Chương 2189: Hương tử tình phân (tình đồng hương) (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Hoàng bà bà oán giận một câu, nhẫn nại phân bua nói:
-Lần trước nếu giết tiểu tử kia, há sẽ có phiền toái hôm nay? Tử Vi truyền thừa trên người hắn quan hệ trọng đại
Trần Tử ngây người không đáp, thần sắc biến ảo. Chẳng qua chốc lát, nàng ngực phập phồng nói:
-Bà bà! Không có lão nhân gia ngài, liền không có Trần Tử hôm qua! Mà không có Lâm Nhất, liền không có Trần Tử hôm nay
-Sao thế?
Hoàng bà bà sắc mặt khẽ biến, nói:
-Ngươi hiện thân nơi này, có phải bị tiểu tặc kia hiếp bách, bà bà sẽ không bỏ qua hắn
Từ trong lời nói không khó nghe ra, Lâm Nhất và nàng thù hận khá thâm, dĩ nhiên đã đến mức không chết không ngừng.
-Bà bà! Bản thân Lâm Nhất không ở giới nội
Trần Tử không còn vẻ giảo hoạt ngày trước mà nghiêm túc nói:
-Trần Tử đi tới tiên vực, trùng tố nhục thân, còn sống nhìn thấy lão nhân gia ngài đều là nhờ Lâm Nhất ban tặng! Ngài nếu cùng hắn là địch, Trần Tử biết phải tự xử thế nào
Nàng khẩn thiết nói tiếp:
-Hiện nay, lão nhân gia ngài đã không phải đối thủ của hắn, không bằng từ đây can qua làm ngọc thạch
Hoàng bà bà ngạc nhiên nửa buổi, hỏi:
-Lời ngươi nói Là thật? Hắn là ân nhân của ngươi
Nàng lập tức lại kiệt lực thẳng tắp thân mình khô gầy, khá là chấp ảo nói:
-Một tiểu bối như hắn, không phải đối thủ của bà bà
Trần Tử “Ừ” một tiếng, thâm cho là đúng nói:
-Chỉ bằng tu vị bản tôn, ở trước mặt bà bà Lâm Nhất kia không chịu nổi một kích!
Lời nói vừa chuyển, có chút khó chịu nói tiếp:
-Nhưng hắn một thể ba tu, đều là cảnh giới Tiên Quân, thử nghĩ thiên hạ có ai là địch thủ
Thấy thân mình Hoàng bà bà lại chầm chậm khom còng xuống, nàng thừa cơ nói:
-Mọi việc tự có định số, không thể cưỡng cầu, ngược lại ắt tao thiên khiển, bà bà sao không thuận theo tự nhiên, hoặc có chuyển cơ cũng chưa biết chừng
Nơi xa Ngô Dung có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, đột nhiên lên tiếng quát lớn:
-Trần Tử! Lão phu đã nhân chí nghĩa tận, đừng nên tự ngộ
Hắn phất nhẹ tay áo, bốn phía lập tức tuôn động sát cơ.
Trong trùng vây, sinh tử sắp tới, hơn mười tên Hoa Nô vẫn hồn nhiên bất giác. La Thanh Tử và La Khôn Tử lại không phải khôi lỗi có xác không hồn, hai người hốt hoảng không biết làm sao. Ngô Dung rõ ràng là muốn chém tận giết tuyệt, khiến người không thể không nghĩ cách giãy dụa. Nhưng đó là một trong bốn đại tiên tôn năm xưa, lại thêm hơn mười vị tiên nhân thân kinh trăm chiến, còn có một đám yêu tu hung hãn
Trần Tử nắm chặt hoàng bà bà, khẽ thở dài:
-Thôi! Trần Tử và bà bà cùng chung sinh tử
-Con ta
Hoàng bà bà thần sắc hơi hoãn, không cố được quá nhiều, vội vàng chuyển hướng nơi xa kêu nói:
-Chậm đã
Ngô Dung hừ một tiếng, không thèm để ý.
Hoàng bà bà hơi cắn răng, nói:
-Chỉ cần thả ta, để ta mang đi Trần Tử, từ đây ta liền không cùng Lâm Nhất chính diện là địch..
Lời tuy như thế, trong mắt nàng lại chớp qua một tia khó chịu. Sinh tử trước mặt, luôn khiến người không thể không khuất phục, chỉ là thời quá cảnh dời, mà nha đầu Trần Tử này vô tội a
Trần Tử sững sờ, lập tức lia lịa gật đầu, phụ họa nói:
-Ngô tiên sinh! Còn mong pháp ngoại thi ân, bằng không Trần Tử thà được chết. Ta sống một ngày, quả quyết không khiến bà bà dẫm lại vết xe đổ
Ngô Dung trầm tư không nói, như có ngập ngừng.
Hoàng bà bà bùi ngùi thở dài, trên nét mặt tang thương hiện lên mấy phần khổ sở. Nàng nhìn bên cạnh một cái, nhè nhẹ vén lên lọn tóc rối bên tai Trần Tử, tiếp đó chuyển hướng nơi xa nói:
-Những chuyện trước đây, quả thật thân bất do kỷ. Trong đó có nhiều nỗi khổ, nhất thời khó để phân bua
Nàng thoáng ngừng phút chốc, sau đó mang theo trầm trọng nói tiếp:
-Ta Hoàng Anh từ không nhẹ dạ, lại một lời hứa theo suốt đời. Còn mong Ngô Ngô tiền bối, niệm tại cảm tình đồng hương viễn cổ, giơ cao đánh khẽ
Nàng có chút phí sức khom người xuống, cả người khe khẽ run rẩy. Tục danh Hoàng Anh này, đã bao nhiêu vạn năm chưa từng nhắc qua với ngươi
Không biết là bị bốn chữ đồng hương viễn cổ đánh động lòng trắc ẩn, hay là nguyên nhân khác, Ngô Dung lặng lẽ gật gật đầu. Hắn nhìn hai đạo thân ảnh một già một trẻ kia, khoảnh khắc sau, đột nhiên nói:
-Lệnh sư là ai? Cấm chế ngươi thi triển đến từ đâu?
Hoàng bà bà hơi hơi thẳng người lên, suy nghĩ một chút, đáp nói:
-Gia sư chẳng qua là một tiên nhân tầm thường, sớm đã vẫn lạc! Cấm chế ta thi triển đến từ Cửu Mục tiên pháp
-Lưu lại mười hai tên Hoa Nô Tiên Quân và phương pháp tế luyện
Hoàng bà bà còn chưa dứt lời thì đã sửng sờ đương trường. Nàng khó mà tin tưởng nói:
-Ngô tiền bối! Ngài Ngài thật bỏ qua ta
Tâm huyền Trần Tử một mực banh lên cuối cùng được thả lỏng, ở một bên nhắc nhở nói:
-Bà bà! Ngô tiên sinh là nhân vật cỡ nào, há sẽ lật lọng
Nàng tràn ra ý cười, hướng Ngô Dung nói:
-Đa tạ Ngô tiên sinh!
Thấy cảnh này, La Thanh Tử và La Khôn Tử trao đổi ánh mắt một cái, vội không để lỡ thời cơ khom người nói:
-Tử đệ La gia đa tạ đại ân tiền bối
Ngô Dung lành lạnh hơi liếc, nói:
-Hai ngươi muốn sống không khó
La Thanh Tử và La Khôn Tử đang định thầm hô một tiếng may mắn, lập tức lại song song sắc mặt hơi biến, chỉ nghe đối phương hờ hững mở miệng nói tiếp:
-Liễu Đạo, Liễu Phàm, gieo hồn cấm vào hai người hắn
-Lần trước nếu giết tiểu tử kia, há sẽ có phiền toái hôm nay? Tử Vi truyền thừa trên người hắn quan hệ trọng đại
Trần Tử ngây người không đáp, thần sắc biến ảo. Chẳng qua chốc lát, nàng ngực phập phồng nói:
-Bà bà! Không có lão nhân gia ngài, liền không có Trần Tử hôm qua! Mà không có Lâm Nhất, liền không có Trần Tử hôm nay
-Sao thế?
Hoàng bà bà sắc mặt khẽ biến, nói:
-Ngươi hiện thân nơi này, có phải bị tiểu tặc kia hiếp bách, bà bà sẽ không bỏ qua hắn
Từ trong lời nói không khó nghe ra, Lâm Nhất và nàng thù hận khá thâm, dĩ nhiên đã đến mức không chết không ngừng.
-Bà bà! Bản thân Lâm Nhất không ở giới nội
Trần Tử không còn vẻ giảo hoạt ngày trước mà nghiêm túc nói:
-Trần Tử đi tới tiên vực, trùng tố nhục thân, còn sống nhìn thấy lão nhân gia ngài đều là nhờ Lâm Nhất ban tặng! Ngài nếu cùng hắn là địch, Trần Tử biết phải tự xử thế nào
Nàng khẩn thiết nói tiếp:
-Hiện nay, lão nhân gia ngài đã không phải đối thủ của hắn, không bằng từ đây can qua làm ngọc thạch
Hoàng bà bà ngạc nhiên nửa buổi, hỏi:
-Lời ngươi nói Là thật? Hắn là ân nhân của ngươi
Nàng lập tức lại kiệt lực thẳng tắp thân mình khô gầy, khá là chấp ảo nói:
-Một tiểu bối như hắn, không phải đối thủ của bà bà
Trần Tử “Ừ” một tiếng, thâm cho là đúng nói:
-Chỉ bằng tu vị bản tôn, ở trước mặt bà bà Lâm Nhất kia không chịu nổi một kích!
Lời nói vừa chuyển, có chút khó chịu nói tiếp:
-Nhưng hắn một thể ba tu, đều là cảnh giới Tiên Quân, thử nghĩ thiên hạ có ai là địch thủ
Thấy thân mình Hoàng bà bà lại chầm chậm khom còng xuống, nàng thừa cơ nói:
-Mọi việc tự có định số, không thể cưỡng cầu, ngược lại ắt tao thiên khiển, bà bà sao không thuận theo tự nhiên, hoặc có chuyển cơ cũng chưa biết chừng
Nơi xa Ngô Dung có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, đột nhiên lên tiếng quát lớn:
-Trần Tử! Lão phu đã nhân chí nghĩa tận, đừng nên tự ngộ
Hắn phất nhẹ tay áo, bốn phía lập tức tuôn động sát cơ.
Trong trùng vây, sinh tử sắp tới, hơn mười tên Hoa Nô vẫn hồn nhiên bất giác. La Thanh Tử và La Khôn Tử lại không phải khôi lỗi có xác không hồn, hai người hốt hoảng không biết làm sao. Ngô Dung rõ ràng là muốn chém tận giết tuyệt, khiến người không thể không nghĩ cách giãy dụa. Nhưng đó là một trong bốn đại tiên tôn năm xưa, lại thêm hơn mười vị tiên nhân thân kinh trăm chiến, còn có một đám yêu tu hung hãn
Trần Tử nắm chặt hoàng bà bà, khẽ thở dài:
-Thôi! Trần Tử và bà bà cùng chung sinh tử
-Con ta
Hoàng bà bà thần sắc hơi hoãn, không cố được quá nhiều, vội vàng chuyển hướng nơi xa kêu nói:
-Chậm đã
Ngô Dung hừ một tiếng, không thèm để ý.
Hoàng bà bà hơi cắn răng, nói:
-Chỉ cần thả ta, để ta mang đi Trần Tử, từ đây ta liền không cùng Lâm Nhất chính diện là địch..
Lời tuy như thế, trong mắt nàng lại chớp qua một tia khó chịu. Sinh tử trước mặt, luôn khiến người không thể không khuất phục, chỉ là thời quá cảnh dời, mà nha đầu Trần Tử này vô tội a
Trần Tử sững sờ, lập tức lia lịa gật đầu, phụ họa nói:
-Ngô tiên sinh! Còn mong pháp ngoại thi ân, bằng không Trần Tử thà được chết. Ta sống một ngày, quả quyết không khiến bà bà dẫm lại vết xe đổ
Ngô Dung trầm tư không nói, như có ngập ngừng.
Hoàng bà bà bùi ngùi thở dài, trên nét mặt tang thương hiện lên mấy phần khổ sở. Nàng nhìn bên cạnh một cái, nhè nhẹ vén lên lọn tóc rối bên tai Trần Tử, tiếp đó chuyển hướng nơi xa nói:
-Những chuyện trước đây, quả thật thân bất do kỷ. Trong đó có nhiều nỗi khổ, nhất thời khó để phân bua
Nàng thoáng ngừng phút chốc, sau đó mang theo trầm trọng nói tiếp:
-Ta Hoàng Anh từ không nhẹ dạ, lại một lời hứa theo suốt đời. Còn mong Ngô Ngô tiền bối, niệm tại cảm tình đồng hương viễn cổ, giơ cao đánh khẽ
Nàng có chút phí sức khom người xuống, cả người khe khẽ run rẩy. Tục danh Hoàng Anh này, đã bao nhiêu vạn năm chưa từng nhắc qua với ngươi
Không biết là bị bốn chữ đồng hương viễn cổ đánh động lòng trắc ẩn, hay là nguyên nhân khác, Ngô Dung lặng lẽ gật gật đầu. Hắn nhìn hai đạo thân ảnh một già một trẻ kia, khoảnh khắc sau, đột nhiên nói:
-Lệnh sư là ai? Cấm chế ngươi thi triển đến từ đâu?
Hoàng bà bà hơi hơi thẳng người lên, suy nghĩ một chút, đáp nói:
-Gia sư chẳng qua là một tiên nhân tầm thường, sớm đã vẫn lạc! Cấm chế ta thi triển đến từ Cửu Mục tiên pháp
-Lưu lại mười hai tên Hoa Nô Tiên Quân và phương pháp tế luyện
Hoàng bà bà còn chưa dứt lời thì đã sửng sờ đương trường. Nàng khó mà tin tưởng nói:
-Ngô tiền bối! Ngài Ngài thật bỏ qua ta
Tâm huyền Trần Tử một mực banh lên cuối cùng được thả lỏng, ở một bên nhắc nhở nói:
-Bà bà! Ngô tiên sinh là nhân vật cỡ nào, há sẽ lật lọng
Nàng tràn ra ý cười, hướng Ngô Dung nói:
-Đa tạ Ngô tiên sinh!
Thấy cảnh này, La Thanh Tử và La Khôn Tử trao đổi ánh mắt một cái, vội không để lỡ thời cơ khom người nói:
-Tử đệ La gia đa tạ đại ân tiền bối
Ngô Dung lành lạnh hơi liếc, nói:
-Hai ngươi muốn sống không khó
La Thanh Tử và La Khôn Tử đang định thầm hô một tiếng may mắn, lập tức lại song song sắc mặt hơi biến, chỉ nghe đối phương hờ hững mở miệng nói tiếp:
-Liễu Đạo, Liễu Phàm, gieo hồn cấm vào hai người hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.