Chương 2206: Hối hận thì đã muộn (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Dưới cây cổ thụ trong tửu quán, đột nhiên không có tiếng cười nói.
Mọi người đang ngồi chợt phát hiện, từng người một quay đầu nhìn lại.
Một nhóm ba người đi vào tửu quán. Người dẫn đầu là nam tử trẻ tuổi, thân thể cao to mà đi lại phiêu nhiên, trên dưới nhưng không thấy có mảy may pháp lực khí tức, giống hệt một vị đến đạo nhân từ phàm tục. Hắn mặc đạo bào xám, trên đỉnh đầu Linh khí trâm gài tóc, lại phân rõ là bộ dáng tu sĩ. Chỉ có điều hắn hơi hơi nhếch khóe miệng lên, thần tình cười cười, vẻ ngoài tầm thường bình tĩnh tự nhiên, hình như không đặt rượu vào trong mắt giống như nhiều tiên đạo hảo thủ khác.
Phía sau lưng nam nhân trẻ tuổi là một nam nhân trung niên cường tráng cùng một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp. người sau khác biệt với người trước. Người sau khí cơ trầm ngưng, giơ tay lên loáng thoáng tản ra uy thế làm người ta đáng sợ, rõ ràng là hai vị cao nhân tiền bối sâu không lường được!
Ông chủ tửu quán là vị lão giả tu vi Kim Đan, nhãn lực không đủ, chỉ để ý đối xử bình đẳng với khách, ân cần tiến ra đón, hô:
- Ba vị tiền bối! Nếm thử chút rượu ngon của tiểu điếm.
Lão đưa tay hư thỉnh, lúc xoay người lại thấy tình thế khó khăn. Hàng rào bên trong tiểu viện chỉ có bốn, năm cái bàn, bàn nào cũng có người chiếm cứ. Lão chắp tay một cái áy náy nhoẻn miệng cười, mới chịu phân trần một chút nào, ai ngờ ba người đối phương vượt qua bên cạnh, không ngờ lại chạy thẳng tới vị quản sự trưởng lão kia.
Thấy thế, ông chủ thoải mái nhoẻn miệng cười. Hôm nay kinh doanh doanh môn, vận khí cũng không tệ. Mới có sự tình khó giải quyết, lập tức giải quyết dễ dàng. Người quen vô tình gặp được, vừa mới ngồi chung một bàn.
Người trẻ tuổi kia dĩ nhiên đi tới trước bàn của quản sự trưởng lão, vén vạt áo ngồi xuống phía đối diện. Sau đó hắn nhếch mày, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng điểm cái bàn một cái, kêu:
- Chưởng quỹ đâu, mang rượu lên.
Đôi nam nữ đi theo chưa hề ngồi xuống, phân ra trái phải giống như vãn bối vậy, thần thái cung kính một cách tự nhiên, chỉ có điều phát ra uy thế bất tri bất giác bao phủ bốn phương, khiến cho mọi người ở đây từng người một nín thở trố mắt. Mà người đứng mũi chịu sào vẫn hoảng sợ đứng ngồi không yên, khóe miệng hé mở, nói không ra một câu.
Chưởng quỹ tay chân thoải mái, vừa xoay người đã mang ra ba bình rượu từ trong Càn Khôn Giới bày trên bàn, lấy lòng nói ra:
- Tiền bối! Đây chính là 'Thanh Vân nhưỡng' của tiểu điếm, kính xin thưởng thức.
Người tuổi trẻ đối với dị trạng của vị quản sự trưởng lão kia giống như không cảm giác, giơ tay lên chộp tới bình rượu, rồi đột nhiên ngừng lại, mắt liếc ngang, hỏi:
- Bất quá là đến rượu trắng từ thế gian, tại sao được đặt tên.
- Ha ha! Tiền bối hỏi rất hay! Rượu này rất có điển cố, hơn nữa nghe tại hạ nói a.
Ông chủ khom người hầu hạ, bồi tiếu nói ra:
- Có nữ áo xanh, lượn lờ như mây trên trời; trăm hoa chưng cất, hàn lộ thơm; giai nhân như rượu, tình say mà thương. Hắn đang gật gù đắc ý, cái bàn chợt nhất thanh thúy hưởng, có người bên cạnh quát lên:
- Nói vượn nói hưu, bớt vờ vịt khoe khoang cho ta.
Ông chủ giật nảy mình, liên tiếp lui về phía sau hai bước. Mấy trăm năm qua, điển cố của Thanh Vân nhưỡng có thể nói là một đoạn truyền thuyết không tầm thường, là bí quyết có một không hai khiến tiểu điếm kinh doanh thịnh vượng. Rất nhiều khách thích vì thế mà hỏi cho rõ ngọn nguồn, trong khi vị trước mắt này không biết tại sao vô duyên vô cớ phát tác.
- Lách cách….
Nghe được động tĩnh, ông chủ lại run run một cái. Vị quản sự trưởng lão kia có thể nói là nhân vật tiền bối, càng bất kham so với bản thân mình hơn, lại làm gãy nát ghế mộc, mặt không có chút máu, nói tiếp:
- Tửu quán chẳng qua là mượn danh tiếng Mộ Vân năm đó, cái này. . . Vị đạo hữu này, chớ tức giận.
Dưới cây cổ thụ La gia trấn từng có một vị nữ tử áo xanh dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, mở một quán rượu nho nhỏ ở chỗ này. Nàng bán rượu đến từ thế gian, giá bán xa xỉ, lại danh tiếng cực tốt hơn nữa làm ăn khá khẩm. Sau đó, vị nữ tử này bái nhập La gia, bất ngờ vì tình mà tổn thương, cuối cùng bỏ mình đạo tiêu. Giai nhân như ngọc, mỹ nhân như rượu, tất cả đều theo phong viễn trôi qua rồi! Hậu nhân mượn danh tiếng của Thanh Vân nhưỡng để nhớ lại, kì thực kiếm lời.
Ngay khoảnh khắc ba người hiện thân, chung quanh liền giống như bao phủ trong quỷ dị khó hiểu. Tử đệ La gia thấy quản sự trưởng lão thất thố như vậy thì không khỏi ngẩn người. Có người thầm cảm thấy không ổn, từ từ đứng lên; có lòng người còn nghi vấn mê hoặc, lặng lẽ đánh giá người tuổi trẻ kia; còn có người gan nhỏ sợ phiền phức, chỉ muốn mượn cơ hội trốn xa.
Người tuổi trẻ được biết lai lịch của Thanh Vân nhưỡng, hãy còn ngồi nghiêm bất động, hơi khẽ cau mày, lẩm bẩm:
- Danh xưng của rượu này phạm vào kiêng kỵ của Lâm mỗ, không uống cũng được.
- Ừm! Đạo hữu chính là người trọng tình trọng nghĩa, hiểu rõ, hiểu rõ.
Quản sự trưởng lão tự cho là đúng, phụ họa một câu.
- Ngươi hiểu cái rắm.
Lâm Nhất sầm mặt lại, quát lên:
- Lâm mỗ kiêng kỵ, há là thường nhân có thể đo lường được.
Quản sự trưởng lão thần tình cứng đờ, ấp úng không dám cãi cọ, trong lòng nhưng lại âm thầm khó chịu. Nếu không là nữ tử thì kiêng kỵ cái nào? Nam nhân cần phải thể diện, mạnh miệng thôi.
Lâm Nhất phất tay sang ông chủ ở kế bên, không đáng nhiều lời, cằm vừa nhấc, sắc mặt bỗng nhiên vừa chuyển, toét miệng mỉm cười, nói ra:
- Ha ha! Tiếu trưởng lão, từ biệt mấy trăm năm sao, giờ này ngồi đối diện nhau, không ngờ lại không nhận ra Lâm Nhất ta. Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, cảnh còn người mất, than thở không thấu a.
Đại danh Lâm Nhất vừa mới ra khỏi miệng, trong tửu quán lập tức náo động hỗn loạn lên. Từng tử đệ La gia kinh hoàng đứng dậy lui về phía sau, còn có người giơ tay lên ném ngọc phù truyền tin ra. Nam nhân bị hắn gọi Tiêu Quyền Tử vội vàng hối hận, hét lớn:
- Ai nha! Ta không nhận biết ngươi. Không! Tại sao phải tự tìm phiền toái, chỗ này là La gia trấn.
Mọi người đang ngồi chợt phát hiện, từng người một quay đầu nhìn lại.
Một nhóm ba người đi vào tửu quán. Người dẫn đầu là nam tử trẻ tuổi, thân thể cao to mà đi lại phiêu nhiên, trên dưới nhưng không thấy có mảy may pháp lực khí tức, giống hệt một vị đến đạo nhân từ phàm tục. Hắn mặc đạo bào xám, trên đỉnh đầu Linh khí trâm gài tóc, lại phân rõ là bộ dáng tu sĩ. Chỉ có điều hắn hơi hơi nhếch khóe miệng lên, thần tình cười cười, vẻ ngoài tầm thường bình tĩnh tự nhiên, hình như không đặt rượu vào trong mắt giống như nhiều tiên đạo hảo thủ khác.
Phía sau lưng nam nhân trẻ tuổi là một nam nhân trung niên cường tráng cùng một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp. người sau khác biệt với người trước. Người sau khí cơ trầm ngưng, giơ tay lên loáng thoáng tản ra uy thế làm người ta đáng sợ, rõ ràng là hai vị cao nhân tiền bối sâu không lường được!
Ông chủ tửu quán là vị lão giả tu vi Kim Đan, nhãn lực không đủ, chỉ để ý đối xử bình đẳng với khách, ân cần tiến ra đón, hô:
- Ba vị tiền bối! Nếm thử chút rượu ngon của tiểu điếm.
Lão đưa tay hư thỉnh, lúc xoay người lại thấy tình thế khó khăn. Hàng rào bên trong tiểu viện chỉ có bốn, năm cái bàn, bàn nào cũng có người chiếm cứ. Lão chắp tay một cái áy náy nhoẻn miệng cười, mới chịu phân trần một chút nào, ai ngờ ba người đối phương vượt qua bên cạnh, không ngờ lại chạy thẳng tới vị quản sự trưởng lão kia.
Thấy thế, ông chủ thoải mái nhoẻn miệng cười. Hôm nay kinh doanh doanh môn, vận khí cũng không tệ. Mới có sự tình khó giải quyết, lập tức giải quyết dễ dàng. Người quen vô tình gặp được, vừa mới ngồi chung một bàn.
Người trẻ tuổi kia dĩ nhiên đi tới trước bàn của quản sự trưởng lão, vén vạt áo ngồi xuống phía đối diện. Sau đó hắn nhếch mày, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng điểm cái bàn một cái, kêu:
- Chưởng quỹ đâu, mang rượu lên.
Đôi nam nữ đi theo chưa hề ngồi xuống, phân ra trái phải giống như vãn bối vậy, thần thái cung kính một cách tự nhiên, chỉ có điều phát ra uy thế bất tri bất giác bao phủ bốn phương, khiến cho mọi người ở đây từng người một nín thở trố mắt. Mà người đứng mũi chịu sào vẫn hoảng sợ đứng ngồi không yên, khóe miệng hé mở, nói không ra một câu.
Chưởng quỹ tay chân thoải mái, vừa xoay người đã mang ra ba bình rượu từ trong Càn Khôn Giới bày trên bàn, lấy lòng nói ra:
- Tiền bối! Đây chính là 'Thanh Vân nhưỡng' của tiểu điếm, kính xin thưởng thức.
Người tuổi trẻ đối với dị trạng của vị quản sự trưởng lão kia giống như không cảm giác, giơ tay lên chộp tới bình rượu, rồi đột nhiên ngừng lại, mắt liếc ngang, hỏi:
- Bất quá là đến rượu trắng từ thế gian, tại sao được đặt tên.
- Ha ha! Tiền bối hỏi rất hay! Rượu này rất có điển cố, hơn nữa nghe tại hạ nói a.
Ông chủ khom người hầu hạ, bồi tiếu nói ra:
- Có nữ áo xanh, lượn lờ như mây trên trời; trăm hoa chưng cất, hàn lộ thơm; giai nhân như rượu, tình say mà thương. Hắn đang gật gù đắc ý, cái bàn chợt nhất thanh thúy hưởng, có người bên cạnh quát lên:
- Nói vượn nói hưu, bớt vờ vịt khoe khoang cho ta.
Ông chủ giật nảy mình, liên tiếp lui về phía sau hai bước. Mấy trăm năm qua, điển cố của Thanh Vân nhưỡng có thể nói là một đoạn truyền thuyết không tầm thường, là bí quyết có một không hai khiến tiểu điếm kinh doanh thịnh vượng. Rất nhiều khách thích vì thế mà hỏi cho rõ ngọn nguồn, trong khi vị trước mắt này không biết tại sao vô duyên vô cớ phát tác.
- Lách cách….
Nghe được động tĩnh, ông chủ lại run run một cái. Vị quản sự trưởng lão kia có thể nói là nhân vật tiền bối, càng bất kham so với bản thân mình hơn, lại làm gãy nát ghế mộc, mặt không có chút máu, nói tiếp:
- Tửu quán chẳng qua là mượn danh tiếng Mộ Vân năm đó, cái này. . . Vị đạo hữu này, chớ tức giận.
Dưới cây cổ thụ La gia trấn từng có một vị nữ tử áo xanh dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, mở một quán rượu nho nhỏ ở chỗ này. Nàng bán rượu đến từ thế gian, giá bán xa xỉ, lại danh tiếng cực tốt hơn nữa làm ăn khá khẩm. Sau đó, vị nữ tử này bái nhập La gia, bất ngờ vì tình mà tổn thương, cuối cùng bỏ mình đạo tiêu. Giai nhân như ngọc, mỹ nhân như rượu, tất cả đều theo phong viễn trôi qua rồi! Hậu nhân mượn danh tiếng của Thanh Vân nhưỡng để nhớ lại, kì thực kiếm lời.
Ngay khoảnh khắc ba người hiện thân, chung quanh liền giống như bao phủ trong quỷ dị khó hiểu. Tử đệ La gia thấy quản sự trưởng lão thất thố như vậy thì không khỏi ngẩn người. Có người thầm cảm thấy không ổn, từ từ đứng lên; có lòng người còn nghi vấn mê hoặc, lặng lẽ đánh giá người tuổi trẻ kia; còn có người gan nhỏ sợ phiền phức, chỉ muốn mượn cơ hội trốn xa.
Người tuổi trẻ được biết lai lịch của Thanh Vân nhưỡng, hãy còn ngồi nghiêm bất động, hơi khẽ cau mày, lẩm bẩm:
- Danh xưng của rượu này phạm vào kiêng kỵ của Lâm mỗ, không uống cũng được.
- Ừm! Đạo hữu chính là người trọng tình trọng nghĩa, hiểu rõ, hiểu rõ.
Quản sự trưởng lão tự cho là đúng, phụ họa một câu.
- Ngươi hiểu cái rắm.
Lâm Nhất sầm mặt lại, quát lên:
- Lâm mỗ kiêng kỵ, há là thường nhân có thể đo lường được.
Quản sự trưởng lão thần tình cứng đờ, ấp úng không dám cãi cọ, trong lòng nhưng lại âm thầm khó chịu. Nếu không là nữ tử thì kiêng kỵ cái nào? Nam nhân cần phải thể diện, mạnh miệng thôi.
Lâm Nhất phất tay sang ông chủ ở kế bên, không đáng nhiều lời, cằm vừa nhấc, sắc mặt bỗng nhiên vừa chuyển, toét miệng mỉm cười, nói ra:
- Ha ha! Tiếu trưởng lão, từ biệt mấy trăm năm sao, giờ này ngồi đối diện nhau, không ngờ lại không nhận ra Lâm Nhất ta. Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, cảnh còn người mất, than thở không thấu a.
Đại danh Lâm Nhất vừa mới ra khỏi miệng, trong tửu quán lập tức náo động hỗn loạn lên. Từng tử đệ La gia kinh hoàng đứng dậy lui về phía sau, còn có người giơ tay lên ném ngọc phù truyền tin ra. Nam nhân bị hắn gọi Tiêu Quyền Tử vội vàng hối hận, hét lớn:
- Ai nha! Ta không nhận biết ngươi. Không! Tại sao phải tự tìm phiền toái, chỗ này là La gia trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.