Chương 1851: Kín như bưng (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Như thế nào là giúp đỡ lẫn nhau? Chỉ bằng một tên tiểu bối như ngươi, cũng xứng sao?
Cùng quỷ giao thiệp, thật không dễ dàng. Lâm Nhất nhẫn nại nói:
- Để ta sử dụng ngàn năm, ta liền thả các ngươi ra, dù sao cũng tốt hơn cố thủ như vậy.
Người trung niên nổi giận quát lớn:
- Tiểu bối không lễ phép, ngươi dám sử dụng lão phu sao? Thiên hạ to lớn, còn chưa có người dám nói với lão phu như thế.
Lông mày Lâm Nhất dựng lên, sắc mặt trầm xuống nói:
- Họ Ngô, ngươi đừng phách lối, ngày sau ta tăng lên tu vi, không tin không tế luyện được bọn ngươi. Đến lúc đó thì không phải là nô dịch ngàn năm đâu, mà chính là vĩnh viễn, đừng nói ta không báo trước.
Người trung niên kia khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói:
- Khẩu khí thật lớn, lão phu tạm chờ lấy ngày đó.
Lâm Nhất thần thái cứng đờ, nháy mắt nhìn một lúc, mới cười ha ha nói:
- Khi sống là nhân kiệt, khi chết là quỷ hùng. Ngô tiền bối cứng cỏi kiên quyết, khiến người ta khâm phục.
Người trung niên đang muốn răn dạy tên tiểu bối không biết tốt xấu kia, bỗng nhiêu nghe được lời khen tận đáy lòng, lão thoáng giật mình, lập tức trở nên xúc động như có tâm sự, thở dài một tiếng mà không nói nữa.
- Hồng trần này hỗn loạn, Tiên đạo nhiều thăng trầm, chập chùng lên xuống nhưng kết quả vẫn là trắng tay. Bao nhiêu thù hận, bao nhiêu buồn rầu như hóa thành một bầu rượu tế thương khung, chỉ còn lại trăng sáng cùng gió mát làm bạn.
Bỗng nhiên Lâm Nhất cảm khái, trong lời nói lộ ra tang thương không khỏi, lại nói:
- Chính như vị Hạo Độ tiền bối kia, không cần biết trường thiên hận hải, bất quá cũng chỉ là một sợi chấp niệm, làm sao theo năm tháng được, Thiên đạo là thế.
Người trung niên đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ngươi quen biết Hạo Độ?
Lão đầu kia canh giữ Quỷ Linh vực, muốn chờ người Luân Hồi, chẳng lẽ không phải ngươi? Có điều, chỉ cần không tranh chấp đã là dấu hiệu tốt. Lâm Nhất bất động thanh sắc gật đầu, lại tò mò hỏi ngược lại:
- Khi ta gặp Hạo Độ tiền bối hẳn ngài đã biết được.
Người trung niên khẽ nói:
- Vì quỷ châu là chỗ cấm, lại cách xa Càn Khôn Giới, ta không thể biết quá nhiều.
Lời ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên giật mình cả giận nói:
- Hóa ra ngươi là người Hạo Độ sai tới, thiết kế hãm hại lão phu, ông già kia sao lại thế chứ?
Lâm Nhất kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, tùy ý nói:
- Thật sự không có, bên ngoài Quỷ Linh vực mới ngẫu nhiên gặp Hạo Độ tiền bối, lão nhân gia có nói ông đến đây nhớ một vị cố nhân là Ngô… Ngô đại.
- Hừ, lão phu là Ngô Dung, không phải là Ngô đại, Ngô nhị gì hết, lão nhi kia nói bậy nói bạ, rõ ràng hắn muốn tìm…
Nói đến đây, bỗng nhiên im bặt, lão trung niên thở dài một tiếng, gần như ẩn vào quỷ vụ không hiện thân nữa.
Ngô Dung? Lão quỷ linh này gọi là Ngô Dung, không chỉ biết Hạo Độ mà hình như rất quen. Một người không biết vì chuyện gì ở bên trong Quỷ Linh vực ngẩn người mấy vạn năm, người còn lại thì tu vi thông thiên, hai người này chẳng lẽ là Tiên nhân viễn cổ sao? Trong lòng Lâm Nhất như sóng trào, chần chừ một lúc, thử thăm dò đối phương:
- Ngô tiền bối thật sự có pháp nhãn như đuốc, Hạo Độ tiền bối từng nói, người ông ấy muốn tìm cùng ta có mấy phần tương tự.
- Chẳng lẽ lão nhi kia bị điên rồi sao? Xem ngươi giống Tiên Đế…
Ngô Dung không nghĩ nhiều, nghẹn ngào cười nhạo nói:
- Mặc dù ngươi có Tiên, Ma, Đạo nhất thể nhưng lại là một tên đê tiện xấu xa, ngay cả tinh thạch Luân Hồi đại trận cũng không buông tha, thiên hạ còn có người bất lương vô đức này sao?
Lâm Nhất thẹn đỏ cả mặt nhưng không nói ra lời, trong lòng vẫn như cũ là sóng lớn chập trùng. Tiên Đế, hắn đối với hai chữ này kín như bưng, nguyên do trong đó một lời khó có thể nói hết được. Nhớ ngày trước, lão Long khuyên hắn không nên tiến vào Huyền Thiên Tháp, nhưng sau này, theo năm tháng năm lần bảy lượt liều mình cứu giúp; Tiên Nô kiếp trước đem huyễn đồng tặng, kiếp này đi theo bái sư, còn có Minh phu nhân, Thiên Trần.
Không sai, tại mấy lần trong ảo cảnh hắn cũng từng nhìn thấy qua người kia, tướng mạo cực kỳ giống, nhưng điều này có thể làm gì? Mà trong lúc vô tình mượn nhờ tên tuổi của người kia hắn lấy được càng ngày càng nhiều thứ tốt, khiến hắn càng thêm bất an.
Lâm Nhất bình tĩnh lại một chút, đàng hoàng nhận sai nói:
- Vãn bối một lần tham tài tâm hồn nên bị người phỉ nhổ, ha ha.
Hắn không quên khuyên tiếp:
- Ngô Dung tiền bối, ngài còn phải được ta tế luyện mới có thể mang theo thuộc hạ thoát đi, đây không phải là vấn đề nô dịch mà chỉ vì vẫn bối tự vệ thôi.
Tùy tiện thả hơn mười cao thủ Quỷ Linh, tìm đường chết cũng không sai biệt lắm, điều này hắn thật không dám.
Ngô Dung là người cố chấp, lại cực kỳ bướng bỉnh cao ngạo. Thấy Lâm Nhất không hết lòng gian, ông ta quát thẳng:
- Nếu ngươi là Tiên Đế, Ngô Dung ta cam tâm tình nguyện làm nô bộc, nếu không đừng mơ.
Người này vẫn là kẻ nịnh hót, chỉ nghe theo một người là Tiên Đế. Lâm Nhất đành phải cười khổ thu hồi quỷ châu trong tay, lại lấy ra ngọc giản, chính là Ngũ Hành Chính Nguyên.
Cùng quỷ giao thiệp, thật không dễ dàng. Lâm Nhất nhẫn nại nói:
- Để ta sử dụng ngàn năm, ta liền thả các ngươi ra, dù sao cũng tốt hơn cố thủ như vậy.
Người trung niên nổi giận quát lớn:
- Tiểu bối không lễ phép, ngươi dám sử dụng lão phu sao? Thiên hạ to lớn, còn chưa có người dám nói với lão phu như thế.
Lông mày Lâm Nhất dựng lên, sắc mặt trầm xuống nói:
- Họ Ngô, ngươi đừng phách lối, ngày sau ta tăng lên tu vi, không tin không tế luyện được bọn ngươi. Đến lúc đó thì không phải là nô dịch ngàn năm đâu, mà chính là vĩnh viễn, đừng nói ta không báo trước.
Người trung niên kia khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói:
- Khẩu khí thật lớn, lão phu tạm chờ lấy ngày đó.
Lâm Nhất thần thái cứng đờ, nháy mắt nhìn một lúc, mới cười ha ha nói:
- Khi sống là nhân kiệt, khi chết là quỷ hùng. Ngô tiền bối cứng cỏi kiên quyết, khiến người ta khâm phục.
Người trung niên đang muốn răn dạy tên tiểu bối không biết tốt xấu kia, bỗng nhiêu nghe được lời khen tận đáy lòng, lão thoáng giật mình, lập tức trở nên xúc động như có tâm sự, thở dài một tiếng mà không nói nữa.
- Hồng trần này hỗn loạn, Tiên đạo nhiều thăng trầm, chập chùng lên xuống nhưng kết quả vẫn là trắng tay. Bao nhiêu thù hận, bao nhiêu buồn rầu như hóa thành một bầu rượu tế thương khung, chỉ còn lại trăng sáng cùng gió mát làm bạn.
Bỗng nhiên Lâm Nhất cảm khái, trong lời nói lộ ra tang thương không khỏi, lại nói:
- Chính như vị Hạo Độ tiền bối kia, không cần biết trường thiên hận hải, bất quá cũng chỉ là một sợi chấp niệm, làm sao theo năm tháng được, Thiên đạo là thế.
Người trung niên đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ngươi quen biết Hạo Độ?
Lão đầu kia canh giữ Quỷ Linh vực, muốn chờ người Luân Hồi, chẳng lẽ không phải ngươi? Có điều, chỉ cần không tranh chấp đã là dấu hiệu tốt. Lâm Nhất bất động thanh sắc gật đầu, lại tò mò hỏi ngược lại:
- Khi ta gặp Hạo Độ tiền bối hẳn ngài đã biết được.
Người trung niên khẽ nói:
- Vì quỷ châu là chỗ cấm, lại cách xa Càn Khôn Giới, ta không thể biết quá nhiều.
Lời ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên giật mình cả giận nói:
- Hóa ra ngươi là người Hạo Độ sai tới, thiết kế hãm hại lão phu, ông già kia sao lại thế chứ?
Lâm Nhất kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, tùy ý nói:
- Thật sự không có, bên ngoài Quỷ Linh vực mới ngẫu nhiên gặp Hạo Độ tiền bối, lão nhân gia có nói ông đến đây nhớ một vị cố nhân là Ngô… Ngô đại.
- Hừ, lão phu là Ngô Dung, không phải là Ngô đại, Ngô nhị gì hết, lão nhi kia nói bậy nói bạ, rõ ràng hắn muốn tìm…
Nói đến đây, bỗng nhiên im bặt, lão trung niên thở dài một tiếng, gần như ẩn vào quỷ vụ không hiện thân nữa.
Ngô Dung? Lão quỷ linh này gọi là Ngô Dung, không chỉ biết Hạo Độ mà hình như rất quen. Một người không biết vì chuyện gì ở bên trong Quỷ Linh vực ngẩn người mấy vạn năm, người còn lại thì tu vi thông thiên, hai người này chẳng lẽ là Tiên nhân viễn cổ sao? Trong lòng Lâm Nhất như sóng trào, chần chừ một lúc, thử thăm dò đối phương:
- Ngô tiền bối thật sự có pháp nhãn như đuốc, Hạo Độ tiền bối từng nói, người ông ấy muốn tìm cùng ta có mấy phần tương tự.
- Chẳng lẽ lão nhi kia bị điên rồi sao? Xem ngươi giống Tiên Đế…
Ngô Dung không nghĩ nhiều, nghẹn ngào cười nhạo nói:
- Mặc dù ngươi có Tiên, Ma, Đạo nhất thể nhưng lại là một tên đê tiện xấu xa, ngay cả tinh thạch Luân Hồi đại trận cũng không buông tha, thiên hạ còn có người bất lương vô đức này sao?
Lâm Nhất thẹn đỏ cả mặt nhưng không nói ra lời, trong lòng vẫn như cũ là sóng lớn chập trùng. Tiên Đế, hắn đối với hai chữ này kín như bưng, nguyên do trong đó một lời khó có thể nói hết được. Nhớ ngày trước, lão Long khuyên hắn không nên tiến vào Huyền Thiên Tháp, nhưng sau này, theo năm tháng năm lần bảy lượt liều mình cứu giúp; Tiên Nô kiếp trước đem huyễn đồng tặng, kiếp này đi theo bái sư, còn có Minh phu nhân, Thiên Trần.
Không sai, tại mấy lần trong ảo cảnh hắn cũng từng nhìn thấy qua người kia, tướng mạo cực kỳ giống, nhưng điều này có thể làm gì? Mà trong lúc vô tình mượn nhờ tên tuổi của người kia hắn lấy được càng ngày càng nhiều thứ tốt, khiến hắn càng thêm bất an.
Lâm Nhất bình tĩnh lại một chút, đàng hoàng nhận sai nói:
- Vãn bối một lần tham tài tâm hồn nên bị người phỉ nhổ, ha ha.
Hắn không quên khuyên tiếp:
- Ngô Dung tiền bối, ngài còn phải được ta tế luyện mới có thể mang theo thuộc hạ thoát đi, đây không phải là vấn đề nô dịch mà chỉ vì vẫn bối tự vệ thôi.
Tùy tiện thả hơn mười cao thủ Quỷ Linh, tìm đường chết cũng không sai biệt lắm, điều này hắn thật không dám.
Ngô Dung là người cố chấp, lại cực kỳ bướng bỉnh cao ngạo. Thấy Lâm Nhất không hết lòng gian, ông ta quát thẳng:
- Nếu ngươi là Tiên Đế, Ngô Dung ta cam tâm tình nguyện làm nô bộc, nếu không đừng mơ.
Người này vẫn là kẻ nịnh hót, chỉ nghe theo một người là Tiên Đế. Lâm Nhất đành phải cười khổ thu hồi quỷ châu trong tay, lại lấy ra ngọc giản, chính là Ngũ Hành Chính Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.