Chương 1877: Một đường dẫn dắt lẫn nhau (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Mộ Vân cô nương! Vân Nhai Luận Pháp sẽ lập tức diễn ra, ta đặc biệt tới mời cô nương đi chứng kiến một lát!
Mộ Vân đứng dậy, đợi người tới mới tò mò hỏi:
- Vì sao không thấy La Duy sư huynh?
La Nghĩa người này bình thường nhìn rất già dặn trầm ổn, lúc này lại có chút hưng phấn nói:
- Hắn đang phải canh giữ nên khó có thể bỏ đi, hai người chúng ta cùng đi, chẳng phải rất tốt sao, ha ha...
Mộ Vân áy náy cười, nói:
- Thật sự không đúng dịp! Lâm sư huynh rời đi, nơi này chỉ còn lại có một mình ta. Lần trước thoát được trừng phạt cũng là may mắn rồi, lúc này sao dám tự ý rời khỏi nửa bước chứ! Vân Nhai Luận Pháp, không đi cũng được!
Vẻ mặt La Nghĩa thương tiếc...
...
Đây là một chỗ vách núi dựng đứng, phía trước vì Vân Hải ngăn cản. Bởi vậy phóng tầm mắt nhìn lại, có cảnh tượng mây trời rộng lớn, sóng lớn dâng trào thật kỳ lạ!
Lâm Nhất tìm tới đây, mới phát hiện sớm có người nhanh chân đến trước. Ở bên bờ Vân Hải, hơn hai trăm tu sĩ từng người ngồi im trên vách núi. Trong đó mấy trăm người là đệ tử Luyện Hư. Còn lại người là cao thủ Hợp Thể. vãn bối Hóa Thần, cùng với tiên nhân cảnh giới Phạm Thiên, tạm thời không thấy một ai.
Lâm Nhất cũng không để ý những đám con cháu La gia, một mình đứng ở một chỗ yên tĩnh, chắp hai tay sau lưng lặng lẽ nhìn về phía xa. Trong biển mây cách vách núi dựng đứng trên dưới trăm trượng, có một đoạn vách núi đối diện phía xa. Khác với những địa phương khác, đoạn vách núi này giống như bạch ngọc, tinh quang chớp động, có chút thần bí không tầm thường.
Ngọc Sơn Vân Nhai, quả nhiên có tình cảnh của tiên gia!
Lâm Nhất không biết ngày cùng giờ liên quan đến Vân Nhai Luận Pháp. Hắn chỉ thấy có mấy tu sĩ chạy về hướng này, lại mang theo tâm tư không rõ đi qua theo. Vì bên thắt lưng hắn có treo lệnh bài thân phận, một đường thông suốt.
Lâm Nhất quan sát xung quanh mới tìm một chỗ vắng vẻ gồi xếp bằng. Người ta đều ở vách núi dựng đứng gần với Vân Hải, duy nhất chỉ có mình hắn ở phía xa.
Động phủ kết giới có nguyên khí nồng đậm, chỗ Ngọc Sơn Vân Nhai càng nồng đậm hơn! Phần lớn các tu sĩ đang mượn cơ hội thổ nạp, hai tay Lâm Nhất cũng kết ấn ngồi im, tâm tư lại theo mây mù xung quanh lên xuống không ngừng.
Trong tiên môn, luận đạo luận pháp không ngoài nói về nội dung quan trọng của đại đạo, là một cách để đám tiểu bối ít hiểu biết nâng cao cảnh giới. Trước thế hệ có cao nhân nhiều như mây, thường là huyền cơ khó lường khiến người ta khó có thể hiểu thấu. Ngộ pháp tùy người, tùy duyên mới có được!
Vì vậy, Lâm Nhất không quá hăng hái với Vân Nhai Luận Pháp. Hắn thoát khỏi sự lải nhải của một nữ tử, chỉ muốn gặp đến một nữ tử khác...
Ba ngày sau, trên Vân Nhai có bốn bóng người từ trên cao hạ xuống. Người dẫn đầu là một lão già áo bào xanh, râu bạc trắng tung bay, thần thái uy nghiêm. Cách tay trái của ông ta mấy trượng là Vũ tiên tử với trang phục trắng như tuyết cùng La Hận Tử mặc trang phục màu đen như mực, tay phải lại là thiếu chủ Lôi Thiên của Lôi gia. rất nhiều con cháu La gia chờ đã lâu đều đứng dậy thi lễ, vẻ mặt mỗi người đầy chờ mong. Lâm Nhất đứng dậy cho có lệ, theo mọi người ngước mắt nhìn lại.
Lão già dẫn đầu ra hiệu cho mọi người, mỗi người ngồi lư lửng trên không trung của Vân Nhai. Bốn người cách nhau mấy trượng, dưới thân có mây trắng vờn quanh, tay áo tung bay, có thể nói tiên vận mười phần! Ông ta từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói:
- Lão phu La Khôn Tử, diễn giải phương pháp ngũ hành cho các ngươi...
La Khôn Tử? Tên này thật quen tai, người lại xa lạ. Lâm Nhất không có ý định miệt mài theo đuổi thân phận cùng với những lời tiếp theo của đối phương, mà đã thất hồn lạc phách ngồi lại mặt đất, vẫn chăm chú nhìn tiên tử trong mây...
Lần trước đột nhiên gặp nhau ở Thính Vũ Tiểu Trúc, đúng là liếc mắt qua dải cầu vồng, đã khiến cho người ta không giữ được tâm thần. Bây giờ có thể lẳng lặng ngắm nhìn, càng làm cho thần hồn của Lâm Nhất luống cuống khó có thể kìm chế! Vũ tiên tử đoan trang yên tĩnh, hai mắt lại hơi khép kia không phải là Kỳ nhi sao? Gương mặt nàng thanh lệ thoát tục, nhìn quen thuộc như vậy... trong thần vận của nàng, lại có thêm vài phần đơn thuần, vài phần thản nhiên, còn có mấy phần cô đơn! Trong mấy trăm năm này, nàng đã trải qua những gì, có từng nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ không...
Trong lúc ngây người, trái tim của Lâm Nhất dần dần trở nên nặng nề. Ánh mắt hắn vẫn đầy thâm tình nhìn người trong đám mây mà đối phương hồn nhiên không hay!
Sau một hồi lâu, Lâm Nhất âm thầm phát ra một tiếng thở dài đau xót! Gần trong gang tấc lại ngỡ như ở chân trời góc biển! Sau khi chuyển thế sống lại, nàng chỉ là Vũ tiên tử của La gia, không còn là Lan Kỳ Nhi! Thề ước sống chết trước kia đều ở lại kiếp trước. Ta lại canh gác kiếp này, chờ được một hồi bất đắc dĩ!
Trên đời này khoảng cách xa nhất không phải trời đất cách, mà là quên! Nỗi khổ lớn nhất của đời người không phải sinh ly tử biệt, mà là quên không được!
Kỳ nhi! Nàng có thể sống lại, ta đã cảm thấy vui mừng rồi! Nếu nàng quên quá khứ, ta cần gì phải nhắc tới. Nếu không phải Mộ Vân làm khó dễ, có thể nàng còn có thể tin ta ba phần. Mà lúc này bất kể ta nói gì, đều vô lực...
May mắn chính là ta còn không quên!
Trong lòng của Lâm Nhất vắng vẻ, vẫn mơ hồ cảm giác đau bụng. Trên tay của hắn xuất hiện thêm một cây trâm, phía trên có hai chữ “truy phong” nhỏ đặc biệt bắt mắt. Vẻ mặt hắn hồi tưởng, ánh mắt khổ sở.
Truy hồn trước đây, truy phong vẫn còn! Kỳ nhi, trước đây nàng để lại những lời này, nhưng từng nghĩ qua một lời thành sấm? Trong chớp mắt mất đi, tất cả không còn quay lại nữa, chỉ có bóng người lẻ loi, tịch mịch đuổi theo gió...
Vào lúc này, đầu rồng trắng lấp lánh trên cây trâm có ánh sáng hơi chớp động. Một đường thần hồn dẫn dắt lập tức thức tỉnh Lâm Nhất. Hắn biến sắc, trái tim đập thình thịch. Hắn vẫn cho là sau khi Kỳ nhi chuyển thế sống lại, ấn ký bằng máu trong trâm cho dù chưa tiêu tan nhưng không thật sự có tác dụng. Đây chẳng qua là một ấn ký vô nghĩa tăng thêm thương cảm mà thôi, nhưng đây là...
Trong chớp mắt, Vũ tiên tử ở trong đám mấy phía xa chậm rãi mở mắt ra, trong vẻ mặt có vẻ hơi kinh ngạc. Một tia thần hồn dẫn dắt giống như tự nhiên sinh ra, chỉ thoáng kích động, lại làm cho tâm thần người ta khó yên! Vào giờ phút này, nàng còn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của một người khác. Hắn là...
Dường như thần giao cách cảm, bốn ánh mắt từ phía xa nhìn nhau...
Mộ Vân đứng dậy, đợi người tới mới tò mò hỏi:
- Vì sao không thấy La Duy sư huynh?
La Nghĩa người này bình thường nhìn rất già dặn trầm ổn, lúc này lại có chút hưng phấn nói:
- Hắn đang phải canh giữ nên khó có thể bỏ đi, hai người chúng ta cùng đi, chẳng phải rất tốt sao, ha ha...
Mộ Vân áy náy cười, nói:
- Thật sự không đúng dịp! Lâm sư huynh rời đi, nơi này chỉ còn lại có một mình ta. Lần trước thoát được trừng phạt cũng là may mắn rồi, lúc này sao dám tự ý rời khỏi nửa bước chứ! Vân Nhai Luận Pháp, không đi cũng được!
Vẻ mặt La Nghĩa thương tiếc...
...
Đây là một chỗ vách núi dựng đứng, phía trước vì Vân Hải ngăn cản. Bởi vậy phóng tầm mắt nhìn lại, có cảnh tượng mây trời rộng lớn, sóng lớn dâng trào thật kỳ lạ!
Lâm Nhất tìm tới đây, mới phát hiện sớm có người nhanh chân đến trước. Ở bên bờ Vân Hải, hơn hai trăm tu sĩ từng người ngồi im trên vách núi. Trong đó mấy trăm người là đệ tử Luyện Hư. Còn lại người là cao thủ Hợp Thể. vãn bối Hóa Thần, cùng với tiên nhân cảnh giới Phạm Thiên, tạm thời không thấy một ai.
Lâm Nhất cũng không để ý những đám con cháu La gia, một mình đứng ở một chỗ yên tĩnh, chắp hai tay sau lưng lặng lẽ nhìn về phía xa. Trong biển mây cách vách núi dựng đứng trên dưới trăm trượng, có một đoạn vách núi đối diện phía xa. Khác với những địa phương khác, đoạn vách núi này giống như bạch ngọc, tinh quang chớp động, có chút thần bí không tầm thường.
Ngọc Sơn Vân Nhai, quả nhiên có tình cảnh của tiên gia!
Lâm Nhất không biết ngày cùng giờ liên quan đến Vân Nhai Luận Pháp. Hắn chỉ thấy có mấy tu sĩ chạy về hướng này, lại mang theo tâm tư không rõ đi qua theo. Vì bên thắt lưng hắn có treo lệnh bài thân phận, một đường thông suốt.
Lâm Nhất quan sát xung quanh mới tìm một chỗ vắng vẻ gồi xếp bằng. Người ta đều ở vách núi dựng đứng gần với Vân Hải, duy nhất chỉ có mình hắn ở phía xa.
Động phủ kết giới có nguyên khí nồng đậm, chỗ Ngọc Sơn Vân Nhai càng nồng đậm hơn! Phần lớn các tu sĩ đang mượn cơ hội thổ nạp, hai tay Lâm Nhất cũng kết ấn ngồi im, tâm tư lại theo mây mù xung quanh lên xuống không ngừng.
Trong tiên môn, luận đạo luận pháp không ngoài nói về nội dung quan trọng của đại đạo, là một cách để đám tiểu bối ít hiểu biết nâng cao cảnh giới. Trước thế hệ có cao nhân nhiều như mây, thường là huyền cơ khó lường khiến người ta khó có thể hiểu thấu. Ngộ pháp tùy người, tùy duyên mới có được!
Vì vậy, Lâm Nhất không quá hăng hái với Vân Nhai Luận Pháp. Hắn thoát khỏi sự lải nhải của một nữ tử, chỉ muốn gặp đến một nữ tử khác...
Ba ngày sau, trên Vân Nhai có bốn bóng người từ trên cao hạ xuống. Người dẫn đầu là một lão già áo bào xanh, râu bạc trắng tung bay, thần thái uy nghiêm. Cách tay trái của ông ta mấy trượng là Vũ tiên tử với trang phục trắng như tuyết cùng La Hận Tử mặc trang phục màu đen như mực, tay phải lại là thiếu chủ Lôi Thiên của Lôi gia. rất nhiều con cháu La gia chờ đã lâu đều đứng dậy thi lễ, vẻ mặt mỗi người đầy chờ mong. Lâm Nhất đứng dậy cho có lệ, theo mọi người ngước mắt nhìn lại.
Lão già dẫn đầu ra hiệu cho mọi người, mỗi người ngồi lư lửng trên không trung của Vân Nhai. Bốn người cách nhau mấy trượng, dưới thân có mây trắng vờn quanh, tay áo tung bay, có thể nói tiên vận mười phần! Ông ta từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói:
- Lão phu La Khôn Tử, diễn giải phương pháp ngũ hành cho các ngươi...
La Khôn Tử? Tên này thật quen tai, người lại xa lạ. Lâm Nhất không có ý định miệt mài theo đuổi thân phận cùng với những lời tiếp theo của đối phương, mà đã thất hồn lạc phách ngồi lại mặt đất, vẫn chăm chú nhìn tiên tử trong mây...
Lần trước đột nhiên gặp nhau ở Thính Vũ Tiểu Trúc, đúng là liếc mắt qua dải cầu vồng, đã khiến cho người ta không giữ được tâm thần. Bây giờ có thể lẳng lặng ngắm nhìn, càng làm cho thần hồn của Lâm Nhất luống cuống khó có thể kìm chế! Vũ tiên tử đoan trang yên tĩnh, hai mắt lại hơi khép kia không phải là Kỳ nhi sao? Gương mặt nàng thanh lệ thoát tục, nhìn quen thuộc như vậy... trong thần vận của nàng, lại có thêm vài phần đơn thuần, vài phần thản nhiên, còn có mấy phần cô đơn! Trong mấy trăm năm này, nàng đã trải qua những gì, có từng nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ không...
Trong lúc ngây người, trái tim của Lâm Nhất dần dần trở nên nặng nề. Ánh mắt hắn vẫn đầy thâm tình nhìn người trong đám mây mà đối phương hồn nhiên không hay!
Sau một hồi lâu, Lâm Nhất âm thầm phát ra một tiếng thở dài đau xót! Gần trong gang tấc lại ngỡ như ở chân trời góc biển! Sau khi chuyển thế sống lại, nàng chỉ là Vũ tiên tử của La gia, không còn là Lan Kỳ Nhi! Thề ước sống chết trước kia đều ở lại kiếp trước. Ta lại canh gác kiếp này, chờ được một hồi bất đắc dĩ!
Trên đời này khoảng cách xa nhất không phải trời đất cách, mà là quên! Nỗi khổ lớn nhất của đời người không phải sinh ly tử biệt, mà là quên không được!
Kỳ nhi! Nàng có thể sống lại, ta đã cảm thấy vui mừng rồi! Nếu nàng quên quá khứ, ta cần gì phải nhắc tới. Nếu không phải Mộ Vân làm khó dễ, có thể nàng còn có thể tin ta ba phần. Mà lúc này bất kể ta nói gì, đều vô lực...
May mắn chính là ta còn không quên!
Trong lòng của Lâm Nhất vắng vẻ, vẫn mơ hồ cảm giác đau bụng. Trên tay của hắn xuất hiện thêm một cây trâm, phía trên có hai chữ “truy phong” nhỏ đặc biệt bắt mắt. Vẻ mặt hắn hồi tưởng, ánh mắt khổ sở.
Truy hồn trước đây, truy phong vẫn còn! Kỳ nhi, trước đây nàng để lại những lời này, nhưng từng nghĩ qua một lời thành sấm? Trong chớp mắt mất đi, tất cả không còn quay lại nữa, chỉ có bóng người lẻ loi, tịch mịch đuổi theo gió...
Vào lúc này, đầu rồng trắng lấp lánh trên cây trâm có ánh sáng hơi chớp động. Một đường thần hồn dẫn dắt lập tức thức tỉnh Lâm Nhất. Hắn biến sắc, trái tim đập thình thịch. Hắn vẫn cho là sau khi Kỳ nhi chuyển thế sống lại, ấn ký bằng máu trong trâm cho dù chưa tiêu tan nhưng không thật sự có tác dụng. Đây chẳng qua là một ấn ký vô nghĩa tăng thêm thương cảm mà thôi, nhưng đây là...
Trong chớp mắt, Vũ tiên tử ở trong đám mấy phía xa chậm rãi mở mắt ra, trong vẻ mặt có vẻ hơi kinh ngạc. Một tia thần hồn dẫn dắt giống như tự nhiên sinh ra, chỉ thoáng kích động, lại làm cho tâm thần người ta khó yên! Vào giờ phút này, nàng còn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của một người khác. Hắn là...
Dường như thần giao cách cảm, bốn ánh mắt từ phía xa nhìn nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.