Chương 1933: Không chịu nổi nói quá (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Xuất Vân Tử vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt không thể nhịn được, phình bụng cười to, có ý không tốt khen ngợi Bách An:
- Phụ thân của ngươi là người đứng đầu Hành Nguyệt Châu, ngươi hơn hai mươi tuổi đã đạt Trúc Cơ càng hiếm có xưa nay, tương lai tiên đạo không thể đo đếm! Hắn chỉ là trưởng lão Cửu Châu môn mà thôi, không chịu nổi nói quá! Ha ha! Không chịu nổi nói quá...
Bách Lý Xuyên thấy vẻ mặt Lâm Nhất vẫn như cũ, cũng không ý trách móc, lại yên lòng, xua tay áy náy nói:
- Tiểu nhi không biết trời cao đất rộng...
Tuy nói như vậy, hắn lại không nỡ mắng con.
Bách An chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lời Xuất Vân Tử nói có chút lọt vào tai. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo nghễ. Mẫu thân hắn hơi cúi đầu cười, cũng không trách, nghiễm nhiên xem là quang vinh...
- Làm càn...
Ngay vào lúc này, một tiếng quát thanh thúy vang lên. Theo một bóng người màu trắng tới, trên đỉnh núi mây mù cuồn cuộn, hơi lạnh đột nhiên giảm xuống, sát ý ép người.
Bách An chỉ có tu vi Trúc Cơ, sao chịu nổi uy thế của tiền bối Luyện Hư. Hắn lại như lá tàn trong gió, thoáng chốc lăng không bay ngược ra ngoài. Mẫu thân hắn - Quý Tử biến sắc, muốn vận công chống đỡ nhưng căn bản không có khả năng, bất chợt hai chân rời khỏi mặt đất bay lên trời.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng Bách Lý Xuyên thầm run rẩy khó có thể kìm chế. Chỉ trong nháy mắt, hai mẹ con kia đã bay ra hơn mười trượng. Hắn không chú ý nhiều, xoay người chợt hiện vội đuổi theo, lên tiếng cầu xin tha thứ:
- Tiền bối nương tay...
Hắn nói mới mở miệng, xung quanh bỗng nhiên yên lặng, có người nói:
- Sư phụ! Kẻ vô lễ như thế, sao có thể dễ dàng tha thứ được...
Bách Lý Xuyên vung tay áo quấn lấy Quý Tử cùng Bách An, lúc này mới kịp quay đầu nhìn xung quanh...
Vẻ mặt Xuất Vân Tử cười xấu xa, rõ ràng đã sớm đoán được mọi chuyện xảy ra.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, nói giống như không hề hay biết:
- Bách Lý Xuyên là người quen cũ của ta ở Cửu Châu, đứa bé mới hơn hai ngàn tuổi, được sủng không quản giáo nghiêm nên khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo, lại tha cho hắn một lần đi...
Một nữ tử xinh đẹp như tiên, không ngờ là vị tiền bối Luyện Hư, cung kính đáp:
- Sư phụ có lệnh, đệ tử không dám không nghe theo...
Một nhà ba người hạ xuống mặt đất, sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, mỗi người hoảng loạn. Trong đó Bách Lý Xuyên không biết theo ai, nhìn hành động của Xuất Vân Tử mà trợn mắt há hốc mồm. Người bạn lâu năm lõi đời gian xảo, tu vi cao nhân Luyện Hư tự nhiên thu lại vẻ vui nhìn về phía nữ tử kia nói:
- Ra mắt môn chủ...
Người đến là môn chủ của Cửu Châu môn! Bách Lý Xuyên chấn động kinh ngạc, hai mẹ con phía sau hắn cũng kính nể và sợ hãi không thôi. Quý Tử không còn vẻ ngang ngược trước đó, trong thần sắc đầy tự ti mặc cảm bất an. Bách An khiếp sợ đến mức không dám ngẩng đầu, bóng người màu trắng cùng sát cơ sắc bén này, nhưng khiến hắn không rời mắt được...
Sau khi Tiên Nô hiện thân, nhìn về phía Lâm Nhất ngoan ngoãn đáp một tiếng. nàng lập tức xoay người nhìn một nhà ba người cách hai mươi trượng, sắc mặt không vui nói:
- Lần này có gia sư đã lên tiếng cho các ngươi, ta lại mở một mắt lưới. Nếu còn dám xông vào cấm địa, hành động bừa bãi ngông cuồng, ta chắc chắn sẽ phạt nặng...
Quý Tử cùng Bách An không dám lên tiếng, Bách Lý Xuyên cố gắng bình tĩnh, chắp tay nói:
- Tại hạ bái kiến môn chủ... Chuyện này...
Còn chưa nói dứt lời, sắc mặt hắn quẫn bách. Tự nhiên bái lạy đệ tử của Lâm đạo hữu, bảo người ta làm sao chịu nổi. Khi đến, không có khả năng là dạng này! Hắn chợt vung ống tay áo, oán giận nói:
- Xuất Vân Tử! Ngươi gạt ta...
Lúc trước Bách Lý Xuyên là một người yên tĩnh đạm bạc. Hắn bàng quan, không tranh với đời, tự có ung dung ung dung. Sau khi làm quen đạo lữ cũng có con cháu, không phải là tâm tư được mất quá nặng, quá khứ hào hiệp cũng không thấy nữa. Hắn đơn giản đi về phía trước đi mấy bước, ngăn cản trước mặt thê tử và hài tử, tay chỉ Xuất Vân Tử, lắc đầu nói:
- Ngươi nói Cửu Châu môn có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần, lại duy nhất chỉ có ít cao nhân như thế... Ngươi...
Có mấy lời thật sự khiến người ngại mở miệng. Xuất Vân Tử từng nói lời thề son sắt, hắn cùng Lâm Nhất liên thủ sáng lập Cửu Châu môn, cũng có uy danh Hành Thiên Chí Tôn. Hai người đều không có thời gian rảnh rỗi xử lý, lúc này mới phải mời một người đức cao vọng trọng tới trấn thủ sơn môn. Bản thân Bách Lý Xuyên tiên đồ vô vọng, lại muốn tìm một lối ra cho nhi tử Bách An, lúc này mới dẫn theo thê tử và hài tử kích động chạy tới. Ai ngờ đi xa tha hương nhiều năm, từ lâu đã biết bế tắc, đích thân tới nơi, mới biết là một trời một vực...
Xuất Vân Tử vênh váo vui cười, hèn mọn nói:
- Nếu không phải như vậy, ngươi sao đồng ý bỏ được chốn yên vui? Lâm huynh đệ chỉ cho ta một tháng qua lại, trên đường lại bị hắn hãm hại một hồi, chuyện gấp phải tùy theo tình thế, không thể tránh được!
Hắn nháy mắt với Lâm Nhất bên cạnh, lại nhìn về phía Bách Lý Xuyên trấn an nói:
- Bao giờ cũng an phận ở một góc, để cho thê tử cùng hài tử có kiến thức hạn hẹp theo ngươi. Cửu Châu môn sao có thể chỉ là một mình độc chiếm Hành Thiên, hì hì...
Nó nhún vai, ngược lại nhìn về phía Tiên Nô ra vẻ tò mò than thở:
- Môn chủ đại nhân tới thật đúng lúc nhỉ!
Lâm Nhất trước sau vẫn chỉ đứng bên cạnh cười không nói. Thấy Bách Lý Xuyên một người thành thật bị Xuất Vân Tử trêu cợt tới quẫn bách bất an, hắn lắc đầu nói:
- Bách Lý tiên sinh, Cửu Châu môn thật sự còn có một vài cao nhân Luyện Khí! Tới đây thì yên tâm đi!
Vẻ mặt Tiên Nô hòa hoãn xuống, nói theo:
- Bách Lý tiên sinh! Lần đầu gặp mặt, đã mạo muội nhiều rồi!
Nói xong, nàng gật đầu, nhìn về phía Lâm Nhất nói:
- Sư phụ! Nô Nhi nhận được truyền tin có khách đến thăm, sợ rằng người đến có ý đồ không tốt!
Lúc này Xuất Vân Tử mới biết mình trách oan người, chột dạ lại xoay người rời đi. Có người sau lưng nói:
- Xuất Vân Tử lại sinh lòng tiểu nhân, ta trả vị trí môn chủ lại cho ngươi...
Hắn không quay đầu lại liên tục xua tay, cười nói:
- Tha mạng cho ta! Ta cũng không dám đắc tội ba huynh đệ này!
Hắn lại cất cao giọng hô:
- Bách lão tiên sinh, còn không dẫn theo thê tử và hài tử của ngươi đi theo ta xem một hồi náo nhiệt...
- Phụ thân của ngươi là người đứng đầu Hành Nguyệt Châu, ngươi hơn hai mươi tuổi đã đạt Trúc Cơ càng hiếm có xưa nay, tương lai tiên đạo không thể đo đếm! Hắn chỉ là trưởng lão Cửu Châu môn mà thôi, không chịu nổi nói quá! Ha ha! Không chịu nổi nói quá...
Bách Lý Xuyên thấy vẻ mặt Lâm Nhất vẫn như cũ, cũng không ý trách móc, lại yên lòng, xua tay áy náy nói:
- Tiểu nhi không biết trời cao đất rộng...
Tuy nói như vậy, hắn lại không nỡ mắng con.
Bách An chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lời Xuất Vân Tử nói có chút lọt vào tai. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo nghễ. Mẫu thân hắn hơi cúi đầu cười, cũng không trách, nghiễm nhiên xem là quang vinh...
- Làm càn...
Ngay vào lúc này, một tiếng quát thanh thúy vang lên. Theo một bóng người màu trắng tới, trên đỉnh núi mây mù cuồn cuộn, hơi lạnh đột nhiên giảm xuống, sát ý ép người.
Bách An chỉ có tu vi Trúc Cơ, sao chịu nổi uy thế của tiền bối Luyện Hư. Hắn lại như lá tàn trong gió, thoáng chốc lăng không bay ngược ra ngoài. Mẫu thân hắn - Quý Tử biến sắc, muốn vận công chống đỡ nhưng căn bản không có khả năng, bất chợt hai chân rời khỏi mặt đất bay lên trời.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng Bách Lý Xuyên thầm run rẩy khó có thể kìm chế. Chỉ trong nháy mắt, hai mẹ con kia đã bay ra hơn mười trượng. Hắn không chú ý nhiều, xoay người chợt hiện vội đuổi theo, lên tiếng cầu xin tha thứ:
- Tiền bối nương tay...
Hắn nói mới mở miệng, xung quanh bỗng nhiên yên lặng, có người nói:
- Sư phụ! Kẻ vô lễ như thế, sao có thể dễ dàng tha thứ được...
Bách Lý Xuyên vung tay áo quấn lấy Quý Tử cùng Bách An, lúc này mới kịp quay đầu nhìn xung quanh...
Vẻ mặt Xuất Vân Tử cười xấu xa, rõ ràng đã sớm đoán được mọi chuyện xảy ra.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, nói giống như không hề hay biết:
- Bách Lý Xuyên là người quen cũ của ta ở Cửu Châu, đứa bé mới hơn hai ngàn tuổi, được sủng không quản giáo nghiêm nên khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo, lại tha cho hắn một lần đi...
Một nữ tử xinh đẹp như tiên, không ngờ là vị tiền bối Luyện Hư, cung kính đáp:
- Sư phụ có lệnh, đệ tử không dám không nghe theo...
Một nhà ba người hạ xuống mặt đất, sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, mỗi người hoảng loạn. Trong đó Bách Lý Xuyên không biết theo ai, nhìn hành động của Xuất Vân Tử mà trợn mắt há hốc mồm. Người bạn lâu năm lõi đời gian xảo, tu vi cao nhân Luyện Hư tự nhiên thu lại vẻ vui nhìn về phía nữ tử kia nói:
- Ra mắt môn chủ...
Người đến là môn chủ của Cửu Châu môn! Bách Lý Xuyên chấn động kinh ngạc, hai mẹ con phía sau hắn cũng kính nể và sợ hãi không thôi. Quý Tử không còn vẻ ngang ngược trước đó, trong thần sắc đầy tự ti mặc cảm bất an. Bách An khiếp sợ đến mức không dám ngẩng đầu, bóng người màu trắng cùng sát cơ sắc bén này, nhưng khiến hắn không rời mắt được...
Sau khi Tiên Nô hiện thân, nhìn về phía Lâm Nhất ngoan ngoãn đáp một tiếng. nàng lập tức xoay người nhìn một nhà ba người cách hai mươi trượng, sắc mặt không vui nói:
- Lần này có gia sư đã lên tiếng cho các ngươi, ta lại mở một mắt lưới. Nếu còn dám xông vào cấm địa, hành động bừa bãi ngông cuồng, ta chắc chắn sẽ phạt nặng...
Quý Tử cùng Bách An không dám lên tiếng, Bách Lý Xuyên cố gắng bình tĩnh, chắp tay nói:
- Tại hạ bái kiến môn chủ... Chuyện này...
Còn chưa nói dứt lời, sắc mặt hắn quẫn bách. Tự nhiên bái lạy đệ tử của Lâm đạo hữu, bảo người ta làm sao chịu nổi. Khi đến, không có khả năng là dạng này! Hắn chợt vung ống tay áo, oán giận nói:
- Xuất Vân Tử! Ngươi gạt ta...
Lúc trước Bách Lý Xuyên là một người yên tĩnh đạm bạc. Hắn bàng quan, không tranh với đời, tự có ung dung ung dung. Sau khi làm quen đạo lữ cũng có con cháu, không phải là tâm tư được mất quá nặng, quá khứ hào hiệp cũng không thấy nữa. Hắn đơn giản đi về phía trước đi mấy bước, ngăn cản trước mặt thê tử và hài tử, tay chỉ Xuất Vân Tử, lắc đầu nói:
- Ngươi nói Cửu Châu môn có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần, lại duy nhất chỉ có ít cao nhân như thế... Ngươi...
Có mấy lời thật sự khiến người ngại mở miệng. Xuất Vân Tử từng nói lời thề son sắt, hắn cùng Lâm Nhất liên thủ sáng lập Cửu Châu môn, cũng có uy danh Hành Thiên Chí Tôn. Hai người đều không có thời gian rảnh rỗi xử lý, lúc này mới phải mời một người đức cao vọng trọng tới trấn thủ sơn môn. Bản thân Bách Lý Xuyên tiên đồ vô vọng, lại muốn tìm một lối ra cho nhi tử Bách An, lúc này mới dẫn theo thê tử và hài tử kích động chạy tới. Ai ngờ đi xa tha hương nhiều năm, từ lâu đã biết bế tắc, đích thân tới nơi, mới biết là một trời một vực...
Xuất Vân Tử vênh váo vui cười, hèn mọn nói:
- Nếu không phải như vậy, ngươi sao đồng ý bỏ được chốn yên vui? Lâm huynh đệ chỉ cho ta một tháng qua lại, trên đường lại bị hắn hãm hại một hồi, chuyện gấp phải tùy theo tình thế, không thể tránh được!
Hắn nháy mắt với Lâm Nhất bên cạnh, lại nhìn về phía Bách Lý Xuyên trấn an nói:
- Bao giờ cũng an phận ở một góc, để cho thê tử cùng hài tử có kiến thức hạn hẹp theo ngươi. Cửu Châu môn sao có thể chỉ là một mình độc chiếm Hành Thiên, hì hì...
Nó nhún vai, ngược lại nhìn về phía Tiên Nô ra vẻ tò mò than thở:
- Môn chủ đại nhân tới thật đúng lúc nhỉ!
Lâm Nhất trước sau vẫn chỉ đứng bên cạnh cười không nói. Thấy Bách Lý Xuyên một người thành thật bị Xuất Vân Tử trêu cợt tới quẫn bách bất an, hắn lắc đầu nói:
- Bách Lý tiên sinh, Cửu Châu môn thật sự còn có một vài cao nhân Luyện Khí! Tới đây thì yên tâm đi!
Vẻ mặt Tiên Nô hòa hoãn xuống, nói theo:
- Bách Lý tiên sinh! Lần đầu gặp mặt, đã mạo muội nhiều rồi!
Nói xong, nàng gật đầu, nhìn về phía Lâm Nhất nói:
- Sư phụ! Nô Nhi nhận được truyền tin có khách đến thăm, sợ rằng người đến có ý đồ không tốt!
Lúc này Xuất Vân Tử mới biết mình trách oan người, chột dạ lại xoay người rời đi. Có người sau lưng nói:
- Xuất Vân Tử lại sinh lòng tiểu nhân, ta trả vị trí môn chủ lại cho ngươi...
Hắn không quay đầu lại liên tục xua tay, cười nói:
- Tha mạng cho ta! Ta cũng không dám đắc tội ba huynh đệ này!
Hắn lại cất cao giọng hô:
- Bách lão tiên sinh, còn không dẫn theo thê tử và hài tử của ngươi đi theo ta xem một hồi náo nhiệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.