Vô Tiên

Chương 2124: Khó mà cầm nắm (1)

Duệ Quang

22/01/2023

Một tiếng quát chói tai vang lên, gió lạnh cuốn qua sơn cốc. Sát khí phá không trút xuống, một đạo thân ảnh áo xám đột nhiên hiện ra. Người đó tóc rối áo choàng, mày rậm uy nghiêm, trong hai mắt chớp động lãnh mang, khí thế lăng người chấn nhiếp toàn trường!

- Sư phụ...

Tiên Nô và huynh đệ Đồng gia, đám người cha con Bách Lý Xuyên tránh ở trong góc sơn cốc. Đường lui đã bị chặn, bốn phía còn vây kín cường địch. Trong tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, nàng không khỏi hơi ngớ...

- Lâm Nhất...

Kim Thánh đang định tận tình càn quét một phen, để tiện lật tung cả thảy Nguyệt Tuyền cốc lên. Bị người diệt hang ổ, còn sợ cừu gia kia không hiện thân? Ai ngờ mới vừa động thủ, lập tức đã có hiệu quả! Bộ dạng, thần thái, khẩu khí người đến thực sự vô cùng quen thuộc! Hắn khó mà tin tưởng trợn trừng mắt, lập tức kinh hỉ nói:

- Lâm Nhất, quả nhiên là ngươi! Các ngươi… mau bày ra trận thế cho bản tôn, hắn chỉ có một mình...

Chợt nghe cái tên Lâm Nhất, lại lần nữa nhìn thấy chân nhân, năm, sáu mươi tên yêu tu đều rùng mình. Tuy nói chuyện đã qua nhiều năm, nhưng trận giết chóc ở Tử Vi tiên cảnh khi xưa đến nay vẫn khiến người khó mà quen thuộc. Nhưng tùy theo một tiếng hạ lệnh, chúng nhân không dám có điều ngỗ nghịch, đành phải tản ra bốn phía cẩn thận giới bị.

Kim Thánh tuy kiêu ngạo hung hăng, song cũng không thiếu cẩn thận. Hắn thừa cơ lùi ra sau, thuận tay lấy ra một khối ngọc phù, hướng về phía Lâm Nhất kêu gào nói:

- Ha ha! Mấy trăm năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ? Chẳng mấy chốc nữa nhất định sẽ có người tiến đến hỏi thăm ngươi...

Thứ hắn đang cầm chính là một khối truyền âm phù đặc chế, hiển nhiên là sớm có tính toán. Tạm thời vây nhốt, chờ đợi chi viện...

Một trận gió quét qua, cây cối trong sơn cốc vang dậy, bụi đất tung bay. Lâm Nhất đứng lơ lửng trên không, thần thái bễ nghễ, lại âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. May mà sớm phát giác để kịp tỉnh lại, mới kịp thời chạy tới đây. Còn về giấc mộng ngàn năm kia, tựa mộng mà không phải mộng...

Thấy Kim Thánh cách vài trăm trượng không có sợ hãi, còn vung lên ngọc phù trong tay, Lâm Nhất đã có điều suy đoán. Hắn không thèm để ý lành lạnh khẽ cười, trầm giọng nói:

- Kim mao hổ, lúc này ngươi mới định phóng ra tin tức, quá muộn...

Kim Thánh lắc đầu nói:

- Không muộn, không muộn! Chỉ cần ngươi dám hiện thân, tất sẽ không chỗ để trốn...

Nói rồi hắn thúc giục pháp lực, chỉ nghĩ tế ra ngọc giản trong tay.

- Trốn? Lâm mỗ phản hồi Hành Thiên, liền không sợ cừu gia tìm lên cửa! Chẳng qua...



Chân mày Lâm Nhất khẽ nhướng lên, mang theo hàn ý nói:

- Các ngươi làm hại nội giới mấy trăm năm, đến lúc nên tính sổ rồi...

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phất động tay áo, vô số đạo ánh sáng bay nhanh mà đi, đột nhiên hóa thành từng đạo bóng người, thoáng chốc vây kín một phương thiên không mấy chục dặm. Đồng thời bên người hắn cũng hiện ra bốn người. Trong đó một nữ tử áo hồng duyên dáng hô to:

- Ai nha! Thật náo nhiệt...

Kim Thánh chợt thấy dị trạng, vội vàng đưa tay tế ra ngọc phù. Nhưng ánh hào quang còn chưa đi xa, lại là “Phanh” một tiếng nổ thành vụn phấn. Hắn ngưng thần nhìn lại, lập tức trợn mắt há mồm.

Bốn phía sơn cốc đột nhiên hiện ra bốn, năm mươi người, không ai không phải tu vị Tiên Nhân. Trong đó cao thủ Thiên Tiên và Kim Tiên chiếm đến hơn nửa số! Dưới trận thế đó, tưởng muốn đào mạng đều khó, càng đừng nói tế ra ngọc phù truyền tin tức...

Đặc biệt hơn, bốn người bên cạnh Lâm Nhất càng là lai lịch bất phàm. Nữ tử kia tu vị Thiên Tiên thì cũng bình thường, nhưng ba vị nam tử còn lại nghiễm nhiên đều là cao nhân tiền bối Kim Tiên trở nên...

Mấy trăm năm không gặp, sao bên người Lâm Nhất sẽ mang theo nhiều trợ thủ cường đại như vậy?

Trong lòng khẽ run rẩy, Kim Thánh tức tối hét lớn:

- Không phải cá chết, thì là lưới rách, xông đi ra...

Hắn không cố được tìm Lâm Nhất gây chuyện nữa mà chỉ nghĩ trốn ra tính mạng. Đám đông yêu tu ầm vang tứ tán, khắp nơi trên Nguyệt Tuyền cốc toàn là bóng người chạy loạn.

Lâm Nhất gật đầu tỏ ý với ba vị nam tử bên cạnh, không rảnh nói nhiều, quay mặt giương giọng quát:

- Không được để một tên yêu nhân nào chạy thoát! Kẻ nào dám chống cứ, giết không tha...

Uy thế Tiên Quân sơ kỳ tràn trề mà ra, hắn lách mình xông tới tiền phương. Hai vị nam tử tách ra hai bên trái phải giữ chặt sơn cốc bên dưới, vị thư sinh trung niên còn lại thất thần nhìn một cái. Nữ tử áo hồng lại liên tục khoát tay, cáu nói:

- Sao ngươi không liếc nhìn ta một lần, có phải ta không còn xinh đẹp như trước...

- Ngắn ngủn mấy trăm năm, hắn đã từ cảnh giới Hợp Thể tu tới Tiên Quân, quả thật ngoài người ý liệu...



- Hừ! Ngô tiên sinh, nếu ngươi biết tiểu tử kia từ Kim Đan đến nay cũng chẳng qua ngàn năm, há chẳng phải càng bị dọa nhảy dựng...

Nữ tử áo hồng lườm thư sinh một cái, vô tâm đối mặt chém giết, quay đầu nhẹ nhàng hạ xuống sơn cốc, tự mình nói:

- Ta đi tìm Tiên Nô nói chuyện...

Thư sinh thoáng thẫn thờ, khá là không vui oán giận nói:

- Nha đầu này bị lạnh nhạt, sao lại giận lây người khác...

Hắn lắc lắc đầu, giương mắt nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ, hắn thật muốn chém tận giết tuyệt đám yêu tu này? Sát phạt quyết đoán, quả nhiên không hổ cường giả bá đạo...

Số tu sĩ đột nhiên hiện thân lên tới bốn mươi tám người. Bọn họ liên thủ làm phép, vây một phương thiên không mấy chục dặm làm cấm địa. Đám yêu nhân tứ tán đột vây đều bị đón đầu thống kích.

Kim Thánh vung hai nắm đấm xông về phía trước, mới đi hơn mười dặm, một đạo kiếm quang ngang trời bổ tới. Hắn còn chưa kịp trốn tránh, liền tại “Phanh...”, trong tiếng trầm vang cả người bắn ngược ra sau. Người cản đường là một vị cao thủ Kim Tiên. Hắn cắn răng nghiến lợi phun một ngụm nước bọt, cao giọng hét lớn:

- Đừng tứ tán, tập trung một nơi, liều --

Yêu tu chiếm ưu thế nhân số, nhưng tu vị lại kém một đoạn lớn, nếu phân đầu chạy tứ tán, khó miễn kết cục lần lượt bị kích phá. Một tiếng rống to thình lình vọng đến, lập tức khiến từng tên yêu tu hung hãn hồi thần lại. Nhưng chúng còn chưa kịp hợp lực một nơi thì đã có người bị phi kiếm chém rụng. Đồng thời tình hình chiến trường cũng chợt biến...

Giữa bầu trời Nguyệt Tuyền cốc, sát cơ tứ ngược, ánh sáng chớp loạn, tiếng nổ vang trời. Kim Thánh nhếch nhác ổn định thân hình bắn ngược, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, hai mắt tối sầm. May mà thân thể mình cứng rắn, bằng không mới rồi quả thật muốn mạng già. Hừ! Lâm Nhất còn muốn một lưới bắt hết, đúng là si tâm mộng tưởng. Dù chết đi mấy tên đệ tử, hôm nay cũng phải làm mãnh hổ sang sông!

Chẳng qua vừa nghĩ tới đó, tâm đầu Kim Thánh đột nhiên trầm xuống. Một đạo khí cơ băng hàn đột ngột ập tới, khiến người không kịp chống đỡ. Hắn kinh hãi lách mình tránh né, ai ngờ tứ chi đột nhiên hơi chặt, thoáng chốc khí tức không khoái, pháp lực mất đi, nhất thời không cách nào giãy dụa. Sát na sau đó, hắn bị xách ngang đi như tượng gỗ, bên tai truyền đến tiếng hét lớn quen thuộc mà vô tình:

- Kim mao hổ đã bó tay chờ chết...

Ngay sau đó hai đạo lang ảnh gào thét mà ra, đối phương lần nữa quát:

- Tráng Căn, Tráng Diệp! Xem ai không thuận mắt, ăn tươi nuốt sống cho ta...

- Ô ô --

Hai tiếng thét gào tê tâm liệt phế vang vọng thiên địa, khiến người nghe mà sởn cả tóc gáy. Huynh đệ Thiên Lang nay đã có tu vị Thiên Tiên hậu kỳ, đột nhiên xông vào đám người hỗn loạn. Trảo bén vươn tới đâu, nơi đó cuộn lên từng mảnh gió tanh mưa máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook