm kỵ của Thánh nữ...”
“Đám Yêu tu kia tại sao lại theo đuôi đến, còn có Đức Thiên Hoa gia...”
La Thanh Tử thì còn đang xuất thần suy nghĩ, mà La Hận Tử đứng bên cạnh sớm đã không kìm được lửa giận.
Ở cách đó chừng ba năm dặm, rất nhiều Yêu tụ đột nhiên tụ tập lại trước thông đạo mà La gia sáng lập nên. Mà đám đệ tử La gia sao chịu nượng bộ. Nhưng mà đối phương thì lại ỷ nhiều người nên cứ dây dưa không lùi. Hơn mười người Đức Thiên Hoa gia cũng bắt lấy cơ hội này từ phía xa chạy đến. Cùng lúc đó, sự chú ý của những nhà khác ở phía xa cũng đều dồn hết về phía này.
Phá giải cấm chế không dễ dàng, có thể tiếp cận cự tháp để tìm kiếm Tiên Đế truyền thừa hay không tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của nhà mình. Há có thể để cho người khác chiếm được tiện nghi.
- Dám can đảm khinh thường La gia ta, đi theo lão thân giết chúng...
Trong đôi mắt ti hí của La Hận Tử nổi lên lửa giận cuồn cuộn. Vị bà bà này nhìn sang ba bốn mươi người gần đó, hét lên một tiếng chói tai, thật sự muốn xông lên dốc sức liều mạng đánh một trận. Mặc dù đám Yêu tu kia khí diễm kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ mới tăng lên tu vi mà thôi. Làm sao có thể so được với hơn mười Tiên Nhân chân chính của La gia. Giết người lập uy, chính là cần dùng vào những lúc này.
- Đợi đã!
Trong lúc La Hận Tử chưa kịp cất bước, mười đệ tử gần đó cũng đang chần chờ thì La Thanh Tử im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng. Vị bà bà kia hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại quát:
- La Thanh Tử, ngươi có ý gì? Nhìn La gia ta chịu nhục mà thờ ơ, ngươi thật hổ hẹn là gia chủ...
Từ trên xuống dưới La gia, người có cam đảm chống đối và chất vấn gia chủ chỉ có một người duy nhất.
La Khôn Tử vội vàng phá giải cấm pháp, làm như hoàn toàn không biết chuyện sau lưng. Mà ba bốn mươi đệ tử La gia thì lập tức cúi đầu giả bộ làm ngơ, hiển nhiên là ai cũng biết đến ân oán giữa gia chủ và La Hận Tử trưởng lão.
- Từ xưa đến nay, kẻ yếu phụ thuộc vào kẻ mạnh, đó là đạo lý hiển nhiên! Hoa gia và chư vị đạo hữu nếu như cam chịu phụ thuộc, La gia không ngại giúp các người ta hoàn thành ước vọng, làm sao phải nhục?
La Thanh Tử cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm, nhưng giọng nói đã hoàn hoãn hơn rất nhiều. Kế đó, lão ta còn nói thêm:
- Dưới thiên đạo đều là đồng loại. Hải nạp bách xuyên, có bao dung mới có thành. Ngay cả tất cả các nhà Giới Ngoại đều tìm đến đây để nương tựa thì cũng nên vui vẻ mà đồng ý...
Trong lời nói của La Thanh Tử có ẩn ý, chính là trong mắt lão ta, không hề có yêu tu, chỉ có một đám đồng đạo đến từ Đức Thiên Hoa gia. Mà đối phương đã muốn đi theo sau lưng La gia tiến vào Tử Vi tháp, có lòng sẵn sàng góp sức đi theo, hơn nữa còn có ý kính ngưỡng cường giả, thì làm sao mà cự tuyệt được? Nếu như Tiên vực Giới Ngoại đều như vậy, thật sự là quá yên bình!
- Khẩu thị tâm phi, tất có chuyện không thể cho ai biết!
Lời nói đường hoàng này thốt ra từ miệng La Thanh Tử cũng rất hợp với thân phận cao nhân của lão ta. Mà La Hận Tử xem như đã nhìn thấu con người kia thì vô cùng chán ghét bĩu môi, liền kêu lên:
- Mấy ngàn năm qua, cũng chưa thấy ngươi nói một lời nói thật lòng. Ta chẳng lẽ không phải là đệ tử La gia, có việc gì mà phải giấu giếm ta?
La Thanh Tử tạm dừng hành động vuốt râu, hai tay chắp lại sau lưng, dứt khoát không lên tiếng nữa, chỉ có sắc mặt là trở nên lạnh lẽo hơn. “Hừ, đàn bà, toàn thích nghe lời nói dối! Nhưng chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì sẽ lập tức nổi lên gợn sóng. Giống như lúc này vậy, có việc gì mà không truyền khắp thiên hạ?”
Mặc dù khí thế của La Hận Tử rất hung hăng, lại còn hùng hổ dọa người, nhưng vẫn không thể không cố nén lại suy nghĩ muốn giết người trong đầu.
...
Mà bên phía La gia, mọi người hợp lực lại chỉ có thể miễn cưỡng phá vỡ một đoạn cấm chế chừng mấy trăm trượng. Mà Lôi Vân Tử thì dường như không chú tâm vào việc này, một mực chú ý đến động tĩnh ở phía xa.
Tiên gia cấm chế rất khó để phá giải, muốn tiến lên phía trước nửa bước cũng là chuyện rất khó khăn. Mặc dù là La gia sở hữu cấm pháp vượt trội trong Tiên vực thì cũng chỉ đạt đến vậy. Chỉ tiếc là, những năm qua, Lôi Thiên ở trong La gia cũng không thu hoạch được gì, ai bảo y chỉ lo tham luyến cái vị tiên tử kia!
Nhưng mà sau khi nhìn thấy tình hình của La gia, Hoa gia và đám yêu tu ở phía xa, Lôi Vân Tử vận không nhịn được mà vuốt râu cười hặc hặc. Lôi Phương Tử bên cạnh ông ta lập tức hiểu ý, lập tức quay người rời đi. Mà Lôi Thiên ở sau lưng thì có chút khó hiểu, sau đó cũng thì lại như đã ngộ ra được điều gì...
Đi theo sau lưng La Khôn Tử không phải ai khác, chính là gia chủ La gia La Thanh Tử. Lão làm như không thấy cái lườm nguýt của La Hận Tử, một tay vắt sau lưng, tay còn lại vuốt râu, lẳng lặng nhìn về phía xa, tâm sự không rõ.
Tình hình liên quan đến Tử Vi cảnh, căn bản là không cần ai đến bẩm báo bởi vì La Thân Tử đều có thể tận mắt nhìn thấy.
“Tiên Vực và Yêu tộc có tổng cộng gần một nghìn người tụ tập lại một chỗ. Chỉ có thiếu đi Vũ Tử và Lâm Nhất, quả thật là có chút mất mát. Đó đương nhiên là thiên tai chứ không phải là phúc. Người gần với cơ duyên nhất, cuối cùng lại khó thoát được một kiếp. Hai người bọn hắn nếu như không về được, vậy thì có gì đáng ngại không, liệu sẽ có nhiều biến số hơn không? Có câu, người đều có số, tất cả đều là vô căn cứ. Cửu Mục cao đồ cũng chỉ bình thường thôi. Nỗi khổ tâm của Thánh Nữ chẳng phải cũng đã rơi vào hư vô rồi sao?”
“Càng thú vị hơn chính là, Lâm Nhất và Vũ Tử vậy mà lại kết dính với nhau bằng một cuốn họa trục. Chẳng lẽ tiểu tử kia thật sự coi trọng nghĩa nữ của lão phu? Nếu như hai người bọn hắn tình chàng ý thiếp thì ta nên kiệt lực ngăn cản hay là thành toàn? Tuy nói gì thế nào thì đã định trước không có kết quả, trước mắt bàn đến chuyện này thì vẫn còn quá sớm.”
“Nhưng mà, ta nhớ rõ họa trục chính là vật cấm kỵ của Thánh nữ...”
“Đám Yêu tu kia tại sao lại theo đuôi đến, còn có Đức Thiên Hoa gia...”
La Thanh Tử thì còn đang xuất thần suy nghĩ, mà La Hận Tử đứng bên cạnh sớm đã không kìm được lửa giận.
Ở cách đó chừng ba năm dặm, rất nhiều Yêu tụ đột nhiên tụ tập lại trước thông đạo mà La gia sáng lập nên. Mà đám đệ tử La gia sao chịu nượng bộ. Nhưng mà đối phương thì lại ỷ nhiều người nên cứ dây dưa không lùi. Hơn mười người Đức Thiên Hoa gia cũng bắt lấy cơ hội này từ phía xa chạy đến. Cùng lúc đó, sự chú ý của những nhà khác ở phía xa cũng đều dồn hết về phía này.
Phá giải cấm chế không dễ dàng, có thể tiếp cận cự tháp để tìm kiếm Tiên Đế truyền thừa hay không tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của nhà mình. Há có thể để cho người khác chiếm được tiện nghi.
- Dám can đảm khinh thường La gia ta, đi theo lão thân giết chúng...
Trong đôi mắt ti hí của La Hận Tử nổi lên lửa giận cuồn cuộn. Vị bà bà này nhìn sang ba bốn mươi người gần đó, hét lên một tiếng chói tai, thật sự muốn xông lên dốc sức liều mạng đánh một trận. Mặc dù đám Yêu tu kia khí diễm kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ mới tăng lên tu vi mà thôi. Làm sao có thể so được với hơn mười Tiên Nhân chân chính của La gia. Giết người lập uy, chính là cần dùng vào những lúc này.
- Đợi đã!
Trong lúc La Hận Tử chưa kịp cất bước, mười đệ tử gần đó cũng đang chần chờ thì La Thanh Tử im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng. Vị bà bà kia hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại quát:
- La Thanh Tử, ngươi có ý gì? Nhìn La gia ta chịu nhục mà thờ ơ, ngươi thật hổ hẹn là gia chủ...
Từ trên xuống dưới La gia, người có cam đảm chống đối và chất vấn gia chủ chỉ có một người duy nhất.
La Khôn Tử vội vàng phá giải cấm pháp, làm như hoàn toàn không biết chuyện sau lưng. Mà ba bốn mươi đệ tử La gia thì lập tức cúi đầu giả bộ làm ngơ, hiển nhiên là ai cũng biết đến ân oán giữa gia chủ và La Hận Tử trưởng lão.
- Từ xưa đến nay, kẻ yếu phụ thuộc vào kẻ mạnh, đó là đạo lý hiển nhiên! Hoa gia và chư vị đạo hữu nếu như cam chịu phụ thuộc, La gia không ngại giúp các người ta hoàn thành ước vọng, làm sao phải nhục?
La Thanh Tử cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm, nhưng giọng nói đã hoàn hoãn hơn rất nhiều. Kế đó, lão ta còn nói thêm:
- Dưới thiên đạo đều là đồng loại. Hải nạp bách xuyên, có bao dung mới có thành. Ngay cả tất cả các nhà Giới Ngoại đều tìm đến đây để nương tựa thì cũng nên vui vẻ mà đồng ý...
Trong lời nói của La Thanh Tử có ẩn ý, chính là trong mắt lão ta, không hề có yêu tu, chỉ có một đám đồng đạo đến từ Đức Thiên Hoa gia. Mà đối phương đã muốn đi theo sau lưng La gia tiến vào Tử Vi tháp, có lòng sẵn sàng góp sức đi theo, hơn nữa còn có ý kính ngưỡng cường giả, thì làm sao mà cự tuyệt được? Nếu như Tiên vực Giới Ngoại đều như vậy, thật sự là quá yên bình!
- Khẩu thị tâm phi, tất có chuyện không thể cho ai biết!
Lời nói đường hoàng này thốt ra từ miệng La Thanh Tử cũng rất hợp với thân phận cao nhân của lão ta. Mà La Hận Tử xem như đã nhìn thấu con người kia thì vô cùng chán ghét bĩu môi, liền kêu lên:
- Mấy ngàn năm qua, cũng chưa thấy ngươi nói một lời nói thật lòng. Ta chẳng lẽ không phải là đệ tử La gia, có việc gì mà phải giấu giếm ta?
La Thanh Tử tạm dừng hành động vuốt râu, hai tay chắp lại sau lưng, dứt khoát không lên tiếng nữa, chỉ có sắc mặt là trở nên lạnh lẽo hơn. “Hừ, đàn bà, toàn thích nghe lời nói dối! Nhưng chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì sẽ lập tức nổi lên gợn sóng. Giống như lúc này vậy, có việc gì mà không truyền khắp thiên hạ?”
Mặc dù khí thế của La Hận Tử rất hung hăng, lại còn hùng hổ dọa người, nhưng vẫn không thể không cố nén lại suy nghĩ muốn giết người trong đầu.
...
Mà bên phía La gia, mọi người hợp lực lại chỉ có thể miễn cưỡng phá vỡ một đoạn cấm chế chừng mấy trăm trượng. Mà Lôi Vân Tử thì dường như không chú tâm vào việc này, một mực chú ý đến động tĩnh ở phía xa.
Tiên gia cấm chế rất khó để phá giải, muốn tiến lên phía trước nửa bước cũng là chuyện rất khó khăn. Mặc dù là La gia sở hữu cấm pháp vượt trội trong Tiên vực thì cũng chỉ đạt đến vậy. Chỉ tiếc là, những năm qua, Lôi Thiên ở trong La gia cũng không thu hoạch được gì, ai bảo y chỉ lo tham luyến cái vị tiên tử kia!
Nhưng mà sau khi nhìn thấy tình hình của La gia, Hoa gia và đám yêu tu ở phía xa, Lôi Vân Tử vận không nhịn được mà vuốt râu cười hặc hặc. Lôi Phương Tử bên cạnh ông ta lập tức hiểu ý, lập tức quay người rời đi. Mà Lôi Thiên ở sau lưng thì có chút khó hiểu, sau đó cũng thì lại như đã ngộ ra được điều gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.