Chương 2185: Luân phiên nghịch chuyển (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Lão phụ nhân tóc bạc kia cuối cùng động thủ, lại xài lại mánh cũ, lần nữa tế ra bốn đạo nhân ảnh, không ngờ đều là khôi lỗi Tiên Quân sơ kỳ? Chỉ nháy mắt, lại đã từ một biến ba, lập tức mười hai vị cao thủ hiện thân đương trường. Đối phương mang theo tám người nhào hướng chính mình, bốn người còn lại lao thẳng tới chỗ Liễu Đạo và Liễu Phàm!
Hơn mười vị Tiên Quân hợp lực, đủ để đối mặt bất kỳ một vị tiền bối Động Thiên sơ kỳ nào. Lại có vài chục Kim Tiên hung hãn không sợ chết trợ trận, không thể khinh thường
Hàn quang chợt lóe trong mắt Ngô Dung, hắn xoay người liền đi. Đồng thời với đó, Liễu Đạo và Liễu Phàm ở cách mấy chục dặm cũng cùng theo lui ra sau.
Hoàng bà bà dẫn theo mười hai vị cao thủ Tiên Quân đuổi sát không bỏ, lệ thanh quát:
-Không được để tặc nhân chạy thoát!
Mấy chục Hoa nô chen chúc mà lên, chỉ nghĩ ngăn cản đường lui đối phương. La Thanh Tử và La Khôn Tử càng là không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo.
Vốn địch ta tương đương, nay mạnh yếu khác xa. Hơn ba mươi vị Kim Tiên, mười hai vị Tiên Quân, lại thêm Hoàng bà bà và hai người La gia, trận thế quá mức to lớn. Chỉ bằng Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm căn bản ứng tiếp không xuể. Càng đừng nói còn có tu sĩ Hành Thiên ở một bên liên lụy, tình hình cuối cùng thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Thấy thế, Dư Hằng Tử và Đồng gia huynh đệ đều sửng sờ đương trường. Cửu Mục tiên vực bày ra trận trượng thế này, chẳng lẽ muốn cứ vậy diệt đi Hành Thiên, quét ngang giới nội?
Lôi Thiên tự biết khó thoát tai ương, trong lòng đắng chát. Hành Thiên tuy mạnh, cuối cùng vẫn không ra hồn. Hoàng bà bà chuyên vì Lâm Nhất mà đến, tình hình hôm nay có thể sánh với Tử Vi tiên cảnh năm đó!
Thiên Lang Diệp Mậu ngược lại ngao ngao kêu loạn, hồn nhiên không sợ, lại không có chủ trương, đành phải quay đầu nhìn hướng sau lưng. Mà vị anh ruột của Lâm Nhất kia đã nhảy ra xa xa, còn không quên quay đầu kêu gào lia lịa:
-Nhanh đào mạng a
Lôi Thiên thấy La Thanh Tử nơi xa xông đến, không kịp nghĩ nhiều, dương thanh nói:
-Tạm lánh nhất thời, mưu đồ lâu dài
Hắn lời còn chưa dứt, tức thì xoay người chạy đuổi theo Xuất Vân Tử. Không ngờ đối phương lại chầm chậm ngừng lại, một mặt quỷ tiếu.
Đám người Dư Hằng Tử như chợt bừng tỉnh, xoay người phi độn. Đúng lúc hỗn loạn này, sau lưng bỗng vang lên liền một chuỗi tiếng nổ. Chúng nhân quay đầu nhìn quanh, đột nhiên trố mắt
Chỉ thấy trong lúc lùi ra sau, Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm từng người đưa tay tế ra pháp quyết. Từng đạo kiếm mang còn đang bay múa ầm vang nổ tung, thoáng chốc hóa thành trận trận cuồng tiêu nghịch tập mà đi. Vài chục Hoa Nô né tránh không kịp, lại có mấy đạo nhân ảnh vẫn lạc. Ba người thừa thế thoát khốn, nhưng hết thảy chưa dừng lại ở đó. Trong tinh không bốn phía đột nhiên quang mang đại tác, theo đó hiện ra từng thân ảnh tu sĩ. Đồng thời, lại có hai, ba trăm đạo độn quang từ nơi xa lao nhanh mà đến
Ngô Dung và Liễu Đạo Liễu Phàm hợp làm một nơi, ai nấ không lui ra sau nữa. Hơn bốn mươi vị tu sĩ lần lượt hiện thân đều là cao thủ tiên nhân trở lên; tiếp sau đó một quần yêu tu theo sau mà tới, kẻ cầm đầu chính là Yêu Vương Kim Thánh. Trước sau có tận hơn ba trăm người, nháy mắt đã vây kín đám người Hoàng bà bà ở chính giữa.
Lôi Thiên đứng vững thân hình, lại vẫn cứ kinh ngạc không thôi. Một trận hỗn chiến kinh tâm động phách, tình hình hiện trường càng là luân phiên nghịch chuyển. Hơn bốn mươi vị tu sĩ là tiên nhân viễn cổ không nghi ngờ, ai nấy đều sát cơ trầm ngưng, uy thế bất phàm. Một đám yêu tiên càng là hạng trải qua trăm chiến, kiêu dũng hung tàn. Lâm Nhất còn chưa hiện thân, Hành Thiên đã cường hoành như thế
-Ha ha! Bà nương kia còn muốn lấy nhiều khi ít, Cửu Châu môn lại lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi
Lôi Thiên theo tiếng nhìn về nơi không xa, là Xuất Vân Tử mặt đầy gió xuân chính đang khoa tay múa chân. Hắn sinh tâm ghét bỏ, không đáng quát lên:
-Tên béo! Sao lại một mình bỏ chạy
Lúc tới, đối phương rõ ràng là mặt mày nghiêm túc cảnh cáo mình không được lâm trận bỏ chạy, ai ngờ sự đáo lâm đầu, ai đều không chạy nhanh bằng hắn! Hạng người không biết thẹn, đúng thật không phải tên béo này thì còn ai!
-Ồ
Xuất Vân Tử thấy là Lôi Thiên, kinh kỳ trừng một cái, lập tức nghênh ngang hét lên:
-Ngươi mới rồi tạm lánh nhất thời là quyền nghi chi kế, còn ta lại thành chuột nhắt? Đều là đào mạng, còn tiêu chuẩn kép. Chỉ vì ngươi là Lôi đại thiếu, liền không nhận ra hai chữ vô sỉ
Thịt béo trên mặt hắn khẽ run rẩy, lập tức lại phù hiện ra mặt cười ái muội, gật gật đầu, tự cho là đúng nói tiếp:
-Ta làm chủ nợ nên chọc người hận a! Hắc hắc, vài chục vạn Tiên Tinh, há phải con số nhỏ
Lôi Thiên sắc mặt cứng đờ, phất tay áo xoay người
Lúc này, đám người Hoàng bà bà thế công mất hết, ai nấy sững sờ đương trường. Vốn tưởng rằng phe mình đến có chuẩn bị, lại không ngờ đối phương sớm đã nghiêm trận chờ đợi. Hiện nay bốn phía đều là bóng người, ngay cả trên đầu dưới chân đều bị người phá hỏng đường lui, nghiễm nhiên gửi thân vào trong tuyệt cảnh.
La Thanh Tử nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nơi xa, kinh nói:
-Kim Thánh! Ngươi là Yêu Vương danh chấn Yêu Vực, sao chịu bị người tùy ý sai khiến? Thời này khắc này, chính nên bỏ ám đầu minh
Trong đám người cách đó mấy chục dặm, chậm rãi lóe ra một trung niên tráng hán mặt vàng. Hắn nhún nhún vai, nhìn quanh hai bên, trả lời:
-Cái này Bản tôn cũng là đành chịu a!
La Thanh Tử ánh mắt chợt lóe, khá là đau lòng nói tiếp:
-Kim Thánh! Lão phu đối xử với ngươi không tệ, làm người đừng có vong ân phụ nghĩa
Hán tử trung niên kia như là bị người bóc khuyết điểm, trên mặt có chút không nhịn được, hờn giận nói:
-Hừ! Ném chúng ta ở nơi hoang vắng này mặc người giày vò, ân nghĩa ở đâu? Nay đều vì chủ mình, nói nhiều vô ích
Hắn đung đưa thân mình, xoay người trốn vào trong đám người.
La Thanh Tử hơi ngớ, hướng Hoàng bà bà và La Khôn Tử nơi không xa lắc lắc đầu. Chớp mắt, thần sắc hắn lại hơi biến. Bốn phía sát cơ tuôn động, Ngô Dung vượt chúng mà ra
Hơn mười vị Tiên Quân hợp lực, đủ để đối mặt bất kỳ một vị tiền bối Động Thiên sơ kỳ nào. Lại có vài chục Kim Tiên hung hãn không sợ chết trợ trận, không thể khinh thường
Hàn quang chợt lóe trong mắt Ngô Dung, hắn xoay người liền đi. Đồng thời với đó, Liễu Đạo và Liễu Phàm ở cách mấy chục dặm cũng cùng theo lui ra sau.
Hoàng bà bà dẫn theo mười hai vị cao thủ Tiên Quân đuổi sát không bỏ, lệ thanh quát:
-Không được để tặc nhân chạy thoát!
Mấy chục Hoa nô chen chúc mà lên, chỉ nghĩ ngăn cản đường lui đối phương. La Thanh Tử và La Khôn Tử càng là không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo.
Vốn địch ta tương đương, nay mạnh yếu khác xa. Hơn ba mươi vị Kim Tiên, mười hai vị Tiên Quân, lại thêm Hoàng bà bà và hai người La gia, trận thế quá mức to lớn. Chỉ bằng Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm căn bản ứng tiếp không xuể. Càng đừng nói còn có tu sĩ Hành Thiên ở một bên liên lụy, tình hình cuối cùng thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Thấy thế, Dư Hằng Tử và Đồng gia huynh đệ đều sửng sờ đương trường. Cửu Mục tiên vực bày ra trận trượng thế này, chẳng lẽ muốn cứ vậy diệt đi Hành Thiên, quét ngang giới nội?
Lôi Thiên tự biết khó thoát tai ương, trong lòng đắng chát. Hành Thiên tuy mạnh, cuối cùng vẫn không ra hồn. Hoàng bà bà chuyên vì Lâm Nhất mà đến, tình hình hôm nay có thể sánh với Tử Vi tiên cảnh năm đó!
Thiên Lang Diệp Mậu ngược lại ngao ngao kêu loạn, hồn nhiên không sợ, lại không có chủ trương, đành phải quay đầu nhìn hướng sau lưng. Mà vị anh ruột của Lâm Nhất kia đã nhảy ra xa xa, còn không quên quay đầu kêu gào lia lịa:
-Nhanh đào mạng a
Lôi Thiên thấy La Thanh Tử nơi xa xông đến, không kịp nghĩ nhiều, dương thanh nói:
-Tạm lánh nhất thời, mưu đồ lâu dài
Hắn lời còn chưa dứt, tức thì xoay người chạy đuổi theo Xuất Vân Tử. Không ngờ đối phương lại chầm chậm ngừng lại, một mặt quỷ tiếu.
Đám người Dư Hằng Tử như chợt bừng tỉnh, xoay người phi độn. Đúng lúc hỗn loạn này, sau lưng bỗng vang lên liền một chuỗi tiếng nổ. Chúng nhân quay đầu nhìn quanh, đột nhiên trố mắt
Chỉ thấy trong lúc lùi ra sau, Ngô Dung, Liễu Đạo và Liễu Phàm từng người đưa tay tế ra pháp quyết. Từng đạo kiếm mang còn đang bay múa ầm vang nổ tung, thoáng chốc hóa thành trận trận cuồng tiêu nghịch tập mà đi. Vài chục Hoa Nô né tránh không kịp, lại có mấy đạo nhân ảnh vẫn lạc. Ba người thừa thế thoát khốn, nhưng hết thảy chưa dừng lại ở đó. Trong tinh không bốn phía đột nhiên quang mang đại tác, theo đó hiện ra từng thân ảnh tu sĩ. Đồng thời, lại có hai, ba trăm đạo độn quang từ nơi xa lao nhanh mà đến
Ngô Dung và Liễu Đạo Liễu Phàm hợp làm một nơi, ai nấ không lui ra sau nữa. Hơn bốn mươi vị tu sĩ lần lượt hiện thân đều là cao thủ tiên nhân trở lên; tiếp sau đó một quần yêu tu theo sau mà tới, kẻ cầm đầu chính là Yêu Vương Kim Thánh. Trước sau có tận hơn ba trăm người, nháy mắt đã vây kín đám người Hoàng bà bà ở chính giữa.
Lôi Thiên đứng vững thân hình, lại vẫn cứ kinh ngạc không thôi. Một trận hỗn chiến kinh tâm động phách, tình hình hiện trường càng là luân phiên nghịch chuyển. Hơn bốn mươi vị tu sĩ là tiên nhân viễn cổ không nghi ngờ, ai nấy đều sát cơ trầm ngưng, uy thế bất phàm. Một đám yêu tiên càng là hạng trải qua trăm chiến, kiêu dũng hung tàn. Lâm Nhất còn chưa hiện thân, Hành Thiên đã cường hoành như thế
-Ha ha! Bà nương kia còn muốn lấy nhiều khi ít, Cửu Châu môn lại lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi
Lôi Thiên theo tiếng nhìn về nơi không xa, là Xuất Vân Tử mặt đầy gió xuân chính đang khoa tay múa chân. Hắn sinh tâm ghét bỏ, không đáng quát lên:
-Tên béo! Sao lại một mình bỏ chạy
Lúc tới, đối phương rõ ràng là mặt mày nghiêm túc cảnh cáo mình không được lâm trận bỏ chạy, ai ngờ sự đáo lâm đầu, ai đều không chạy nhanh bằng hắn! Hạng người không biết thẹn, đúng thật không phải tên béo này thì còn ai!
-Ồ
Xuất Vân Tử thấy là Lôi Thiên, kinh kỳ trừng một cái, lập tức nghênh ngang hét lên:
-Ngươi mới rồi tạm lánh nhất thời là quyền nghi chi kế, còn ta lại thành chuột nhắt? Đều là đào mạng, còn tiêu chuẩn kép. Chỉ vì ngươi là Lôi đại thiếu, liền không nhận ra hai chữ vô sỉ
Thịt béo trên mặt hắn khẽ run rẩy, lập tức lại phù hiện ra mặt cười ái muội, gật gật đầu, tự cho là đúng nói tiếp:
-Ta làm chủ nợ nên chọc người hận a! Hắc hắc, vài chục vạn Tiên Tinh, há phải con số nhỏ
Lôi Thiên sắc mặt cứng đờ, phất tay áo xoay người
Lúc này, đám người Hoàng bà bà thế công mất hết, ai nấy sững sờ đương trường. Vốn tưởng rằng phe mình đến có chuẩn bị, lại không ngờ đối phương sớm đã nghiêm trận chờ đợi. Hiện nay bốn phía đều là bóng người, ngay cả trên đầu dưới chân đều bị người phá hỏng đường lui, nghiễm nhiên gửi thân vào trong tuyệt cảnh.
La Thanh Tử nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nơi xa, kinh nói:
-Kim Thánh! Ngươi là Yêu Vương danh chấn Yêu Vực, sao chịu bị người tùy ý sai khiến? Thời này khắc này, chính nên bỏ ám đầu minh
Trong đám người cách đó mấy chục dặm, chậm rãi lóe ra một trung niên tráng hán mặt vàng. Hắn nhún nhún vai, nhìn quanh hai bên, trả lời:
-Cái này Bản tôn cũng là đành chịu a!
La Thanh Tử ánh mắt chợt lóe, khá là đau lòng nói tiếp:
-Kim Thánh! Lão phu đối xử với ngươi không tệ, làm người đừng có vong ân phụ nghĩa
Hán tử trung niên kia như là bị người bóc khuyết điểm, trên mặt có chút không nhịn được, hờn giận nói:
-Hừ! Ném chúng ta ở nơi hoang vắng này mặc người giày vò, ân nghĩa ở đâu? Nay đều vì chủ mình, nói nhiều vô ích
Hắn đung đưa thân mình, xoay người trốn vào trong đám người.
La Thanh Tử hơi ngớ, hướng Hoàng bà bà và La Khôn Tử nơi không xa lắc lắc đầu. Chớp mắt, thần sắc hắn lại hơi biến. Bốn phía sát cơ tuôn động, Ngô Dung vượt chúng mà ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.