Chương 1956: Một chút cô đơn (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Một tiểu đạo sĩ trong đạo quan xuống dốc, có sư phụ làm bạn, có quần áo che thân thể cùng ba bữa cơm ấm no, vẫn có thể nằm trên con trâu đá ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm thoả thích suy nghĩ xa xôi, vậy là đủ rồi!
Tiểu Nhất năm đó hồn nhiên đơn giản! Hắn ăn nhầm một trái cây mùa tím đỏ, thiên địa trước mắt từ đo đã khác hẳn.
Không lên núi cao, không biết trời cũng cao, không gặp suối sâu, không biết đất cũng dầy! Vì thế, tiểu đạo sĩ rời khỏi Huyền Nguyên Quan, rời khỏi thôn nhỏ, một thân một mình bước chân vào giang hồ, trở thành đệ tử chăn ngựa của một ngoại môn Thiên Long phái.
Một thiếu niên không rành thế sự, ban đầu bước vào giang hồ, phía trước lại giống như bước từng bước trên tuyết mỏng, mỗi bước đều kinh hồn. Hắn không dám quên giáo huấn của sư phụ cùng Tô tiên sinh, mỗi bước chân in xuống đều cẩn thận chặt chẽ!
Vì tìm kiếm một con đường lên trời, thiếu niên hóa thân một con rồng ẩn dưới Cửu Uyên, theo nhóm người Thiên Long phái leo núi tuyết, xuyên qua biển rừng, vượt qua thảo nguyên, có thể nói là chịu nhiều đau khổ. Hắn chứng kiến sự hung ác của lang sôi, cùng lòng người hiểm ác đáng sợ, nếm cả gió tanh mưa máu cùng rất nhiều đau khổ, còn lĩnh hội lạnh lùng ấm áp trong mưa bụi hồng trần.
Pháp trường ở thành phố Thập Tự làm sao không phải là một tế đàn sinh mạng! Con người chỉ có ở dưới đồ đao, mới có khả năng hoàn thành bỏ xuống gánh nặng, lột xác trong sống chết. Nhìn đủ máu đỏ đầy đất, còn có từng gương mặt tê dại, hoa đào góc đường vẫn hồng tươi lóa mắt! Con đường ngoằn nghèo với những cái đầu rơi xuống. Thiếu niên từ đó về sau bước lên bờ hồng trần, một đi không trở lại!
Có gió nổi lên, vượt đầm lầy trong núi, lại có rồng ẩn rời khỏi vực sâu. chỉ đợi tới thời điểm sẽ, tự mình sẽ nhảy xuống cửu tiêu!
Biển rộng mênh mông lại trở thành địa ngục máu và lửa, làm cho thiếu niên chịu dày vò xóc nảy, chậm rãi lớn lên ở trong mưa gió. Mà khi bước lên Đại Hạ, từng người sinh tử khó khăn vẫn đáp ứng không xuể, hắn không thể không lấy tinh thần phấn chấn toàn lực ứng phó. Chỉ có càng thêm giả dối, chỉ có tàn khốc hơn, mới có khả năng tìm được một con đường sống trong bụi gai! Nhưng vậy thì có thể thế nào? Ở nơi lòng tham không đáy trên sát trận, từ trước tới nay chưa từng có người nào thắng. Mình rơi vào cửu tử nhất sinh, còn mất đi hai nữ tử cùng chung hoạn nạn!
Lại sau đó, tất cả những gì gặp phải chẳng qua là luân hồi đáng ghê tởm cùng tanh mùi máu. Cửu Châu như vậy, Tiên Vực cũng thế! Tiểu đạo sĩ trước kia đã trở thành một tu sĩ gân cốt cường tráng không sợ mưa gió, mặc dù vẫn là tướng mạo trẻ tuổi, nhưng trong lòng tang thương lại càng thêm thâm trầm. Theo ba tu một thể, tính tình hắn cũng càng dễ thay đổi. Đạo tôn an hòa, Ma tộc tà mị điên cuồng, Long tôn ngang ngược kiêu ngạo, tất cả giống như tính trời sinh. Có đôi khi, hắn sẽ quên ai mới thật sự là mình.
Tuy nhiên, trên đường đi tới này hắn chưa từng quên ước nguyện ban đầu mà bỏ qua bản tâm sao? Chỉ vì có một chút thiện niệm bỏ ra tinh hỏa, mới có Huyền Nguyên Quan phục hưng cùng quê hương thung lũng Tiểu Thiên an bình...
Còn nhớ rõ thời điểm ba hài nhi mới sinh đã từng bồi hồi luống cuống cũng có chút cảm ngộ. Bây giờ nghĩ đến vẫn như vậy. Trong nhân tính, ai không có chấp niệm, ai không điên cuồng, ai không dục vọng bí mật? Thất tình lục dục đều là bẩm sinh, cần gì phải uốn cong thành thẳng. Giống như bầu trời đêm có các sao chớp hiện tăng thêm một phần sinh động, mặt trời mới mọc tăng thêm sắc màu tuyệt đẹp cho trời cao, mưa thu lá tàn rơi xuống, hơi lạnh điêu linh. Năm tháng không có gió sương rèn luyện, sao có bốn mùa yên tĩnh. Nếu người không trải qua đau buồn mừng rỡ hành hạ, làm sao có thể nói tới ung dung!
Tiểu đạo sĩ kia có thể đi xa, bước chân hắn vất vả nhưng vẫn đi về phía trước. Cho dù yêu nghiệt điên cuồng tà mị, không nói đến giả dối hay thay đổi, lời của sư phụ cũng không dám quên. Suy nghĩ lương thiện không mất, bản tâm vẫn còn...
Trên sườn núi, dưới cây liễu, Lâm Nhất một mình ngồi ngây ra. Cứ như vậy qua mười ngày, hắn mới từ trong suy nghĩ chậm rãi tỉnh lại, nhịn không được phát ra một tiếng thở dài khe khẽ. Trong thần sắc của hắn có thoải mái, còn có mấy phần mệt mỏi.
Giây lát sau, Lâm Nhất giơ tay lên rạch một cái trong hư không, theo một chùm ánh sáng nhỏ hiện lên, trước mặt xuất hiện thêm hai bình rượu với phong cách cổ xưa. Đây chính là một pháp môn mà hắn nhận được ở tế đàn Vạn Yêu cốc cùng Hạo Độ ở Quỷ Linh Vực dẫn dắt, từ trong Ngũ Hành Chính Nguyên tu luyện hiểu ra. Chỉ cần đồng thời thi triển pháp trận giả thuyết giao tiếp với truyền tống, bảo vật của ba người tiên, ma, đạo có thể dễ dàng trao đổi. Cái gọi là phương pháp ngũ hành vận chuyển cũng có hiệu quả tốt như vậy.
- Rắc...
Một tiếng động rất khẽ vang lên, Lâm Nhất đẩy lớp phong vò rượu. Mùi rượu nồng thoáng chốc đã tràn ngập ra, hắn nhịn không được đưa mũi ngửi. Đợi ngửi mùi rượu say sưa, khóe miệng hắn cong lên, hiện ra một nụ cười như có như không.
Cùng lúc đó, tiếng ngáy trong gian phòng đá ngoài trăm trượng đã không còn.
Lâm Nhất dường như không hề hay biết tình hình xung quanh, tùy ý ôm lấy bình rượu. Mà vào lúc này, một bóng người cao lớn lao tới nhanh như gió, còn hấp ta hấp tấp kêu:
- Đó không phải là Dã Túc Tửu ngươi để cho ta sao? Không được uống một mình...
Nghe tiếng, Lâm Nhất không nhanh không chậm để vật trong tay xuống.
Lão Long ngồi bịch xuống, một tay cướp lấy vò rượu đã mở vào trong lòng. Trong chốc lát, đôi mắt rồng của lão trợn trừng, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:
- Ha ha! Tiểu tử ngươi cố ý khiêu khích ta...
Lão ngược lại vui mừng xúc động nói:
- Ngươi ngược lại chưa quên câu nói kia, không ngờ ta còn có ngày uống rượu!
Năm đó, Lâm Nhất từ trong điện Tam Hoàng của Ma Trủng lấy được ba vò Tế tửu. Hắn từng uống một vò cùng Hoa Trần Tử ở trong khách sạn Thải Hà, cũng chuốc cho nha đầu kia say mèm. Sau đó tới thỉnh giáo lão Long, còn hứa giữ lại hai vò rượu còn lại cho đối phương. Bây giờ người trước mắt này đã tu thành nguyên thần, chắc hẳn có thể uống đã nghiền.
Lâm Nhất không mở vò rượu này mà đẩy về phía trước, cười nói:
- Nếu đã hứa hẹn, sao có thể nuốt lời được! Hai vò rượu đều thuộc về ngươi...
Lão Long ôm bình rượu, chép miệng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi, hai mắt sáng lên nói:
- Đây là Hồng Hoang Dã Túc đặc biệt ủ thành, trải qua mấy vạn năm lắng đọng, mùi vị lại có tác dụng kỳ diệu khác thường...
Lão nhìn về phía Lâm Nhất lắc đầu, lại nói:
- Vật hiếm lạ như vậy, ta sao có thể hưởng thụ một mình được...
Lão Long muốn cùng mình uống Dã Túc Tửu, Lâm Nhất lại không đồng ý. Rượu này ngoại trừ mạnh say lòng người, còn có thể có tác dụng kỳ diệu gì? Hắn tò mò hỏi:
- Phiền chỉ giáo một chút...
Lão Long ơ một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Nhất như nhìn thấy quái vật, nói:
- Ngươi là ma tu, cũng không phải là bản tôn, tại sao lại có khí chua trùng thiên? Nam nhân lại phải bừa bãi, lại phải khí phách, lại phải...
Lâm Nhất vội vàng giơ tay lên cầu xin tha thứ, nhếch miệng cười nói:
Tiểu Nhất năm đó hồn nhiên đơn giản! Hắn ăn nhầm một trái cây mùa tím đỏ, thiên địa trước mắt từ đo đã khác hẳn.
Không lên núi cao, không biết trời cũng cao, không gặp suối sâu, không biết đất cũng dầy! Vì thế, tiểu đạo sĩ rời khỏi Huyền Nguyên Quan, rời khỏi thôn nhỏ, một thân một mình bước chân vào giang hồ, trở thành đệ tử chăn ngựa của một ngoại môn Thiên Long phái.
Một thiếu niên không rành thế sự, ban đầu bước vào giang hồ, phía trước lại giống như bước từng bước trên tuyết mỏng, mỗi bước đều kinh hồn. Hắn không dám quên giáo huấn của sư phụ cùng Tô tiên sinh, mỗi bước chân in xuống đều cẩn thận chặt chẽ!
Vì tìm kiếm một con đường lên trời, thiếu niên hóa thân một con rồng ẩn dưới Cửu Uyên, theo nhóm người Thiên Long phái leo núi tuyết, xuyên qua biển rừng, vượt qua thảo nguyên, có thể nói là chịu nhiều đau khổ. Hắn chứng kiến sự hung ác của lang sôi, cùng lòng người hiểm ác đáng sợ, nếm cả gió tanh mưa máu cùng rất nhiều đau khổ, còn lĩnh hội lạnh lùng ấm áp trong mưa bụi hồng trần.
Pháp trường ở thành phố Thập Tự làm sao không phải là một tế đàn sinh mạng! Con người chỉ có ở dưới đồ đao, mới có khả năng hoàn thành bỏ xuống gánh nặng, lột xác trong sống chết. Nhìn đủ máu đỏ đầy đất, còn có từng gương mặt tê dại, hoa đào góc đường vẫn hồng tươi lóa mắt! Con đường ngoằn nghèo với những cái đầu rơi xuống. Thiếu niên từ đó về sau bước lên bờ hồng trần, một đi không trở lại!
Có gió nổi lên, vượt đầm lầy trong núi, lại có rồng ẩn rời khỏi vực sâu. chỉ đợi tới thời điểm sẽ, tự mình sẽ nhảy xuống cửu tiêu!
Biển rộng mênh mông lại trở thành địa ngục máu và lửa, làm cho thiếu niên chịu dày vò xóc nảy, chậm rãi lớn lên ở trong mưa gió. Mà khi bước lên Đại Hạ, từng người sinh tử khó khăn vẫn đáp ứng không xuể, hắn không thể không lấy tinh thần phấn chấn toàn lực ứng phó. Chỉ có càng thêm giả dối, chỉ có tàn khốc hơn, mới có khả năng tìm được một con đường sống trong bụi gai! Nhưng vậy thì có thể thế nào? Ở nơi lòng tham không đáy trên sát trận, từ trước tới nay chưa từng có người nào thắng. Mình rơi vào cửu tử nhất sinh, còn mất đi hai nữ tử cùng chung hoạn nạn!
Lại sau đó, tất cả những gì gặp phải chẳng qua là luân hồi đáng ghê tởm cùng tanh mùi máu. Cửu Châu như vậy, Tiên Vực cũng thế! Tiểu đạo sĩ trước kia đã trở thành một tu sĩ gân cốt cường tráng không sợ mưa gió, mặc dù vẫn là tướng mạo trẻ tuổi, nhưng trong lòng tang thương lại càng thêm thâm trầm. Theo ba tu một thể, tính tình hắn cũng càng dễ thay đổi. Đạo tôn an hòa, Ma tộc tà mị điên cuồng, Long tôn ngang ngược kiêu ngạo, tất cả giống như tính trời sinh. Có đôi khi, hắn sẽ quên ai mới thật sự là mình.
Tuy nhiên, trên đường đi tới này hắn chưa từng quên ước nguyện ban đầu mà bỏ qua bản tâm sao? Chỉ vì có một chút thiện niệm bỏ ra tinh hỏa, mới có Huyền Nguyên Quan phục hưng cùng quê hương thung lũng Tiểu Thiên an bình...
Còn nhớ rõ thời điểm ba hài nhi mới sinh đã từng bồi hồi luống cuống cũng có chút cảm ngộ. Bây giờ nghĩ đến vẫn như vậy. Trong nhân tính, ai không có chấp niệm, ai không điên cuồng, ai không dục vọng bí mật? Thất tình lục dục đều là bẩm sinh, cần gì phải uốn cong thành thẳng. Giống như bầu trời đêm có các sao chớp hiện tăng thêm một phần sinh động, mặt trời mới mọc tăng thêm sắc màu tuyệt đẹp cho trời cao, mưa thu lá tàn rơi xuống, hơi lạnh điêu linh. Năm tháng không có gió sương rèn luyện, sao có bốn mùa yên tĩnh. Nếu người không trải qua đau buồn mừng rỡ hành hạ, làm sao có thể nói tới ung dung!
Tiểu đạo sĩ kia có thể đi xa, bước chân hắn vất vả nhưng vẫn đi về phía trước. Cho dù yêu nghiệt điên cuồng tà mị, không nói đến giả dối hay thay đổi, lời của sư phụ cũng không dám quên. Suy nghĩ lương thiện không mất, bản tâm vẫn còn...
Trên sườn núi, dưới cây liễu, Lâm Nhất một mình ngồi ngây ra. Cứ như vậy qua mười ngày, hắn mới từ trong suy nghĩ chậm rãi tỉnh lại, nhịn không được phát ra một tiếng thở dài khe khẽ. Trong thần sắc của hắn có thoải mái, còn có mấy phần mệt mỏi.
Giây lát sau, Lâm Nhất giơ tay lên rạch một cái trong hư không, theo một chùm ánh sáng nhỏ hiện lên, trước mặt xuất hiện thêm hai bình rượu với phong cách cổ xưa. Đây chính là một pháp môn mà hắn nhận được ở tế đàn Vạn Yêu cốc cùng Hạo Độ ở Quỷ Linh Vực dẫn dắt, từ trong Ngũ Hành Chính Nguyên tu luyện hiểu ra. Chỉ cần đồng thời thi triển pháp trận giả thuyết giao tiếp với truyền tống, bảo vật của ba người tiên, ma, đạo có thể dễ dàng trao đổi. Cái gọi là phương pháp ngũ hành vận chuyển cũng có hiệu quả tốt như vậy.
- Rắc...
Một tiếng động rất khẽ vang lên, Lâm Nhất đẩy lớp phong vò rượu. Mùi rượu nồng thoáng chốc đã tràn ngập ra, hắn nhịn không được đưa mũi ngửi. Đợi ngửi mùi rượu say sưa, khóe miệng hắn cong lên, hiện ra một nụ cười như có như không.
Cùng lúc đó, tiếng ngáy trong gian phòng đá ngoài trăm trượng đã không còn.
Lâm Nhất dường như không hề hay biết tình hình xung quanh, tùy ý ôm lấy bình rượu. Mà vào lúc này, một bóng người cao lớn lao tới nhanh như gió, còn hấp ta hấp tấp kêu:
- Đó không phải là Dã Túc Tửu ngươi để cho ta sao? Không được uống một mình...
Nghe tiếng, Lâm Nhất không nhanh không chậm để vật trong tay xuống.
Lão Long ngồi bịch xuống, một tay cướp lấy vò rượu đã mở vào trong lòng. Trong chốc lát, đôi mắt rồng của lão trợn trừng, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:
- Ha ha! Tiểu tử ngươi cố ý khiêu khích ta...
Lão ngược lại vui mừng xúc động nói:
- Ngươi ngược lại chưa quên câu nói kia, không ngờ ta còn có ngày uống rượu!
Năm đó, Lâm Nhất từ trong điện Tam Hoàng của Ma Trủng lấy được ba vò Tế tửu. Hắn từng uống một vò cùng Hoa Trần Tử ở trong khách sạn Thải Hà, cũng chuốc cho nha đầu kia say mèm. Sau đó tới thỉnh giáo lão Long, còn hứa giữ lại hai vò rượu còn lại cho đối phương. Bây giờ người trước mắt này đã tu thành nguyên thần, chắc hẳn có thể uống đã nghiền.
Lâm Nhất không mở vò rượu này mà đẩy về phía trước, cười nói:
- Nếu đã hứa hẹn, sao có thể nuốt lời được! Hai vò rượu đều thuộc về ngươi...
Lão Long ôm bình rượu, chép miệng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi, hai mắt sáng lên nói:
- Đây là Hồng Hoang Dã Túc đặc biệt ủ thành, trải qua mấy vạn năm lắng đọng, mùi vị lại có tác dụng kỳ diệu khác thường...
Lão nhìn về phía Lâm Nhất lắc đầu, lại nói:
- Vật hiếm lạ như vậy, ta sao có thể hưởng thụ một mình được...
Lão Long muốn cùng mình uống Dã Túc Tửu, Lâm Nhất lại không đồng ý. Rượu này ngoại trừ mạnh say lòng người, còn có thể có tác dụng kỳ diệu gì? Hắn tò mò hỏi:
- Phiền chỉ giáo một chút...
Lão Long ơ một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Nhất như nhìn thấy quái vật, nói:
- Ngươi là ma tu, cũng không phải là bản tôn, tại sao lại có khí chua trùng thiên? Nam nhân lại phải bừa bãi, lại phải khí phách, lại phải...
Lâm Nhất vội vàng giơ tay lên cầu xin tha thứ, nhếch miệng cười nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.