Chương 1954: Đi nơi nào (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Chủ Phong của Thiên Môn Sơn, Xuất Vân Tử chắp hai tay sau lưng đứng ở trước cửa động phủ của mình, dáng vẻ rất đắc ý. Trên mặt hắn tươi cười, nhìn về phía một người khác cách đó không xa nói:
- Vu Phong đạo hữu! Những lời ngươi vừa nói, ta dĩ nhiên đã biết, sau này sẽ tự mình chuyển lời cho Lâm trưởng lão.
Nói xong, hắn chắp tay một cái, không ngờ là tư thế tiễn khách.
Người tới chính là Thuần Vu Phong của Hành Thiên môn, mặc áo bào xanh, râu quai nón mờ, phong thái càng hơn trước. Hắn giơ tay lên, lại không muốn rời bước mà quan sát khắp nơi, có chút không cam lòng nói:
- Ta với Lâm sư thúc từ biệt mười năm, có chút nhớ mong! Lần này nhận lệnh của sư phụ đến đây, sao có thể không tự mình bái kiến để thể hiện rõ thành ý được!
- Hì hì! Ta với Lâm trưởng lão lạ là huynh đệ ruột thịt, bối phận này của ngươi...
Xuất Vân Tử cười một tiếng như kẻ trộm, hai mắt xoay tròn nhìn Thuần Vu Phong, lại nói:
- Không biết ngươi nhớ mong Lâm sư thúc của ngươi, còn là nhớ môn chủ nhà ta? Người ta sư đồ tình thâm, ngươi cần gì phải uổng phí tâm tư...
Vẻ mặt Thuần Vu Phong cứng đờ, vội vàng xấu hổ giải thích:
- Ta dĩ nhiên là tới bái kiến Lâm... Lâm trưởng lão!
Xuất Vân Tử vẫn cười hì hì, lại hiểu ý người gật đầu, giơ tay chỉ lên, ra hiệu nói:
- Cao nhân không ở đây, ngươi quay đầu trở lại đi! Nếu muốn nấn ná mấy ngày, tự có đệ tử trong môn đứng ra khoản đãi! Hì hì! Ta bận việc tu luyện, thật sự không rảnh đi cùng...
Hắn vỗ vào cơ thể mập mạp, khoe khoang nói:
- Từ sau khi tu luyện công pháp do huynh đệ ta đưa tặng, có phải kích thước lưng áo này đã cao hơn rất nhiều? Ngươi lại nhìn lén giúp ta? Coi trộm một chút...
Thuần Vu Phong ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, trên đỉnh núi không thấy bóng dáng. Hắn nhìn xuống, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Áo bào sang trọng của Xuất Vân Tử bọc lấy thắt lưng giống như thùng nước, biết mình đang đau xót còn làm điệu làm bộ, sau lại cười một tiếng đầy đê tiện, tự nhiên quay đầu đi vào trong động phủ và đóng cửa từ chối tiếp khách. Trên cửa động phủ với màu sắc rực rỡ còn có bốn chữ lớn lòe loẹt, thần tiên người ta.
Sau một lát, Thuần Vu Phong lấy lại tinh thần nhịn không được lắc đầu cười gượng. Năm đó người kia đã đặc biệt không tầm thường lại khó có thể nắm bắt. Vị Xuất Vân Tử này lại càng quái đản không kìm chế được. Khó trách hai người gọi nhau là huynh đệ, cả hai ngược lại cũng hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh! Nhưng nếu như lúc này rời đi, chẳng phải sẽ lướt qua tiên tử sao? Mà lần này mượn cơ hội đi tới Cửu Châu môn, vị môn chủ kia căn bản không gặp người...
Ở đây chỉ còn lại có một mình Thuần Vu Phong, vẫn có mây mù bay lượn xung quanh. Hắn nhất thời do dự không biết có nên đi không, bên cạnh đột nhiên có người nói:
- Vu Phong! Lệnh sư phái ngươi đến đây, có chuyện gì chỉ giáo sao?
Nghe tiếng, Thuần Vu Phong lui lại một bước, lúc này mới thấy bên cạnh không đến đã có thêm một người áo bào màu xám từ lúc nào, đang chắp hai tay sau lưng khóe miệng mỉm cười. Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vui mừng bất ngờ chắp tay nói:
- Hóa ra là Lâm... Lâm trưởng lão...
Vẫn là xưng hô một tiếng trưởng lão thích hợp hơn, để tránh bị người mập mạp kia pha trò. Trong khi hắn nói chuyện, lại không quên nhìn đông tới nhìn tây.
Lâm Nhất từ trong tinh không quay về, dựa vào Ẩn Long Quyết của Thăng Long Quyết, có thể nói là không dính bụi trần. Hắn nhìn Thuần Vu Phong khẽ gật đầu, cười nói:
- Nhiều năm không gặp, ngươi đã tu tới cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ đại thành, thật đáng mừng! Chỉ có điều, Nô Nhi còn đang bế quan, sợ rằng khó có thể tiếp khách...
- Tại hạ không phải đến vì tiên tử...
Vẻ mặt Thuần Vu Phong quẫn bách, vội vàng thề thốt phủ nhận, lại giơ tay vung vẩy:
- Mười năm! Lần trước từ biệt ở Phục Long Môn từ biệt đã mười năm! Ta tu luyện hoang phế đã lâu, không thể không bế quan tu luyện một thời gian. Chờ có chút thành tựu, lại nhận lệnh sư phụ tới đây...
Hắn vốn định khiêm tốn một lúc, lại phát giác đối phương càng thêm thâm sâu khó lường, nhịn không được có chút nổi giận nói:
-... So với Lâm trưởng lão thì không đáng để nhắc tới!
Lâm Nhất không cho là đúng, xua tay, đi thẳng về phía trước. Đến trước tảng đá vuông trước cửa động phủ của mình, lúc này hắn mới gọi Thuần Vu Phong:
- Chúng ta quen biết nhiều năm, hai bên không cần khách sáo!
Nói xong, hắn vén vạt áo ngồi ở trên tảng đá, thò tay lấy ra mộti ấm ngọc đưa tới, lại nói:
- Còn đây là Bách Tửu Hoa do Nô Nhi ủ, chúng ta nói chuyện một chút!
- Vu Phong đạo hữu! Những lời ngươi vừa nói, ta dĩ nhiên đã biết, sau này sẽ tự mình chuyển lời cho Lâm trưởng lão.
Nói xong, hắn chắp tay một cái, không ngờ là tư thế tiễn khách.
Người tới chính là Thuần Vu Phong của Hành Thiên môn, mặc áo bào xanh, râu quai nón mờ, phong thái càng hơn trước. Hắn giơ tay lên, lại không muốn rời bước mà quan sát khắp nơi, có chút không cam lòng nói:
- Ta với Lâm sư thúc từ biệt mười năm, có chút nhớ mong! Lần này nhận lệnh của sư phụ đến đây, sao có thể không tự mình bái kiến để thể hiện rõ thành ý được!
- Hì hì! Ta với Lâm trưởng lão lạ là huynh đệ ruột thịt, bối phận này của ngươi...
Xuất Vân Tử cười một tiếng như kẻ trộm, hai mắt xoay tròn nhìn Thuần Vu Phong, lại nói:
- Không biết ngươi nhớ mong Lâm sư thúc của ngươi, còn là nhớ môn chủ nhà ta? Người ta sư đồ tình thâm, ngươi cần gì phải uổng phí tâm tư...
Vẻ mặt Thuần Vu Phong cứng đờ, vội vàng xấu hổ giải thích:
- Ta dĩ nhiên là tới bái kiến Lâm... Lâm trưởng lão!
Xuất Vân Tử vẫn cười hì hì, lại hiểu ý người gật đầu, giơ tay chỉ lên, ra hiệu nói:
- Cao nhân không ở đây, ngươi quay đầu trở lại đi! Nếu muốn nấn ná mấy ngày, tự có đệ tử trong môn đứng ra khoản đãi! Hì hì! Ta bận việc tu luyện, thật sự không rảnh đi cùng...
Hắn vỗ vào cơ thể mập mạp, khoe khoang nói:
- Từ sau khi tu luyện công pháp do huynh đệ ta đưa tặng, có phải kích thước lưng áo này đã cao hơn rất nhiều? Ngươi lại nhìn lén giúp ta? Coi trộm một chút...
Thuần Vu Phong ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, trên đỉnh núi không thấy bóng dáng. Hắn nhìn xuống, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Áo bào sang trọng của Xuất Vân Tử bọc lấy thắt lưng giống như thùng nước, biết mình đang đau xót còn làm điệu làm bộ, sau lại cười một tiếng đầy đê tiện, tự nhiên quay đầu đi vào trong động phủ và đóng cửa từ chối tiếp khách. Trên cửa động phủ với màu sắc rực rỡ còn có bốn chữ lớn lòe loẹt, thần tiên người ta.
Sau một lát, Thuần Vu Phong lấy lại tinh thần nhịn không được lắc đầu cười gượng. Năm đó người kia đã đặc biệt không tầm thường lại khó có thể nắm bắt. Vị Xuất Vân Tử này lại càng quái đản không kìm chế được. Khó trách hai người gọi nhau là huynh đệ, cả hai ngược lại cũng hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh! Nhưng nếu như lúc này rời đi, chẳng phải sẽ lướt qua tiên tử sao? Mà lần này mượn cơ hội đi tới Cửu Châu môn, vị môn chủ kia căn bản không gặp người...
Ở đây chỉ còn lại có một mình Thuần Vu Phong, vẫn có mây mù bay lượn xung quanh. Hắn nhất thời do dự không biết có nên đi không, bên cạnh đột nhiên có người nói:
- Vu Phong! Lệnh sư phái ngươi đến đây, có chuyện gì chỉ giáo sao?
Nghe tiếng, Thuần Vu Phong lui lại một bước, lúc này mới thấy bên cạnh không đến đã có thêm một người áo bào màu xám từ lúc nào, đang chắp hai tay sau lưng khóe miệng mỉm cười. Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vui mừng bất ngờ chắp tay nói:
- Hóa ra là Lâm... Lâm trưởng lão...
Vẫn là xưng hô một tiếng trưởng lão thích hợp hơn, để tránh bị người mập mạp kia pha trò. Trong khi hắn nói chuyện, lại không quên nhìn đông tới nhìn tây.
Lâm Nhất từ trong tinh không quay về, dựa vào Ẩn Long Quyết của Thăng Long Quyết, có thể nói là không dính bụi trần. Hắn nhìn Thuần Vu Phong khẽ gật đầu, cười nói:
- Nhiều năm không gặp, ngươi đã tu tới cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ đại thành, thật đáng mừng! Chỉ có điều, Nô Nhi còn đang bế quan, sợ rằng khó có thể tiếp khách...
- Tại hạ không phải đến vì tiên tử...
Vẻ mặt Thuần Vu Phong quẫn bách, vội vàng thề thốt phủ nhận, lại giơ tay vung vẩy:
- Mười năm! Lần trước từ biệt ở Phục Long Môn từ biệt đã mười năm! Ta tu luyện hoang phế đã lâu, không thể không bế quan tu luyện một thời gian. Chờ có chút thành tựu, lại nhận lệnh sư phụ tới đây...
Hắn vốn định khiêm tốn một lúc, lại phát giác đối phương càng thêm thâm sâu khó lường, nhịn không được có chút nổi giận nói:
-... So với Lâm trưởng lão thì không đáng để nhắc tới!
Lâm Nhất không cho là đúng, xua tay, đi thẳng về phía trước. Đến trước tảng đá vuông trước cửa động phủ của mình, lúc này hắn mới gọi Thuần Vu Phong:
- Chúng ta quen biết nhiều năm, hai bên không cần khách sáo!
Nói xong, hắn vén vạt áo ngồi ở trên tảng đá, thò tay lấy ra mộti ấm ngọc đưa tới, lại nói:
- Còn đây là Bách Tửu Hoa do Nô Nhi ủ, chúng ta nói chuyện một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.