Chương 2065: Dưới Tử Vi tháp (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Lôi Phương Tử nói đến đây thì dừng lại, sau đó phất phất tay. Chung quanh, tám tòa bảo tháp kia vẫn còn đó, có thể thấy được là vừa rồi ông ta còn có chỗ chưa nói hết. Chợt ông ta nhìn về phía Lôi Thiên, cười cười, sau đó tiếp tục nói:
- Ha ha, mặc dù Tiên Vực đã tan vỡ gần như không còn, mà Tử Vi tháp thì lại vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, uy lực vẫn còn rất mạnh. Thử hỏi, ai có thể ngăn cản được tu vi Tiên Đế và cấm pháp ẩn chứa thiên địa lực lượng chứ...
- Không ai có thể đặt ngang tu vi Tiên Đế, cao thủ Cửu Mục cũng không được...
Lôi Thiên giật mình. Theo sự dò xét bởi thần thức của y thì mười ba dáng người phía xa vẫn đang khốn đốn dừng chân tại chỗ, không thể tiến lên được, quả thật tình hình rất giống với Lôi Phương Tử nói. Như thế xem ra, Cửu Mực Tiên vực nhất thời khó mà thỏa mãn được mong muốn!
Lôi Phương Tử rất là ưu ái tên vãn bối Lôi Thiên này, cũng không quên nhân cơ hội dặn dò y:
- Tuy chúng ta khó tiếp cận Tử Vi tháp, nhưng đây cũng xem như là một trận rèn luyện nghìn năm có một. Cơ duyên lớn lao từ trên trời giáng xuống, có chí ắt làm nên.
- Mà thôi! Trì hoãn đã lâu, chúng ta nên bắt tay vào thử phá cấm thôi...
Lôi Vân Tử phất tay cắt ngang cuộc nói chuyện của Lôi Phương Tử, sau đó nhìn chung quanh trầm giọng quát:
- Những người am thuộc cấm pháp mau toàn lực ứng phó, những người còn lại thì tùy cơ ứng biến. Chỉ mong chuyến này đi có thu hoạch...
Theo mệnh lệnh truyền xuống, gần một trăm đệ tử Lôi gia riêng phần mình tách ra. Mà Thương Linh Tử cách đó không xa, sau một hồi chần chờ cũng lập tức sải chân bước theo mọi người...
...
Ở giữa cự tháp, mười ba người kia núp trên một bậc thang bạch ngọc, người thì nằm rạp xuống, người thì ngồi, bộ dạng chật vật không chịu nổi. Mặc dù là nấp ở phía sau, nhưng Hoàng bà bà cũng là mệt mỏi vô cùng, không biết phải làm sao.
Dù đã mất gần một tháng vất vả, dễ dàng leo lên được hơn năm trăm bậc thang đá. Tuy rằng đã đi được nửa đường, nhưng mà uy lực từ trên trời giáng xuống càng lúc càng hung mãnh. Giống như vạn quân áp đỉnh, vô tình tạo nên một gánh nặng khiến người ta không trụ nổi! Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ phải không công mà về!
“Ài! Ta thật sự là một lão bà tử số khổ!”
Hoàng bà bà thầm thở than một tiếng, có chút không cam lòng ngẩng đầu nhìn lên. Ở phía trên bầu trời, phía sau màn hào quang xoáy tròn, giống như có người đang nhìn xuống. Không biết là kẻ đó đang giễu cợt đám người bọn hắn si tâm vọng tưởng hay là coi rẻ vạn vật?
Hừ! Mặc dù thiên uy có ở chỗ này thì đã sao, mọi sự đều dừng, sao không thương cảm chúng sinh mà mở một mắt lưới...
Hoàng bà bà không cam lòng mà thì thầm một câu, quay đầu lại quát:
- Nghỉ ngơi xong rồi, khởi hành!
Nghe lệnh, mười hai người đàn ông lần lượt bò lên, mỗi người vẫn giữ nguyên bộ dạng âm lãnh, không nói một lời. Người cầm đầu dốc hết sức lực nhảy chồm lên, vừa đi được hơn một trượng đã bị đè xuống. Những người còn lại đồng loạt ra tay, sau một hồi chật vật, mới có thể đưa kẻ kia đặt chân lên thềm đá tiếp theo.
Cứ như thế đến nửa canh giời sau, sáu người còn lại vẫn đang vất vả tìm cách leo lên. Hoàng bà bà cảm thấy bức bách và bất đắc dĩ vô cùng. Đồng thời cũng âm thầm than mệnh khổ. Đồng thời đứng dậy xách thêm hai người bay lên thềm đá. Sau nhiều lần như vậy, bà mệt mỏi khoanh chân ngồi xuống không hề nhúc nhích. Đành phải ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ...
....
Ở giữa mảnh phế tích, hơn năm trăm tên Yêu tộc chiếm cứ một khu vực rất lớn, không một ai chạy đi tìm kiếm bốn phía, cũng không một ai dám chạy loạn khắp nơi. Tất cả đều đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vị lão giả râu bạc trắng. Đó là Giám Dần Yêu Vương, lão đã thay đạo bào trên thây, từng cái giơ tay nhấc chân rất có phong phạm của cao nhân.
Hơn năm trăm Yêu nhân, có gần ba trăm kẻ đã luyện thành Tiên thể. Đây là kết quả của việc độc chiếm Tẩy Tiên trì đấy. Thấy tiên khí hội tụ chậm chạp, làm nhiều công ít, đám đệ tử của Giám Dần cũng không muốn chờ đợi nữa, liền dẫn theo mọi người chạy đến khu vực Táng tinh, cuối cùng ngày hôm trước đã chạy đến Tử Vi cảnh. Vốn tưởng rằng tại nơi động thiên phúc địa này sẽ chiếm được tiện nghi, ai ngờ đập vào mắt chỉ là một mảnh phế tích, quả thật khiến người ta mất hứng!
Nhưng mà tâm tình của Giám Dần lại rất tốt! Lão triệu tập lại một chỗ, có chuyện muốn tuyên bố!
- Ta và Kim Thánh huynh tình như thủ túc. Thấy hai nhà như một, Kim Thánh huynh có thể nhắm mắt...
Giám Dần học theo bộ dạng của tu sĩ, bước đi thong thả, khoan thai, rạng rỡ vươn tay vuốt chòm râu dài của mình, chậm rãi nói:
- Đại nghiệp của Kim Thánh huynh chưa thành, nên tất cả đều đè nặng trên vai ta...
Nói đến đây thì lão dừng lại, đảo mắt dò xét chung quanh một hồi. Sau khi không thấy ai chất vấn, hoặc có thể là người nghe còn chưa hiểu chuyện gì thì lão mới lại ra vẻ cao thâm mạt trắng mà nói tiếp:
- Theo ta thì, Tử Vi tháp kia rất giống với Vạn Yêu cốc của Yêu đàn, nhưng lại không thể tiếp cận được. Nếu như đã đến tận đây rồi thì không thể đơn giản rời đi được...
Thấy mọi người không tập trung, Giám Dần chợt cảm thấy mất hứng. Lão chợt trầm ngâm, sau đó hết sức sảng khoái mà phân phó:
- Tử Vi cảnh tiên khí nồng đậm, các ngươi mượn cơ hội tu luyện, không được tự tiện hành động...
Lời nói quá cao thâm, không một ai nghe hiểu. Nhưng khi nói thẳng ra như vậy thì lập tức có người kêu lên:
- Chúng ta dĩ nhiên đã thành tiên, phải nhân cơ hội này mở rộng kiến thức một phen mới phải. Tại sao còn phải khốn thủ ở nơi này...
Người kêu gào là đến từ Kim Thánh tộc! Giám Dần mặt không cảm xúc lắc đầu, khí định thần nhàn nói:
- Các ngươi tuy đều có tu vi, nhưng lại đều chưa tương ứng với cảnh giới, còn chênh lệch quá xa. Nếu như không siêng năng tu luyện, ngộ đạo, thì sao có thể trở thành Tiên Nhân chân chính được...
Đối phương khó hiểu hỏi:
- Như thế nào mới là Tiên Nhân chân chính?
- Ha ha! Hỏi rất hay, cái gì mới là Tiên nhân chân chính, vả lại nhìn Bản vương... Bản Tôn...
Giám Dần vuốt râu cười to, kế đó ống tay áo phiêu dật, bày ra tư thế tiên phong đạo cốt. Mà lúc lão định tiếp tục giải thích, thì đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía cách đó không xa, quát lên:
- Ta đang truyền kinh thụ pháp cho đệ tử, không được vô cớ quấy rầy...
- Ha ha, mặc dù Tiên Vực đã tan vỡ gần như không còn, mà Tử Vi tháp thì lại vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, uy lực vẫn còn rất mạnh. Thử hỏi, ai có thể ngăn cản được tu vi Tiên Đế và cấm pháp ẩn chứa thiên địa lực lượng chứ...
- Không ai có thể đặt ngang tu vi Tiên Đế, cao thủ Cửu Mục cũng không được...
Lôi Thiên giật mình. Theo sự dò xét bởi thần thức của y thì mười ba dáng người phía xa vẫn đang khốn đốn dừng chân tại chỗ, không thể tiến lên được, quả thật tình hình rất giống với Lôi Phương Tử nói. Như thế xem ra, Cửu Mực Tiên vực nhất thời khó mà thỏa mãn được mong muốn!
Lôi Phương Tử rất là ưu ái tên vãn bối Lôi Thiên này, cũng không quên nhân cơ hội dặn dò y:
- Tuy chúng ta khó tiếp cận Tử Vi tháp, nhưng đây cũng xem như là một trận rèn luyện nghìn năm có một. Cơ duyên lớn lao từ trên trời giáng xuống, có chí ắt làm nên.
- Mà thôi! Trì hoãn đã lâu, chúng ta nên bắt tay vào thử phá cấm thôi...
Lôi Vân Tử phất tay cắt ngang cuộc nói chuyện của Lôi Phương Tử, sau đó nhìn chung quanh trầm giọng quát:
- Những người am thuộc cấm pháp mau toàn lực ứng phó, những người còn lại thì tùy cơ ứng biến. Chỉ mong chuyến này đi có thu hoạch...
Theo mệnh lệnh truyền xuống, gần một trăm đệ tử Lôi gia riêng phần mình tách ra. Mà Thương Linh Tử cách đó không xa, sau một hồi chần chờ cũng lập tức sải chân bước theo mọi người...
...
Ở giữa cự tháp, mười ba người kia núp trên một bậc thang bạch ngọc, người thì nằm rạp xuống, người thì ngồi, bộ dạng chật vật không chịu nổi. Mặc dù là nấp ở phía sau, nhưng Hoàng bà bà cũng là mệt mỏi vô cùng, không biết phải làm sao.
Dù đã mất gần một tháng vất vả, dễ dàng leo lên được hơn năm trăm bậc thang đá. Tuy rằng đã đi được nửa đường, nhưng mà uy lực từ trên trời giáng xuống càng lúc càng hung mãnh. Giống như vạn quân áp đỉnh, vô tình tạo nên một gánh nặng khiến người ta không trụ nổi! Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ phải không công mà về!
“Ài! Ta thật sự là một lão bà tử số khổ!”
Hoàng bà bà thầm thở than một tiếng, có chút không cam lòng ngẩng đầu nhìn lên. Ở phía trên bầu trời, phía sau màn hào quang xoáy tròn, giống như có người đang nhìn xuống. Không biết là kẻ đó đang giễu cợt đám người bọn hắn si tâm vọng tưởng hay là coi rẻ vạn vật?
Hừ! Mặc dù thiên uy có ở chỗ này thì đã sao, mọi sự đều dừng, sao không thương cảm chúng sinh mà mở một mắt lưới...
Hoàng bà bà không cam lòng mà thì thầm một câu, quay đầu lại quát:
- Nghỉ ngơi xong rồi, khởi hành!
Nghe lệnh, mười hai người đàn ông lần lượt bò lên, mỗi người vẫn giữ nguyên bộ dạng âm lãnh, không nói một lời. Người cầm đầu dốc hết sức lực nhảy chồm lên, vừa đi được hơn một trượng đã bị đè xuống. Những người còn lại đồng loạt ra tay, sau một hồi chật vật, mới có thể đưa kẻ kia đặt chân lên thềm đá tiếp theo.
Cứ như thế đến nửa canh giời sau, sáu người còn lại vẫn đang vất vả tìm cách leo lên. Hoàng bà bà cảm thấy bức bách và bất đắc dĩ vô cùng. Đồng thời cũng âm thầm than mệnh khổ. Đồng thời đứng dậy xách thêm hai người bay lên thềm đá. Sau nhiều lần như vậy, bà mệt mỏi khoanh chân ngồi xuống không hề nhúc nhích. Đành phải ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ...
....
Ở giữa mảnh phế tích, hơn năm trăm tên Yêu tộc chiếm cứ một khu vực rất lớn, không một ai chạy đi tìm kiếm bốn phía, cũng không một ai dám chạy loạn khắp nơi. Tất cả đều đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vị lão giả râu bạc trắng. Đó là Giám Dần Yêu Vương, lão đã thay đạo bào trên thây, từng cái giơ tay nhấc chân rất có phong phạm của cao nhân.
Hơn năm trăm Yêu nhân, có gần ba trăm kẻ đã luyện thành Tiên thể. Đây là kết quả của việc độc chiếm Tẩy Tiên trì đấy. Thấy tiên khí hội tụ chậm chạp, làm nhiều công ít, đám đệ tử của Giám Dần cũng không muốn chờ đợi nữa, liền dẫn theo mọi người chạy đến khu vực Táng tinh, cuối cùng ngày hôm trước đã chạy đến Tử Vi cảnh. Vốn tưởng rằng tại nơi động thiên phúc địa này sẽ chiếm được tiện nghi, ai ngờ đập vào mắt chỉ là một mảnh phế tích, quả thật khiến người ta mất hứng!
Nhưng mà tâm tình của Giám Dần lại rất tốt! Lão triệu tập lại một chỗ, có chuyện muốn tuyên bố!
- Ta và Kim Thánh huynh tình như thủ túc. Thấy hai nhà như một, Kim Thánh huynh có thể nhắm mắt...
Giám Dần học theo bộ dạng của tu sĩ, bước đi thong thả, khoan thai, rạng rỡ vươn tay vuốt chòm râu dài của mình, chậm rãi nói:
- Đại nghiệp của Kim Thánh huynh chưa thành, nên tất cả đều đè nặng trên vai ta...
Nói đến đây thì lão dừng lại, đảo mắt dò xét chung quanh một hồi. Sau khi không thấy ai chất vấn, hoặc có thể là người nghe còn chưa hiểu chuyện gì thì lão mới lại ra vẻ cao thâm mạt trắng mà nói tiếp:
- Theo ta thì, Tử Vi tháp kia rất giống với Vạn Yêu cốc của Yêu đàn, nhưng lại không thể tiếp cận được. Nếu như đã đến tận đây rồi thì không thể đơn giản rời đi được...
Thấy mọi người không tập trung, Giám Dần chợt cảm thấy mất hứng. Lão chợt trầm ngâm, sau đó hết sức sảng khoái mà phân phó:
- Tử Vi cảnh tiên khí nồng đậm, các ngươi mượn cơ hội tu luyện, không được tự tiện hành động...
Lời nói quá cao thâm, không một ai nghe hiểu. Nhưng khi nói thẳng ra như vậy thì lập tức có người kêu lên:
- Chúng ta dĩ nhiên đã thành tiên, phải nhân cơ hội này mở rộng kiến thức một phen mới phải. Tại sao còn phải khốn thủ ở nơi này...
Người kêu gào là đến từ Kim Thánh tộc! Giám Dần mặt không cảm xúc lắc đầu, khí định thần nhàn nói:
- Các ngươi tuy đều có tu vi, nhưng lại đều chưa tương ứng với cảnh giới, còn chênh lệch quá xa. Nếu như không siêng năng tu luyện, ngộ đạo, thì sao có thể trở thành Tiên Nhân chân chính được...
Đối phương khó hiểu hỏi:
- Như thế nào mới là Tiên Nhân chân chính?
- Ha ha! Hỏi rất hay, cái gì mới là Tiên nhân chân chính, vả lại nhìn Bản vương... Bản Tôn...
Giám Dần vuốt râu cười to, kế đó ống tay áo phiêu dật, bày ra tư thế tiên phong đạo cốt. Mà lúc lão định tiếp tục giải thích, thì đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía cách đó không xa, quát lên:
- Ta đang truyền kinh thụ pháp cho đệ tử, không được vô cớ quấy rầy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.