Chương 2053: Lòng ta rất an ủi (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Lan Kỳ Nhi, Kỳ Nhi? Hóa ra... Ngươi xem ta là nàng....
Vũ Tử nghe đến đây thì có chút giật mình, rồi lại không nén được ngạc nhiên mà tự lẩm bẩm:
- Trên họa trục có ám ký khác? Vì sao ta không biết...
- Lúc còn sống, Kỳ Nhi đã luyện chế ra ba chiếc trăm, bên trong có chứa tinh huyết của ta và nàng. Bất kể là cách xa ngàn dặm, nhưng chúng ta luôn có sự dẫn dắt của thần hồn, nhất định sẽ không lạc mất nhau...
Lâm Nhất giống như đang bình thản kể lại một câu chuyện cũ, nhưng giọng nói lại không tự chủ mà có chút run rẩy. Mỗi lần nhớ về lúc trước, đủ loại ôn nhu khăng khít bên nhau, cùng cả sự cách biệt đau đến đứt từng đoạn ruột vẫn luôn làm hắn cảm thấy đau lòng. May mà ông trời có mắt, hôm nay bọn hắn đã lại gặp mặt lần nữa...
Ba chiếc trâm? Hắn là đang nhắc đến trâm gài tóc? Trước mắt Vũ Tử chợt hiện ra tình cảnh trong kết giới của La gia. Ở bên trong trúc hải kia, có thân ảnh của giao long màu bạc, nàng còn nhớ mang máng một cậu: “Trùy hồn dĩ vãng, truy phong y nhiên...”
- Ta thấy họa trục, liền nghĩ đến Kỳ Nhi. Không ngờ được, tướng mạo của ngươi lại giống nàng như đúc. Điều này làm ta khiếp sợ, cũng không dám tự tiện nhận quen biết. Mà sau khi đến trước Ngọc Sơn Vân Nhai, hết thảy những chuyện giật mình, rốt cuộc cũng...
Lâm Nhất nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trong trâm gài tóc có gì đó khác thường? Nếu như đúng là vậy, thì Vũ Tử chính là Kỳ Nhi, ngươi chính là nàng...
- Ta... Ta chỉ là Vũ Tử!
Sắc mặt của Vũ Tử tái nhợt, trong lồng ngực, trái tim nàng thình thịch đập mạnh, không nhịn được thốt lên. Lúc ở trước kết giới của La gia ở Ngọc Sơn Vân Nhai, nàng đã từng cảm ứng được mọt tia triệu hoán thần hồn. Trong tình huống bất ngờ, nàng vốn chỉ nghĩ đó là ảo giác. Bản thân nàng, là một Cửu Mục tiên tử, tại sao lại có thể liên quan với một đệ tử ngoại môn phẩm hạnh không ngửi nổi như vậy?
Giờ này khắc này, những lời mà Lâm Nhất nói dường như đều là sự thật. Bản thân nàng không chỉ có dung mạo rất giống với một cô nương khác, hơn nữa còn có thể cảm nhận được huyết mạch ấn ký trong trâm gài tóc. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Không...
- Ngươi muốn nói ta là chuyển thế luân hồi? Nếu như đúng là vậy thì tinh huyết thần hồn trong trâm gài tóc đã sớm biến mất rồi. Mà ta chính là do cha mẹ ta sinh ra, tuyệt đối không phải là Lan Kỳ Nhi trong miệng ngươi. Hoặc đây có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, sao có thể khẳng định! Ngươi cứ cố chấp nói chuyện kiếp trước, mà ta thì chỉ tin hiện tại...
Một hơi nói ra hết những lời trong lòng, lồng ngực Vũ Tử phập phồng, hai gò má bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ lên, bối rối vô cùng. Nàng đã không còn suy xét được đúng sai nữa rồi, chỉ có thể cố chấp đến cùng. Nhưng nàng cố chấp như vậy, là vì cái gì...
- Ha ha! Thật hay cho câu chỉ tin vào hiện tại, ta từ trước đến đây vẫn luôn là vậy...
Lâm Nhất chợt bật cười thành tiếng, trong ánh mắt nổi lên sự đắng chát đậm đặc. Hắn cố chấp nói tiếp:
- Lúc xa nhau, Kỳ Nhi đã để lai một câu. Ngươi ở lại kiếp này, ta sẽ đến kiếp sau, đừng quên...
Nói xong câu, Tử Kim hồ lô trên tay Lâm Nhất đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vò rượu. Hắn ngửa cổ, há miệng thật lớn, rót rượu vào, vẻ mặt chìm đắm trong men say.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất đã vứt vò rượu trong tay đi, sau đó thì ngẩng đầu lên. Mái tóc dài tán loạn bay giữa không trung. Cái trạng thái say xỉn cũng theo đó mà biến mất, chỉ là nụ cười của hắn vẫn vậy, nhưng lại nhiều thêm một phần bi thương, một phần tang thương. Hắn thở dài một tiếng, rồi lại nhìn lưu tinh đang lặng lẽ rơi xuống ở phía xa, lúc này mới lên tiếng nói:
- Vì sao trí nhớ của ngươi lại mất, nhưng huyết tinh thì vẫn còn thì quả thật có chút khó giải thích. Mà ta cũng không tin vào luân hồi, cũng không tin chỉ đi qua Luân Hồi tháp một lần sẽ đánh mất hết mọi thứ. Ta sống ở kiếp này, chờ đợi một người đã quên mất kiếp trước...
Nói đến đây thì hắn lại trầm ngâm, ánh mắt dời đến chỗ bóng người áo trắng đứng bên phía tay trái hắn một đoạn không xa. Ánh mắt không giấu được nét u buồn, nói tiếp:
- Ngươi là Kỳ Nhi, hay là Vũ Tử, thì đều không quan trọng! Biết được ngươi đang sống khỏe mạnh, không việc gì là ta an lòng rồi...
Vũ Tử vẫn cúi đầu né tránh, ánh mắt chỉ tập trung vào mảnh toái không dưới chân. Mà trong ánh mắt của người nọ thì lại có một tia buồn man mác, không cách nào xóa đi được, làm cho người ta không khỏi thấy bối rối. “Ta là ai thì cũng là vậy, hắn cũng không phải loại người ỷ mạnh mà bức ép người khác...”
“Nhưng mà, ta thật sự sẽ vì một người đàn ông mà chịu hi sinh tính mạng mình sao? Kỳ Nhi năm đó có bộ dạng như thế nào, lại khiến hắn nhớ nhung suốt sáu trăm năm như vậy...”
- Ta chỉ nói thêm một câu nữa thôi...
Nghe tiếng, Vũ Tử không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Đối phương đã tiến lên trước một bước, bóng lưng hiện ra thật cô đơn..
- Lúc rãnh rỗi, nếu không ngại hãy để ý đến Bạch Hổ trong tranh một chút. Trên trán của nó có một ấn ký, có hiệu dụng tồn hồn nạp phách...
Nói đến đây, hắn liền dừng lại. Hắn còn muốn nói thêm nữa, nhưng chỉ ậm ừ rồi quyết định thôi. Kỳ Nhi ký thác trong tranh, hay đã biến thành Vũ Tử hôm nay thì đó đều là lựa chọn của nàng.
Người chuyển thế luân hồi, trí nhớ và tinh huyết thần hồn của kiếp trước đều như đã mất sạch. Giống như Tiên Nô cũng đã sớm biến thành một người khác. Nếu như năm đó, Hoa Trần Tử mượn thân thể để hoàn hồn, vậy thì cũng không nên nhắc đến. Tình hình của Vũ Tử quá mức quái dị, nguyên do trong đó, thì hắn không thể nào biết được.
Trong lòng còn có nút thắt chưa thể tháo gỡ được khiến hắn khá là bức bách, khó chịu, nhưng rồi cũng không biết phải làm sao.
Lâm Nhất duỗi tay, vén mái tóc rối lên, búi lại, thuận tiện lấy một vật cài vào. Đó là một chiếc trâm bạch ngọc, đầu rồng, thân trâm còn có hào quang lập lòe chớp động.
Vũ Tử vẫn lẳng lặng ngắm nhìn hành động của Lâm Nhất, tâm trạng vẫn bối rối không yên. Chợt nhìn thấy một màn như vậy, khiến trái tim nàng không nhịn được mà đập mạnh một cú. Bên trong chiếc trâm gài tóc kia, rõ ràng là có một giọt tinh huyết. Dưới tác động không hiểu của thần hồn, nàng có cảm giác như chính mình đã tồn tại ở đó hồi lâu, cũng không bị phai mờ...
Là bởi vì bên trong giọt tinh huyết kia còn có một nửa dấu ấn ký khác. Mà nàng thì lại cảm thấy dấu ấn ký kia rất quen thuộc. Cả hai tương dung tương hợp, lưu luyến không rồi.
Trong lúc bàng hoàng, chợt bên tai Vũ Tử vang lên một âm thanh vỡ vụn, như hàn băng tan rõ. Thân hình cứng đờ của nàng cũng theo đó mà thoải mái hơn một chút. Một lần nữa, nàng đưa mắt nhìn về phía dáng người cao ngất kia, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Là sự quen thuộc và thân thiết, làm cho người ta chỉ muốn dựa vào, rồi cùng nhau đi đến chân trời góc bể...
- Cẩn thận...
Nghe tiếng, Vũ Tử lập tức giật nảy. Tình hình phía trước đột nhiên sinh biến, trên đỉnh đầu có lưu tinh rơi xuống...
Vũ Tử nghe đến đây thì có chút giật mình, rồi lại không nén được ngạc nhiên mà tự lẩm bẩm:
- Trên họa trục có ám ký khác? Vì sao ta không biết...
- Lúc còn sống, Kỳ Nhi đã luyện chế ra ba chiếc trăm, bên trong có chứa tinh huyết của ta và nàng. Bất kể là cách xa ngàn dặm, nhưng chúng ta luôn có sự dẫn dắt của thần hồn, nhất định sẽ không lạc mất nhau...
Lâm Nhất giống như đang bình thản kể lại một câu chuyện cũ, nhưng giọng nói lại không tự chủ mà có chút run rẩy. Mỗi lần nhớ về lúc trước, đủ loại ôn nhu khăng khít bên nhau, cùng cả sự cách biệt đau đến đứt từng đoạn ruột vẫn luôn làm hắn cảm thấy đau lòng. May mà ông trời có mắt, hôm nay bọn hắn đã lại gặp mặt lần nữa...
Ba chiếc trâm? Hắn là đang nhắc đến trâm gài tóc? Trước mắt Vũ Tử chợt hiện ra tình cảnh trong kết giới của La gia. Ở bên trong trúc hải kia, có thân ảnh của giao long màu bạc, nàng còn nhớ mang máng một cậu: “Trùy hồn dĩ vãng, truy phong y nhiên...”
- Ta thấy họa trục, liền nghĩ đến Kỳ Nhi. Không ngờ được, tướng mạo của ngươi lại giống nàng như đúc. Điều này làm ta khiếp sợ, cũng không dám tự tiện nhận quen biết. Mà sau khi đến trước Ngọc Sơn Vân Nhai, hết thảy những chuyện giật mình, rốt cuộc cũng...
Lâm Nhất nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trong trâm gài tóc có gì đó khác thường? Nếu như đúng là vậy, thì Vũ Tử chính là Kỳ Nhi, ngươi chính là nàng...
- Ta... Ta chỉ là Vũ Tử!
Sắc mặt của Vũ Tử tái nhợt, trong lồng ngực, trái tim nàng thình thịch đập mạnh, không nhịn được thốt lên. Lúc ở trước kết giới của La gia ở Ngọc Sơn Vân Nhai, nàng đã từng cảm ứng được mọt tia triệu hoán thần hồn. Trong tình huống bất ngờ, nàng vốn chỉ nghĩ đó là ảo giác. Bản thân nàng, là một Cửu Mục tiên tử, tại sao lại có thể liên quan với một đệ tử ngoại môn phẩm hạnh không ngửi nổi như vậy?
Giờ này khắc này, những lời mà Lâm Nhất nói dường như đều là sự thật. Bản thân nàng không chỉ có dung mạo rất giống với một cô nương khác, hơn nữa còn có thể cảm nhận được huyết mạch ấn ký trong trâm gài tóc. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Không...
- Ngươi muốn nói ta là chuyển thế luân hồi? Nếu như đúng là vậy thì tinh huyết thần hồn trong trâm gài tóc đã sớm biến mất rồi. Mà ta chính là do cha mẹ ta sinh ra, tuyệt đối không phải là Lan Kỳ Nhi trong miệng ngươi. Hoặc đây có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, sao có thể khẳng định! Ngươi cứ cố chấp nói chuyện kiếp trước, mà ta thì chỉ tin hiện tại...
Một hơi nói ra hết những lời trong lòng, lồng ngực Vũ Tử phập phồng, hai gò má bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ lên, bối rối vô cùng. Nàng đã không còn suy xét được đúng sai nữa rồi, chỉ có thể cố chấp đến cùng. Nhưng nàng cố chấp như vậy, là vì cái gì...
- Ha ha! Thật hay cho câu chỉ tin vào hiện tại, ta từ trước đến đây vẫn luôn là vậy...
Lâm Nhất chợt bật cười thành tiếng, trong ánh mắt nổi lên sự đắng chát đậm đặc. Hắn cố chấp nói tiếp:
- Lúc xa nhau, Kỳ Nhi đã để lai một câu. Ngươi ở lại kiếp này, ta sẽ đến kiếp sau, đừng quên...
Nói xong câu, Tử Kim hồ lô trên tay Lâm Nhất đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vò rượu. Hắn ngửa cổ, há miệng thật lớn, rót rượu vào, vẻ mặt chìm đắm trong men say.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất đã vứt vò rượu trong tay đi, sau đó thì ngẩng đầu lên. Mái tóc dài tán loạn bay giữa không trung. Cái trạng thái say xỉn cũng theo đó mà biến mất, chỉ là nụ cười của hắn vẫn vậy, nhưng lại nhiều thêm một phần bi thương, một phần tang thương. Hắn thở dài một tiếng, rồi lại nhìn lưu tinh đang lặng lẽ rơi xuống ở phía xa, lúc này mới lên tiếng nói:
- Vì sao trí nhớ của ngươi lại mất, nhưng huyết tinh thì vẫn còn thì quả thật có chút khó giải thích. Mà ta cũng không tin vào luân hồi, cũng không tin chỉ đi qua Luân Hồi tháp một lần sẽ đánh mất hết mọi thứ. Ta sống ở kiếp này, chờ đợi một người đã quên mất kiếp trước...
Nói đến đây thì hắn lại trầm ngâm, ánh mắt dời đến chỗ bóng người áo trắng đứng bên phía tay trái hắn một đoạn không xa. Ánh mắt không giấu được nét u buồn, nói tiếp:
- Ngươi là Kỳ Nhi, hay là Vũ Tử, thì đều không quan trọng! Biết được ngươi đang sống khỏe mạnh, không việc gì là ta an lòng rồi...
Vũ Tử vẫn cúi đầu né tránh, ánh mắt chỉ tập trung vào mảnh toái không dưới chân. Mà trong ánh mắt của người nọ thì lại có một tia buồn man mác, không cách nào xóa đi được, làm cho người ta không khỏi thấy bối rối. “Ta là ai thì cũng là vậy, hắn cũng không phải loại người ỷ mạnh mà bức ép người khác...”
“Nhưng mà, ta thật sự sẽ vì một người đàn ông mà chịu hi sinh tính mạng mình sao? Kỳ Nhi năm đó có bộ dạng như thế nào, lại khiến hắn nhớ nhung suốt sáu trăm năm như vậy...”
- Ta chỉ nói thêm một câu nữa thôi...
Nghe tiếng, Vũ Tử không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Đối phương đã tiến lên trước một bước, bóng lưng hiện ra thật cô đơn..
- Lúc rãnh rỗi, nếu không ngại hãy để ý đến Bạch Hổ trong tranh một chút. Trên trán của nó có một ấn ký, có hiệu dụng tồn hồn nạp phách...
Nói đến đây, hắn liền dừng lại. Hắn còn muốn nói thêm nữa, nhưng chỉ ậm ừ rồi quyết định thôi. Kỳ Nhi ký thác trong tranh, hay đã biến thành Vũ Tử hôm nay thì đó đều là lựa chọn của nàng.
Người chuyển thế luân hồi, trí nhớ và tinh huyết thần hồn của kiếp trước đều như đã mất sạch. Giống như Tiên Nô cũng đã sớm biến thành một người khác. Nếu như năm đó, Hoa Trần Tử mượn thân thể để hoàn hồn, vậy thì cũng không nên nhắc đến. Tình hình của Vũ Tử quá mức quái dị, nguyên do trong đó, thì hắn không thể nào biết được.
Trong lòng còn có nút thắt chưa thể tháo gỡ được khiến hắn khá là bức bách, khó chịu, nhưng rồi cũng không biết phải làm sao.
Lâm Nhất duỗi tay, vén mái tóc rối lên, búi lại, thuận tiện lấy một vật cài vào. Đó là một chiếc trâm bạch ngọc, đầu rồng, thân trâm còn có hào quang lập lòe chớp động.
Vũ Tử vẫn lẳng lặng ngắm nhìn hành động của Lâm Nhất, tâm trạng vẫn bối rối không yên. Chợt nhìn thấy một màn như vậy, khiến trái tim nàng không nhịn được mà đập mạnh một cú. Bên trong chiếc trâm gài tóc kia, rõ ràng là có một giọt tinh huyết. Dưới tác động không hiểu của thần hồn, nàng có cảm giác như chính mình đã tồn tại ở đó hồi lâu, cũng không bị phai mờ...
Là bởi vì bên trong giọt tinh huyết kia còn có một nửa dấu ấn ký khác. Mà nàng thì lại cảm thấy dấu ấn ký kia rất quen thuộc. Cả hai tương dung tương hợp, lưu luyến không rồi.
Trong lúc bàng hoàng, chợt bên tai Vũ Tử vang lên một âm thanh vỡ vụn, như hàn băng tan rõ. Thân hình cứng đờ của nàng cũng theo đó mà thoải mái hơn một chút. Một lần nữa, nàng đưa mắt nhìn về phía dáng người cao ngất kia, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Là sự quen thuộc và thân thiết, làm cho người ta chỉ muốn dựa vào, rồi cùng nhau đi đến chân trời góc bể...
- Cẩn thận...
Nghe tiếng, Vũ Tử lập tức giật nảy. Tình hình phía trước đột nhiên sinh biến, trên đỉnh đầu có lưu tinh rơi xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.