Chương 2070: Đi đến một lần (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Từ trên trời giáng xuống chính là Kim Thánh Yêu Vương. Sau đó là đến lượt hai tên vãn bối trong tộc của gã.
Ngoài ý muốn thoát khốn, còn chưa kịp cảm thấy may mắn, Kim Thánh đã giống như một tảng đá, nhắm mắt buông xuôi mà rơi xuống. Dù cho đã toàn lực thi triển tu vi thì vẫn không cách nào làm chủ được. Mà vị trí gã rơi xuống, không chỉ có tháp cao, không chỉ có đám tu sĩ, mà còn có cả cấm chế hung hiểm không lường được. “Đây không phải là Tử Vi tiên cảnh chứ? Từ chỗ cao như này rơi xuống, liệu có mất mạng không?”
Trong lúc hoảng loạn, Kim Thánh sợ đến mức tay chân điên cuông vung vẩy, liên tục gào rú. Mà nhìn tình thế trước mắt, gã lại không khỏi âm thầm hối hận. Sớm biết như vậy thì gã đã ở lại chơi trò trốn tìm với cái tên tiểu tử kia trong mảnh hư không kia rồi.
Gã còn nhớ rõ đây là vì muốn né tránh sự đuổi theo của Lâm Nhất, nên mới hoảng hốt chạy vừa. Kim Thánh cứ thế trực tếp xông vào bên trong khu vực có vòng xoáy Tinh hải. Ngoài ý muốn bị cuốn đi, gã sợ tới mức vội vàng né tránh, ai ngờ sau một sợ bóng sợ gió. Gã đã nhìn ra được, vòng xoáy tinh hải quỷ dị kia hóa ra chỉ là một ảo ảnh.
Nếu đã là ảnh cảnh, thì không biết chừng thật sự có đường ra?
Kim Thánh nghĩ đến đó thì lập tức lưỡng lự tiếp cận đến gần Tinh hải. Mà tiền đồ khó lường, do dự hồi lâu gã cũng không dám đơn giản mạo hiểm.
Sau khi phát hiện ra bóng dáng của Lâm Nhất, Kim Thánh vừa định bỏ chạy thì lập tức bỏ đi cái suy nghĩ kia. Tiểu tử kia giống như kẻ đần, ngẩn người nhìn Tinh hải, căn bản là không để ý đến tình hình ở phía xa. Đã như vậy, thì hãy tùy thời mà động!
Ai ngờ hai canh giời sau, Lâm Nhất lại bất ngờ phất ống tay áo tế ra một mảnh huyết sắc mây mù. Chỉ chốc lát sau, vòng xoáy Tinh Hải đột nhiên bị nhiễu loạn mà trở nên táo bạo điên cuồng hơn, uy thế bạo loạn quét ngang bốn phía.
Thấy vậy, Kim Thánh không khỏi kinh ngạc: “Tiểu tử kia là làm gì vậy? Không phải là đang khoe khoang thần thông để cho bản yêu tôn nhìn thấy đó chứ? Mà hắn còn chưa tiết pháp lực ra ngoài đã có thể phát động thiên địa khí cơ, nếu như toàn lực thi triển ra thì tình hình sẽ như thế nào. Thật không dám tưởng tượng...”
Kim Thánh vốn định tạm thời lánh đi, nhưng đã quá muộn. Vòng xoáy tinh hải trở nên điên cuồng, chỉ trong nháy mắt đã cuốn gã vào ben trong. Mà theo đó, cảnh vật trước mắt gã cũng đột nhiên biến hóa, trời đất bỗng trở nên sáng rực. Cứ như vậy mà ngoài ý muốn thoát hiểm rồi?
“Ha ha! Thật sự là vận khí tốt!”
Nhưng mà bởi vì pháp lực không thể điều động được, thân thể không nghe theo mệnh lệnh của chủ. Mới vừa đưa thân ra khỏi chỗ hiểm lại sắp sửa đối mặt với việc bị té chết, thật sự là thiên ý trêu ngươi...
Kim Thánh không hổ là Yêu Vương thành danh đã lâu. Vừa mới phát hiện ra điều không ổn đã lập tức giãy giụa. Nhưng mà xu thế rơi xuống cũng không hề lệch đi chút nào, vẫn nhanh như vậy, y hệt một viên lưu tinh từ không trung vạn trượng rơi xuống.
“Phanh”
Một tiếng vang trầm đục vang lên, tay chân Kim Thánh vô lực, hung hăng đập lên mặt đất cứng rắn. “Phốc”. Gã há miệng, nôn ra một búng máu nóng, lại không nhịn được mà rên rỉ, đau đớn vô cùng. “ Đau quá đi! Gãy xương đứt gân, tay chân rụng hết cũng đến thế là cùng. Mà tòa bạch ngọc cự tháp bên cạnh này cũng thật quá quỷ dị! Còn cả hai tên vãn bối trong tộc theo mình thoát hiểm đâu rồi? Bọn hắn cũng không cách mình quá xa...”
“Phanh, phanh!”
Kim Thánh ngửa mặt lên trời, mắt hơi nheo nheo lại, chờ đợi hai tên vãn bối kia rơi vào kết cục giống như mình. Mà khi hai tiếng trầm đục kia vang lên, cả người gã đột nhiên mãnh liệt run rẩy, đôi mắt hổ phách cũng vô thức mà trợn tròn.
Vị trí mà hai tên vãn bối kia rơi xuống, cách chỗ Kim Thánh chừng mấy trăm trượng, đã vô tình xúc động phải một tầng cấm chế vô hình. Hào quang lóe lên, giữa không trung đột nhiên có hai đóa huyết vụ nổ tung.
Sắc mặt Kim Thánh vàng hơn màu đất, trái tim đập thình thịch từng cứ. “Mình từ trên tháp rơi xuống, vừa vặn rơi trúng phạm vi mười trượng quanh tháp, nên mới thoát được một trận tử kiếp từ chỗ hung hiểm? Nếu như vừa rồi chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm nào đó, chỉ sợ ngay cả xác cũng không còn...”
“Ha ha! Ta không chết? Thật sự là vận khí ngút trời!”
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Kim Thánh đột nhiên bừng tỉnh. Gã cũng không nghĩ ngợi thêm gì nữa, lập tức cắn răng chịu đau lấy ra hai vật giống như là nguyên thần nhét vào trong miệng, sau đó thì nhai nhai nuốt nuốt. Có nguyên thần lực đền bù, thương thế nặng nề lập tức chuyển biến tốt hơn. Gã thì vẫn nằm rạp ở đó, hơi thở vẫn chưa ổn định được, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự kinh hỉ.
Mà ở bên trong màn hào quang liên tục xoay tròn trên bầu trời, đột nhiên lại hiện ra hai bóng người. Một người khoác áo bào xám, tóc tai tán loạn, dáng vẻ lạnh lùng. Một người áo trắng, bồng bềnh như mây, có chút hoảng hốt.
“Đôi cẩu nam nữ kia đã đến rồi, so ra là kém vận khí nhà mình! Hẳn là rơi thẳng vào cấm chế đi!”
“Lâm Nhất! Ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha...”
Kim Thánh nhìn vậy thì vô cùng hả hê, không nhịn được mà bật cười, lại không cẩn thận mà tác động đến thương thế chưa lành. Gã nhe răng nhách miệng hừ thảm một tiếng. Mà thấy người khác gặp nạn, gã chợt phấn chấn vô cùng. Kim Thánh mạnh mẽ từ trên mặt đất bò lên.
“Tiểu tử kia nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Đáng tiếc cho truyền thừa Yêu tộc ta! Khẩn cần trời cao có mắt, hãy để lại cho ta một chút mảnh vụn xương vỡ đi...”
Cùng lúc đó, gần một nghìn người tụ tập lại bên ngoài Bạch ngọc cự tháp cũng đã chú ý đến động tĩnh ở trên đỉnh đầu.
Trên bầu trời đột nhiên có người rơi xuống. Không phải là một người, hai người mà trước sau đã có đến năm người. Mà chỉ trong nháy mắt, hai trong số năm người đã chết. Còn lại một nam một nữ, e là cũng khó mà thoát được kiếp nạn này. Bên dưới cấm chế hung hiểm vô cùng, khó mà tiện tay phá giải được. Hãm sâu vào bên trong rồi, ngoại trừ chờ chết thì còn có thể thế nào?
Hoàng bà bà ngạc nhiên vô cùng, nhưng lại không thể làm gì cả. Nếu như bà bà không bị vây khốn ở trên tháp thì đã có thể ra tay cứu giúp. Nhưng giờ này khắc này thì lại lực bất tòng tâm rồi! “Nhưng mà nha đầu kia đang chạy loạn khắp nơi tại sao lại xuất hiện trong mắt trận cửa Tử Vi cấm chế? Tiểu tử kia... Tiểu tử kia...”
Ngay lúc Hoàng bà bà đang hoài nghi cực đột thì bên phía Lôi gia chợt có người hoảng sợ hét lên:
- Ta hiểu ra rồi! Khu vực táng tinh liên thông với Tử Vi cảnh. Vũ tiên tử... Mạng của Vũ tiên tử cũng không yểu như vậy...
- Chớ có dài dòng!
Ngoài ý muốn thoát khốn, còn chưa kịp cảm thấy may mắn, Kim Thánh đã giống như một tảng đá, nhắm mắt buông xuôi mà rơi xuống. Dù cho đã toàn lực thi triển tu vi thì vẫn không cách nào làm chủ được. Mà vị trí gã rơi xuống, không chỉ có tháp cao, không chỉ có đám tu sĩ, mà còn có cả cấm chế hung hiểm không lường được. “Đây không phải là Tử Vi tiên cảnh chứ? Từ chỗ cao như này rơi xuống, liệu có mất mạng không?”
Trong lúc hoảng loạn, Kim Thánh sợ đến mức tay chân điên cuông vung vẩy, liên tục gào rú. Mà nhìn tình thế trước mắt, gã lại không khỏi âm thầm hối hận. Sớm biết như vậy thì gã đã ở lại chơi trò trốn tìm với cái tên tiểu tử kia trong mảnh hư không kia rồi.
Gã còn nhớ rõ đây là vì muốn né tránh sự đuổi theo của Lâm Nhất, nên mới hoảng hốt chạy vừa. Kim Thánh cứ thế trực tếp xông vào bên trong khu vực có vòng xoáy Tinh hải. Ngoài ý muốn bị cuốn đi, gã sợ tới mức vội vàng né tránh, ai ngờ sau một sợ bóng sợ gió. Gã đã nhìn ra được, vòng xoáy tinh hải quỷ dị kia hóa ra chỉ là một ảo ảnh.
Nếu đã là ảnh cảnh, thì không biết chừng thật sự có đường ra?
Kim Thánh nghĩ đến đó thì lập tức lưỡng lự tiếp cận đến gần Tinh hải. Mà tiền đồ khó lường, do dự hồi lâu gã cũng không dám đơn giản mạo hiểm.
Sau khi phát hiện ra bóng dáng của Lâm Nhất, Kim Thánh vừa định bỏ chạy thì lập tức bỏ đi cái suy nghĩ kia. Tiểu tử kia giống như kẻ đần, ngẩn người nhìn Tinh hải, căn bản là không để ý đến tình hình ở phía xa. Đã như vậy, thì hãy tùy thời mà động!
Ai ngờ hai canh giời sau, Lâm Nhất lại bất ngờ phất ống tay áo tế ra một mảnh huyết sắc mây mù. Chỉ chốc lát sau, vòng xoáy Tinh Hải đột nhiên bị nhiễu loạn mà trở nên táo bạo điên cuồng hơn, uy thế bạo loạn quét ngang bốn phía.
Thấy vậy, Kim Thánh không khỏi kinh ngạc: “Tiểu tử kia là làm gì vậy? Không phải là đang khoe khoang thần thông để cho bản yêu tôn nhìn thấy đó chứ? Mà hắn còn chưa tiết pháp lực ra ngoài đã có thể phát động thiên địa khí cơ, nếu như toàn lực thi triển ra thì tình hình sẽ như thế nào. Thật không dám tưởng tượng...”
Kim Thánh vốn định tạm thời lánh đi, nhưng đã quá muộn. Vòng xoáy tinh hải trở nên điên cuồng, chỉ trong nháy mắt đã cuốn gã vào ben trong. Mà theo đó, cảnh vật trước mắt gã cũng đột nhiên biến hóa, trời đất bỗng trở nên sáng rực. Cứ như vậy mà ngoài ý muốn thoát hiểm rồi?
“Ha ha! Thật sự là vận khí tốt!”
Nhưng mà bởi vì pháp lực không thể điều động được, thân thể không nghe theo mệnh lệnh của chủ. Mới vừa đưa thân ra khỏi chỗ hiểm lại sắp sửa đối mặt với việc bị té chết, thật sự là thiên ý trêu ngươi...
Kim Thánh không hổ là Yêu Vương thành danh đã lâu. Vừa mới phát hiện ra điều không ổn đã lập tức giãy giụa. Nhưng mà xu thế rơi xuống cũng không hề lệch đi chút nào, vẫn nhanh như vậy, y hệt một viên lưu tinh từ không trung vạn trượng rơi xuống.
“Phanh”
Một tiếng vang trầm đục vang lên, tay chân Kim Thánh vô lực, hung hăng đập lên mặt đất cứng rắn. “Phốc”. Gã há miệng, nôn ra một búng máu nóng, lại không nhịn được mà rên rỉ, đau đớn vô cùng. “ Đau quá đi! Gãy xương đứt gân, tay chân rụng hết cũng đến thế là cùng. Mà tòa bạch ngọc cự tháp bên cạnh này cũng thật quá quỷ dị! Còn cả hai tên vãn bối trong tộc theo mình thoát hiểm đâu rồi? Bọn hắn cũng không cách mình quá xa...”
“Phanh, phanh!”
Kim Thánh ngửa mặt lên trời, mắt hơi nheo nheo lại, chờ đợi hai tên vãn bối kia rơi vào kết cục giống như mình. Mà khi hai tiếng trầm đục kia vang lên, cả người gã đột nhiên mãnh liệt run rẩy, đôi mắt hổ phách cũng vô thức mà trợn tròn.
Vị trí mà hai tên vãn bối kia rơi xuống, cách chỗ Kim Thánh chừng mấy trăm trượng, đã vô tình xúc động phải một tầng cấm chế vô hình. Hào quang lóe lên, giữa không trung đột nhiên có hai đóa huyết vụ nổ tung.
Sắc mặt Kim Thánh vàng hơn màu đất, trái tim đập thình thịch từng cứ. “Mình từ trên tháp rơi xuống, vừa vặn rơi trúng phạm vi mười trượng quanh tháp, nên mới thoát được một trận tử kiếp từ chỗ hung hiểm? Nếu như vừa rồi chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm nào đó, chỉ sợ ngay cả xác cũng không còn...”
“Ha ha! Ta không chết? Thật sự là vận khí ngút trời!”
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Kim Thánh đột nhiên bừng tỉnh. Gã cũng không nghĩ ngợi thêm gì nữa, lập tức cắn răng chịu đau lấy ra hai vật giống như là nguyên thần nhét vào trong miệng, sau đó thì nhai nhai nuốt nuốt. Có nguyên thần lực đền bù, thương thế nặng nề lập tức chuyển biến tốt hơn. Gã thì vẫn nằm rạp ở đó, hơi thở vẫn chưa ổn định được, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự kinh hỉ.
Mà ở bên trong màn hào quang liên tục xoay tròn trên bầu trời, đột nhiên lại hiện ra hai bóng người. Một người khoác áo bào xám, tóc tai tán loạn, dáng vẻ lạnh lùng. Một người áo trắng, bồng bềnh như mây, có chút hoảng hốt.
“Đôi cẩu nam nữ kia đã đến rồi, so ra là kém vận khí nhà mình! Hẳn là rơi thẳng vào cấm chế đi!”
“Lâm Nhất! Ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha...”
Kim Thánh nhìn vậy thì vô cùng hả hê, không nhịn được mà bật cười, lại không cẩn thận mà tác động đến thương thế chưa lành. Gã nhe răng nhách miệng hừ thảm một tiếng. Mà thấy người khác gặp nạn, gã chợt phấn chấn vô cùng. Kim Thánh mạnh mẽ từ trên mặt đất bò lên.
“Tiểu tử kia nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Đáng tiếc cho truyền thừa Yêu tộc ta! Khẩn cần trời cao có mắt, hãy để lại cho ta một chút mảnh vụn xương vỡ đi...”
Cùng lúc đó, gần một nghìn người tụ tập lại bên ngoài Bạch ngọc cự tháp cũng đã chú ý đến động tĩnh ở trên đỉnh đầu.
Trên bầu trời đột nhiên có người rơi xuống. Không phải là một người, hai người mà trước sau đã có đến năm người. Mà chỉ trong nháy mắt, hai trong số năm người đã chết. Còn lại một nam một nữ, e là cũng khó mà thoát được kiếp nạn này. Bên dưới cấm chế hung hiểm vô cùng, khó mà tiện tay phá giải được. Hãm sâu vào bên trong rồi, ngoại trừ chờ chết thì còn có thể thế nào?
Hoàng bà bà ngạc nhiên vô cùng, nhưng lại không thể làm gì cả. Nếu như bà bà không bị vây khốn ở trên tháp thì đã có thể ra tay cứu giúp. Nhưng giờ này khắc này thì lại lực bất tòng tâm rồi! “Nhưng mà nha đầu kia đang chạy loạn khắp nơi tại sao lại xuất hiện trong mắt trận cửa Tử Vi cấm chế? Tiểu tử kia... Tiểu tử kia...”
Ngay lúc Hoàng bà bà đang hoài nghi cực đột thì bên phía Lôi gia chợt có người hoảng sợ hét lên:
- Ta hiểu ra rồi! Khu vực táng tinh liên thông với Tử Vi cảnh. Vũ tiên tử... Mạng của Vũ tiên tử cũng không yểu như vậy...
- Chớ có dài dòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.