Chương 2150: Đi đi thử xem (1)
Duệ Quang
22/01/2023
...
Cửu Mục tiên vực, huyệt động dưới đất, trong pháp trận.
Vũ Tử một lần nữa tỉnh lại từ trong tĩnh tọa, lại vẫn không nguyện mở mắt. Lần này bế quan bao lâu? Hơn bốn trăm năm! Sau khi tu vi thăng tiến tới Thiên Tiên, mình hình như bất tri bất giác đi vào một mảnh bóng tối dày đặc. Mà tùy theo tu vị không ngừng đề thăng, bóng đêm quỷ dị kia dần dần sáng ngời, càng lúc càng rõ nét ——
Đảo nhỏ, bình minh sương mù, biển lớn, chuyến tàu, còn có một người thanh niên trốn trốn tránh tránh trên thuyền.
Người đó một thân áo xám, chỉ có tu vị Luyện Khí, bộ dạng tầm thường, lại mày rậm như đao, thần sắc cương nghị, thỉnh thoảng còn ra vẻ lão thành tự cho là đúng.
Có một nữ tử áo trắng, tu vị Trúc Cơ, được sư phụ gọi là Kỳ nhi. Nàng thấy tiểu bối thanh niên kia rất thú vị, nhịn không được muốn cầm hắn trêu đùa.
Trong một nơi tiên cảnh, hai người gặp nhau lần thứ hai. Lúc lần nữa gặp mặt, hắn cải trang dịch dung, lại bị người đuổi giết không đường để trốn. Vừa gặp Kỳ nhi cùng sư huynh tạt qua, vô tình cứu hắn. Ai ngờ từ đó về sau, đây đó liền kết xuống duyên phận gắn bó keo sơn...
Cũng trong nơi tiên cảnh đó, có Hắc Sơn tông làm ác, Kỳ nhi thân hãm tuyệt cảnh. Hắn hợp thời hiện thân, đại hiển thân thủ lúc nguy nan...
Đó là một huyệt động dưới đất, Kỳ nhi sinh tử sớm tối. Vẫn là hắn, mới gửi thân Trúc Cơ không lâu, lại một lần xả thân mà ra...
Một nam tử bèo nước gặp nhau, không nhìn tu vị thấp kém và an nguy bản thân, năm lần bảy lượt liều mình tương cứu. Bất tri bất giác, Kỳ nhi và hắn đồng sinh cộng tử...
Sơn cốc u tĩnh, mặt hồ như kính, thạch đình bên rừng. Hai người nắm tay, nói thật lòng nhau. Hắn tặng cho Kỳ nhi một quyển họa trục. Kỳ nhi vì hắn luyện chế ba cây long trâm, lấy tự thân tinh huyết tan vào trong đó, ngụ ý tình này còn đó, vĩnh không thay đổi...
Đến sau, hắn một tu sĩ Trúc Cơ không ngờ lấy kim kiếm bóc mở Huyền Thiên điện, đoạt đi bảo vật trước mặt rất nhiều tiền bối Kim Đan, cuối cùng đưa tới sóng gió ngất trời. Mà khi hắn bị ám toán, Kỳ nhi dựa vào chỉ dẫn từ tinh huyết trong long trâm kịp thời chạy tới, hai người song song thân hãm trùng vây...
Tiếp sau, sư môn lợi dục huân tâm muốn sưu hồn luyện phách hắn. Kỳ nhi không chịu nhìn người trong lòng chịu nhục, liều chết bảo hộ.
Tòa thạch tháp cương phong quấn quanh đó tên gọi Huyền Thiên tháp, nơi ấy không có đường lên trời, mà tựa như vách núi vong mạng, cùng đường hết lối. Kỳ nhi lấy máu làm tế, lấy mệnh làm thường, chỉ để tranh cho hắn một tuyến sinh cơ sau cùng...
Nàng nói, ngươi thủ đời này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ nhi; hắn chết ngất đi, ngã vào Huyền Thiên tháp. Hai người từ đây âm dương cách biệt...
Chẳng qua, nàng lờ mờ nhớ được, hình như có một sợi tàn hồn không cam tùy theo tranh cuộn bay vào chân trời, từng có qua một khắc hoảng hốt, phảng phất như khiến người về lại trong trường hạo kiếp kia. Nơi ấy trời sao biến sắc, lầu các đổ sụp, một tiếng long ngâm vang vọng vòm trời, còn có một thân mình cao lớn đứng sừng sững giữa trời cao...
Nam tử kia song mi như đao, mắt như lãng tinh, dưới hàm râu dài phất động. Hắn quay đầu, mắt chứa thâm tình...
Một nữ tử áo trắng ngửa đầu nhìn ra xa, mặc cho đỉnh núi sụp đổ, lửa cháy sôi trào vẫn không chút động đậy, chỉ có nước mắt chảy dày, nhẹ giọng nói: Dù rằng thiên địa chia lìa, không muốn cùng quân cách tuyệt...
-Vũ Tử...
Một tiếng quát truyền đến, Vũ Tử giống như khối băng chợt khẽ run rẩy mở mắt ra, nước mắt lại ngăn không được lã chã rớt xuống. Nàng đưa tay khẽ lau, mới phát giác trong ướt át mang theo chút đỏ sẫm nhàn nhạt. Tâm đầu bất giác đau nhói, mặt cúi thấp, chậm rãi nói:
-Sư phụ...
Không biết lúc nào, ngoài pháp trận trong huyệt động đã xuất hiện một vị nữ tử áo trắng mây mù che mặt. Đó là sư phụ Vũ Tử, chủ nhân Cửu Mục, Thánh nữ.
-Tại sao rơi lệ?
Thánh nữ trước sau như một thần bí khó lường, câu hỏi đột nhiên mà đến càng là khiến người khó mà cầm nắm.
Vũ Tử chầm chậm ẩn đi nước mắt, nhất thời không biết nói gì.
Thánh nữ nhàn nhạt nhìn Vũ Tử trong pháp trận một cái, nói:
-Vi sư trước đã nói, cường hành đề thăng tu vị là hành vi nghịch thiên, khó miễn ảnh hưởng tâm cảnh...
Nàng quay lưng đi, tiếp đó thong thả nói:
-Bế quan đến nay, bốn trăm năm qua đi, ngươi đã tu tới Tiên Quân sơ kỳ, đừng cô phụ một phen khổ tâm của vi sư! Chuyện cũ như mây khói, quá khứ như mộng. Đó... Chỉ là một giấc mộng...
Hai trường tình duyên, như lâm kỳ cảnh, như thật như huyễn, lại khắc cốt minh tâm. Đó... Chỉ là một giấc mộng?
Vũ Tử ngẩng đầu lên, lặng lẽ than thở một tiếng. Nàng tâm tư khó bình, lại không biết nói với ai. Như thể có một tấm lưới phủ quanh, khiến người khó mà tránh né, lại không cách nào giãy dụa. Nếu đã không thể cô phụ sư phụ, chẳng lẽ phải cô phụ chính mình, còn có …hắn
-Vũ Tử, vi sư từng có việc muốn nhờ, ngươi liệu đã quên?
Nghe tiếng, Vũ Tử nhìn hướng lưng ảnh quen thuộc mà lại xa lạ kia, nhè nhẹ đáp nói:
-Đệ tử không dám quên, sư phụ cứ nói...
-Đây là tiên pháp Cửu Mục, tên là “Sinh tử kết”. Ngươi tu luyện thành thạo xong, sư phụ tự có dặn dò!
Thánh nữ cũng không quay đầu, trở tay ném ra một khối ngọc giản.
Vũ Tử tiếp lấy ngọc giản, nghi hoặc lẩm bẩm nói:
-Sinh tử kết?
-Dù có ngàn ngàn kết, chẳng bằng sinh tử kiếp. Chỉ có xem phá pháp ngoại chi thân, mới có thể đại đạo hữu thành! Pháp này đều sẽ giúp ngươi một tay...
Thánh nữ nói.
Cửu Mục tiên pháp, tự nhiên không thể tầm thường, dù chỉ là tên gọi cũng đều mang dụng ý trong đó. Mà hành động của sư phụ càng là ngoài dự liệu. Vũ Tử ngập ngừng, nói:
-Đệ tử bản sự thấp nhỏ, chỉ sợ cô phụ sư phụ nhờ vả...
Cửu Mục tiên vực, huyệt động dưới đất, trong pháp trận.
Vũ Tử một lần nữa tỉnh lại từ trong tĩnh tọa, lại vẫn không nguyện mở mắt. Lần này bế quan bao lâu? Hơn bốn trăm năm! Sau khi tu vi thăng tiến tới Thiên Tiên, mình hình như bất tri bất giác đi vào một mảnh bóng tối dày đặc. Mà tùy theo tu vị không ngừng đề thăng, bóng đêm quỷ dị kia dần dần sáng ngời, càng lúc càng rõ nét ——
Đảo nhỏ, bình minh sương mù, biển lớn, chuyến tàu, còn có một người thanh niên trốn trốn tránh tránh trên thuyền.
Người đó một thân áo xám, chỉ có tu vị Luyện Khí, bộ dạng tầm thường, lại mày rậm như đao, thần sắc cương nghị, thỉnh thoảng còn ra vẻ lão thành tự cho là đúng.
Có một nữ tử áo trắng, tu vị Trúc Cơ, được sư phụ gọi là Kỳ nhi. Nàng thấy tiểu bối thanh niên kia rất thú vị, nhịn không được muốn cầm hắn trêu đùa.
Trong một nơi tiên cảnh, hai người gặp nhau lần thứ hai. Lúc lần nữa gặp mặt, hắn cải trang dịch dung, lại bị người đuổi giết không đường để trốn. Vừa gặp Kỳ nhi cùng sư huynh tạt qua, vô tình cứu hắn. Ai ngờ từ đó về sau, đây đó liền kết xuống duyên phận gắn bó keo sơn...
Cũng trong nơi tiên cảnh đó, có Hắc Sơn tông làm ác, Kỳ nhi thân hãm tuyệt cảnh. Hắn hợp thời hiện thân, đại hiển thân thủ lúc nguy nan...
Đó là một huyệt động dưới đất, Kỳ nhi sinh tử sớm tối. Vẫn là hắn, mới gửi thân Trúc Cơ không lâu, lại một lần xả thân mà ra...
Một nam tử bèo nước gặp nhau, không nhìn tu vị thấp kém và an nguy bản thân, năm lần bảy lượt liều mình tương cứu. Bất tri bất giác, Kỳ nhi và hắn đồng sinh cộng tử...
Sơn cốc u tĩnh, mặt hồ như kính, thạch đình bên rừng. Hai người nắm tay, nói thật lòng nhau. Hắn tặng cho Kỳ nhi một quyển họa trục. Kỳ nhi vì hắn luyện chế ba cây long trâm, lấy tự thân tinh huyết tan vào trong đó, ngụ ý tình này còn đó, vĩnh không thay đổi...
Đến sau, hắn một tu sĩ Trúc Cơ không ngờ lấy kim kiếm bóc mở Huyền Thiên điện, đoạt đi bảo vật trước mặt rất nhiều tiền bối Kim Đan, cuối cùng đưa tới sóng gió ngất trời. Mà khi hắn bị ám toán, Kỳ nhi dựa vào chỉ dẫn từ tinh huyết trong long trâm kịp thời chạy tới, hai người song song thân hãm trùng vây...
Tiếp sau, sư môn lợi dục huân tâm muốn sưu hồn luyện phách hắn. Kỳ nhi không chịu nhìn người trong lòng chịu nhục, liều chết bảo hộ.
Tòa thạch tháp cương phong quấn quanh đó tên gọi Huyền Thiên tháp, nơi ấy không có đường lên trời, mà tựa như vách núi vong mạng, cùng đường hết lối. Kỳ nhi lấy máu làm tế, lấy mệnh làm thường, chỉ để tranh cho hắn một tuyến sinh cơ sau cùng...
Nàng nói, ngươi thủ đời này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ nhi; hắn chết ngất đi, ngã vào Huyền Thiên tháp. Hai người từ đây âm dương cách biệt...
Chẳng qua, nàng lờ mờ nhớ được, hình như có một sợi tàn hồn không cam tùy theo tranh cuộn bay vào chân trời, từng có qua một khắc hoảng hốt, phảng phất như khiến người về lại trong trường hạo kiếp kia. Nơi ấy trời sao biến sắc, lầu các đổ sụp, một tiếng long ngâm vang vọng vòm trời, còn có một thân mình cao lớn đứng sừng sững giữa trời cao...
Nam tử kia song mi như đao, mắt như lãng tinh, dưới hàm râu dài phất động. Hắn quay đầu, mắt chứa thâm tình...
Một nữ tử áo trắng ngửa đầu nhìn ra xa, mặc cho đỉnh núi sụp đổ, lửa cháy sôi trào vẫn không chút động đậy, chỉ có nước mắt chảy dày, nhẹ giọng nói: Dù rằng thiên địa chia lìa, không muốn cùng quân cách tuyệt...
-Vũ Tử...
Một tiếng quát truyền đến, Vũ Tử giống như khối băng chợt khẽ run rẩy mở mắt ra, nước mắt lại ngăn không được lã chã rớt xuống. Nàng đưa tay khẽ lau, mới phát giác trong ướt át mang theo chút đỏ sẫm nhàn nhạt. Tâm đầu bất giác đau nhói, mặt cúi thấp, chậm rãi nói:
-Sư phụ...
Không biết lúc nào, ngoài pháp trận trong huyệt động đã xuất hiện một vị nữ tử áo trắng mây mù che mặt. Đó là sư phụ Vũ Tử, chủ nhân Cửu Mục, Thánh nữ.
-Tại sao rơi lệ?
Thánh nữ trước sau như một thần bí khó lường, câu hỏi đột nhiên mà đến càng là khiến người khó mà cầm nắm.
Vũ Tử chầm chậm ẩn đi nước mắt, nhất thời không biết nói gì.
Thánh nữ nhàn nhạt nhìn Vũ Tử trong pháp trận một cái, nói:
-Vi sư trước đã nói, cường hành đề thăng tu vị là hành vi nghịch thiên, khó miễn ảnh hưởng tâm cảnh...
Nàng quay lưng đi, tiếp đó thong thả nói:
-Bế quan đến nay, bốn trăm năm qua đi, ngươi đã tu tới Tiên Quân sơ kỳ, đừng cô phụ một phen khổ tâm của vi sư! Chuyện cũ như mây khói, quá khứ như mộng. Đó... Chỉ là một giấc mộng...
Hai trường tình duyên, như lâm kỳ cảnh, như thật như huyễn, lại khắc cốt minh tâm. Đó... Chỉ là một giấc mộng?
Vũ Tử ngẩng đầu lên, lặng lẽ than thở một tiếng. Nàng tâm tư khó bình, lại không biết nói với ai. Như thể có một tấm lưới phủ quanh, khiến người khó mà tránh né, lại không cách nào giãy dụa. Nếu đã không thể cô phụ sư phụ, chẳng lẽ phải cô phụ chính mình, còn có …hắn
-Vũ Tử, vi sư từng có việc muốn nhờ, ngươi liệu đã quên?
Nghe tiếng, Vũ Tử nhìn hướng lưng ảnh quen thuộc mà lại xa lạ kia, nhè nhẹ đáp nói:
-Đệ tử không dám quên, sư phụ cứ nói...
-Đây là tiên pháp Cửu Mục, tên là “Sinh tử kết”. Ngươi tu luyện thành thạo xong, sư phụ tự có dặn dò!
Thánh nữ cũng không quay đầu, trở tay ném ra một khối ngọc giản.
Vũ Tử tiếp lấy ngọc giản, nghi hoặc lẩm bẩm nói:
-Sinh tử kết?
-Dù có ngàn ngàn kết, chẳng bằng sinh tử kiếp. Chỉ có xem phá pháp ngoại chi thân, mới có thể đại đạo hữu thành! Pháp này đều sẽ giúp ngươi một tay...
Thánh nữ nói.
Cửu Mục tiên pháp, tự nhiên không thể tầm thường, dù chỉ là tên gọi cũng đều mang dụng ý trong đó. Mà hành động của sư phụ càng là ngoài dự liệu. Vũ Tử ngập ngừng, nói:
-Đệ tử bản sự thấp nhỏ, chỉ sợ cô phụ sư phụ nhờ vả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.