Chương 2213: Huyền Chân tiên cảnh (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Gần xa không thấy bóng dáng của sư phụ và sư bá, như thế nào vậy a? Chúng ta đến sớm một bước.
Sơn cốc hẹp và dài, phạm vi chung quanh hơn mười dặm, bốn phía sơn thế kéo dài, xa xa tối đen không rõ. Hơn hai mươi người tụ tập tại một chỗ, chỉ đặt ánh mắt vào người Lâm Nhất dẫn đầu, vào Hiên Tử và Mạch Khâu.
Hiên Tử gật gật đầu tỏ ý với Mạch Khâu, chuyển hướng sang một bên, lên tiếng:
- Lâm tiền bối! Chúng ta đã đến đây, nên hành động như thế nào, mặc cho ngài phân phó.
Nàng ta là người xem Lâm Nhất là trưởng bối duy nhất của chuyến đi này, phàm đi trước xin chỉ thị một tiếng, ngoài việc bày lòng tỏ kính ý ra, ngược lại cũng không mất cẩn thận ổn thỏa.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng hãy còn trông về phía xa, ánh mắt hơi hơi chớp động.
Vốn định chờ ba tôn hợp thể, tìm kiếm thêm Huyền Chân tiên cảnh hư thực thế nào. Ai ngờ bất ngờ đụng phải Ngọc Thủ Tiên vực, sau đó liền theo đám người tỷ đệ Hiên Tử tùy tiện đến nơi đây. Phàm những chỗ do trùng hợp mà đến, trong bất ngờ thường thường lại có nhiều chuyện xấu và cơ duyên!
Hiện nay Long Tôn chưa tỉnh, Ma Tôn lại khoan thai đến chậm. Nếu không ngại, đành dựa vào bản lãnh một mình bản tôn tận lực chu toàn.
Nhưng, 'Tử Vi tàng bảo, Huyền Chân truyền thừa' câu nói kia do Hoàng bà bà nói trước đó, thiệt giả không cần tính toán, ác ý thật ra là mười phần! Nếu không phải như vậy, sao nơi đây lại tụ tập đông đảo tu sĩ như thế? Mà bảy nhà ngoại giới đều đến đông đủ, duy chỉ không thấy cao thủ Cửu Mục. Ngoài ra, tám đạo kỳ phong nhìn cổ quái xa xôi như vậy, hình như có gì thiếu hụt gì đấy.
Nghe tiếng, Lâm Nhất thu liễm nỗi lòng, quay đầu mỉm cười với Hiên Tử, đáp:
- Còn không rõ ý đồ bọn ngươi đến đây, lại bảo Lâm mỗ phân phó là phân phó như thế nào?
Trước khi tới đây, đối phương công bố muốn hội hợp cùng trưởng bối nhà mình. Giờ này đã đến Huyền Chân tiên cảnh, những Kim Tiên cao thủ kia lại muốn hắn xem họ như thiên lôi sai đâu đánh đó. Mà bản nhân hắn vẫn chưa có hàm ý trông chờ, cho nên mới có lời này.
- Việc này. . .
Hiên Tử chần chừ một lúc, muốn nói lại thôi. Sư phụ và sư bá chưa hiện thân, cẩn thận để đạt được mục đích, nàng ta nhất thời không tiện tự chủ trương.
Lâm Nhất lơ đễnh xoay người, lãnh đạm nói:
- Làm theo điều mình cho là đúng, chẳng phải đơn giản sao?
Hiên Tử áy náy nhoẻn miệng cười, không kịp ứng tiếng, đột nhiên nhìn về phía phương xa. Mọi người ở đây đều có phát hiện, từng người một đều tỏ ra đề phòng.
Giữa dãy núi xa xa bỗng nhiên toát ra hơn trăm bóng người, từng người một nhanh như tật phong, rồi lại lặng yên không một tiếng động xẹt qua ám không từ xa tới gần. Nhưng chỉ trong nháy mắt, người tới lần lượt hiện ra thân hình.
Người cầm đầu chính là trung niên tráng hán toàn thân huyền bào. Hắn râu đỏ xích mi, tướng mạo thô lỗ, không ngờ lại là một vị tiền bối Tiên Quân sơ kỳ. Ba vị lão giả phía sau đều là Kim Tiên hậu kỳ cao thủ. Phía sau nữa là nhiều tu sĩ, còn lại là Thiên Tiên, Tiên Nhân cảnh giới không giống nhau.
Mạch Khâu không chần chờ nữa, vung tay lên. Chín vị Kim Tiên cao thủ đồng môn của hắn đột nhiên động, trong nháy mắt đón ra ngoài mấy trăm trượng. Hắn lập tức bay lên lăng không, cáu kỉnh quát:
- Người tới là người nào?
Lâm Nhất và hơn mười vị tu sĩ bên cạnh Hiên Tử không cần phân phó, từng người một lắc mình phát tán bốn phương, trong nháy mắt đã bày ra tư thế động thủ.
Song phương hết sức căng thẳng, một đám tu sĩ tới gần bỗng nhiên ngừng lại.
- Chậm đã.
Trong số người tới, trung niên dẫn đầu giơ tay tỏ ý, giương giọng nói:
- Lâm đạo hữu, cố nhân trước mặt, còn nhận được Lôi Vân Tử.
Một vị nam nhân áo trắng vượt qua đám người bước ra, lên tiếng cảm thán:
- Lâm. Lâm tiền bối! Lần này gặp nhau thật là không dễ.
Tu sĩ bên phía Ngọc Thủ vẫn không dám khinh thường, ai nấy đều chuẩn bị tư thế trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mạch Khâu và Hiên Tử thì nghi ngờ không hiểu, cả hai đều đưa mắt nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất thần sắc như trước, khóe miệng mỉm cười, lắc lắc đầu với Mạch Khâu giữa không trung, chuyển hướng nhìn phía trước, giơ tay lên nói ra:
- Lôi gia chủ! Lần trước từ biệt ở dưới Tử Vi tháp, trong nháy mắt đã qua hơn năm trăm. Giờ này đất khách gặp lại, làm người cảm khái không thôi a.
Hắn sớm đã nhìn thấu lai lịch của đối phương, nếu như đổi lại là ngày khác, chưa chắc để ý tới, ngày hôm nay không thể so sánh với dĩ vãng, hàn huyên khách sáo cùng nhau một phen, như thế mới là nghĩa phải có a!
Mạch Khâu lại vung tay lên, dẫn chín vị Kim Tiên cao thủ xoay người quay trở về, cùng mọi người vẫn canh giữ hai bên Lâm Nhất và Hiên Tử như cũ.
- Ha ha! Lâm đạo hữu xưa đâu bằng nay, hạnh ngộ.
Lôi Vân Tử cười ha ha một tiếng, im miệng không đề cập tới chuyện cũ nữa, vừa chắp tay vừa nhìn lôi thiên ở bên cạnh với ánh mắt nghi ngờ. Người dưới trướng Lâm Nhất mạnh vô số, chẳng lẽ chỉ có hơn hai mươi vị trước mắt đây thôi ư? Tuy nói đều là Kim Tiên cao thủ hiếm thấy, nhưng mà tại sao không thấy một người Động Thiên cảnh tiền bối hiện thân?
Lôi Thiên sắc mặt hiện vẻ khổ sở, lắc lắc đầu không lời nào chống đỡ. Nếu không có ba người là phụ thân Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng tiếp nhau đi tới Hoành Thiên, chỉ sợ mình lúc này vẫn bị cấm túc khó mà quay về. Tới Vu Lâm một cùng với Cửu Châu môn tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhất thời thì nói rõ ràng thì sao chứ. Tuy nhiên cũng may có vị Ngô Dung tiền bối kia dàn xếp, cuối cùng là vứt bỏ hiềm khích lúc trước lẫn nhau, bấy giờ mới tìm đến Huyền Chân tiên cảnh sau hai mươi năm.
Cùng lúc đó lại có mấy người tiến lên lễ ra mắt.
- Ha ha! Xem như quen biết đã lâu! Lôi Phương Tử Lôi gia.
- Bình Dương tử Thiên uy.
- Tại hạ Ti Không Thượng, đến từ Thiên Khôi.
- Vãn bối Ti Không Nghiệp.
- Lâm tiền bối! Tiểu nữ Tử Bình Thuyên.
- Lâm. Lâm giới tôn, tại hạ Qua Linh Tử.
Sơn cốc hẹp và dài, phạm vi chung quanh hơn mười dặm, bốn phía sơn thế kéo dài, xa xa tối đen không rõ. Hơn hai mươi người tụ tập tại một chỗ, chỉ đặt ánh mắt vào người Lâm Nhất dẫn đầu, vào Hiên Tử và Mạch Khâu.
Hiên Tử gật gật đầu tỏ ý với Mạch Khâu, chuyển hướng sang một bên, lên tiếng:
- Lâm tiền bối! Chúng ta đã đến đây, nên hành động như thế nào, mặc cho ngài phân phó.
Nàng ta là người xem Lâm Nhất là trưởng bối duy nhất của chuyến đi này, phàm đi trước xin chỉ thị một tiếng, ngoài việc bày lòng tỏ kính ý ra, ngược lại cũng không mất cẩn thận ổn thỏa.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng hãy còn trông về phía xa, ánh mắt hơi hơi chớp động.
Vốn định chờ ba tôn hợp thể, tìm kiếm thêm Huyền Chân tiên cảnh hư thực thế nào. Ai ngờ bất ngờ đụng phải Ngọc Thủ Tiên vực, sau đó liền theo đám người tỷ đệ Hiên Tử tùy tiện đến nơi đây. Phàm những chỗ do trùng hợp mà đến, trong bất ngờ thường thường lại có nhiều chuyện xấu và cơ duyên!
Hiện nay Long Tôn chưa tỉnh, Ma Tôn lại khoan thai đến chậm. Nếu không ngại, đành dựa vào bản lãnh một mình bản tôn tận lực chu toàn.
Nhưng, 'Tử Vi tàng bảo, Huyền Chân truyền thừa' câu nói kia do Hoàng bà bà nói trước đó, thiệt giả không cần tính toán, ác ý thật ra là mười phần! Nếu không phải như vậy, sao nơi đây lại tụ tập đông đảo tu sĩ như thế? Mà bảy nhà ngoại giới đều đến đông đủ, duy chỉ không thấy cao thủ Cửu Mục. Ngoài ra, tám đạo kỳ phong nhìn cổ quái xa xôi như vậy, hình như có gì thiếu hụt gì đấy.
Nghe tiếng, Lâm Nhất thu liễm nỗi lòng, quay đầu mỉm cười với Hiên Tử, đáp:
- Còn không rõ ý đồ bọn ngươi đến đây, lại bảo Lâm mỗ phân phó là phân phó như thế nào?
Trước khi tới đây, đối phương công bố muốn hội hợp cùng trưởng bối nhà mình. Giờ này đã đến Huyền Chân tiên cảnh, những Kim Tiên cao thủ kia lại muốn hắn xem họ như thiên lôi sai đâu đánh đó. Mà bản nhân hắn vẫn chưa có hàm ý trông chờ, cho nên mới có lời này.
- Việc này. . .
Hiên Tử chần chừ một lúc, muốn nói lại thôi. Sư phụ và sư bá chưa hiện thân, cẩn thận để đạt được mục đích, nàng ta nhất thời không tiện tự chủ trương.
Lâm Nhất lơ đễnh xoay người, lãnh đạm nói:
- Làm theo điều mình cho là đúng, chẳng phải đơn giản sao?
Hiên Tử áy náy nhoẻn miệng cười, không kịp ứng tiếng, đột nhiên nhìn về phía phương xa. Mọi người ở đây đều có phát hiện, từng người một đều tỏ ra đề phòng.
Giữa dãy núi xa xa bỗng nhiên toát ra hơn trăm bóng người, từng người một nhanh như tật phong, rồi lại lặng yên không một tiếng động xẹt qua ám không từ xa tới gần. Nhưng chỉ trong nháy mắt, người tới lần lượt hiện ra thân hình.
Người cầm đầu chính là trung niên tráng hán toàn thân huyền bào. Hắn râu đỏ xích mi, tướng mạo thô lỗ, không ngờ lại là một vị tiền bối Tiên Quân sơ kỳ. Ba vị lão giả phía sau đều là Kim Tiên hậu kỳ cao thủ. Phía sau nữa là nhiều tu sĩ, còn lại là Thiên Tiên, Tiên Nhân cảnh giới không giống nhau.
Mạch Khâu không chần chờ nữa, vung tay lên. Chín vị Kim Tiên cao thủ đồng môn của hắn đột nhiên động, trong nháy mắt đón ra ngoài mấy trăm trượng. Hắn lập tức bay lên lăng không, cáu kỉnh quát:
- Người tới là người nào?
Lâm Nhất và hơn mười vị tu sĩ bên cạnh Hiên Tử không cần phân phó, từng người một lắc mình phát tán bốn phương, trong nháy mắt đã bày ra tư thế động thủ.
Song phương hết sức căng thẳng, một đám tu sĩ tới gần bỗng nhiên ngừng lại.
- Chậm đã.
Trong số người tới, trung niên dẫn đầu giơ tay tỏ ý, giương giọng nói:
- Lâm đạo hữu, cố nhân trước mặt, còn nhận được Lôi Vân Tử.
Một vị nam nhân áo trắng vượt qua đám người bước ra, lên tiếng cảm thán:
- Lâm. Lâm tiền bối! Lần này gặp nhau thật là không dễ.
Tu sĩ bên phía Ngọc Thủ vẫn không dám khinh thường, ai nấy đều chuẩn bị tư thế trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mạch Khâu và Hiên Tử thì nghi ngờ không hiểu, cả hai đều đưa mắt nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất thần sắc như trước, khóe miệng mỉm cười, lắc lắc đầu với Mạch Khâu giữa không trung, chuyển hướng nhìn phía trước, giơ tay lên nói ra:
- Lôi gia chủ! Lần trước từ biệt ở dưới Tử Vi tháp, trong nháy mắt đã qua hơn năm trăm. Giờ này đất khách gặp lại, làm người cảm khái không thôi a.
Hắn sớm đã nhìn thấu lai lịch của đối phương, nếu như đổi lại là ngày khác, chưa chắc để ý tới, ngày hôm nay không thể so sánh với dĩ vãng, hàn huyên khách sáo cùng nhau một phen, như thế mới là nghĩa phải có a!
Mạch Khâu lại vung tay lên, dẫn chín vị Kim Tiên cao thủ xoay người quay trở về, cùng mọi người vẫn canh giữ hai bên Lâm Nhất và Hiên Tử như cũ.
- Ha ha! Lâm đạo hữu xưa đâu bằng nay, hạnh ngộ.
Lôi Vân Tử cười ha ha một tiếng, im miệng không đề cập tới chuyện cũ nữa, vừa chắp tay vừa nhìn lôi thiên ở bên cạnh với ánh mắt nghi ngờ. Người dưới trướng Lâm Nhất mạnh vô số, chẳng lẽ chỉ có hơn hai mươi vị trước mắt đây thôi ư? Tuy nói đều là Kim Tiên cao thủ hiếm thấy, nhưng mà tại sao không thấy một người Động Thiên cảnh tiền bối hiện thân?
Lôi Thiên sắc mặt hiện vẻ khổ sở, lắc lắc đầu không lời nào chống đỡ. Nếu không có ba người là phụ thân Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng tiếp nhau đi tới Hoành Thiên, chỉ sợ mình lúc này vẫn bị cấm túc khó mà quay về. Tới Vu Lâm một cùng với Cửu Châu môn tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhất thời thì nói rõ ràng thì sao chứ. Tuy nhiên cũng may có vị Ngô Dung tiền bối kia dàn xếp, cuối cùng là vứt bỏ hiềm khích lúc trước lẫn nhau, bấy giờ mới tìm đến Huyền Chân tiên cảnh sau hai mươi năm.
Cùng lúc đó lại có mấy người tiến lên lễ ra mắt.
- Ha ha! Xem như quen biết đã lâu! Lôi Phương Tử Lôi gia.
- Bình Dương tử Thiên uy.
- Tại hạ Ti Không Thượng, đến từ Thiên Khôi.
- Vãn bối Ti Không Nghiệp.
- Lâm tiền bối! Tiểu nữ Tử Bình Thuyên.
- Lâm. Lâm giới tôn, tại hạ Qua Linh Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.