Chương 2182: Dư nghiệt phản nghịch (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Trong tinh không, hơn mười đạo nhân ảnh chia làm hai hàng, cách nhau mấy chục dặm.
Ba người đi đầu chính là Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm. Phía sau là Thiên Lang Diệp Mậu, Đồng gia huynh đệ và sư đồ Hành Thiên môn Dư Hằng Tử, cùng với Xuất Vân Tử và Lôi Thiên theo sau cùng.
Có ba vị tiền bối kia tại trường, Thiên Lang Diệp Mậu không dám càn rỡ. Những người còn lại đều thần sắc ngưng trọng, như lâm đại địch. Chỉ có Xuất Vân Tử rơi ở sau cùng là đang nhìn đông ngó tây, còn hướng Lôi Thiên ở bên hiếu kỳ hỏi:
-Lôi thiếu! Người đến là ai, có nhận ra không
Chỉ qua giây lát, hơn mười đạo phi hồng từ xa bay đến. Nháy mắt, cách xa trăm dặm hiện ra mười lăm vị tu sĩ thần tình mỗi khác. Chắc bởi nhìn thấy có người ngang trời cản đường, đối phương hơi hiện vẻ ngoài ý. Trong đó một vị lão phu tóc bạc hướng Ngô Dung đánh giá khoảnh khắc, tiếp đó quay sang khe khẽ thì thầm với hai vị lão giả ở hai bên.
-Cửu Mục tiên vực Hoàng bà bà, tiền bối Tiên Quân hậu kỳ; mười hai vị Hoa Nô bộc tòng, đều là cao thủ Kim Tiên hậu kỳ. Hai vị còn lại chính là gia chủ giới ngoại La gia La Thanh Tử và trưởng lão La Khôn Tử, kẻ trước đã tu tới Tiên Quân hậu kỳ từ trăm năm trước, kẻ sau thì có tu vị Thiên Tiên hậu kỳ viên mãn
Lôi Thiên chán ghét Xuất Vân Tử tới cực điểm. Nhưng nếu đã chịu thiệt, lại cúi đầu nhận thua, hắn còn không đến nỗi loạn phương tấc. Lôi thiếu cũng được, Lôi đại thiếu cũng tốt, không thể để tên béo chết tiệt kia xem thường khí độ trí tuệ của đệ tử danh gia được. Cho nên, hắn không hề giấu diếm, truyền âm ra bốn phía.
Đương nhiên, liên quan tới tình hình giới ngoại, tại trường không ai biết được nhiều bằng Lôi Thiên. Chẳng qua hắn cũng hiểu, La Thanh Tử và La Khôn Tử nhìn thấy Lôi Thiên hắn đi cùng một chỗ với người Hành Thiên, hai nhà liền không còn cơ hội hoà hoãn. Việc đến nước này, không cần che lấp, không ngại bán cái nhân tình, tỏ rõ lập trường. Nếu có thể mượn cơ hội gây dựng lòng tin với Cửu Châu môn và Ngô Dung cao thâm khó lường kia, cũng tính là một thu hoạch không nhỏ. Nói đi thì cũng phải nói lại, bản thân mình thật có chút oan uổng. Tạm thời không nhắc chuyện bị khuyên cấm bốn mươi năm, bị xao trá vài chục vạn tinh thạch chính là bằng cớ chân thực nhất. Chủ nợ ở ngay trước mắt, lại biết tìm ai nói lý? Chỉ mong Lâm Nhất sớm ngày hiện thân
Đứng cách Lôi Thiên và Xuất Vân Tử vài trăm trượng là bốn người sư đồ Hành Thiên môn. Sau khi biết được tu vị và thân phận kẻ đến, ai nấy đều ngấm ngầm động dung. Dư Hằng Tử trao đổi ánh mắt với Thuần Vu Phong ở bên, song song quay đầu hơi liếc. Vị kia thiếu chủ Thiên Cương Lôi gia, một mực ở lại không đi. Giới nội và giới ngoại cuối cùng trộn hợp cùng lúc, không biết là nước giếng xông nước sông hay là nước sông chìm ngập nước giếng
Lôi Thiên có điều phát giác, hướng sư đồ Dư Hằng Tử gật đầu tỏ ý. Hắn có quyết định, sau này tuyệt không coi nhẹ bất cứ người nào. Dù cho đối phương có là tên béo đáng ghét
-Lôi thiếu thấy nhiều biết rộng, không hổ là cao nhân tiền bối! Đợi chút nữa nếu có biến, ngươi ngàn vạn lần không thể lâm trận bỏ chạy
Nghe tiếng, Lôi Thiên không thèm để ý. Lời Xuất Vân Tử nghe có vẻ mũ miện đường hoàng, lại kẹp thương mang bổng. Bản thân hắn lại đang rút lui ra sau, rõ ràng là thế thái tùy thời bỏ chạy
Trong tinh không, song phương hai ba mươi người xa xa đối đầu.
Phía Hành Thiên trừ Xuất Vân Tử và Thuần Vu Phong sư huynh đệ ra thì đều là cao thủ cảnh giới Tiên Nhân. Đặc biệt là ba người cầm đầu Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm, càng là cao nhân tiền bối sâu không lường được. Trận thế như vậy, đủ để chấn nhiếp cả thảy tiên vực!
Chẳng qua, Hành Thiên tiên vực đột nhiên cường đại chỉ khiến La Thanh Tử đường xa mà đến hơi cảm thấy ngoài ý, liền ngấm ngầm mừng thầm. Hắn quay đầu nhìn mười hai vị nam tử sát khí quấn thân, thần tình âm lãnh sau lưng, rồi lại quay đầu đưa mắt nhìn tiền phương trăm dặm khoảnh khắc, sau đó mới mang theo tâm tư thấp thỏm, cung kính nói:
-Hoàng bà bà! Tình cảnh này, có vẻ đúng như ta đương sơ sở liệu?
Hoàng bà bà đứng ở chính giữa huynh đệ La gia, hiện vẻ khô gầy thấp bé. Một thân váy áo vải thô rất là đơn giản, trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra năm tháng phong sương, giống như một lão nông phụ tầm thường. Chỉ là trong hai mắt chớp động hàn quang, thần sắc bất thiện.
-Trước là đám người Kim Thánh không có tin tức, sau có đệ tử La gia mất tích. Vì thế, ta lập tức bắt tay sai người thăm dò. Chỉ sợ có sai, liền ngấm ngầm hành sự. Quả nhiên, giới nội phủ kín truyền tống trận
La Thanh Tử nói tiếp:
-Lâm Nhất vừa về, còn mang theo cao thủ! May mà báo cáo kịp thời, còn mong bà bà định đoạt
-Hừ! Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Không quản Lâm Nhất có rắp tâm gì, Cửu Mục ta đều không tha cho hắn!
Hoàng bà bà khoát khoát tay, thịnh khí lăng người. Lại nhìn chằm chằm ba đạo thân ảnh nơi xa, sâu trong ánh mắt chớp qua một tia nghi hoặc và cẩn thận, lập tức vận chuyển huyền công, dương thanh nói:
-Cửu Mục Hoàng bà bà ở đây, gặp qua ba vị đạo hữu
Cách đó trăm dặm, ba người đứng thành hình chữ nhất. Ở chính giữa là vị trung niên thư sinh, một tay gác sau lưng, một tay vuốt sâu, thần thái kiêu ngạo. Hai bên lần lượt là hai vị hán tử tinh tráng cao thấp bất đồng, cũng là sắc mặt lạnh lẽo, một lời không phát.
Hoàng bà bà nén cơn tức giận, tới trước vài bước, lại nói:
-Ba vị tu vị bất phàm, đoán rằng cũng có chút lai lịch! Còn không biết tôn tính đại danh, tại sao phải cùng một giuộc với giới nội
Trung niên thư sinh mạnh ngoài dự liệu của nàng. Nhưng hôm nay có chuẩn bị mà đến, há có thể tay không mà về!
Đúng lúc này, trung niên thư sinh kia đáp lời. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt liếc bốn phương, nói:
-Lão phu là ai, một tên tiểu bối như ngươi sao biết được
Hoàng bà bà hơi ngớ, âm trầm nói:
-Vị đạo hữu này, tu vị ngươi chẳng qua là Động Thiên sơ kỳ thôi, còn tưởng mình là tiền bối cao cao tại thượng chắc
Nàng lời nói vừa chuyển, mang theo trào phúng nói tiếp:
-Còn không biết phía trước là vị nhân vật thành danh từ viễn cổ nào, không ngại báo tên hiệu ta nghe, chớ khinh bà bà cô lậu quả văn
Nữ tử này từ nhỏ không sợ qua người nào, dù là Thánh nữ đối với nàng đều sẽ lễ nhượng ba phần. Hiện nay đột nhiên gặp phải ba vị cao thủ lai lịch bất minh, nàng vẫn cường thế không giảm. Lời lẽ chua ngoa khắc bạc, có người nghe được, có người nghe không được.
-Ha ha
Trung niên thư sinh kia đột nhiên cười một tiếng, hai hán tử ở bên hắn lại đã song song đại nộ ——
-Lớn mật!
-Hỗn xược
Trung niên thư sinh đưa tay ngưng lại hai người, hướng Hoàng bà bà phía xa xa nói:
-Lão phu Ngô Dung, không coi là nhân vật thành danh gì cả
Ba người đi đầu chính là Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm. Phía sau là Thiên Lang Diệp Mậu, Đồng gia huynh đệ và sư đồ Hành Thiên môn Dư Hằng Tử, cùng với Xuất Vân Tử và Lôi Thiên theo sau cùng.
Có ba vị tiền bối kia tại trường, Thiên Lang Diệp Mậu không dám càn rỡ. Những người còn lại đều thần sắc ngưng trọng, như lâm đại địch. Chỉ có Xuất Vân Tử rơi ở sau cùng là đang nhìn đông ngó tây, còn hướng Lôi Thiên ở bên hiếu kỳ hỏi:
-Lôi thiếu! Người đến là ai, có nhận ra không
Chỉ qua giây lát, hơn mười đạo phi hồng từ xa bay đến. Nháy mắt, cách xa trăm dặm hiện ra mười lăm vị tu sĩ thần tình mỗi khác. Chắc bởi nhìn thấy có người ngang trời cản đường, đối phương hơi hiện vẻ ngoài ý. Trong đó một vị lão phu tóc bạc hướng Ngô Dung đánh giá khoảnh khắc, tiếp đó quay sang khe khẽ thì thầm với hai vị lão giả ở hai bên.
-Cửu Mục tiên vực Hoàng bà bà, tiền bối Tiên Quân hậu kỳ; mười hai vị Hoa Nô bộc tòng, đều là cao thủ Kim Tiên hậu kỳ. Hai vị còn lại chính là gia chủ giới ngoại La gia La Thanh Tử và trưởng lão La Khôn Tử, kẻ trước đã tu tới Tiên Quân hậu kỳ từ trăm năm trước, kẻ sau thì có tu vị Thiên Tiên hậu kỳ viên mãn
Lôi Thiên chán ghét Xuất Vân Tử tới cực điểm. Nhưng nếu đã chịu thiệt, lại cúi đầu nhận thua, hắn còn không đến nỗi loạn phương tấc. Lôi thiếu cũng được, Lôi đại thiếu cũng tốt, không thể để tên béo chết tiệt kia xem thường khí độ trí tuệ của đệ tử danh gia được. Cho nên, hắn không hề giấu diếm, truyền âm ra bốn phía.
Đương nhiên, liên quan tới tình hình giới ngoại, tại trường không ai biết được nhiều bằng Lôi Thiên. Chẳng qua hắn cũng hiểu, La Thanh Tử và La Khôn Tử nhìn thấy Lôi Thiên hắn đi cùng một chỗ với người Hành Thiên, hai nhà liền không còn cơ hội hoà hoãn. Việc đến nước này, không cần che lấp, không ngại bán cái nhân tình, tỏ rõ lập trường. Nếu có thể mượn cơ hội gây dựng lòng tin với Cửu Châu môn và Ngô Dung cao thâm khó lường kia, cũng tính là một thu hoạch không nhỏ. Nói đi thì cũng phải nói lại, bản thân mình thật có chút oan uổng. Tạm thời không nhắc chuyện bị khuyên cấm bốn mươi năm, bị xao trá vài chục vạn tinh thạch chính là bằng cớ chân thực nhất. Chủ nợ ở ngay trước mắt, lại biết tìm ai nói lý? Chỉ mong Lâm Nhất sớm ngày hiện thân
Đứng cách Lôi Thiên và Xuất Vân Tử vài trăm trượng là bốn người sư đồ Hành Thiên môn. Sau khi biết được tu vị và thân phận kẻ đến, ai nấy đều ngấm ngầm động dung. Dư Hằng Tử trao đổi ánh mắt với Thuần Vu Phong ở bên, song song quay đầu hơi liếc. Vị kia thiếu chủ Thiên Cương Lôi gia, một mực ở lại không đi. Giới nội và giới ngoại cuối cùng trộn hợp cùng lúc, không biết là nước giếng xông nước sông hay là nước sông chìm ngập nước giếng
Lôi Thiên có điều phát giác, hướng sư đồ Dư Hằng Tử gật đầu tỏ ý. Hắn có quyết định, sau này tuyệt không coi nhẹ bất cứ người nào. Dù cho đối phương có là tên béo đáng ghét
-Lôi thiếu thấy nhiều biết rộng, không hổ là cao nhân tiền bối! Đợi chút nữa nếu có biến, ngươi ngàn vạn lần không thể lâm trận bỏ chạy
Nghe tiếng, Lôi Thiên không thèm để ý. Lời Xuất Vân Tử nghe có vẻ mũ miện đường hoàng, lại kẹp thương mang bổng. Bản thân hắn lại đang rút lui ra sau, rõ ràng là thế thái tùy thời bỏ chạy
Trong tinh không, song phương hai ba mươi người xa xa đối đầu.
Phía Hành Thiên trừ Xuất Vân Tử và Thuần Vu Phong sư huynh đệ ra thì đều là cao thủ cảnh giới Tiên Nhân. Đặc biệt là ba người cầm đầu Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm, càng là cao nhân tiền bối sâu không lường được. Trận thế như vậy, đủ để chấn nhiếp cả thảy tiên vực!
Chẳng qua, Hành Thiên tiên vực đột nhiên cường đại chỉ khiến La Thanh Tử đường xa mà đến hơi cảm thấy ngoài ý, liền ngấm ngầm mừng thầm. Hắn quay đầu nhìn mười hai vị nam tử sát khí quấn thân, thần tình âm lãnh sau lưng, rồi lại quay đầu đưa mắt nhìn tiền phương trăm dặm khoảnh khắc, sau đó mới mang theo tâm tư thấp thỏm, cung kính nói:
-Hoàng bà bà! Tình cảnh này, có vẻ đúng như ta đương sơ sở liệu?
Hoàng bà bà đứng ở chính giữa huynh đệ La gia, hiện vẻ khô gầy thấp bé. Một thân váy áo vải thô rất là đơn giản, trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra năm tháng phong sương, giống như một lão nông phụ tầm thường. Chỉ là trong hai mắt chớp động hàn quang, thần sắc bất thiện.
-Trước là đám người Kim Thánh không có tin tức, sau có đệ tử La gia mất tích. Vì thế, ta lập tức bắt tay sai người thăm dò. Chỉ sợ có sai, liền ngấm ngầm hành sự. Quả nhiên, giới nội phủ kín truyền tống trận
La Thanh Tử nói tiếp:
-Lâm Nhất vừa về, còn mang theo cao thủ! May mà báo cáo kịp thời, còn mong bà bà định đoạt
-Hừ! Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Không quản Lâm Nhất có rắp tâm gì, Cửu Mục ta đều không tha cho hắn!
Hoàng bà bà khoát khoát tay, thịnh khí lăng người. Lại nhìn chằm chằm ba đạo thân ảnh nơi xa, sâu trong ánh mắt chớp qua một tia nghi hoặc và cẩn thận, lập tức vận chuyển huyền công, dương thanh nói:
-Cửu Mục Hoàng bà bà ở đây, gặp qua ba vị đạo hữu
Cách đó trăm dặm, ba người đứng thành hình chữ nhất. Ở chính giữa là vị trung niên thư sinh, một tay gác sau lưng, một tay vuốt sâu, thần thái kiêu ngạo. Hai bên lần lượt là hai vị hán tử tinh tráng cao thấp bất đồng, cũng là sắc mặt lạnh lẽo, một lời không phát.
Hoàng bà bà nén cơn tức giận, tới trước vài bước, lại nói:
-Ba vị tu vị bất phàm, đoán rằng cũng có chút lai lịch! Còn không biết tôn tính đại danh, tại sao phải cùng một giuộc với giới nội
Trung niên thư sinh mạnh ngoài dự liệu của nàng. Nhưng hôm nay có chuẩn bị mà đến, há có thể tay không mà về!
Đúng lúc này, trung niên thư sinh kia đáp lời. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt liếc bốn phương, nói:
-Lão phu là ai, một tên tiểu bối như ngươi sao biết được
Hoàng bà bà hơi ngớ, âm trầm nói:
-Vị đạo hữu này, tu vị ngươi chẳng qua là Động Thiên sơ kỳ thôi, còn tưởng mình là tiền bối cao cao tại thượng chắc
Nàng lời nói vừa chuyển, mang theo trào phúng nói tiếp:
-Còn không biết phía trước là vị nhân vật thành danh từ viễn cổ nào, không ngại báo tên hiệu ta nghe, chớ khinh bà bà cô lậu quả văn
Nữ tử này từ nhỏ không sợ qua người nào, dù là Thánh nữ đối với nàng đều sẽ lễ nhượng ba phần. Hiện nay đột nhiên gặp phải ba vị cao thủ lai lịch bất minh, nàng vẫn cường thế không giảm. Lời lẽ chua ngoa khắc bạc, có người nghe được, có người nghe không được.
-Ha ha
Trung niên thư sinh kia đột nhiên cười một tiếng, hai hán tử ở bên hắn lại đã song song đại nộ ——
-Lớn mật!
-Hỗn xược
Trung niên thư sinh đưa tay ngưng lại hai người, hướng Hoàng bà bà phía xa xa nói:
-Lão phu Ngô Dung, không coi là nhân vật thành danh gì cả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.