Chương 2207: Hối hận thì đã muộn (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Ba người bất thình lình ấy chính là nhóm người Lâm Nhất, Hiên Tử và Mạch Khâu. Còn Tiếu trưởng lão kia chính là Tiêu Quyền Tử năm đó bị Lâm Nhất dạy dỗ. Nếu Lâm Nhất dám nghênh ngang đi tới La gia trấn, liền không cố kỵ gì. Tiêu Quyền Tử thì e sợ rước họa vào thân, rồi lại sợ khó chạy thoát vận rủi trước mắt. La gia vì phòng bị kẻ thù tới cửa, nhưng canh phòng nghiêm ngặt tử thủ mấy trăm năm sao. Giờ này mới thoải mái một chút, sát thần trong truyền thuyết lại đột nhiên hàng lâm. Những điều có quan hệ với Tử Vi tiên cảnh đều sớm có nghe thấy, con cháu La gia còn tử thương vô số.
Nháy mắt, trong tửu quán trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một cái bàn bốn người đang nhìn nhau. Bên ngoài hơn mười trượng thì tụ tập 7, 8 vị La gia tử đệ, từng người một hết nhìn đông tới nhìn tây mà hoảng sợ luống cuống.
Lâm Nhất thần sắc như thường, xua tay tỏ ý. Hiên Tử và Mạch Khâu không còn khách sáo, ngồi ở hai bên. Tiêu Quyền Tử thấy hắn ung dung như thế, rõ ràng là tư thế gây hấn, nóng nảy đến độ giậm chân, rồi lại bất đắc dĩ tiến thối lưỡng nan, đành mang gương mặt khổ cầu khẩn nói:
- Lâm đạo hữu! Còn xin nhanh chóng rời đi, nếu không hối hận thì đã muộn.
Mạch Khâu cũng mặc kệ kiêng kỵ gì, nắm bình rượu ực một hớp, chưa tỉnh táo, rồi lại trừng hai mắt một cái, không nhịn được quát:
- Chớ có dài dòng! Một La gia nho nhỏ, làm sao có thể động được Lâm tiền bối mảy may. Ngài thần tình hung hãn, tu vi phi phàm, chỉ cần thoáng phát tác, uy thế Kim Tiên Hậu Kỳ tuyệt không phải người thường có thể chịu được. Tiêu Quyền Tử mặt như màu đất, thân thể run rẩy nhưng không dám tự tiện thoát đi, liên tục chắp tay xin khoan dung, bộ dáng cực kỳ thảm hại và đáng thương không chịu nổi.
Hiên Tử đã nhận rõ tình hình, cũng không thấy La gia trấn và La gia có cao thủ gì. Còn Lâm tiền bối thăm lại chốn xưa, chưa chắc là đơn giản.
Lâm Nhất ngắm nhìn bốn phía, thần sắc không rõ, lẩm bẩm:
- Tục ngữ có nói, ngã một lần khôn ra. Mà La gia vẫn không nguyện yên tĩnh, chẳng lẽ có chỗ ỷ lại khác.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiêu Quyền Tử, cười nhạt một cái, lại nói:
- Thật thà trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ giải Thần Hồn cấm chế cho ngươi.
Tiêu Quyền Tử chỉ lo liên tục gật đầu, thần tình may mắn và vẻ bất an tới hồi biến đổi. Năm đó bất ngờ trêu chọc người trước mắt, không ngờ lại bị vô tình chủng Thần Hồn cấm chế. Từ đó về sau, trong lòng không ngừng lo lắng. Mấy trăm năm trước được biết đối phương tung tích không rõ, thực sự nhẹ nhàng vô cùng. Ai ngờ ngày hôm nay mới biết được, nếu như đã là ác mộng, cuối cùng cũng sẽ xua mãi không đi.
Lâm Nhất hỏi:
- La gia tiên nhân cao thủ chừng một hai trăm người, hiện nay lại không gặp được mấy vị. Đám người La Thanh Tử núp ở phía sau núi bên trong kết giới, hay là đi chỗ khác.
Tiêu Quyền Tử mới chịu lên tiếng, bỗng chột dạ. Xa xa tử đệ La gia đều đang ngó chừng, hơi có sai lầm, bản thân mình cuộc sống về sau thật khổ sở a. Hắn chần chừ một lúc, sửa lại truyền âm trả lời:
“Nghe nói Tiên đế truyền thừa đã xuất hiện đầu mối, La gia chủ mang theo nhiều tiền bối chạy tới Huyền Chân tiên cảnh. Nhưng kết giới ở trên La gia hậu sơn còn có tiên nhân lưu thủ, khuyên ngươi sớm rời đi cho kịp”.
Lâm Nhất không tán đồng sự cẩn thận của Tiêu Quyền Tử, lại hỏi:
- Toàn bộ bảy nhà ngoại giới có đi tới Huyền Chân tiên cảnh hay không, có từng nghe nói tới động tĩnh của Cửu Mục Tiên vực?
Tiêu Quyền Tử đáp:
- Tục truyền, bảy nhà ngoại giới tất cả đều động thân. Còn Cửu Mục Tiên vực…
Hắn lúng túng lắc lắc đầu, tiếp đó nói:
- Tại hạ tuy là trưởng lão, nhưng thân phận thấp kém.
Lâm Nhất thoáng trầm ngâm, giơ tay lên biến thành trảo chụp một cái.
Bên ngoài hơn trượng, Tiêu Quyền Tử nhất lẫm, lập tức lại mừng thầm trong lòng. Một đường hào quang nhỏ yếu từ đầu chân mày đột nhiên lòe ra, thoáng qua lại liền mất. Thần Hồn cấm chế quấn thân mấy trăm năm, một triều được giải?
Lâm Nhất phất nhẹ tay áo, đứng dậy, nói với Tiêu Quyền Tử hãy còn đang hồ nghi không chừng:
- Người ra vẻ đạo mạo, tuy không đại ác nhưng không chịu nổi so với chân tiểu nhân. Tự lo liệu lấy.
Hắn lại tỏ ý nói cùng Hiên Tử và Mạch Khâu:
- Chỗ này dĩ nhiên không thú vị, hay là chạy đi Huyền Chân tiên cảnh náo nhiệt một trận.
Nói xong, hắn đi ra khỏi tửu quán. Hai người không chần chờ nữa, cùng nhau rời bàn mà đi.
Tiêu Quyền Tử sắc mặt lúng túng, ra vẻ ung dung, khóe mắt chỉ lưu ý động tĩnh phía trước. Nhưng chỉ chốc lát, hắn không kìm nổi đột nhiên ngẩng đầu.
Lâm Nhất từ khi dưới cổ thụ râm phiêu nhiên qua, tử đệ La gia vây xem xa xa không dám ngăn trở. Khi một nhóm ba người mới đưa tảng đá ra khỏi cuối ngã tư đường, hai ba chục bóng người từ xa xa bay tới. Dẫn đầu là một vị lão phụ nhân áo đen tóc trắng, trừng mắt, khí thế hung hăng trên không trung quát:
- Lâm Nhất! Dám tới cửa trả thù, chỉ sợ ngày hôm nay ngươi có tới mà đi không được a.
Phụ nhân kia chính là La Hận Tử, đã là tu vi Thiên Tiên sơ kỳ. Hai ba chục người đi theo đều là Tiên Nhân cao thủ. Có thể thấy rằng hành trình Huyền Chân tiên cảnh của La gia vẫn chưa dốc toàn bộ lực lượng.
Lâm Nhất giương mắt thoáng nhìn, lại quay đầu nhìn chung quanh.
Hiên Tử và Mạch Khâu đều thần sắc ung dung, hiển nhiên là không đếm xỉa tới đám người La gia. Tiêu Quyền Tử cùng với các vãn bối đệ tử La gia vẫn không dám tới gần, từng người một núp ở phía xa ngắm nhìn.
Hia tròng mắt Lâm Nhất lóe lên hàn quang, đạp không lên, đón theo hướng bóng người phía trước, lạnh lùng nói:
- La Hận Tử! Ta không đến đây để trả thù, cũng không ngại động thủ giết người. Ngươi muốn tìm chết, ta liền cho ngươi toại nguyện.
Nháy mắt, trong tửu quán trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một cái bàn bốn người đang nhìn nhau. Bên ngoài hơn mười trượng thì tụ tập 7, 8 vị La gia tử đệ, từng người một hết nhìn đông tới nhìn tây mà hoảng sợ luống cuống.
Lâm Nhất thần sắc như thường, xua tay tỏ ý. Hiên Tử và Mạch Khâu không còn khách sáo, ngồi ở hai bên. Tiêu Quyền Tử thấy hắn ung dung như thế, rõ ràng là tư thế gây hấn, nóng nảy đến độ giậm chân, rồi lại bất đắc dĩ tiến thối lưỡng nan, đành mang gương mặt khổ cầu khẩn nói:
- Lâm đạo hữu! Còn xin nhanh chóng rời đi, nếu không hối hận thì đã muộn.
Mạch Khâu cũng mặc kệ kiêng kỵ gì, nắm bình rượu ực một hớp, chưa tỉnh táo, rồi lại trừng hai mắt một cái, không nhịn được quát:
- Chớ có dài dòng! Một La gia nho nhỏ, làm sao có thể động được Lâm tiền bối mảy may. Ngài thần tình hung hãn, tu vi phi phàm, chỉ cần thoáng phát tác, uy thế Kim Tiên Hậu Kỳ tuyệt không phải người thường có thể chịu được. Tiêu Quyền Tử mặt như màu đất, thân thể run rẩy nhưng không dám tự tiện thoát đi, liên tục chắp tay xin khoan dung, bộ dáng cực kỳ thảm hại và đáng thương không chịu nổi.
Hiên Tử đã nhận rõ tình hình, cũng không thấy La gia trấn và La gia có cao thủ gì. Còn Lâm tiền bối thăm lại chốn xưa, chưa chắc là đơn giản.
Lâm Nhất ngắm nhìn bốn phía, thần sắc không rõ, lẩm bẩm:
- Tục ngữ có nói, ngã một lần khôn ra. Mà La gia vẫn không nguyện yên tĩnh, chẳng lẽ có chỗ ỷ lại khác.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiêu Quyền Tử, cười nhạt một cái, lại nói:
- Thật thà trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ giải Thần Hồn cấm chế cho ngươi.
Tiêu Quyền Tử chỉ lo liên tục gật đầu, thần tình may mắn và vẻ bất an tới hồi biến đổi. Năm đó bất ngờ trêu chọc người trước mắt, không ngờ lại bị vô tình chủng Thần Hồn cấm chế. Từ đó về sau, trong lòng không ngừng lo lắng. Mấy trăm năm trước được biết đối phương tung tích không rõ, thực sự nhẹ nhàng vô cùng. Ai ngờ ngày hôm nay mới biết được, nếu như đã là ác mộng, cuối cùng cũng sẽ xua mãi không đi.
Lâm Nhất hỏi:
- La gia tiên nhân cao thủ chừng một hai trăm người, hiện nay lại không gặp được mấy vị. Đám người La Thanh Tử núp ở phía sau núi bên trong kết giới, hay là đi chỗ khác.
Tiêu Quyền Tử mới chịu lên tiếng, bỗng chột dạ. Xa xa tử đệ La gia đều đang ngó chừng, hơi có sai lầm, bản thân mình cuộc sống về sau thật khổ sở a. Hắn chần chừ một lúc, sửa lại truyền âm trả lời:
“Nghe nói Tiên đế truyền thừa đã xuất hiện đầu mối, La gia chủ mang theo nhiều tiền bối chạy tới Huyền Chân tiên cảnh. Nhưng kết giới ở trên La gia hậu sơn còn có tiên nhân lưu thủ, khuyên ngươi sớm rời đi cho kịp”.
Lâm Nhất không tán đồng sự cẩn thận của Tiêu Quyền Tử, lại hỏi:
- Toàn bộ bảy nhà ngoại giới có đi tới Huyền Chân tiên cảnh hay không, có từng nghe nói tới động tĩnh của Cửu Mục Tiên vực?
Tiêu Quyền Tử đáp:
- Tục truyền, bảy nhà ngoại giới tất cả đều động thân. Còn Cửu Mục Tiên vực…
Hắn lúng túng lắc lắc đầu, tiếp đó nói:
- Tại hạ tuy là trưởng lão, nhưng thân phận thấp kém.
Lâm Nhất thoáng trầm ngâm, giơ tay lên biến thành trảo chụp một cái.
Bên ngoài hơn trượng, Tiêu Quyền Tử nhất lẫm, lập tức lại mừng thầm trong lòng. Một đường hào quang nhỏ yếu từ đầu chân mày đột nhiên lòe ra, thoáng qua lại liền mất. Thần Hồn cấm chế quấn thân mấy trăm năm, một triều được giải?
Lâm Nhất phất nhẹ tay áo, đứng dậy, nói với Tiêu Quyền Tử hãy còn đang hồ nghi không chừng:
- Người ra vẻ đạo mạo, tuy không đại ác nhưng không chịu nổi so với chân tiểu nhân. Tự lo liệu lấy.
Hắn lại tỏ ý nói cùng Hiên Tử và Mạch Khâu:
- Chỗ này dĩ nhiên không thú vị, hay là chạy đi Huyền Chân tiên cảnh náo nhiệt một trận.
Nói xong, hắn đi ra khỏi tửu quán. Hai người không chần chờ nữa, cùng nhau rời bàn mà đi.
Tiêu Quyền Tử sắc mặt lúng túng, ra vẻ ung dung, khóe mắt chỉ lưu ý động tĩnh phía trước. Nhưng chỉ chốc lát, hắn không kìm nổi đột nhiên ngẩng đầu.
Lâm Nhất từ khi dưới cổ thụ râm phiêu nhiên qua, tử đệ La gia vây xem xa xa không dám ngăn trở. Khi một nhóm ba người mới đưa tảng đá ra khỏi cuối ngã tư đường, hai ba chục bóng người từ xa xa bay tới. Dẫn đầu là một vị lão phụ nhân áo đen tóc trắng, trừng mắt, khí thế hung hăng trên không trung quát:
- Lâm Nhất! Dám tới cửa trả thù, chỉ sợ ngày hôm nay ngươi có tới mà đi không được a.
Phụ nhân kia chính là La Hận Tử, đã là tu vi Thiên Tiên sơ kỳ. Hai ba chục người đi theo đều là Tiên Nhân cao thủ. Có thể thấy rằng hành trình Huyền Chân tiên cảnh của La gia vẫn chưa dốc toàn bộ lực lượng.
Lâm Nhất giương mắt thoáng nhìn, lại quay đầu nhìn chung quanh.
Hiên Tử và Mạch Khâu đều thần sắc ung dung, hiển nhiên là không đếm xỉa tới đám người La gia. Tiêu Quyền Tử cùng với các vãn bối đệ tử La gia vẫn không dám tới gần, từng người một núp ở phía xa ngắm nhìn.
Hia tròng mắt Lâm Nhất lóe lên hàn quang, đạp không lên, đón theo hướng bóng người phía trước, lạnh lùng nói:
- La Hận Tử! Ta không đến đây để trả thù, cũng không ngại động thủ giết người. Ngươi muốn tìm chết, ta liền cho ngươi toại nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.