Chương 14: Huyền Nguyên tổ sư (2)
Duệ Quang
11/10/2019
Bùa Huyền Nguyên là do Huyền Nguyên chân nhân thu thập được ở Đại Hạ Quốc soạn sửa thành quyển. Bên trong có thuật bùa chú nhằm cho người phàm sử dụng, phần nhiều chính là phương pháp luyện chế bùa chú do giới tu tiên sử dụng. Ở bên trong ngọc bội Huyền Nguyên còn có tâm pháp tu luyện của cá nhân ông, cùng đạo bùa Huyền Nguyên được xem là truyền thừa môn phái ở Huyền Nguyên Quan.
Thanh kiếm nhỏ cùng lá cờ nhỏ này là thứ Huyền Nguyên chân nhân thu được cùng công pháp truyền thừa ở trong động phủ kia, đã từng mấy lần cứu ông trong nguy hiểm.
Bố lá cờ nhỏ là một bộ cờ trận, Huyền Nguyên chân nhân nói nó có tác dụng lớn.
Phía sau ngọc giản sau còn kèm theo vài đạo pháp thuật nhỏ, chia ra ngự phong, ẩn thân, thuật trừ hỏa.
Huyền Nguyên chân nhân cuối cùng nhắn lại:
-... Luyện Khí và Trúc Cơ khó khăn như bắt đứa trẻ phải quay mặt vào tường, phải là người nhìn được thiên cơ, trong trăm triệu người chưa chắc đã có được một người. Tiên phàm giống như cách một lớp giấy mỏng lại chẳng khác nào xa vạn núi, nếu không phải là người có nghị lực lớn, gặp được cơ duyên lớn thì không đi được. Người nhận được ơn huệ từ di thể của ta cũng xem như có duyên, cũng xem như có số, theo đuổi độc lập, thận trọng, dũng cảm, dám tiến lên. Điều này đầy hứa hẹn, cũng là thuận lòng nghịch trời để giành lấy. Thận trọng nói lại vài lời cùng hậu nhân.
Tiểu Nhất để ngọc giản xuống. Hóa ra mấy hòn đá nhỏ trong túi gấm là linh thạch, vật ấy có thể giúp người tu tiên bổ sung linh lực và thay thế tiền để giao dịch, có tác dụng giống như ngân lượng trong thế tục vậy.
Cậu ngồi yên một lúc, nhìn tất cả những thứ do Huyền Nguyên chân nhân để lại trước mắt. Có lẽ bộ xương trong gian phòng đá chính là tổ sư Huyền Nguyên chân nhân. Không biết sư phụ biết những điều này sẽ nghĩ thế nào?
- Nguy rồi!
Tiểu Nhất nghĩ tới sư phụ thì không nhịn được có chút hoảng hốt. Không biết qua bao lâu rồi. Sư phụ không thấy mình về núi thì định sẽ nóng nảy. Xem ra không tránh được bị sư phụ mắng một trận rồi. Chỉ mong sau khi nói tất cả mọi thứ trong sơn động cho sư phụ biết, có thể lấy công chuộc tội.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhất vội vàng đứng lên và trở lại trong gian phòng đá. Cậu cung kính dập đầu về phía giường đá bốn cái. Người mất vì lớn nhất, cậu phải dập đầu thêm một cái. Còn về di hài của Huyền Nguyên Quan tổ sư thì phải chờ báo cáo sư phụ xong mới quyết định được. Sau đó, cậu quay lại trước cửa động, thu hồi túi Càn Khôn giữ vật phẩm còn lại của Huyền Nguyên chân nhân cùng với mũi tên. Cậu nhìn dây tơ vàng và đeo lên trên cổ, ở trong này đều là bảo bối đấy!
Tiểu Nhất ấn ngực, khom lưng thò đầu nhìn xuống dưới. Nhìn vách núi cao chót vót, cậu nhíu mày, nhất định phải tìm cách nhảy từ sơn động ra ngoài. Nhảy xuống thì sợ là không được. Ở đây cách mặt đất bảy tám trượng! Rất cao đấy. Nhảy đến trên cây to gần cửa động thì mình lại không phải sóc?
Cậu lại nghĩ cách! Nhìn bầu trời ngoài sơn động, Tiểu Nhất thầm nghĩ lúc này hẳn đã qua giờ Mùi. Cậu ở chỗ cửa động sốt ruột đến mức đi quanh, khinh công của mình không tốt! Nếu có thể cưỡi gió rời đi, sơn động cao như vậy lại tính là gì chứ... ? Nghĩ tới đây, cậu chợt vỗ mạnh đầu một cái. Đúng rồi! Trong ngọc giản không phải có một đạo pháp thuật cưỡi gió Thuật gì đó sao? Nghe tên hình như cũng không khác với khinh công, có lẽ có thể thử một lần.
Tiểu Nhất vội vàng lấy ra ngọc giản, nhập thần thức vào và tìm được Ngự Phong Thuật.
Ngự Phong Thuật phân ra hai phần khẩu quyết, thủ quyết, có thể cưỡi gió và lơ lửng trên bầu trời. Khẩu quyết chỉ có mấy câu ngắn ngủi, sau chỉ cẩn thận đọc mấy lần, cậu cũng thuộc lòng rồi. Còn có mấy thức thủ quyết, cậu nhớ kỹ ở trong đầu, sau đó hai tay biểu diễn mấy lần.
Tự cho là được rồi, trong miệng Tiểu Nhất lẩm bẩm vài từ, hai tay lập tức làm ra mấy thủ quyết, khẽ quát một tiếng:
- Nhanh...!
Trong lòng cậu vẫn xem thường, cho rằng Ngự Phong Thuật rất đơn giản!
Nhưng cơ thể cũng không có thay đổi gì cả? Tiểu Nhất vò đầu suy nghĩ một lát, cũng không dám cứ liều lĩnh nhảy xuống như vậy, ai biết Ngự Phong Thuật này có linh hay không.
Không đúng! Nếu là pháp thuật thì tất nhiên không thể dễ dàng luyện thành hoặc người nào cũng có thể thi triển như vậy được. Mình sai ở chỗ nào sao? Cậu lại cẩn thận đọc Ngự Phong Thuật trong ngọc giản một lần. Mình không sai mà!
Oh! Chẳng lẽ là như vậy! ?
Tiểu Nhất điều chỉnh khí tức vận chuyển, một dòng nước ấm yếu ớt theo tâm tư chuyển động, từ đan điền khí hải qua kinh mạch cánh tay tràn về phía ngón tay. Cậu lập tức vung vẩy hai tay đánh ra mấy thủ quyết, chỉ thấy trước mắt có mấy dấu linh khí liên kết thành một lồng khí và thu trở lại trong cơ thể cậu.
Lập tức, một cảm giác mềm mại phiêu dật tràn ngập cơ thể Tiểu Nhất, cậu cảm thấy cơ thể thoải mái, giống như mất đi trọng lượng vậy.
Trong lòng Tiểu Nhất vui mừng và không do dự nữa, đầu ngón chân dùng sức, thân hình lao về phía trước giống như dải cầu vồng, nhanh chóng lướt về phía cây lớn gần cửa động. Khi tới gần ngọn cây, mũi chân cậu điểm nhanh, cơ thể lắc một cái lại như lá cây, nhẹ nhàng rơi về phía mặt đất.
Thanh kiếm nhỏ cùng lá cờ nhỏ này là thứ Huyền Nguyên chân nhân thu được cùng công pháp truyền thừa ở trong động phủ kia, đã từng mấy lần cứu ông trong nguy hiểm.
Bố lá cờ nhỏ là một bộ cờ trận, Huyền Nguyên chân nhân nói nó có tác dụng lớn.
Phía sau ngọc giản sau còn kèm theo vài đạo pháp thuật nhỏ, chia ra ngự phong, ẩn thân, thuật trừ hỏa.
Huyền Nguyên chân nhân cuối cùng nhắn lại:
-... Luyện Khí và Trúc Cơ khó khăn như bắt đứa trẻ phải quay mặt vào tường, phải là người nhìn được thiên cơ, trong trăm triệu người chưa chắc đã có được một người. Tiên phàm giống như cách một lớp giấy mỏng lại chẳng khác nào xa vạn núi, nếu không phải là người có nghị lực lớn, gặp được cơ duyên lớn thì không đi được. Người nhận được ơn huệ từ di thể của ta cũng xem như có duyên, cũng xem như có số, theo đuổi độc lập, thận trọng, dũng cảm, dám tiến lên. Điều này đầy hứa hẹn, cũng là thuận lòng nghịch trời để giành lấy. Thận trọng nói lại vài lời cùng hậu nhân.
Tiểu Nhất để ngọc giản xuống. Hóa ra mấy hòn đá nhỏ trong túi gấm là linh thạch, vật ấy có thể giúp người tu tiên bổ sung linh lực và thay thế tiền để giao dịch, có tác dụng giống như ngân lượng trong thế tục vậy.
Cậu ngồi yên một lúc, nhìn tất cả những thứ do Huyền Nguyên chân nhân để lại trước mắt. Có lẽ bộ xương trong gian phòng đá chính là tổ sư Huyền Nguyên chân nhân. Không biết sư phụ biết những điều này sẽ nghĩ thế nào?
- Nguy rồi!
Tiểu Nhất nghĩ tới sư phụ thì không nhịn được có chút hoảng hốt. Không biết qua bao lâu rồi. Sư phụ không thấy mình về núi thì định sẽ nóng nảy. Xem ra không tránh được bị sư phụ mắng một trận rồi. Chỉ mong sau khi nói tất cả mọi thứ trong sơn động cho sư phụ biết, có thể lấy công chuộc tội.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhất vội vàng đứng lên và trở lại trong gian phòng đá. Cậu cung kính dập đầu về phía giường đá bốn cái. Người mất vì lớn nhất, cậu phải dập đầu thêm một cái. Còn về di hài của Huyền Nguyên Quan tổ sư thì phải chờ báo cáo sư phụ xong mới quyết định được. Sau đó, cậu quay lại trước cửa động, thu hồi túi Càn Khôn giữ vật phẩm còn lại của Huyền Nguyên chân nhân cùng với mũi tên. Cậu nhìn dây tơ vàng và đeo lên trên cổ, ở trong này đều là bảo bối đấy!
Tiểu Nhất ấn ngực, khom lưng thò đầu nhìn xuống dưới. Nhìn vách núi cao chót vót, cậu nhíu mày, nhất định phải tìm cách nhảy từ sơn động ra ngoài. Nhảy xuống thì sợ là không được. Ở đây cách mặt đất bảy tám trượng! Rất cao đấy. Nhảy đến trên cây to gần cửa động thì mình lại không phải sóc?
Cậu lại nghĩ cách! Nhìn bầu trời ngoài sơn động, Tiểu Nhất thầm nghĩ lúc này hẳn đã qua giờ Mùi. Cậu ở chỗ cửa động sốt ruột đến mức đi quanh, khinh công của mình không tốt! Nếu có thể cưỡi gió rời đi, sơn động cao như vậy lại tính là gì chứ... ? Nghĩ tới đây, cậu chợt vỗ mạnh đầu một cái. Đúng rồi! Trong ngọc giản không phải có một đạo pháp thuật cưỡi gió Thuật gì đó sao? Nghe tên hình như cũng không khác với khinh công, có lẽ có thể thử một lần.
Tiểu Nhất vội vàng lấy ra ngọc giản, nhập thần thức vào và tìm được Ngự Phong Thuật.
Ngự Phong Thuật phân ra hai phần khẩu quyết, thủ quyết, có thể cưỡi gió và lơ lửng trên bầu trời. Khẩu quyết chỉ có mấy câu ngắn ngủi, sau chỉ cẩn thận đọc mấy lần, cậu cũng thuộc lòng rồi. Còn có mấy thức thủ quyết, cậu nhớ kỹ ở trong đầu, sau đó hai tay biểu diễn mấy lần.
Tự cho là được rồi, trong miệng Tiểu Nhất lẩm bẩm vài từ, hai tay lập tức làm ra mấy thủ quyết, khẽ quát một tiếng:
- Nhanh...!
Trong lòng cậu vẫn xem thường, cho rằng Ngự Phong Thuật rất đơn giản!
Nhưng cơ thể cũng không có thay đổi gì cả? Tiểu Nhất vò đầu suy nghĩ một lát, cũng không dám cứ liều lĩnh nhảy xuống như vậy, ai biết Ngự Phong Thuật này có linh hay không.
Không đúng! Nếu là pháp thuật thì tất nhiên không thể dễ dàng luyện thành hoặc người nào cũng có thể thi triển như vậy được. Mình sai ở chỗ nào sao? Cậu lại cẩn thận đọc Ngự Phong Thuật trong ngọc giản một lần. Mình không sai mà!
Oh! Chẳng lẽ là như vậy! ?
Tiểu Nhất điều chỉnh khí tức vận chuyển, một dòng nước ấm yếu ớt theo tâm tư chuyển động, từ đan điền khí hải qua kinh mạch cánh tay tràn về phía ngón tay. Cậu lập tức vung vẩy hai tay đánh ra mấy thủ quyết, chỉ thấy trước mắt có mấy dấu linh khí liên kết thành một lồng khí và thu trở lại trong cơ thể cậu.
Lập tức, một cảm giác mềm mại phiêu dật tràn ngập cơ thể Tiểu Nhất, cậu cảm thấy cơ thể thoải mái, giống như mất đi trọng lượng vậy.
Trong lòng Tiểu Nhất vui mừng và không do dự nữa, đầu ngón chân dùng sức, thân hình lao về phía trước giống như dải cầu vồng, nhanh chóng lướt về phía cây lớn gần cửa động. Khi tới gần ngọn cây, mũi chân cậu điểm nhanh, cơ thể lắc một cái lại như lá cây, nhẹ nhàng rơi về phía mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.