Chương 2117: Mộng rất đơn giản (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất chợt bừng tĩnh. Huyền Thiên châu này hẳn là vật luyện chế Huyền Thiên tiên cảnh. Hiện nay Tiên vực tan vỡ, khiến cho bảo vật phủ bụi, tựa như viễn cổ mất một giấc mộng cảnh
Mộng, kỳ thực rất đơn giản, tựa như mục đồng kia. . .
...
Long Khư hạp cốc, trưởng lão chín tộc quấn quanh cách Long Đàm trăm trượng. Gần mười năm nay, chín người cứ vậy ngồi đó, lại thời khắc không ngừng lưu ý động tĩnh của Long Đỉnh.
Trong Long Đàm, Lâm Nhất vẫn cứ ngủ say bất tỉnh. Hắn ngủ rất trầm, cũng rất dài, chẳng biết lúc nào mới tỉnh. Hoặc nói cách khác, hắn đã coi hết thảy bốn phía cùng với vị đồng bạn kia như mộng cảnh.
Chẳng qua, Thương Quý lại không nhàn nhã như vậy, càng không cố được hấp nạp tu luyện, chỉ một lòng một dạ tập trung đặt trên đỉnh đầu. Hoảng hốt nhận ra, một tia ánh sáng vàng chớp động. Hắn giật mình trong lòng, ngấm ngầm kinh hô: Tới, tới, cuối cùng tới, Long Huyết của ta!
Thương Quý đột nhiên trợn trừng hai mắt, nắm tay siết chặt. Đó không phải ảo giác! Chỉ thấy trên cao trăm trượng, giữa ba chân Long Đỉnh lần nữa bóc mở ánh sáng vàng, chậm rãi rơi rụng xuống. Một giọt Long Huyết sáng lòe lòe trong đó, long lanh lóa mắt, câu hồn nhiếp phách...
Da mặt Thương Quý co quắp, vội không kịp đợi đứng thẳng người dậy. Ý niệm gấp chuyển, hắn không thể không cố nén xung động, bức bách bản thân chậm rãi ngồi xuống. Lâm Nhất kia còn đang ngủ say, Long Đỉnh có linh, chớ nhận lầm người...
Khắc này, trưởng lão chín tộc quanh bốn phía Long Đàm không hẹn mà cùng tỉnh lại từ trong tĩnh tọa, thần sắc mỗi người mỗi khác.
Chớp mắt, tia sáng vàng thô tế như cánh tay đã hạ xuống sâu dưới Long Đàm năm mươi trượng, thế tới bỗng hơi hoãn.
Thương Quý nín thở ngưng thần, hai mắt lồi cả ra.
Chỉ nháy mắt, một đạo pháp lực từ trên Long Đàm đột nhiên ập đến, bức khiến tia sáng rung động, như thể cực không tình nguyện vậy. Cùng nháy mắt này, nó bị bách đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng đến chỗ Thương Quý.
Thương Quý mừng như điên, vội há miệng. Ánh vàng chợt lóe, Long Huyết vào bụng, hắn khó mà tin tưởng không ngậm mồm lại được, một trận quái khiếu cạc cạc, nghiễm nhiên là tiếng cười đè nén đã lâu...
Chùm sáng dưới Long Đỉnh còn chưa tiêu tán, đột nhiên có tiếng rống giận nổ vang giữa trời:
- Qua Y! Lại dám ngăn trở Long Đỉnh chi linh, không để truyền thừa Thần tộc ta vào mắt, thật là lớn mật...
Trước đây, trưởng lão chín tộc đều đang quan chú động tĩnh của Long Đỉnh. Qua Y đột nhiên ra tay làm loạn, chúng nhân tại trường hiểu ra thì ra muộn .
Cách Long Đàm trăm trượng, Viêm Liệt râu tóc dựng ngược, nộ mục trợn tròn. Hắn tiếng gào chưa ngừng, tung người mà lên, huy động thiết quyền đánh về phía Qua Y nơi không xa.
Qua Y sao chịu thiệt, rút thân tránh né, không quên hô lớn:
- Long Đàm Thánh Địa, không được càn rỡ!
Gặp cảnh này, các trưởng lão chín tộc khác tại trường vội đứng dậy khuyên nhủ nói:
- Hai vị tạm thời dừng tay...
- Phanh --
Viêm Liệt tính như liệt hỏa, thế đi khó thu, một quyền nện ở trên người Xích Hạ động thân đi ra ngăn trở. Đối phương nhục thân cường hãn, lại thêm sớm có phòng bị, song vẫn nhịn không được liên tục lùi ra sau hơn mười trượng, mặt đỏ ngầu, gian nan thở dốc, khoát tay khổ sở khuyên nhủ:
- Chín tộc cùng mạch, há dung tự tàn, khái, khái...
Viêm Liệt hơi ngớ, vội lui lại mấy bước, lúng túng oán trách nói:
- Ai nha! Sao người không đánh trả, cứ thế chịu một quyền oan uổng, nếu không phải ta thu hồi mấy thành pháp lực, há chẳng phải ủ thành sai lớn...
Thấy Xích Hạ không có ý giận lây, hắn càng cảm thấy hổ thẹn, tức tối chỉ tay quát mắng Qua Y cách đó không xa:
- Chuyện mới rồi nếu không cho ta một lời giải thích rõ ràng, hai nhà chúng ta từ đây không đội trời chung, đừng có nói mà không giữ lời!
Xích Hạ hoãn một hơi, cũng mang theo thần sắc không khoái, tùy thời nói:
- Qua Y trưởng lão, mới rồi là đạo lý gì? Ngươi hỏng quy củ, chẳng lẽ muốn làm kẻ địch của chín tộc...
Những người khác tại trường dồn dập phụ họa, hiển nhiên đều khá là bất mãn đối với hành vi của Qua Y.
Cách vài chục trượng, ánh mắt Qua Y lướt qua chúng nhân, ôm lấy hai tay cúi người một cái thật sâu, nói:
- Long Đỉnh có linh, tự nhiên công chính. Mà trong Long Đàm rõ ràng có hai người đang tu luyện. Phúc tổ cùng hưởng, Long Huyết đều dính mới là đạo nên làm! Vừa rồi tuy lỗ mãng, nhưng chỉ là sự gấp tòng quyền, mong liệt vị tha thứ...
Hắn thẳng người lên, chính khí lẫm nhiên nói tiếp:
- Vì bảo truyền thừa không mất, vì lo nghĩ cho chín tộc ta, có Long Huyết giáng xuống, lý phải cho Thương Quý và Lâm Nhất kia mỗi người một giọt. Ai là Chân Long, ngày sau vừa nhìn liền biết!
Hắn quay sang Viêm Liệt, đè ra thần tình áy náy, ôn hòa nói:
- Nhất ngôn ký xuất, sẽ không đổi ý, bằng không ắt bị chín tộc quay lưng! Xin Tiêu Viêm huynh bớt giận, lần tới ta tuyệt không thiên hướng Thương Quý, còn sẽ ra tay giúp đỡ Lâm Nhất, ha ha...
Mộng, kỳ thực rất đơn giản, tựa như mục đồng kia. . .
...
Long Khư hạp cốc, trưởng lão chín tộc quấn quanh cách Long Đàm trăm trượng. Gần mười năm nay, chín người cứ vậy ngồi đó, lại thời khắc không ngừng lưu ý động tĩnh của Long Đỉnh.
Trong Long Đàm, Lâm Nhất vẫn cứ ngủ say bất tỉnh. Hắn ngủ rất trầm, cũng rất dài, chẳng biết lúc nào mới tỉnh. Hoặc nói cách khác, hắn đã coi hết thảy bốn phía cùng với vị đồng bạn kia như mộng cảnh.
Chẳng qua, Thương Quý lại không nhàn nhã như vậy, càng không cố được hấp nạp tu luyện, chỉ một lòng một dạ tập trung đặt trên đỉnh đầu. Hoảng hốt nhận ra, một tia ánh sáng vàng chớp động. Hắn giật mình trong lòng, ngấm ngầm kinh hô: Tới, tới, cuối cùng tới, Long Huyết của ta!
Thương Quý đột nhiên trợn trừng hai mắt, nắm tay siết chặt. Đó không phải ảo giác! Chỉ thấy trên cao trăm trượng, giữa ba chân Long Đỉnh lần nữa bóc mở ánh sáng vàng, chậm rãi rơi rụng xuống. Một giọt Long Huyết sáng lòe lòe trong đó, long lanh lóa mắt, câu hồn nhiếp phách...
Da mặt Thương Quý co quắp, vội không kịp đợi đứng thẳng người dậy. Ý niệm gấp chuyển, hắn không thể không cố nén xung động, bức bách bản thân chậm rãi ngồi xuống. Lâm Nhất kia còn đang ngủ say, Long Đỉnh có linh, chớ nhận lầm người...
Khắc này, trưởng lão chín tộc quanh bốn phía Long Đàm không hẹn mà cùng tỉnh lại từ trong tĩnh tọa, thần sắc mỗi người mỗi khác.
Chớp mắt, tia sáng vàng thô tế như cánh tay đã hạ xuống sâu dưới Long Đàm năm mươi trượng, thế tới bỗng hơi hoãn.
Thương Quý nín thở ngưng thần, hai mắt lồi cả ra.
Chỉ nháy mắt, một đạo pháp lực từ trên Long Đàm đột nhiên ập đến, bức khiến tia sáng rung động, như thể cực không tình nguyện vậy. Cùng nháy mắt này, nó bị bách đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng đến chỗ Thương Quý.
Thương Quý mừng như điên, vội há miệng. Ánh vàng chợt lóe, Long Huyết vào bụng, hắn khó mà tin tưởng không ngậm mồm lại được, một trận quái khiếu cạc cạc, nghiễm nhiên là tiếng cười đè nén đã lâu...
Chùm sáng dưới Long Đỉnh còn chưa tiêu tán, đột nhiên có tiếng rống giận nổ vang giữa trời:
- Qua Y! Lại dám ngăn trở Long Đỉnh chi linh, không để truyền thừa Thần tộc ta vào mắt, thật là lớn mật...
Trước đây, trưởng lão chín tộc đều đang quan chú động tĩnh của Long Đỉnh. Qua Y đột nhiên ra tay làm loạn, chúng nhân tại trường hiểu ra thì ra muộn .
Cách Long Đàm trăm trượng, Viêm Liệt râu tóc dựng ngược, nộ mục trợn tròn. Hắn tiếng gào chưa ngừng, tung người mà lên, huy động thiết quyền đánh về phía Qua Y nơi không xa.
Qua Y sao chịu thiệt, rút thân tránh né, không quên hô lớn:
- Long Đàm Thánh Địa, không được càn rỡ!
Gặp cảnh này, các trưởng lão chín tộc khác tại trường vội đứng dậy khuyên nhủ nói:
- Hai vị tạm thời dừng tay...
- Phanh --
Viêm Liệt tính như liệt hỏa, thế đi khó thu, một quyền nện ở trên người Xích Hạ động thân đi ra ngăn trở. Đối phương nhục thân cường hãn, lại thêm sớm có phòng bị, song vẫn nhịn không được liên tục lùi ra sau hơn mười trượng, mặt đỏ ngầu, gian nan thở dốc, khoát tay khổ sở khuyên nhủ:
- Chín tộc cùng mạch, há dung tự tàn, khái, khái...
Viêm Liệt hơi ngớ, vội lui lại mấy bước, lúng túng oán trách nói:
- Ai nha! Sao người không đánh trả, cứ thế chịu một quyền oan uổng, nếu không phải ta thu hồi mấy thành pháp lực, há chẳng phải ủ thành sai lớn...
Thấy Xích Hạ không có ý giận lây, hắn càng cảm thấy hổ thẹn, tức tối chỉ tay quát mắng Qua Y cách đó không xa:
- Chuyện mới rồi nếu không cho ta một lời giải thích rõ ràng, hai nhà chúng ta từ đây không đội trời chung, đừng có nói mà không giữ lời!
Xích Hạ hoãn một hơi, cũng mang theo thần sắc không khoái, tùy thời nói:
- Qua Y trưởng lão, mới rồi là đạo lý gì? Ngươi hỏng quy củ, chẳng lẽ muốn làm kẻ địch của chín tộc...
Những người khác tại trường dồn dập phụ họa, hiển nhiên đều khá là bất mãn đối với hành vi của Qua Y.
Cách vài chục trượng, ánh mắt Qua Y lướt qua chúng nhân, ôm lấy hai tay cúi người một cái thật sâu, nói:
- Long Đỉnh có linh, tự nhiên công chính. Mà trong Long Đàm rõ ràng có hai người đang tu luyện. Phúc tổ cùng hưởng, Long Huyết đều dính mới là đạo nên làm! Vừa rồi tuy lỗ mãng, nhưng chỉ là sự gấp tòng quyền, mong liệt vị tha thứ...
Hắn thẳng người lên, chính khí lẫm nhiên nói tiếp:
- Vì bảo truyền thừa không mất, vì lo nghĩ cho chín tộc ta, có Long Huyết giáng xuống, lý phải cho Thương Quý và Lâm Nhất kia mỗi người một giọt. Ai là Chân Long, ngày sau vừa nhìn liền biết!
Hắn quay sang Viêm Liệt, đè ra thần tình áy náy, ôn hòa nói:
- Nhất ngôn ký xuất, sẽ không đổi ý, bằng không ắt bị chín tộc quay lưng! Xin Tiêu Viêm huynh bớt giận, lần tới ta tuyệt không thiên hướng Thương Quý, còn sẽ ra tay giúp đỡ Lâm Nhất, ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.