Chương 2133: Long Khư chín tộc (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Xích Hạ trùng trùng gật đầu, lập tức vung tay la hét, đột nhiên nơi xa bay tới một đạo nhân ảnh, hô lớn:
-Qua Y trưởng lão dẫn cả tộc rời khỏi Long Khư, tộc nhân không theo, đã tử thương vô số...
Viêm Liệt trừng mắt, giận nói:
-Đứa kia lại dám ngỗ nghịch phản tộc, đáng chết...
Hắn tới trước một bước, lại chợt ngừng, quay đầu nhìn hướng Lâm Nhất, trầm giọng nói:
-Lâm tôn, thỉnh quyết định...
Xích Hạ và chúng nhân tại trường đã căm phẫn sục sôi, có người rời đất bay lên. Chợt nghe động tĩnh sau lưng, ai nấy đều thoáng ngừng. Có lẽ, từ nay về sau chín tộc sẽ không còn quần long không đầu nữa.
Hạp cốc Long Khư rộng lớn, một màu xanh ngắt, tầm nhìn rộng mở, khiến người tâm cảnh thư sướng! Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ nơi xa, mang theo thần sắc suy tư nhìn hướng chúng nhân, nói:
-Các ngươi đi trước một bước, ta và Ba Cam sẽ theo sau...
Hắn nhìn tới một hán tử trung niên trong đám đông, đối phương nhấc tay xưng vâng.
-Tuân lệnh!
Viêm Liệt hét lớn một tiếng, gấp độn mà đi. Lần này đám người còn lại không quên hướng tới Lâm Nhất thi lễ từ biệt, sau đó mới từng lần lượt đằng không bay tới phương xa.
Nháy mắt, trong hạp cốc đã lặng ngắt như tờ. Trừ Long Đàm, Long Đỉnh ra, chỉ thừa lại Lâm Nhất, Thương Quý và Ba Cam. Long Đỉnh kia vẫn cứ uy thế nguy nga, khiến người không dám có tâm ngấp nghé.
-Ba Cam huynh đệ, đa tạ ân tình chỉ dẫn của ngài năm đó!
Lâm Nhất đột nhiên thu lại khí thế lăng người, sắc mặt nghiêm túc, cúi người hành lễ với hán tử trung niên đang chờ đợi nơi không xa kia.
Ba Cam thoáng kinh ngạc, hơi tránh ra, nhấc tay nói:
-Cơ duyên trời định, ta chẳng qua là tận một phần nhân sự thôi, sao dám nhận đại lễ của Lâm tôn! Đây đó tôn ti có khác, không thể loạn phân tấc!
Hắn ngôn từ cẩn thận, cử chỉ được thể, rất là trầm ổn tự nhiên, thong dong bình thản.
Lâm Nhất lắc lắc đầu không cho là đúng, nói:
-Núi có cao thấp vẫn có thể nối liền một dãy. Nơi chốn có khác, song không ngại ngươi ta thành là huynh đệ!
Tu vị Ba Cam đã là Kim Tiên hậu kỳ, luận tuổi tác, luận tư lịch, xưng là trưởng bối cũng là điều đương nhiên. Nhưng thời quá cảnh dời, tình hình đã khác, không thể lấy lẽ thường mà luận. Cũng may tính cách hắn thoải mái không chịu bó buộc, chỉ để ý nhìn được thuận mắt, trong thiên nhai đều là huynh đệ! Chính như giao tình với đám giang hồ năm xưa, hay với Mộc Thiên Viễn và Lâm Giang Tiên sau này...
Trên mặt Ba Cam thoáng hiện ý cười, cảm thấy rất được an ủi, thở phào một hơi, nói:
-Như Lâm tôn sở nguyện, nơi không người chúng ta cứ xưng là huynh đệ...
-Ha ha! Phải thế chứ!
Lâm Nhất khẽ cười, rời đất mà lên, hiền hoà nói tiếp:
-Theo ta thấy, chín tộc mong đợi Long Tôn đã lâu, song lại khá là kiêng sợ! Trong đó tất có duyên do, Ba Cam huynh đệ có thể nói thực cho ta biết được không...
Ba Cam hiểu ý, theo gót bay lên. Hắn tuy có khiêm từ, cũng hiểu được Lâm Nhất và mình rất có sâu xa. Vô luận thế nào, vướng mắc giữa hai người đều đã là mật không thể phân. Cũng may đối phương biết tình trọng nghĩa, khiến hắn không khỏi thầm hô may mắn.
-Chúng ta tuy kính cẩn đối đãi ngươi với thân phận tôn giả, nhưng trước khi ngươi tu tới Động Thiên cảnh thì còn chưa được tính là Long Tôn chân chính! Chẳng qua, Chí Tôn chín tộc chỉ duy một mình ngươi mà thôi, chỉ đợi sau lễ Tế Tự liền sẽ có quyền bính vô thượng...
Ba Cam và Lâm Nhất sóng vai mà đi, từ từ nói rõ lai lịch và rất nhiều cấm kỵ của chín tộc:
-... Thời viễn cổ, Thần Long tiên tổ chọn nơi đây làm nhà. Bộ tộc phàm nhân sở tại cung nó là thần linh, nhờ vậy mới được thưởng tứ công pháp tu luyện hóa rồng, dần dần diễn sinh ra chín tộc...
Thương Quý từ Long Tôn tương lai vạn chúng chúc mục, biến thành bộ dạng không người hỏi thăm như hiện tại, thậm chí còn hãm thân trong hai tầng cấm chế, cát hung khó dò, thật có thể nói là lên voi xuống chó, buồn bực khó tiêu. Một Chân Long tu vị Kim Tiên, nay biến thành bộc tòng cho người, than ôi! Hắn ngấm ngầm thở dài một tiếng, lặng lẽ đi theo hai người. Nhưng đối phương nói chuyện chợt đổi thành truyền âm, muốn nghe cũng không thể nghe được gì...
-... Cái gọi là chín tộc chẳng qua đều là phụ dung của cửu long tiên tổ, thân phận như nô bộc thôi. Điển tịch có viết, viễn cổ động đãng, Long Tộc bị người vây công. Tiên tổ chín tộc mệt mỏi ứng chiến, không rảnh cố cập tộc nhân. Trong khi đó chín tộc tiên phàm hỗn tạp, đại đa tu vị thấp kém, làm sao chống nổi trận cuồng phong nộ vũ kia, đến nỗi phơi thây trăm vạn, máu chảy thành sông, chỉ có lác đác không nhiều cường giả được sống sót, ai...
Lời tới chỗ này, Ba Cam thở dài một tiếng.
Lại là công pháp hóa rồng? Lâm Nhất như có điều suy tư, nói:
-Chín tộc gặp phải đại nạn kia, chỉ sợ ngày sau dẫm lại vết xe đổ. Cho nên, khó miễn vừa kính vừa sợ đối với Thần Long mà mình cung phụng...
Ba Cam gật gật đầu, nói tiếp:
-Thực không dám giấu, chín tộc khốn thủ Long Khư đã lâu đến mấy vạn năm, cũng từng nghĩ tới đi ra phiến thiên địa này, nhưng lại sợ gặp phải tai họa diệt đỉnh. Mà tộc quần ngày càng sa sút, nhân tâm hốt hoảng, không ai không nghĩ tới Thần Long tái thế, để tiện trùng hiện huy hoàng năm xưa. Lúc Viêm Liệt trưởng lão gặp được ngươi ở Tử Vi tiên cảnh liền quyết đoán ra tay cứu...
Châm chước một lát, hắn lại nói:
-Chẳng qua, đám người Viêm Liệt trưởng lão và Xích Hạ trưởng lão hành sự quá mức trầm ổn...
Nghe vậy, Lâm Nhất như có điều khó hiểu.
Ba Cam cười cười, nói:
-Mấy vị trưởng lão lo lắng ngươi tuổi trẻ khí thịnh nên độc đoán chuyên quyền, không nhìn chín tộc, tiếp tục chiêu mầm họa, liền ngồi nhìn Qua Y trưởng lão từ bên trong quấy phá, tính thử kiềm chế ngươi, thế mới có những chuyện sau này...
Hắn nhìn sang Lâm Nhất, vuốt râu một cái, từ đáy lòng khen:
-Lại không ngờ ngươi có điều phát giác, phản đường mà đi, xử sự già dặn mà không mất ổn thỏa, một hơi nhiếp phục chín tộc, ha ha...
Khóe môi Lâm Nhất hơi nhếch lên, cười chắp tay. Phen lời này của đối phương thành ý đủ mười, không phải người mình thì nói không ra miệng được. Đồng thời, một ít nghi hoặc trong lòng cũng theo đó thông thoáng rộng mở.
Ba Cam vội khoát tay nói:
-Đã làm huynh đệ, không cần khách sáo. Ngươi nếu có bệnh, ta tại Long Khư liền không có chỗ đặt chân!
Lâm Nhất lại không hứa hẹn gì thêm, chỉ là thuận miệng hỏi:
- Qua Y kia hành vi quái dị, lại tâm ngoan thủ lạt. Dạng người như vậy, các ngươi định xử lý thế nào?
Ba Cam đưa tay chỉ tới:
-Cách chỗ này mười vạn dặm chính là nơi ở của bộ tộc Qua Y...
-Qua Y trưởng lão dẫn cả tộc rời khỏi Long Khư, tộc nhân không theo, đã tử thương vô số...
Viêm Liệt trừng mắt, giận nói:
-Đứa kia lại dám ngỗ nghịch phản tộc, đáng chết...
Hắn tới trước một bước, lại chợt ngừng, quay đầu nhìn hướng Lâm Nhất, trầm giọng nói:
-Lâm tôn, thỉnh quyết định...
Xích Hạ và chúng nhân tại trường đã căm phẫn sục sôi, có người rời đất bay lên. Chợt nghe động tĩnh sau lưng, ai nấy đều thoáng ngừng. Có lẽ, từ nay về sau chín tộc sẽ không còn quần long không đầu nữa.
Hạp cốc Long Khư rộng lớn, một màu xanh ngắt, tầm nhìn rộng mở, khiến người tâm cảnh thư sướng! Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ nơi xa, mang theo thần sắc suy tư nhìn hướng chúng nhân, nói:
-Các ngươi đi trước một bước, ta và Ba Cam sẽ theo sau...
Hắn nhìn tới một hán tử trung niên trong đám đông, đối phương nhấc tay xưng vâng.
-Tuân lệnh!
Viêm Liệt hét lớn một tiếng, gấp độn mà đi. Lần này đám người còn lại không quên hướng tới Lâm Nhất thi lễ từ biệt, sau đó mới từng lần lượt đằng không bay tới phương xa.
Nháy mắt, trong hạp cốc đã lặng ngắt như tờ. Trừ Long Đàm, Long Đỉnh ra, chỉ thừa lại Lâm Nhất, Thương Quý và Ba Cam. Long Đỉnh kia vẫn cứ uy thế nguy nga, khiến người không dám có tâm ngấp nghé.
-Ba Cam huynh đệ, đa tạ ân tình chỉ dẫn của ngài năm đó!
Lâm Nhất đột nhiên thu lại khí thế lăng người, sắc mặt nghiêm túc, cúi người hành lễ với hán tử trung niên đang chờ đợi nơi không xa kia.
Ba Cam thoáng kinh ngạc, hơi tránh ra, nhấc tay nói:
-Cơ duyên trời định, ta chẳng qua là tận một phần nhân sự thôi, sao dám nhận đại lễ của Lâm tôn! Đây đó tôn ti có khác, không thể loạn phân tấc!
Hắn ngôn từ cẩn thận, cử chỉ được thể, rất là trầm ổn tự nhiên, thong dong bình thản.
Lâm Nhất lắc lắc đầu không cho là đúng, nói:
-Núi có cao thấp vẫn có thể nối liền một dãy. Nơi chốn có khác, song không ngại ngươi ta thành là huynh đệ!
Tu vị Ba Cam đã là Kim Tiên hậu kỳ, luận tuổi tác, luận tư lịch, xưng là trưởng bối cũng là điều đương nhiên. Nhưng thời quá cảnh dời, tình hình đã khác, không thể lấy lẽ thường mà luận. Cũng may tính cách hắn thoải mái không chịu bó buộc, chỉ để ý nhìn được thuận mắt, trong thiên nhai đều là huynh đệ! Chính như giao tình với đám giang hồ năm xưa, hay với Mộc Thiên Viễn và Lâm Giang Tiên sau này...
Trên mặt Ba Cam thoáng hiện ý cười, cảm thấy rất được an ủi, thở phào một hơi, nói:
-Như Lâm tôn sở nguyện, nơi không người chúng ta cứ xưng là huynh đệ...
-Ha ha! Phải thế chứ!
Lâm Nhất khẽ cười, rời đất mà lên, hiền hoà nói tiếp:
-Theo ta thấy, chín tộc mong đợi Long Tôn đã lâu, song lại khá là kiêng sợ! Trong đó tất có duyên do, Ba Cam huynh đệ có thể nói thực cho ta biết được không...
Ba Cam hiểu ý, theo gót bay lên. Hắn tuy có khiêm từ, cũng hiểu được Lâm Nhất và mình rất có sâu xa. Vô luận thế nào, vướng mắc giữa hai người đều đã là mật không thể phân. Cũng may đối phương biết tình trọng nghĩa, khiến hắn không khỏi thầm hô may mắn.
-Chúng ta tuy kính cẩn đối đãi ngươi với thân phận tôn giả, nhưng trước khi ngươi tu tới Động Thiên cảnh thì còn chưa được tính là Long Tôn chân chính! Chẳng qua, Chí Tôn chín tộc chỉ duy một mình ngươi mà thôi, chỉ đợi sau lễ Tế Tự liền sẽ có quyền bính vô thượng...
Ba Cam và Lâm Nhất sóng vai mà đi, từ từ nói rõ lai lịch và rất nhiều cấm kỵ của chín tộc:
-... Thời viễn cổ, Thần Long tiên tổ chọn nơi đây làm nhà. Bộ tộc phàm nhân sở tại cung nó là thần linh, nhờ vậy mới được thưởng tứ công pháp tu luyện hóa rồng, dần dần diễn sinh ra chín tộc...
Thương Quý từ Long Tôn tương lai vạn chúng chúc mục, biến thành bộ dạng không người hỏi thăm như hiện tại, thậm chí còn hãm thân trong hai tầng cấm chế, cát hung khó dò, thật có thể nói là lên voi xuống chó, buồn bực khó tiêu. Một Chân Long tu vị Kim Tiên, nay biến thành bộc tòng cho người, than ôi! Hắn ngấm ngầm thở dài một tiếng, lặng lẽ đi theo hai người. Nhưng đối phương nói chuyện chợt đổi thành truyền âm, muốn nghe cũng không thể nghe được gì...
-... Cái gọi là chín tộc chẳng qua đều là phụ dung của cửu long tiên tổ, thân phận như nô bộc thôi. Điển tịch có viết, viễn cổ động đãng, Long Tộc bị người vây công. Tiên tổ chín tộc mệt mỏi ứng chiến, không rảnh cố cập tộc nhân. Trong khi đó chín tộc tiên phàm hỗn tạp, đại đa tu vị thấp kém, làm sao chống nổi trận cuồng phong nộ vũ kia, đến nỗi phơi thây trăm vạn, máu chảy thành sông, chỉ có lác đác không nhiều cường giả được sống sót, ai...
Lời tới chỗ này, Ba Cam thở dài một tiếng.
Lại là công pháp hóa rồng? Lâm Nhất như có điều suy tư, nói:
-Chín tộc gặp phải đại nạn kia, chỉ sợ ngày sau dẫm lại vết xe đổ. Cho nên, khó miễn vừa kính vừa sợ đối với Thần Long mà mình cung phụng...
Ba Cam gật gật đầu, nói tiếp:
-Thực không dám giấu, chín tộc khốn thủ Long Khư đã lâu đến mấy vạn năm, cũng từng nghĩ tới đi ra phiến thiên địa này, nhưng lại sợ gặp phải tai họa diệt đỉnh. Mà tộc quần ngày càng sa sút, nhân tâm hốt hoảng, không ai không nghĩ tới Thần Long tái thế, để tiện trùng hiện huy hoàng năm xưa. Lúc Viêm Liệt trưởng lão gặp được ngươi ở Tử Vi tiên cảnh liền quyết đoán ra tay cứu...
Châm chước một lát, hắn lại nói:
-Chẳng qua, đám người Viêm Liệt trưởng lão và Xích Hạ trưởng lão hành sự quá mức trầm ổn...
Nghe vậy, Lâm Nhất như có điều khó hiểu.
Ba Cam cười cười, nói:
-Mấy vị trưởng lão lo lắng ngươi tuổi trẻ khí thịnh nên độc đoán chuyên quyền, không nhìn chín tộc, tiếp tục chiêu mầm họa, liền ngồi nhìn Qua Y trưởng lão từ bên trong quấy phá, tính thử kiềm chế ngươi, thế mới có những chuyện sau này...
Hắn nhìn sang Lâm Nhất, vuốt râu một cái, từ đáy lòng khen:
-Lại không ngờ ngươi có điều phát giác, phản đường mà đi, xử sự già dặn mà không mất ổn thỏa, một hơi nhiếp phục chín tộc, ha ha...
Khóe môi Lâm Nhất hơi nhếch lên, cười chắp tay. Phen lời này của đối phương thành ý đủ mười, không phải người mình thì nói không ra miệng được. Đồng thời, một ít nghi hoặc trong lòng cũng theo đó thông thoáng rộng mở.
Ba Cam vội khoát tay nói:
-Đã làm huynh đệ, không cần khách sáo. Ngươi nếu có bệnh, ta tại Long Khư liền không có chỗ đặt chân!
Lâm Nhất lại không hứa hẹn gì thêm, chỉ là thuận miệng hỏi:
- Qua Y kia hành vi quái dị, lại tâm ngoan thủ lạt. Dạng người như vậy, các ngươi định xử lý thế nào?
Ba Cam đưa tay chỉ tới:
-Cách chỗ này mười vạn dặm chính là nơi ở của bộ tộc Qua Y...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.