Chương 2196: Hạo Diệt kỳ ngộ (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Thư Lãng Tử bị chất vấn, không lời chống đỡ, đành nhìn Hướng Thành Tử. Cho dù đối phương là người nào, cũng không tiết lộ lai lịch nhà mình liền được. Mà tình cảnh này, chỉ sợ là khó có thể thiện rồi!
- Nhàn vân dã hạc thôi, không dám quấy rầy chư vị tiền bối nữa.
Hướng Thành Tử hiển nhiên không nguyện nhiều chuyện, áy náy chắp tay tới nam tử gầy gò ấy, lại tỏ ý nói cùng Thư Lãng Tử:
- Sư đệ a! Để Thần thạch lại, hai người chúng ta tự đi chỗ khác. . .
Thư Lãng Tử có chút ủ rũ gật đầu, đưa tay sờ vào khối tinh thạch mới có kia. Địch đông ta ít, thân hãm trong trùng vây, tranh chấp nữa thật phí công vô ích. Chỉ mong hao tài tiêu tai, dàn xếp ổn thỏa.
Hướng Thành Tử cũng lấy ra những thứ mình thu hoạch được, tính cả trên tay Thư Lãng Tử, tổng cộng có tất cả năm khối tinh thạch. Hai người thả tinh thạch tới không chậm trễ chút nào, xoay người liền chạy về phía Thạch Cương cách đó không xa.
Không ngờ sự việc không phải như mong muốn, một đạo kiếm quang từ không trung giáng xuống.
Hướng Thành Tử và Thư Lãng Tử đều biến sắc, trên dưới quanh người đột nhiên kim quang lập lòe. Không chậm một khắc, kiếm quang kia nổ tung, chợt hóa thành hai đạo sát khí ác liệt phủ đầu chụp xuống.
- Ầm, ầm...
Hai tiếng nổ oành đùng, một đôi sư huynh đệ từ trên không trung rơi xuống đất, liên tiếp lui về phía sau hơn mười trượng mới nỗ lực đứng vững vàng thân hình. Mà bọn họ cũng không lo ngại, trên người mỗi người là một tầng áo giáp kim sắc đang tỏa sáng chói lọi.
Nam tử gầy gò giành lấy tinh thạch, vẫn chưa bỏ qua, ngược lại nhân cơ hội thống hạ sát thủ. Ai ngờ đối phương bình yên vô sự, khiến cho hắn rất bất ngờ, không kìm nổi hai mắt sáng lên. Đối phương bất quá chỉ là Tiên Nhân tầm thường, không ngờ lại có thể chặn được một kích toàn lực của Thiên Tiên cao thủ. Cạn thấy một cách dễ dàng, hết thảy là nhờ vào áo giáp màu vàng thần dị kia!
- Vị tiền bối này, ta và ngươi không oán không cừu, cớ gì? Hà cớ gì muốn từng bước bức bách?
Hướng Thành Tử và Thư Lãng Tử vốn có tướng mạo xấu xí, trên người lại có thêm một tầng áo giáp chói mắt tăng thêm mấy phần uy vũ, quát mắng nói năng có khí phách. Cùng khoảnh khắc ấy, trên tay của hai người bỗng xuất hiện một vật màu vàng, hình dáng giống như cây chùy, từng người bày ra tư thế chiến đấu.
Nam nhân gầy gò tò mò đánh giá một lát, sờ lên chòm râu thưa thớt, gật gật đầu, chợt nói:
- Cửu Mục Tiên vực trong vòng vạn vạn dặm, không ai dám dễ dàng tới gần nửa bước. Hai người các ngươi nếu không phải đến từ giới ngoài Tiên vực, xem ra chính là viễn cổ Di tộc lánh đời lánh cư, ha ha. . .
Hắn lên tiếng cười lạnh, tay trái nâng lên tỏ ý. Thuận theo đó sáu vị Kim Tiên cao thủ không nói một lời, từng người cách mặt đất mấy trượng chậm rãi đi lên trước ép tới, chỉ vây khốn thu nạp cấm cố, cho đến cuối cùng lại vô tình bóp chết!
Hướng Thành Tử và Thư Lãng Tử, đều đeo giáp đỉnh nón trụ, kính bảo hộ hàm hoàn, từ trên xuống dưới bao phủ trong quang mang một tầng pháp lực, thần tình trên mặt cũng nhìn không rõ. Mà khi lời nói của đối phương truyền đến, hai bọn họ hay vẫn trố mắt, không kìm nổi siết chặt kim chùy trong tay. Chỉ có điều, muốn thoát thân dưới trùng vây mà đi, đó chính là một chữ: “khó khăn”.
Vừa lúc đó vào nơi này, trong tinh không làm người ta hít thở không thông đột nhiên thổi qua một cơn gió mát. Gió máy ấy đến một cách khó hiểu, xoay quanh chung quanh, qua giây lát vây quanh tàn thạch trong phạm vi vài dặm dạo qua một vòng. . .
- Người nào. . .?
Nam nhân gầy bỗng nhiên cả kinh, quay đầu nhìn chung quanh.
Không thấy bóng dáng, đã nhận ra gió cũng mất động tĩnh. Mà một đạo cấm chế loáng thoáng lại bất tri bất giác phiêu đãng trong tinh không. Còn có sát cơ khó lường tràn ngập đến khiến cho người ta không rét mà run.
Nam nhân gầy thầm cảm thấy không ổn, vội vàng cáu kỉnh quát:
- Việc này không nên chậm trễ, mau mau bắt sống hai người kia, chớ để hủy áo giáp. . .
Nhưng hắn vừa mới dứt lời, bên ngoài mấy ngàn trượng đột nhiên có người nói:
- Lâm mỗ cũng nhìn trúng khôi giáp, thì phải làm thế nào. . .
Tiếng người chưa rơi xuống, Lâm Nhất đã từ từ hiện ra thân hình.
Người ở đây nhìn theo tiếng người nói, đều kinh ngạc không dứt. Đó là một nam nhân áo bào tro tuổi còn trẻ, thân thể cao to, tóc tung bay, búi tóc trên đầu tùy ý cắm một cây trâm đầu rồng. Dưới đôi mày rậm móc nghiêng là đôi mắt sáng tựa như tinh; hai gò má như ngọc màu vàng nhạt, thân thể cường tráng rõ ràng, khóe miệng hơi vểnh cười cười. Hắn bễ nghễ, đơn sơ mà lại khó lường, uy thế như tự nhiên mà thành!
Nam nhân gầy gò trợn tròn cặp mắt, thất thanh nói:
- Ngươi. . . Ngươi là ai?
Lâm Nhất chậm rãi lăng không đi tới trước, có chút hăng hái đánh giá hai vị sư huynh đệ mang khôi giáp, mạn bất kinh tâm nói ra:
- Lâm mỗ chính là Lâm mỗ, không phải ai khác. . .
Hắn đưa mắt liếc ngang, lại quay sang hỏi nam nhân gầy:
- Bọn ngươi đến từ Cửu Mục phải không?
Nam nhân gầy gò không nhận ra được tu vi của Lâm Nhất, hơn nữa đoán không ra lai lịch của Lâm Nhất. Nhưng khi đối phương nhắc tới Cửu Mục, hắn lập tức dũng khí cường tráng, bất dĩ vi nhiên quát lên:
- Nếu ngươi biết rồi thì không cần hỏi nhiều. Chúng ta làm việc ở chỗ này, người ngoài lảng tránh đi . . .
- Nhàn vân dã hạc thôi, không dám quấy rầy chư vị tiền bối nữa.
Hướng Thành Tử hiển nhiên không nguyện nhiều chuyện, áy náy chắp tay tới nam tử gầy gò ấy, lại tỏ ý nói cùng Thư Lãng Tử:
- Sư đệ a! Để Thần thạch lại, hai người chúng ta tự đi chỗ khác. . .
Thư Lãng Tử có chút ủ rũ gật đầu, đưa tay sờ vào khối tinh thạch mới có kia. Địch đông ta ít, thân hãm trong trùng vây, tranh chấp nữa thật phí công vô ích. Chỉ mong hao tài tiêu tai, dàn xếp ổn thỏa.
Hướng Thành Tử cũng lấy ra những thứ mình thu hoạch được, tính cả trên tay Thư Lãng Tử, tổng cộng có tất cả năm khối tinh thạch. Hai người thả tinh thạch tới không chậm trễ chút nào, xoay người liền chạy về phía Thạch Cương cách đó không xa.
Không ngờ sự việc không phải như mong muốn, một đạo kiếm quang từ không trung giáng xuống.
Hướng Thành Tử và Thư Lãng Tử đều biến sắc, trên dưới quanh người đột nhiên kim quang lập lòe. Không chậm một khắc, kiếm quang kia nổ tung, chợt hóa thành hai đạo sát khí ác liệt phủ đầu chụp xuống.
- Ầm, ầm...
Hai tiếng nổ oành đùng, một đôi sư huynh đệ từ trên không trung rơi xuống đất, liên tiếp lui về phía sau hơn mười trượng mới nỗ lực đứng vững vàng thân hình. Mà bọn họ cũng không lo ngại, trên người mỗi người là một tầng áo giáp kim sắc đang tỏa sáng chói lọi.
Nam tử gầy gò giành lấy tinh thạch, vẫn chưa bỏ qua, ngược lại nhân cơ hội thống hạ sát thủ. Ai ngờ đối phương bình yên vô sự, khiến cho hắn rất bất ngờ, không kìm nổi hai mắt sáng lên. Đối phương bất quá chỉ là Tiên Nhân tầm thường, không ngờ lại có thể chặn được một kích toàn lực của Thiên Tiên cao thủ. Cạn thấy một cách dễ dàng, hết thảy là nhờ vào áo giáp màu vàng thần dị kia!
- Vị tiền bối này, ta và ngươi không oán không cừu, cớ gì? Hà cớ gì muốn từng bước bức bách?
Hướng Thành Tử và Thư Lãng Tử vốn có tướng mạo xấu xí, trên người lại có thêm một tầng áo giáp chói mắt tăng thêm mấy phần uy vũ, quát mắng nói năng có khí phách. Cùng khoảnh khắc ấy, trên tay của hai người bỗng xuất hiện một vật màu vàng, hình dáng giống như cây chùy, từng người bày ra tư thế chiến đấu.
Nam nhân gầy gò tò mò đánh giá một lát, sờ lên chòm râu thưa thớt, gật gật đầu, chợt nói:
- Cửu Mục Tiên vực trong vòng vạn vạn dặm, không ai dám dễ dàng tới gần nửa bước. Hai người các ngươi nếu không phải đến từ giới ngoài Tiên vực, xem ra chính là viễn cổ Di tộc lánh đời lánh cư, ha ha. . .
Hắn lên tiếng cười lạnh, tay trái nâng lên tỏ ý. Thuận theo đó sáu vị Kim Tiên cao thủ không nói một lời, từng người cách mặt đất mấy trượng chậm rãi đi lên trước ép tới, chỉ vây khốn thu nạp cấm cố, cho đến cuối cùng lại vô tình bóp chết!
Hướng Thành Tử và Thư Lãng Tử, đều đeo giáp đỉnh nón trụ, kính bảo hộ hàm hoàn, từ trên xuống dưới bao phủ trong quang mang một tầng pháp lực, thần tình trên mặt cũng nhìn không rõ. Mà khi lời nói của đối phương truyền đến, hai bọn họ hay vẫn trố mắt, không kìm nổi siết chặt kim chùy trong tay. Chỉ có điều, muốn thoát thân dưới trùng vây mà đi, đó chính là một chữ: “khó khăn”.
Vừa lúc đó vào nơi này, trong tinh không làm người ta hít thở không thông đột nhiên thổi qua một cơn gió mát. Gió máy ấy đến một cách khó hiểu, xoay quanh chung quanh, qua giây lát vây quanh tàn thạch trong phạm vi vài dặm dạo qua một vòng. . .
- Người nào. . .?
Nam nhân gầy bỗng nhiên cả kinh, quay đầu nhìn chung quanh.
Không thấy bóng dáng, đã nhận ra gió cũng mất động tĩnh. Mà một đạo cấm chế loáng thoáng lại bất tri bất giác phiêu đãng trong tinh không. Còn có sát cơ khó lường tràn ngập đến khiến cho người ta không rét mà run.
Nam nhân gầy thầm cảm thấy không ổn, vội vàng cáu kỉnh quát:
- Việc này không nên chậm trễ, mau mau bắt sống hai người kia, chớ để hủy áo giáp. . .
Nhưng hắn vừa mới dứt lời, bên ngoài mấy ngàn trượng đột nhiên có người nói:
- Lâm mỗ cũng nhìn trúng khôi giáp, thì phải làm thế nào. . .
Tiếng người chưa rơi xuống, Lâm Nhất đã từ từ hiện ra thân hình.
Người ở đây nhìn theo tiếng người nói, đều kinh ngạc không dứt. Đó là một nam nhân áo bào tro tuổi còn trẻ, thân thể cao to, tóc tung bay, búi tóc trên đầu tùy ý cắm một cây trâm đầu rồng. Dưới đôi mày rậm móc nghiêng là đôi mắt sáng tựa như tinh; hai gò má như ngọc màu vàng nhạt, thân thể cường tráng rõ ràng, khóe miệng hơi vểnh cười cười. Hắn bễ nghễ, đơn sơ mà lại khó lường, uy thế như tự nhiên mà thành!
Nam nhân gầy gò trợn tròn cặp mắt, thất thanh nói:
- Ngươi. . . Ngươi là ai?
Lâm Nhất chậm rãi lăng không đi tới trước, có chút hăng hái đánh giá hai vị sư huynh đệ mang khôi giáp, mạn bất kinh tâm nói ra:
- Lâm mỗ chính là Lâm mỗ, không phải ai khác. . .
Hắn đưa mắt liếc ngang, lại quay sang hỏi nam nhân gầy:
- Bọn ngươi đến từ Cửu Mục phải không?
Nam nhân gầy gò không nhận ra được tu vi của Lâm Nhất, hơn nữa đoán không ra lai lịch của Lâm Nhất. Nhưng khi đối phương nhắc tới Cửu Mục, hắn lập tức dũng khí cường tráng, bất dĩ vi nhiên quát lên:
- Nếu ngươi biết rồi thì không cần hỏi nhiều. Chúng ta làm việc ở chỗ này, người ngoài lảng tránh đi . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.