Chương 2032: Lôi hỏa đại kỳ (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Thái sơ lực lượng được xưng là thần lực. Thiên Ma ấn dưới sự gia trì của Thần lực, quả nhiên không phải chuyện đùa.
Hoặc giải thích một cách khác dễ hiểu hơn chính là, chỉ khi dùng thần lực để thi triển Thiên Ma ấn bản, mới có thể kích phát ra uy lực chính thức của Thiên Ma cửu ấn.
Nhưng mà, sau mấy lần luân phiên đối kháng với thiên kiếp, hơn nữa còn là lần thứ hai tế ra nhật, nguyệt, nhân tam ấn nên toàn bộ Ma tu pháp lực của Lâm Nhất gầ như đã tiêu hao gần hết. Trong lúc nguy cấp, chợt linh cơ khẽ động, lấy Chu tước ấn để thi triển ra Tứ ấn hợp nhất, tuy có thể ngăn chặn được một kích tất sát kia, nhưng lại sẽ khiến cho Thái sơ thần lực này tiêu hao hết không còn một mảnh.
Không còn thiên ma cự phủ chống đỡ, đạo thiên lôi kia nhất định là một trận mưa to không thể tránh được.
Lâm Nhất vừa mới thoát ra khỏi một kiếp, còn chưa nhận ra được sự khác biệt khi Thiên Ma ấn được Thần lực gia trì so với lúc bình thường thì đã bị đánh cho nằm bẹp trên mặt đất. Thiên kiếp vô tình, lôi hỏa mạnh mẽ, hắn muốn tế ra Huyền thiên kiếm trận để mạnh mẽ chống đỡ cũng không kịp nữa. Đột nhiên trong nháy mắt kia, hắn cuộn mình che chắn cho Vân bào rách nát, để mặc long giáp trên người liên tục chịu oanh kích.
Giờ khắc này, Lâm Nhất chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như thể thịt nát xương tan.
Lâm Nhất giống như một hạt cát nhỏ bé, đang bị một trận mưa lớn gột rửa, vẫn tiếp tục tồn tại hay là sẽ bị hủy diệt thì hắn không thể tự quyết định được. Hoặc cũng có thể ví như là một đám mây mỏng tùy ý bị từng trận cuồng phong đẩy tới đẩy lui giữa trời đất, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Mà chỉ khi từng trận đau đớn khó có thể chịu đựng được ập đến, hắn mới biết được mình còn sống, hơn nữa thân thể và tu vi vẫn còn đây.
Trong một giây kia, Lâm Nhất muốn tế ra Kim long kiếm để chống đỡ Thiên kiếp, nhưng chính hắn lại giật mình, sau đó vội vội vàng vàng nhăn nhó cắn chặt lưu ý đến tình hình của bản thân. Vân bào sớm đã hỏng mất, Tử Kim hồ lô thì không thể cứu vớt được nữa. Chiếc trâm gài tóc thì đã bị đánh tan, khiến cho tóc tai hắn giờ này rối xù như tổ ong, chật vật không chịu nổi. Tay chân từ đầu đến cuối đều bị hỏa quang bao phủ. Từng trận lôi lực xuyên thấu long giáp, điên cuồng cắt sâu vào trong da thịt, kinh mạch và cốt cách của hắn...
Chẳng biết tại sao, những đau đớn khi xương cốt, tay chân bị xé rách đột nhiên biến mất, nhưng hắn lại vẫn có thể cảm nhận được là Thiên kiếp đang xảy ra, hơn nữa còn rất rõ ràng. Lôi lực cuồn cuộn trút xuống, giống như hồng thủy, thủy triều dâng cao, tràn lan tứ phía, chung quanh đều là một mảnh tan tác, thê lương. Lại càng giống như vùng quê ở thời viễn cổ, bị chôn vùi trong vô số đạo quả quang, nhưng ở bên trong màn lửa lớn lại nở rộ sinh cơ...
Lâm Nhất thoáng thất thần, rồi bỗng nhiên thê thảm rên lên một tiếng. Bên ngoài cơ thể hắn dính đầy từng mảnh long giáp bị đứt gãy. Da thịt nứt lỡ, gân xương lồi ra. Từng trận đau đớn hành hạ khiến hắn gần như muốn phát điên lên. Mà lôi quang thì vẫn như những thanh thiết chùy đỏ rực được nung luyện trong lửa, liên tục hung hăng nện xuống người hắn, giày xéo, ăn mòn hắn.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất giống như đã không còn nhìn thấy sự hiện hữu của mình. Bắt đầu từ tứ chi, tiến đó đến tạng phủ, từng bộ phận một dưới sự tàn sát bừa bãi nát be bát bét. Đợi đến lúc khí hải và đầu lâu rơi vào kết cục tương tự thì hắn sẽ phải hồn phi phách tán. Hắn lúc này, muốn cựa quậy cũng không thể cựa quậy nổi, hoàn toàn vô lực ngăn cản...
Thời khắc sinh tử sắp đến, sự hoảng hốt đã đẩy Lâm Nhất rơi vào tuyệt vọng. Hắn nghiến chặt răng, ở trong mê ly cố tìm lại ảo giác vừa rồi, rồi bất ngờ trầm tĩnh lại. Cùng lúc đó, ở bên trong thức hải của hắn, hai viên ngọc xích chợt phát tán ra một luồng khí cơ kỳ dị, kế đó tràn lan khắp cơ thể. Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, hắn giống như ngộ ra được điều gì đó...
Thiên kiếp lôi phạt cũng không phải chỉ có hủy diệt. Phá rồi lại lập, đó mới là lẽ tự nhiên.
Ngay trong tích tắc Lâm Nhất ngộ ra được điều này, thì tạng phủ và thân thể gần như đã bị quấy nát của hắn cũng dần dần phục sinh. Tuy tay chân vẫn chưa khôi phục nguyên vẹn, nhưng lại rất có lực. Hắn kinh hỉ, như thể nhặt được đường sống từ chỗ chết. Hắn giơ tay lên, bắt lấy lôi hỏa đang ngang ngược tung hoành trong long quyển và càn khôn giới. Cùng lúc đó, chợt có người gào rú kêu lên:
- Con mẹ nó, là kẻ nào dám dùng Thiên lôi bổ ông đây...
Lâm Nhất không để ý đến lời chửi bới của Lão Long. Hắn lẳng lặng nhìn ánh lửa như thác nước xuyên thấu qua cơ thể hắn nện xuống đất.
Giờ khắc này, không còn sự thống khổ khi rèn luyện, càng không có nỗi sợ hãi trước cái chết. Trong lúc hắn quên mình, thì người và thiên kiếp sẽ từ hai mà biến thành một. Ở trên sườn núi cũng đã có lôi lực cắn trẻ, lập tức men theo kinh mạch dũng mãnh xâm nhập vào cơ thể.
Đã có vết xe đổ, Lâm Nhất hoàn toàn không bận tâm suy nghĩ nhiều nữa. Thấy tay chân từ đầu đến cuối không có việc gì, thậm chí ngay cả thương thế cũng đã có dấu hiệu khép lại, hắn bắt đầu chậm rãi bò lên khỏi mặt đất. Tùy ý lôi hỏa trút xuống như mưa, hắn làm như không thấy, lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Xuyên thấu qua màn mưa gió và lôi hỏa đan xen, hắn có thể nhìn thấy chừng mười hai dáng người đang đứng ở trên Thăng Thiên đài. Mười hai bóng người kia, giống như mười hai đại phong cảnh, thể hiện ra sự ấm lạnh khác nhau giữa bốn mùa. Dù cho là mây đen đen tối hay là sát cơ trùng trùng điệp điệp thì cũng không thể nào ngăn cản bước chân hắn tiến về phía trước. Lần này đi, có thể không thăng thiên. Nhưng lần này, nhất định phải thực hiện được lời hứa. Ngươi là đến từ tiền thế, còn ta thì một mực chờ đợi ở kiếp này...
Lâm Nhất ưỡn thẳng thân mình, chậm rãi tiến lên trước một bước. Bởi vì là thiên kiếp tuyệt cảnh, nên cũng không còn trở ngại nữa. Lôi hỏa kéo dài từ trên xuống dưới, tùy ý thiêu đốt, ngang ngược hủy diệt, còn có thể tách ra một vòng ánh sáng giữa trời đất...
Lúc Lâm Nhất bước ra bước thứ hai, đi về phía trước, thì bất ngờ, một màn ánh sáng tím tràn ra. Kế đó, chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên ngẩng đầu lăng không mà đi. Trong tích tắc đó, hắn giống như thoát khỏi sự trói buộc của thiên kiếp, mang theo tầng tầng ảo cảnh, giống như một tấm lôi hỏa đại kỳ dắt sau lưng, ở trong màn lửa đốt hừng hực, thản nhiên bay múa...
.....
Ở trên Thăng Thiên đài, La Thanh Tử vẫn còn đang do dự, bỗng nhiên, trong nháy mắt đó, mọi người đều trợn trừng hai mắt. Một dáng người toàn thân phủ đầy kim giáp đang tiến đến gần. Người nọ là từ trên không đáp xuống, mái tóc đen rối xù, tán loạn, đồng tử chớp động hào quang, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh. Khí thế ngạo nghễ, bễ nghễ bốn phương.
La Thanh Tử hơi ngẩn ra, lúc muốn ra tay thì đã quá muộn. Bóng người kia đã nhanh chóng lao đến chính giữa Thăng Thiên đài. Hơn nữa, theo sự tiêu tan của lôi hỏa sau lưng, thì khí thế của hắn càng lúc càng nồng đậm, cường đại đến quỷ dị. Trong lúc mơ hồ, lại hiển lộ ra thiên kiếp chi uy...
Nét mặt của La Khôn Tử thoáng trở nên âm trầm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy run sợ.
La Hận Tử thì cúi gầm đầu, không nhịn được mà lùi về phía sau một bước. Trong đôi mắt tam giác, khắc sâu một dáng người kim sắc, huy hoàng.
Tư Không Thượng, Bình Dương Tử, Nguyễn Tương, Lỗ Khổng Phương Tử và Hoa Quyền Tử đều là bàng hoàng tột đột.
Lôi Vân Tử kinh ngạc, nét mặt kinh hỉ vô cùng. Lôi Thiên thì nhìn không chớp mắt, thoáng thất thần.
Bình Thuyên thì há hốc mồm, bày ra dáng vẻ si mê. Nàng giống như gặp được một Kim giáp thiên thần từ trên trời giáng xuống, không kìm lòng được mà vươn tay ra, thất thanh hét lên:
- Hắn... Hắn trải qua thiên kiếp, nhưng không việc gì...
Vũ Tử trầm tĩnh như nước, từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào dáng người kia. Thấy kẻ kia bình yên vô sự, nàng không khỏi hậm hực trong lòng. Chỉ là, lúc nhìn thấy đối phương trở ra, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hoảng thốt, muốn dời ánh mắt đi nhưng lại không cách nào nhúc nhích. Trong một tích tắc kia, khung cảnh ở đây như thể giữa một cánh đồng bao la không có bất kỳ vất gì lại loáng thoáng xuất hiện một thứ rất bắt mắt....
Trong nháy mắt hai chân Lâm Nhất chạm đất, thiên kiếp tàn sát bừa bãi cũng hoàn toàn biến mất. Ánh mắt hắn lướt qua từng người một trên Thăng Thiên đài, rồi thoáng dừng lại trên thân người mang áo trắng ở phía xa. Hắn bất chợt cảm thấy, quanh thân mình bị một đạo quang mang màu trắng kỳ dị bao phủ. Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng quay người sang chỗ khác, nhìn về phía xa xa, chắp tay, kế đó hắn lập tức biến mất tại chỗ...
....
Ở cách đó chừng trăm giặm, ở trong Nội giới, một đám người vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn về phía xa, nội tâm bồn chồn khó tả.
Phao khước tất cả thần thông, chỉ cầu thân thể độ kiếp. Tự đẩy thân mình vào chỗ chết, rồi từ chỗ chết sinh ra, cuối cùng vượt qua được rãnh trời, một bước thăng thiên. Quả thật là can đảm và khí khái! Mà hành động vĩ đại như vậy, ngoại trừ Lâm lão đệ, Lâm đạo hữu, Lâm trưởng lão hay là Lâm Giới Tôn Nhi của bọn họ ra thì còn ai dám làm đây? Nếu đổi lại là người khác thì sao? Hẳn là sẽ phải rơi vào kết cục tro cốt tiêu tan. Mà tiên đạo, phải dừng chân ở chỗ này, quả thật khiến người ta không cam lòng. Đối mặt với sự lựa chọn cầm hay bỏ, ngoài khóc ra cũng không thể làm gì hơn.
Sống càng lâu thì càng sợ chết, ai dám nói đó không phải sự thật đây...
Hoặc giải thích một cách khác dễ hiểu hơn chính là, chỉ khi dùng thần lực để thi triển Thiên Ma ấn bản, mới có thể kích phát ra uy lực chính thức của Thiên Ma cửu ấn.
Nhưng mà, sau mấy lần luân phiên đối kháng với thiên kiếp, hơn nữa còn là lần thứ hai tế ra nhật, nguyệt, nhân tam ấn nên toàn bộ Ma tu pháp lực của Lâm Nhất gầ như đã tiêu hao gần hết. Trong lúc nguy cấp, chợt linh cơ khẽ động, lấy Chu tước ấn để thi triển ra Tứ ấn hợp nhất, tuy có thể ngăn chặn được một kích tất sát kia, nhưng lại sẽ khiến cho Thái sơ thần lực này tiêu hao hết không còn một mảnh.
Không còn thiên ma cự phủ chống đỡ, đạo thiên lôi kia nhất định là một trận mưa to không thể tránh được.
Lâm Nhất vừa mới thoát ra khỏi một kiếp, còn chưa nhận ra được sự khác biệt khi Thiên Ma ấn được Thần lực gia trì so với lúc bình thường thì đã bị đánh cho nằm bẹp trên mặt đất. Thiên kiếp vô tình, lôi hỏa mạnh mẽ, hắn muốn tế ra Huyền thiên kiếm trận để mạnh mẽ chống đỡ cũng không kịp nữa. Đột nhiên trong nháy mắt kia, hắn cuộn mình che chắn cho Vân bào rách nát, để mặc long giáp trên người liên tục chịu oanh kích.
Giờ khắc này, Lâm Nhất chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như thể thịt nát xương tan.
Lâm Nhất giống như một hạt cát nhỏ bé, đang bị một trận mưa lớn gột rửa, vẫn tiếp tục tồn tại hay là sẽ bị hủy diệt thì hắn không thể tự quyết định được. Hoặc cũng có thể ví như là một đám mây mỏng tùy ý bị từng trận cuồng phong đẩy tới đẩy lui giữa trời đất, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Mà chỉ khi từng trận đau đớn khó có thể chịu đựng được ập đến, hắn mới biết được mình còn sống, hơn nữa thân thể và tu vi vẫn còn đây.
Trong một giây kia, Lâm Nhất muốn tế ra Kim long kiếm để chống đỡ Thiên kiếp, nhưng chính hắn lại giật mình, sau đó vội vội vàng vàng nhăn nhó cắn chặt lưu ý đến tình hình của bản thân. Vân bào sớm đã hỏng mất, Tử Kim hồ lô thì không thể cứu vớt được nữa. Chiếc trâm gài tóc thì đã bị đánh tan, khiến cho tóc tai hắn giờ này rối xù như tổ ong, chật vật không chịu nổi. Tay chân từ đầu đến cuối đều bị hỏa quang bao phủ. Từng trận lôi lực xuyên thấu long giáp, điên cuồng cắt sâu vào trong da thịt, kinh mạch và cốt cách của hắn...
Chẳng biết tại sao, những đau đớn khi xương cốt, tay chân bị xé rách đột nhiên biến mất, nhưng hắn lại vẫn có thể cảm nhận được là Thiên kiếp đang xảy ra, hơn nữa còn rất rõ ràng. Lôi lực cuồn cuộn trút xuống, giống như hồng thủy, thủy triều dâng cao, tràn lan tứ phía, chung quanh đều là một mảnh tan tác, thê lương. Lại càng giống như vùng quê ở thời viễn cổ, bị chôn vùi trong vô số đạo quả quang, nhưng ở bên trong màn lửa lớn lại nở rộ sinh cơ...
Lâm Nhất thoáng thất thần, rồi bỗng nhiên thê thảm rên lên một tiếng. Bên ngoài cơ thể hắn dính đầy từng mảnh long giáp bị đứt gãy. Da thịt nứt lỡ, gân xương lồi ra. Từng trận đau đớn hành hạ khiến hắn gần như muốn phát điên lên. Mà lôi quang thì vẫn như những thanh thiết chùy đỏ rực được nung luyện trong lửa, liên tục hung hăng nện xuống người hắn, giày xéo, ăn mòn hắn.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất giống như đã không còn nhìn thấy sự hiện hữu của mình. Bắt đầu từ tứ chi, tiến đó đến tạng phủ, từng bộ phận một dưới sự tàn sát bừa bãi nát be bát bét. Đợi đến lúc khí hải và đầu lâu rơi vào kết cục tương tự thì hắn sẽ phải hồn phi phách tán. Hắn lúc này, muốn cựa quậy cũng không thể cựa quậy nổi, hoàn toàn vô lực ngăn cản...
Thời khắc sinh tử sắp đến, sự hoảng hốt đã đẩy Lâm Nhất rơi vào tuyệt vọng. Hắn nghiến chặt răng, ở trong mê ly cố tìm lại ảo giác vừa rồi, rồi bất ngờ trầm tĩnh lại. Cùng lúc đó, ở bên trong thức hải của hắn, hai viên ngọc xích chợt phát tán ra một luồng khí cơ kỳ dị, kế đó tràn lan khắp cơ thể. Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, hắn giống như ngộ ra được điều gì đó...
Thiên kiếp lôi phạt cũng không phải chỉ có hủy diệt. Phá rồi lại lập, đó mới là lẽ tự nhiên.
Ngay trong tích tắc Lâm Nhất ngộ ra được điều này, thì tạng phủ và thân thể gần như đã bị quấy nát của hắn cũng dần dần phục sinh. Tuy tay chân vẫn chưa khôi phục nguyên vẹn, nhưng lại rất có lực. Hắn kinh hỉ, như thể nhặt được đường sống từ chỗ chết. Hắn giơ tay lên, bắt lấy lôi hỏa đang ngang ngược tung hoành trong long quyển và càn khôn giới. Cùng lúc đó, chợt có người gào rú kêu lên:
- Con mẹ nó, là kẻ nào dám dùng Thiên lôi bổ ông đây...
Lâm Nhất không để ý đến lời chửi bới của Lão Long. Hắn lẳng lặng nhìn ánh lửa như thác nước xuyên thấu qua cơ thể hắn nện xuống đất.
Giờ khắc này, không còn sự thống khổ khi rèn luyện, càng không có nỗi sợ hãi trước cái chết. Trong lúc hắn quên mình, thì người và thiên kiếp sẽ từ hai mà biến thành một. Ở trên sườn núi cũng đã có lôi lực cắn trẻ, lập tức men theo kinh mạch dũng mãnh xâm nhập vào cơ thể.
Đã có vết xe đổ, Lâm Nhất hoàn toàn không bận tâm suy nghĩ nhiều nữa. Thấy tay chân từ đầu đến cuối không có việc gì, thậm chí ngay cả thương thế cũng đã có dấu hiệu khép lại, hắn bắt đầu chậm rãi bò lên khỏi mặt đất. Tùy ý lôi hỏa trút xuống như mưa, hắn làm như không thấy, lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Xuyên thấu qua màn mưa gió và lôi hỏa đan xen, hắn có thể nhìn thấy chừng mười hai dáng người đang đứng ở trên Thăng Thiên đài. Mười hai bóng người kia, giống như mười hai đại phong cảnh, thể hiện ra sự ấm lạnh khác nhau giữa bốn mùa. Dù cho là mây đen đen tối hay là sát cơ trùng trùng điệp điệp thì cũng không thể nào ngăn cản bước chân hắn tiến về phía trước. Lần này đi, có thể không thăng thiên. Nhưng lần này, nhất định phải thực hiện được lời hứa. Ngươi là đến từ tiền thế, còn ta thì một mực chờ đợi ở kiếp này...
Lâm Nhất ưỡn thẳng thân mình, chậm rãi tiến lên trước một bước. Bởi vì là thiên kiếp tuyệt cảnh, nên cũng không còn trở ngại nữa. Lôi hỏa kéo dài từ trên xuống dưới, tùy ý thiêu đốt, ngang ngược hủy diệt, còn có thể tách ra một vòng ánh sáng giữa trời đất...
Lúc Lâm Nhất bước ra bước thứ hai, đi về phía trước, thì bất ngờ, một màn ánh sáng tím tràn ra. Kế đó, chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên ngẩng đầu lăng không mà đi. Trong tích tắc đó, hắn giống như thoát khỏi sự trói buộc của thiên kiếp, mang theo tầng tầng ảo cảnh, giống như một tấm lôi hỏa đại kỳ dắt sau lưng, ở trong màn lửa đốt hừng hực, thản nhiên bay múa...
.....
Ở trên Thăng Thiên đài, La Thanh Tử vẫn còn đang do dự, bỗng nhiên, trong nháy mắt đó, mọi người đều trợn trừng hai mắt. Một dáng người toàn thân phủ đầy kim giáp đang tiến đến gần. Người nọ là từ trên không đáp xuống, mái tóc đen rối xù, tán loạn, đồng tử chớp động hào quang, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh. Khí thế ngạo nghễ, bễ nghễ bốn phương.
La Thanh Tử hơi ngẩn ra, lúc muốn ra tay thì đã quá muộn. Bóng người kia đã nhanh chóng lao đến chính giữa Thăng Thiên đài. Hơn nữa, theo sự tiêu tan của lôi hỏa sau lưng, thì khí thế của hắn càng lúc càng nồng đậm, cường đại đến quỷ dị. Trong lúc mơ hồ, lại hiển lộ ra thiên kiếp chi uy...
Nét mặt của La Khôn Tử thoáng trở nên âm trầm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy run sợ.
La Hận Tử thì cúi gầm đầu, không nhịn được mà lùi về phía sau một bước. Trong đôi mắt tam giác, khắc sâu một dáng người kim sắc, huy hoàng.
Tư Không Thượng, Bình Dương Tử, Nguyễn Tương, Lỗ Khổng Phương Tử và Hoa Quyền Tử đều là bàng hoàng tột đột.
Lôi Vân Tử kinh ngạc, nét mặt kinh hỉ vô cùng. Lôi Thiên thì nhìn không chớp mắt, thoáng thất thần.
Bình Thuyên thì há hốc mồm, bày ra dáng vẻ si mê. Nàng giống như gặp được một Kim giáp thiên thần từ trên trời giáng xuống, không kìm lòng được mà vươn tay ra, thất thanh hét lên:
- Hắn... Hắn trải qua thiên kiếp, nhưng không việc gì...
Vũ Tử trầm tĩnh như nước, từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào dáng người kia. Thấy kẻ kia bình yên vô sự, nàng không khỏi hậm hực trong lòng. Chỉ là, lúc nhìn thấy đối phương trở ra, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hoảng thốt, muốn dời ánh mắt đi nhưng lại không cách nào nhúc nhích. Trong một tích tắc kia, khung cảnh ở đây như thể giữa một cánh đồng bao la không có bất kỳ vất gì lại loáng thoáng xuất hiện một thứ rất bắt mắt....
Trong nháy mắt hai chân Lâm Nhất chạm đất, thiên kiếp tàn sát bừa bãi cũng hoàn toàn biến mất. Ánh mắt hắn lướt qua từng người một trên Thăng Thiên đài, rồi thoáng dừng lại trên thân người mang áo trắng ở phía xa. Hắn bất chợt cảm thấy, quanh thân mình bị một đạo quang mang màu trắng kỳ dị bao phủ. Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng quay người sang chỗ khác, nhìn về phía xa xa, chắp tay, kế đó hắn lập tức biến mất tại chỗ...
....
Ở cách đó chừng trăm giặm, ở trong Nội giới, một đám người vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn về phía xa, nội tâm bồn chồn khó tả.
Phao khước tất cả thần thông, chỉ cầu thân thể độ kiếp. Tự đẩy thân mình vào chỗ chết, rồi từ chỗ chết sinh ra, cuối cùng vượt qua được rãnh trời, một bước thăng thiên. Quả thật là can đảm và khí khái! Mà hành động vĩ đại như vậy, ngoại trừ Lâm lão đệ, Lâm đạo hữu, Lâm trưởng lão hay là Lâm Giới Tôn Nhi của bọn họ ra thì còn ai dám làm đây? Nếu đổi lại là người khác thì sao? Hẳn là sẽ phải rơi vào kết cục tro cốt tiêu tan. Mà tiên đạo, phải dừng chân ở chỗ này, quả thật khiến người ta không cam lòng. Đối mặt với sự lựa chọn cầm hay bỏ, ngoài khóc ra cũng không thể làm gì hơn.
Sống càng lâu thì càng sợ chết, ai dám nói đó không phải sự thật đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.