Chương 2052: Lòng ta rất an ủi (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Họa quyển mở ra, ben trong là một dáng người áo trắng, thanh lệ thoát tục. Nàng gieo mình trong gió, đưa mắt nhìn về phía xa. Bên cạnh còn có một von Bạch Hổ, nhìn rất sống động.
Có rất nhiều người nói, tiên tử được vẽ trong tranh chính là Vũ Tử nàng. Nhưng mà chính nàng cũng không biết được sự thật có phải vật hay không.
Chỉ là, mỗi một lần đối mặt với họa trục, nàng luôn có cảm giác tinh thần yên tĩnh, giống như nó vốn thuộc về mình. Người được vẽ trong tranh, phảng phất như có một sự liên kết nào đó với nàng, nhưng nàng lại không thể tìm ra dấu vết. Có lẽ, đó cũng chỉ là ảo giác bởi vì dung mạo giữa hai người rất giống nhau mà thôi.
Nghĩa phụ thì không nhắc đến lai lịch của họa trục, sư phụ thì lại không để nàng mang theo nó trở về sơn môn.
Vũ Tử thoáng thất thần một hồi, liền thu hồi họa trục. Vật gia truyền vẫn còn nguyên vẹn, không hư hao sứt mẻ gì, xem như nàng cũng giảm bớt được một gánh nặng.
Lâm Nhất là biết được sự thật, hay là đang muốn nói chuyện giật gân? Lúc hắn đến La gia, liền nói mình biết rõ hết thảy. Mà nàng thì căn bản là chưa từng để trong lòng, càng không để ý đến những lời hắn đã nói trước đó. Một tu sĩ ẩn nấp tàng hình trong giới nội, bản thân hắn đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mà kẻ kia, còn không để ý đến nguy hiểm, sống chết, chạy đi đắc tội với các nhà đại tiên môn, chỉ muốn tuyên cáo lai lịch của họa trục, thật sự là càng khó mà tưởng tượng được...
Ở cách nàng chừng mười trượng, một đạo lưu tinh đột nhiên rơi xuống. Lưu tinh rơi xuống, một vòng phi hỏa đột nhiên tỏa ra, tuy chỉ trong tích tắc nhưng lại rất mỹ lệ, quả thật nhất thời làm cho người ta quên mất hung hiểm.
Lúc Vũ Tử giương mắt lên nhìn, không khỏi chú ý đến dáng vẻ thong dong của người kia. Thấy đối phương đang định nói gì đó, nàng không nhịn được mà vượt lên trước một bước, cướp lời nói:
- Lâm Nhất! Ta thấy ngươi rất khác với lúc trước, có lẽ cũng không phải là loại người ngả ngớn, không ngại một lời nói rõ đi...
Dưới ánh mắt trời yếu ớt, phi hồng lóe sáng rực rỡ, dáng người áo trắng kia càng trở nên yểu điệu, thoát tục. Khi nàng nhăn mặt, bày ra dáng vẻ tâm thần bất định, càng làm cho trái tim người ta không nhịn được mà phập phồng. Lâm Nhất muốn nói lại thôi, chỉ mỉm cười gật đầu.
- Ta muốn nói rõ chuyện họa trục cho ngươi biết, đây là vật gia truyền của chúng ta, chuyện này tuyệt đối không phải nói bừa. Về phần, vì sao ngươi lại thoái thác, ta cũng không quan tâm...
Thấy Lâm Nhất chợt nở nụ cười đắng chát, Vũ Tử làm như không thấy, nàng tiếp tục bước về phía trước, thờ ơ nói:
- Năm đó, lúc mẫu thân sinh ta ra, đã bất hạnh rời xa nhân gian. Phụ thân đi hái thuốc từ thâm sơn trở về, muốn cứu người thì đã muộn, chỉ có thể cứu sống một mình ta. Lúc về, ông ấy lại mang theo một cuốn họa trục...
Nói đến đây thì Vũ Tử dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Sau khi cha ta bệnh chết, ta đã được nghĩa phụ nhận nuôi, hơn nữa còn được bái nhập làm môn hạ của sư phụ. Họa trục trở thành vật gia truyền duy nhất của ta, cũng đã làm bạn với ta từ nhỏ đến đây...
Giọng điệu của nàng đột nhiên thay đổi. Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất cách đó không xa:
- Hơn sáu trăm năm trước, ngươi ở đâu? Ngươi chắc sẽ không cùng đi hái thuốc với cha ta trên núi chứ?
Có mấy lời không thể không nói. Nhưng lúc nói ra, muốn người khác nguyện ý lắng nghe, thật không dễ dàng.
Bày tỏ hay là thổ lộ, chỉ là vì không muốn mất đi. Mà sau khi mở rộng cửa lòng, có lẽ người đánh mất phương hướng lại là mình...
Nhìn biểu cảm dần trở nên lạnh lẽo của Vũ Tử, Lâm Nhất chợt nở nụ cười, để lộ dáng vẻ cô đơn. Hắn đã không còn nôn nóng muốn gặp lại người cũ nữa, trái lại còn nhớ đến một câu mà người nào đó từng nói. “Nếu như nàng khỏe mạnh, vậy là đủ rồi.”
Nhưng mà, bởi vì kiếp trước có hứa hẹn, nên kiếp này mới có đợi chờ...
- Hơn sáu trăm năm trước, ta là từ một nơi xa xôi hạ giới. Khi đó, ta chỉ là một trúc cơ tu sĩ!
Sau một hồi suy nghĩ lung tung. Lâm Nhất nhẹ giọng nói một câu.
Lâm Nhất nhíu chặt mày, mở miệng chất vấn:
- Hạ giới? Nếu như là ngươi đang ở một nơi rất xa xôi, vậy thì họa trục làm thế nào xuất hiện ở Thiên La Tiên vực? Hay là trên đời này còn có một bảo vật khác y hệt vậy, nên là ngươi đã bị nhầm lẫn. Mà mới vừa rồi ngươi nói, là ngươi biết rõ nguồn gốc, không phải là đã ăn nói bừa bãi rồi sao...
- Họa trục là do Tiên Đế tự tay vẽ ra, chính là vật duy nhất trong thiên hạ, làm sao mà nhầm lẫn được? Người trong bức họa kia, chính là chân dung của Đế phi, chính miệng thị nữ Thiên Huyễn đã chứng minh là đúng, làm sao có thể sai được. Ta tặng bức tranh này cho một vị cô nương. Mà trong một trận đại nạn, nàng và họa trục đã cùng nhau biến mất trong một trận cương phong. Vì sao bọn họ không thể bị cuốn đi, rơi vào Giới Ngoại Tiên vực?
Nét mặt Lâm Nhất trở nên trầm tĩnh, hỏi ngược lại một loạt câu.
Vũ Tử có chút ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Một cuốn họa trục, vậy mà là đến từ tay Tiên Đế viễn cổ? Mà vị Thiên Huyễn kia làm sao ở đây, ngươi...
- Ngươi tin hay là không tin, ta đều không thể làm gì được, tất cả chỉ là một ý niệm mà thôi. Thiên Huyễn chính là Bạch Hổ vẽ trong tranh, sớm đã chuyển thế trùng sinh...
Lâm Nhất thâm trầm nhìn về phía trước, chậm rãi nói ra.
“Tin hay không là tùy ta, nói hay không là tùy hắn.” Vũ Tử nghĩ như vậy, giọng điệu lập tức cũng hoàn hoãn hơn. Nhưng lồng ngực vẫn phập phồng khó tả, khiến nàng không kìm nén được cảm giác lo lắng, đành phải lên tiếng hỏi:
- Làm như thế nào ngơi tìm đến được kết giới sâu núi La gia? Hơn nữa còn lại nhận định họa trục chính là món đồ kia... Còn cả, nàng kia là ai?
- Ta bị Yêu Vương Yêu tộc đuổi giết, buộc phải trốn đến La gia, lúc này mới có cơ duyên gặp lại họa trục. Họa trục vô cùng bất phàm, vả lại còn có ám ký khác. Người bình thường khó có thể phát hiện ra manh mối, mà ta thì lại có thể thấy rõ! Còn cô nương kia...
Nói đến đây, Lâm Nhất chợt dời ánh mắt sang nhìn Vũ Tử. Đối phương né tránh, hắn cũng chỉ biết thở dài một hơi. Quay đầu nhìn về phía trước, có chút thâm tình nói:
- Nàng cũng là một trúc cơ tu sĩ, lúc trước chúng ta đã bất ngờ gặp gỡ ở Hải Đảo, sau đó lại cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cuối cùng lại sống chết cách biệt... Nàng, tên là Lan Kỳ Nhi!
Có rất nhiều người nói, tiên tử được vẽ trong tranh chính là Vũ Tử nàng. Nhưng mà chính nàng cũng không biết được sự thật có phải vật hay không.
Chỉ là, mỗi một lần đối mặt với họa trục, nàng luôn có cảm giác tinh thần yên tĩnh, giống như nó vốn thuộc về mình. Người được vẽ trong tranh, phảng phất như có một sự liên kết nào đó với nàng, nhưng nàng lại không thể tìm ra dấu vết. Có lẽ, đó cũng chỉ là ảo giác bởi vì dung mạo giữa hai người rất giống nhau mà thôi.
Nghĩa phụ thì không nhắc đến lai lịch của họa trục, sư phụ thì lại không để nàng mang theo nó trở về sơn môn.
Vũ Tử thoáng thất thần một hồi, liền thu hồi họa trục. Vật gia truyền vẫn còn nguyên vẹn, không hư hao sứt mẻ gì, xem như nàng cũng giảm bớt được một gánh nặng.
Lâm Nhất là biết được sự thật, hay là đang muốn nói chuyện giật gân? Lúc hắn đến La gia, liền nói mình biết rõ hết thảy. Mà nàng thì căn bản là chưa từng để trong lòng, càng không để ý đến những lời hắn đã nói trước đó. Một tu sĩ ẩn nấp tàng hình trong giới nội, bản thân hắn đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mà kẻ kia, còn không để ý đến nguy hiểm, sống chết, chạy đi đắc tội với các nhà đại tiên môn, chỉ muốn tuyên cáo lai lịch của họa trục, thật sự là càng khó mà tưởng tượng được...
Ở cách nàng chừng mười trượng, một đạo lưu tinh đột nhiên rơi xuống. Lưu tinh rơi xuống, một vòng phi hỏa đột nhiên tỏa ra, tuy chỉ trong tích tắc nhưng lại rất mỹ lệ, quả thật nhất thời làm cho người ta quên mất hung hiểm.
Lúc Vũ Tử giương mắt lên nhìn, không khỏi chú ý đến dáng vẻ thong dong của người kia. Thấy đối phương đang định nói gì đó, nàng không nhịn được mà vượt lên trước một bước, cướp lời nói:
- Lâm Nhất! Ta thấy ngươi rất khác với lúc trước, có lẽ cũng không phải là loại người ngả ngớn, không ngại một lời nói rõ đi...
Dưới ánh mắt trời yếu ớt, phi hồng lóe sáng rực rỡ, dáng người áo trắng kia càng trở nên yểu điệu, thoát tục. Khi nàng nhăn mặt, bày ra dáng vẻ tâm thần bất định, càng làm cho trái tim người ta không nhịn được mà phập phồng. Lâm Nhất muốn nói lại thôi, chỉ mỉm cười gật đầu.
- Ta muốn nói rõ chuyện họa trục cho ngươi biết, đây là vật gia truyền của chúng ta, chuyện này tuyệt đối không phải nói bừa. Về phần, vì sao ngươi lại thoái thác, ta cũng không quan tâm...
Thấy Lâm Nhất chợt nở nụ cười đắng chát, Vũ Tử làm như không thấy, nàng tiếp tục bước về phía trước, thờ ơ nói:
- Năm đó, lúc mẫu thân sinh ta ra, đã bất hạnh rời xa nhân gian. Phụ thân đi hái thuốc từ thâm sơn trở về, muốn cứu người thì đã muộn, chỉ có thể cứu sống một mình ta. Lúc về, ông ấy lại mang theo một cuốn họa trục...
Nói đến đây thì Vũ Tử dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Sau khi cha ta bệnh chết, ta đã được nghĩa phụ nhận nuôi, hơn nữa còn được bái nhập làm môn hạ của sư phụ. Họa trục trở thành vật gia truyền duy nhất của ta, cũng đã làm bạn với ta từ nhỏ đến đây...
Giọng điệu của nàng đột nhiên thay đổi. Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất cách đó không xa:
- Hơn sáu trăm năm trước, ngươi ở đâu? Ngươi chắc sẽ không cùng đi hái thuốc với cha ta trên núi chứ?
Có mấy lời không thể không nói. Nhưng lúc nói ra, muốn người khác nguyện ý lắng nghe, thật không dễ dàng.
Bày tỏ hay là thổ lộ, chỉ là vì không muốn mất đi. Mà sau khi mở rộng cửa lòng, có lẽ người đánh mất phương hướng lại là mình...
Nhìn biểu cảm dần trở nên lạnh lẽo của Vũ Tử, Lâm Nhất chợt nở nụ cười, để lộ dáng vẻ cô đơn. Hắn đã không còn nôn nóng muốn gặp lại người cũ nữa, trái lại còn nhớ đến một câu mà người nào đó từng nói. “Nếu như nàng khỏe mạnh, vậy là đủ rồi.”
Nhưng mà, bởi vì kiếp trước có hứa hẹn, nên kiếp này mới có đợi chờ...
- Hơn sáu trăm năm trước, ta là từ một nơi xa xôi hạ giới. Khi đó, ta chỉ là một trúc cơ tu sĩ!
Sau một hồi suy nghĩ lung tung. Lâm Nhất nhẹ giọng nói một câu.
Lâm Nhất nhíu chặt mày, mở miệng chất vấn:
- Hạ giới? Nếu như là ngươi đang ở một nơi rất xa xôi, vậy thì họa trục làm thế nào xuất hiện ở Thiên La Tiên vực? Hay là trên đời này còn có một bảo vật khác y hệt vậy, nên là ngươi đã bị nhầm lẫn. Mà mới vừa rồi ngươi nói, là ngươi biết rõ nguồn gốc, không phải là đã ăn nói bừa bãi rồi sao...
- Họa trục là do Tiên Đế tự tay vẽ ra, chính là vật duy nhất trong thiên hạ, làm sao mà nhầm lẫn được? Người trong bức họa kia, chính là chân dung của Đế phi, chính miệng thị nữ Thiên Huyễn đã chứng minh là đúng, làm sao có thể sai được. Ta tặng bức tranh này cho một vị cô nương. Mà trong một trận đại nạn, nàng và họa trục đã cùng nhau biến mất trong một trận cương phong. Vì sao bọn họ không thể bị cuốn đi, rơi vào Giới Ngoại Tiên vực?
Nét mặt Lâm Nhất trở nên trầm tĩnh, hỏi ngược lại một loạt câu.
Vũ Tử có chút ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Một cuốn họa trục, vậy mà là đến từ tay Tiên Đế viễn cổ? Mà vị Thiên Huyễn kia làm sao ở đây, ngươi...
- Ngươi tin hay là không tin, ta đều không thể làm gì được, tất cả chỉ là một ý niệm mà thôi. Thiên Huyễn chính là Bạch Hổ vẽ trong tranh, sớm đã chuyển thế trùng sinh...
Lâm Nhất thâm trầm nhìn về phía trước, chậm rãi nói ra.
“Tin hay không là tùy ta, nói hay không là tùy hắn.” Vũ Tử nghĩ như vậy, giọng điệu lập tức cũng hoàn hoãn hơn. Nhưng lồng ngực vẫn phập phồng khó tả, khiến nàng không kìm nén được cảm giác lo lắng, đành phải lên tiếng hỏi:
- Làm như thế nào ngơi tìm đến được kết giới sâu núi La gia? Hơn nữa còn lại nhận định họa trục chính là món đồ kia... Còn cả, nàng kia là ai?
- Ta bị Yêu Vương Yêu tộc đuổi giết, buộc phải trốn đến La gia, lúc này mới có cơ duyên gặp lại họa trục. Họa trục vô cùng bất phàm, vả lại còn có ám ký khác. Người bình thường khó có thể phát hiện ra manh mối, mà ta thì lại có thể thấy rõ! Còn cô nương kia...
Nói đến đây, Lâm Nhất chợt dời ánh mắt sang nhìn Vũ Tử. Đối phương né tránh, hắn cũng chỉ biết thở dài một hơi. Quay đầu nhìn về phía trước, có chút thâm tình nói:
- Nàng cũng là một trúc cơ tu sĩ, lúc trước chúng ta đã bất ngờ gặp gỡ ở Hải Đảo, sau đó lại cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cuối cùng lại sống chết cách biệt... Nàng, tên là Lan Kỳ Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.