Chương 85: Kim Khoa (1)
Duệ Quang
21/10/2020
Trong viện tùy tiện xuất hiện một nữ tử vẫn chưa làm cho Lâm Nhất có chút kinh ngạc. Chỗ thần thức có thể quét tới, tình hình của cả viện nhỏ này đều hiện rõ ràng ở trước mắt hắn. Chỉ là trong lòng hắn khó tránh khỏi nghi ngờ nữ tử này là ai?
- Người này chính là Hứa Nguyệt cô nương, người này là Lâm Nhất vừa tới. Hai người làm quen với nhau một lát đi.
Tưởng Phương Địa quả nhiên không làm cho Lâm Nhất thất vọng, gã đã tùy tiện giới thiệu.
Gương mặt Hứa cô nương trắng nõn, cằm nhọn, gương mặt xinh xắn trong chiếc váy sam màu hồng trông thật xinh đẹp động lòng người, má đào ửng hồng, chắp thay thi lễ với Lâm Nhất nói:
- Ra mắt Lâm sư huynh!
Lâm Nhất thầm nghĩ, đệ tử ngoại môn còn chưa làm được đã nhận một sư muội à?
Nhưng trông Hứa Nguyệt rất xấu hổ như vậy, lẽ nào cũng muốn giống như mình vậy, đi làm một đệ tử ngoại môn sao? Hắn đứng dậy đáp lễ nói:
- Hứa cô nương không cần khách sáo, gọi ta Lâm Nhất là được rồi.
- Vâng, Lâm Nhất sư huynh!
Mắt Hứa Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, khẽ nói.
Đại sư phụ của tiêu cục đưa cơm nước tới, bốn người lại ăn ở bàn đá trong sân. Khi Tưởng Phương Địa ăn, miệng cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng nói vài ba câu. Hứa Nguyệt cùng Đại Viễn Hải ăn không nói gì. Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh phụ hoạ theo vài câu.
Sau khi ăn cơm tối xong, mấy người trở về phòng của mình.
Lâm Nhất chọn một gian phòng vào ở. Bên trong phòng thật ra cũng sắp xếp đầy đủ giường, bàn.
Tưởng Phương Địa tới cửa muốn mời Lâm Nhất đi dạo phố. Nghĩ tới bộ mặt đen của Mộc quản gia, hắn cho rằng mình vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Hắn nói dối là mệt nhọc một ngày muốn đi nghỉ sớm để từ chối lời mời nhiệt tình của đối phương.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trên giường hẹp, trong tay nâng hồ lô rượu.
Lúc ăn cơm tối, Tưởng Phương Địa còn vì thế mà trêu ghẹo hắn là người mê rượu.
Bình hồ lô do sư phụ để lại có màu tím vàng, rất nhỏ nhắn, kích thước cũng không kém bàn tay là mấy, nhưng bên trong có thể đựng được một lít rượu.
Lâm Nhất mở nút hồ lô ra và ngửa đầu uống một ngụm. Một cảm giác nóng như lửa sưởi ẩm cổ họng cùng lồng ngực của hắn.
Sau khi thoải mái thở hắt ra một hơi, Lâm Nhất nghịch bầu hồ lô trong tay, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hắn lặng lẽ thực hiện một lần tâm pháp Huyền Thiên, tu vi tầng năm vẫn không có tiến triển chút nào.
Chỉ là Tâm pháp Huyền Thiên tầng sáu vẫn làm cho Lâm Nhất rất chờ mong. Phần giới thiệu sơ lược về tâm pháp tầng sáu nói có thể sử dụng pháp thuật để điều tiết khống chế linh khí, tạo thành vòng bảo hộ linh khí ở quanh người, đợi sau khi công pháp tinh thâm còn có thể dùng linh khí ngưng tụ thành vũ khí sắc bén có thể vừa công kích vừa thủ có tên là Huyền Thiên Thuẫn.
Lâm Nhất ngồi ngay ngắn bất động, trong đầu cẩn thận tính toán về pháp thuật tầng sáu này. Thật lâu sau, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng, trong miệng thầm đọc vài từ, thần thức thoáng động, toàn thân đã có ánh sáng màu trắng lóe lên rồi lập tức biến mất.
Cả người Lâm Nhất đã bị một tầng linh khí như có như không bao phủ.
Trong gian phòng tối tăm, thân hình của Lâm Nhất cũng lúc ẩn lúc hiện, khắp phòng đều tràn ngập cảm giác kỳ lạ cùng thần bí.
Sau nhiều lần vận công, trong lòng Lâm Nhất mừng rỡ. Màn linh khí tầng sáu này là dựa vào thần thức tâm pháp tầng sáu mới có thể phát động linh khí, tạo thành màn khí che phủ toàn thân. Mà thần thức mình đã vượt qua tầng năm từ lâu, cũng tương đương với tầng sáu! Khi vận công thi pháp để thử, không ngờ lại thành công.
Mặc dù vẫn không thể hình thành Huyền Thiên Thuẫn thật sự nhưng Lâm Nhất vẫn rất thỏa mãn vì có thêm một pháp thuật phòng thân.
Trong miệng Lâm Nhất lại thầm đọc vài câu, ánh sáng trên thân biến mất. Hắn đã thu lại pháp thuật Huyền Thiên Thuẫn.
Khi mỗi lần công pháp đạt được tiểu thành là giờ phút Lâm Nhất thấy vui vẻ nhất, nhưng lại không có ai để chia xẻ cả. Hắn toét miệng cười, vẫy tay một cái, hồ lô rượu lập tức bay tới trước mặt. Tinh thần vừa thoáng động, trong tay hắn đã xuất hiện thêm một khối linh thạch.
Ngón tay Lâm Nhất nhẹ vuốt, đầu ngón tay dùng sức nhét một khối linh thạch bằng hạt đậu vào trong hồ lô, sau đó hắn lại cười ha ha, ném hồ lô sang một bên.
Đoán Thần Giám đúng là có nhiều lợi ích. Sau khi Lâm Nhất thầm khen một lúc, vẻ mặt lại thản nhiên.
Hắn đã bình tĩnh lại, tay kết ấn quyết và tu luyện Đoán Thần Giám.
Trong thức hải, Kim Long kiếm nhỏ như đầu chích của muỗi, lơ lửng, thân kiếm mơ hồ lóe lên ánh sáng màu vàng...
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, giọng nói oang oang của Tưởng Phương Địa đã vang lên ở ngoài cửa.
Lâm Nhất ngồi im ở trên giường nhỏ cả đêm lại chậm rãi mở mắt ra, không khỏi nhíu mày. Tưởng Phương Địa này đúng là không phút nào ngồi yên cả.
Lâm Nhất đáp một tiếng, thần thức quét sang hồ lô bên cạnh nhưng vẫn chưa thấy có gì biến hóa. Hắn cảm thấy có chút thất vọng và cầm nó ở trong tay, mở nút ra. Không ngờ trong mùi rượu phả vào mũi lại có chứa một chút linh khí.
- Ơ...!
Lâm Nhất nhịn không được nâng hồ lô lên và uống thử một hớp. Một tia linh khí yếu ớt, nhanh chóng chìm vào trong khí hải đan điền và lao về phía khắp cơ thể.
Cử chỉ vô tâm lại mang đến niềm vui bất ngờ khiến người ta thấy thoải mái. Gương mặt Lâm Nhất vui mừng. Không phải hắn không muốn dùng linh thạch này mà là sợ dùng hết rồi sẽ không có nữa. Chia ra ngâm thành linh tửu dùng như vậy cũng coi như giảm bớt tình cảnh tu luyện khó khăn lúc này.
- Lâm huynh đệ, dậy sớm thế!
Tưởng Phương Địa thấy Lâm Nhất đi ra liền cười ha hả nói.
- Tưởng huynh còn dậy sớm hơn!
Gương mặt Lâm Nhất vô cùng thoải mái.
- Mộc quản gia có căn dặn, hôm nay ra cửa, mỗi người phải chọn mua vật dụng cá nhân.
Tưởng Phương Địa Sát nói với vẻ kỳ lạ, sau đó nhướng mày, cố ra vẻ ghé sát vào bên tai Lâm Nhất khẽ nói:
- Sáng sớm ngày mai sẽ đi Thiên Long phái...
Không đợi Lâm Nhất lên tiếng, bản thân gã đã cười ha ha.
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu. Thấy Đại Viễn Hải cùng Hứa Nguyệt cũng đi ra khỏi phòng. Có lẽ tiếng cười của Tưởng Phương Địa có tính lây lan nên trên gương mặt hai người cũng đầy ý cười.
Mấy người cùng đi cũng tốt. Lâm Nhất vẫn còn rất xa lạ với Tần thành này. Mấy người chào hỏi lẫn nhau rồi định cùng đi ra cửa, chợt thấy có một bóng người vạm vỡ, bước đi rất nhanh khiến gió cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất lên, chặn lối đi của bọn họ.
Sau tiếng cười khà khà vang lên, một người trẻ tuổi mặc trang phục bằng gấm đã xuất hiện ở trước mặt đoàn người.
- Đã để cho các vị sư huynh đệ phải chờ lâu rồi! Kim mỗ tới chậm một bước, thất lễ! Ha ha, thất lễ!
Người này gương mặt vàng vọt, mũi sư tử, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên gương mặt đầy ý cười, liên tục chắp tay chào mọi người trong viện.
Mọi người còn chưa kịp đáp lại đã thấy hai mắt y sáng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyệt, trong miệng không ngừng khen ngợi:
- Người này chính là Hứa Nguyệt cô nương, người này là Lâm Nhất vừa tới. Hai người làm quen với nhau một lát đi.
Tưởng Phương Địa quả nhiên không làm cho Lâm Nhất thất vọng, gã đã tùy tiện giới thiệu.
Gương mặt Hứa cô nương trắng nõn, cằm nhọn, gương mặt xinh xắn trong chiếc váy sam màu hồng trông thật xinh đẹp động lòng người, má đào ửng hồng, chắp thay thi lễ với Lâm Nhất nói:
- Ra mắt Lâm sư huynh!
Lâm Nhất thầm nghĩ, đệ tử ngoại môn còn chưa làm được đã nhận một sư muội à?
Nhưng trông Hứa Nguyệt rất xấu hổ như vậy, lẽ nào cũng muốn giống như mình vậy, đi làm một đệ tử ngoại môn sao? Hắn đứng dậy đáp lễ nói:
- Hứa cô nương không cần khách sáo, gọi ta Lâm Nhất là được rồi.
- Vâng, Lâm Nhất sư huynh!
Mắt Hứa Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, khẽ nói.
Đại sư phụ của tiêu cục đưa cơm nước tới, bốn người lại ăn ở bàn đá trong sân. Khi Tưởng Phương Địa ăn, miệng cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng nói vài ba câu. Hứa Nguyệt cùng Đại Viễn Hải ăn không nói gì. Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh phụ hoạ theo vài câu.
Sau khi ăn cơm tối xong, mấy người trở về phòng của mình.
Lâm Nhất chọn một gian phòng vào ở. Bên trong phòng thật ra cũng sắp xếp đầy đủ giường, bàn.
Tưởng Phương Địa tới cửa muốn mời Lâm Nhất đi dạo phố. Nghĩ tới bộ mặt đen của Mộc quản gia, hắn cho rằng mình vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Hắn nói dối là mệt nhọc một ngày muốn đi nghỉ sớm để từ chối lời mời nhiệt tình của đối phương.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trên giường hẹp, trong tay nâng hồ lô rượu.
Lúc ăn cơm tối, Tưởng Phương Địa còn vì thế mà trêu ghẹo hắn là người mê rượu.
Bình hồ lô do sư phụ để lại có màu tím vàng, rất nhỏ nhắn, kích thước cũng không kém bàn tay là mấy, nhưng bên trong có thể đựng được một lít rượu.
Lâm Nhất mở nút hồ lô ra và ngửa đầu uống một ngụm. Một cảm giác nóng như lửa sưởi ẩm cổ họng cùng lồng ngực của hắn.
Sau khi thoải mái thở hắt ra một hơi, Lâm Nhất nghịch bầu hồ lô trong tay, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hắn lặng lẽ thực hiện một lần tâm pháp Huyền Thiên, tu vi tầng năm vẫn không có tiến triển chút nào.
Chỉ là Tâm pháp Huyền Thiên tầng sáu vẫn làm cho Lâm Nhất rất chờ mong. Phần giới thiệu sơ lược về tâm pháp tầng sáu nói có thể sử dụng pháp thuật để điều tiết khống chế linh khí, tạo thành vòng bảo hộ linh khí ở quanh người, đợi sau khi công pháp tinh thâm còn có thể dùng linh khí ngưng tụ thành vũ khí sắc bén có thể vừa công kích vừa thủ có tên là Huyền Thiên Thuẫn.
Lâm Nhất ngồi ngay ngắn bất động, trong đầu cẩn thận tính toán về pháp thuật tầng sáu này. Thật lâu sau, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng, trong miệng thầm đọc vài từ, thần thức thoáng động, toàn thân đã có ánh sáng màu trắng lóe lên rồi lập tức biến mất.
Cả người Lâm Nhất đã bị một tầng linh khí như có như không bao phủ.
Trong gian phòng tối tăm, thân hình của Lâm Nhất cũng lúc ẩn lúc hiện, khắp phòng đều tràn ngập cảm giác kỳ lạ cùng thần bí.
Sau nhiều lần vận công, trong lòng Lâm Nhất mừng rỡ. Màn linh khí tầng sáu này là dựa vào thần thức tâm pháp tầng sáu mới có thể phát động linh khí, tạo thành màn khí che phủ toàn thân. Mà thần thức mình đã vượt qua tầng năm từ lâu, cũng tương đương với tầng sáu! Khi vận công thi pháp để thử, không ngờ lại thành công.
Mặc dù vẫn không thể hình thành Huyền Thiên Thuẫn thật sự nhưng Lâm Nhất vẫn rất thỏa mãn vì có thêm một pháp thuật phòng thân.
Trong miệng Lâm Nhất lại thầm đọc vài câu, ánh sáng trên thân biến mất. Hắn đã thu lại pháp thuật Huyền Thiên Thuẫn.
Khi mỗi lần công pháp đạt được tiểu thành là giờ phút Lâm Nhất thấy vui vẻ nhất, nhưng lại không có ai để chia xẻ cả. Hắn toét miệng cười, vẫy tay một cái, hồ lô rượu lập tức bay tới trước mặt. Tinh thần vừa thoáng động, trong tay hắn đã xuất hiện thêm một khối linh thạch.
Ngón tay Lâm Nhất nhẹ vuốt, đầu ngón tay dùng sức nhét một khối linh thạch bằng hạt đậu vào trong hồ lô, sau đó hắn lại cười ha ha, ném hồ lô sang một bên.
Đoán Thần Giám đúng là có nhiều lợi ích. Sau khi Lâm Nhất thầm khen một lúc, vẻ mặt lại thản nhiên.
Hắn đã bình tĩnh lại, tay kết ấn quyết và tu luyện Đoán Thần Giám.
Trong thức hải, Kim Long kiếm nhỏ như đầu chích của muỗi, lơ lửng, thân kiếm mơ hồ lóe lên ánh sáng màu vàng...
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, giọng nói oang oang của Tưởng Phương Địa đã vang lên ở ngoài cửa.
Lâm Nhất ngồi im ở trên giường nhỏ cả đêm lại chậm rãi mở mắt ra, không khỏi nhíu mày. Tưởng Phương Địa này đúng là không phút nào ngồi yên cả.
Lâm Nhất đáp một tiếng, thần thức quét sang hồ lô bên cạnh nhưng vẫn chưa thấy có gì biến hóa. Hắn cảm thấy có chút thất vọng và cầm nó ở trong tay, mở nút ra. Không ngờ trong mùi rượu phả vào mũi lại có chứa một chút linh khí.
- Ơ...!
Lâm Nhất nhịn không được nâng hồ lô lên và uống thử một hớp. Một tia linh khí yếu ớt, nhanh chóng chìm vào trong khí hải đan điền và lao về phía khắp cơ thể.
Cử chỉ vô tâm lại mang đến niềm vui bất ngờ khiến người ta thấy thoải mái. Gương mặt Lâm Nhất vui mừng. Không phải hắn không muốn dùng linh thạch này mà là sợ dùng hết rồi sẽ không có nữa. Chia ra ngâm thành linh tửu dùng như vậy cũng coi như giảm bớt tình cảnh tu luyện khó khăn lúc này.
- Lâm huynh đệ, dậy sớm thế!
Tưởng Phương Địa thấy Lâm Nhất đi ra liền cười ha hả nói.
- Tưởng huynh còn dậy sớm hơn!
Gương mặt Lâm Nhất vô cùng thoải mái.
- Mộc quản gia có căn dặn, hôm nay ra cửa, mỗi người phải chọn mua vật dụng cá nhân.
Tưởng Phương Địa Sát nói với vẻ kỳ lạ, sau đó nhướng mày, cố ra vẻ ghé sát vào bên tai Lâm Nhất khẽ nói:
- Sáng sớm ngày mai sẽ đi Thiên Long phái...
Không đợi Lâm Nhất lên tiếng, bản thân gã đã cười ha ha.
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu. Thấy Đại Viễn Hải cùng Hứa Nguyệt cũng đi ra khỏi phòng. Có lẽ tiếng cười của Tưởng Phương Địa có tính lây lan nên trên gương mặt hai người cũng đầy ý cười.
Mấy người cùng đi cũng tốt. Lâm Nhất vẫn còn rất xa lạ với Tần thành này. Mấy người chào hỏi lẫn nhau rồi định cùng đi ra cửa, chợt thấy có một bóng người vạm vỡ, bước đi rất nhanh khiến gió cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất lên, chặn lối đi của bọn họ.
Sau tiếng cười khà khà vang lên, một người trẻ tuổi mặc trang phục bằng gấm đã xuất hiện ở trước mặt đoàn người.
- Đã để cho các vị sư huynh đệ phải chờ lâu rồi! Kim mỗ tới chậm một bước, thất lễ! Ha ha, thất lễ!
Người này gương mặt vàng vọt, mũi sư tử, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên gương mặt đầy ý cười, liên tục chắp tay chào mọi người trong viện.
Mọi người còn chưa kịp đáp lại đã thấy hai mắt y sáng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyệt, trong miệng không ngừng khen ngợi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.