Chương 2272: Mùi rượu mùi thịt (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Ác thú chết rồi, ác nhân bị thu phục rồi, Di Sơn lại trở về vẻ yên tĩnh của ngày xưa.
Các tộc nhân Di tộc cuối cùng cũng yên lòng, kết đội thành nhóm đi vào rừng sâu để tẩm liệm di thể người lâm nạn, lột da róc xương cổ điêu thú, sau đó chặt thành từng tảng thịt, cũng gọi phụ nữ và trẻ em trong tộc đang ở ruộng dốc nhóm lửa trên lũy lương.
Khi lửa trại dấy lên, cái nồi sôi trào cũng là lúc bóng đêm phủ xuống.
Dùng lực mắt nhìn lại, tinh vân từng y hệt như kỳ huyễn ấy không thấy bóng dáng, chỉ có mơ hồ lưu chuyển trong hoa hoè, một vầng quang mang trắng bạc tròn trịa chậm rãi đổ trút xuống, hệt như minh nguyệt.
Sơn cốc khoác lên tầng ánh trăng nhàn nhạt. Giữa khe núi và ruộng dốc là bóng người chen chúc.
Lâm Nhất hãy còn canh giữ ở bện cạnh Đại Vu lão giả, yên lặng ngước đầu nhìn lên. Giờ khắc này tình hình cũng không xa lạ lắm.
Hổ Đầu và Lão Long thì đứng sau lưng Lâm Nhất, cả hia buồn chán đến chết, hai người cùng nhau ngẩng đầu ngó theo, miệng còn lẩm bẩm không ngừng...
- Hổ Đầu, ngươi chọc lão đại không vui.
- Nói càn. Hắn có tâm sự.
- Lão đại nhớ nhà?
- Hắn không có nhớ nhà đó mà, hắn nhớ nữ nhân rồi.
- Vì sao phải nhớ nữ nhân.
- Huynh đệ. Ngươi chưa dứt sữa, hay là quá non vậy. Nam nhân đều thích nữ nhân.
- Ngươi muốn bị đánh.
- Ngươi cũng không phải là đối thủ của chúng ta, đừng trừng mắt a.
- Nữ nhân có chỗ nào tốt chứ?
- Cái này. Cái này. Ta nghe mấy vị kia yêu vương nói, đa số tu sĩ đều yêu thích thuật song tu, không có ly khai nữ nhân, phải như vậy, ha ha.
- Vì sao ngươi không song tu?
- Ta là ai? Bạch Hổ thần thú a. Hổ cái đẳng cấp tầm thường không lọt vào pháp nhãn của chúng ta.
- Hãy còn không biết bộ dáng của rồng cái ra sao, ta rất muốn gặp một chút a.
- Ta còn muốn xem một chút đó mà, nên đi chỗ nào tìm đi.
- Ừm. Ngươi muốn tranh giành nữ nhân cùng ta sao.
- Thúi lắm. Huynh đệ tốt không tranh giành nữ nhân. Ngày khác ta tìm Hổ Đầu cái đưa cho ngươi. Cạc cạc. Lão đại.
- Lão đại. Hắn muốn đưa nữ nhân cho ta.
Hổ Đầu và Lão Long đang vui, bỗng nhiên phát hiện phía trước có người lạnh lùng nhìn tới. Hai người vội vàng im tiếng, trong nháy mắt trở nên rất là biết điều.
Lâm Nhất thoáng nhìn bóng dáng của hai vị giống như hai cột điện, giơ tay lên ngón tay xoa một cái, lập tức bắn ra hai quang mang nhỏ xíu, trong giây lát lần lượt ngấm chìm vào trong mi tâm của đối phương.
Lão Long ngẩn ra, không rõ ràng cho lắm, hỏi:
- Lão đại làm gì?
Hổ Đầu rất có kiến thức, giải đáp:
- Lão đại hay đem toàn bộ tiếng địa phương và các điều cấm kỵ ngưng tụ vào trong thần thức, để huynh đệ ta thông hiểu, cũng có thể nghe được, hiểu được, nói được.
Lâm Nhất không để ý tới hai vị này nữa, đồng thời vê vê một luồng thần thức bắn vào trong long quyển, bấy giờ mới nhìn về phía trước người. Tiên Nô sau khi bị quở trách ngược lại cũng nghe lời, mỗi ngày mượn nhờ Thần thạch hành công không nghỉ, tu vi thăng tiến lên khá nhanh.
Ngoài hơn trượng, thân là Đại Vu lão giả đã tỉnh khỏi tĩnh tọa, không còn bộ dáng mệt mỏi không chịu nổi như trước nữa, mà sắc mặt đỏ hồng và tinh thần phấn chấn. Lão thấy Lâm Nhất vẫn thủy chung bảo vệ ở một bên, vỗi vàng lấy cốt trượng bên cạnh, đứng dậy bái tạ nói:
- Đa tạ tiên trưởng ban cho. Đan Cốc được ích lợi không nhỏ.
Ánh mắt của lão lướt qua Hổ Đầu và Lão Long, vẫn không kìm nổi lui về sau một bước.
Đại Vu, tên là Đan Cốc.
Lâm Nhất hãy còn ngồi nghiêm bất động, mỉm cười nói ra:
- Đan Cốc Đại Vu. Không cần giữ lễ tiết.
Hắn nhìn cốt trượng trong tay đối phương, lại nói:
- Ngươi cũng không tu vi, toàn dùng tâm niệm điều khiển linh trượng, khó tránh khỏi lực có thua. Chẳng qua ta nhấc tay làm chút chuyện mà thôi.
Ở nơi này trong vòng nửa canh giờ, Lâm Nhất mượn tiếng cứu chữa đã nhìn thông thấu lão giả trước mắt cùng với cốt trượng bên cạnh lão.
Đan Cốc Đại Vu, tuy không tu vi tướng mạo lại già nua, nhưng thể trạng cường tráng, khác hẳn với phàm nhân Tiên vực. Không chỉ có vậy, hắn dường như chuyên môn rèn luyện Tâm niệm chi lực, cũng am hiểu một số khẩu quyết cổ quái, còn có thể khởi động pháp trận ngầm khảm trong cốt trượng, ngược lại cũng không thiếu chỗ thần kỳ.
Nhưng một Đại Vu như thế, muốn đối phó với tiên nhân chân chính chỉ có thể nói đảm khí thật đáng khen. May mà Hổ Đầu và Lão Long hai vị này không hề có ác ý, nếu không kết quả của lão không chỉ tiêu hao hết tâm lực.
Lâm Nhất tự biết đuối lý, cũng có ý tốt, liền thêm chút thủ đoạn giúp vị lão giả này một phen. Đối phương tự giác lực tâm niệm mạnh mẽ hơn không ít, bấy giờ mới thành ý nói lời cảm tạ.
Đan Cốc lại nói:
- Tiên trưởng đại giá quang lâm, lâm nguy giải khốn, quả thật Thiên Ngu may mắn. Tại hạ nên tìm tộc trưởng thông bẩm một tiếng, còn xin chờ một chút.
Tộc trưởng? Còn phải đi tìm? Trong thức hải ký ức của Tân Ngô nói rất ít tới tộc trưởng Di tộc này. Lâm Nhất còn có nhiều nghi ngờ trong lòng, mượn cơ hội nói ra:
- Ta mới đến nơi này, nên tới cửa thăm viếng mới đúng, không ngại cùng đi.
Hắn từ từ đứng dậy, không cho cự tuyệt.
Đan Cốc có chút bất ngờ, quan sát đánh giá Lâm Nhất từ trên xuống dưới.
Lúc ấy có một tên tráng hán tới gần, khom người nói ra:
- Đại Vu. Hết thảy thỏa đáng.
Hắn lại chuyển hướng nhìn sang Nhất, hai mắt lóe sáng, cung kính nói ra:
- Cho mời tiên trưởng dời bước, rượu thịt đầy đủ.
Hắn tên là Tân Ngô, chính là người trẻ tuổi nói chuyện cùng Lâm Nhất trước đây.
Trên sườn núi ở cách đó không xa đã đốt lên mười mấy đống lửa trại. Bốn phía đông nghẹt tụ tập một hai ngàn người, có già có trẻ, nữ có nam có, đều đang nhìn xung quanh. Còn có người ôm bình rượu đào chế, ai nấy đều thần tình phấn chấn.
Đan Cốc có chút hơi khó, tỏ ý nói:
- Tiên trưởng. Ngài không ngại đi dời bước.
Lâm Nhất khoát tay, cười nói:
- Ha ha. Lâm mỗ hãy còn tu nấn ná nhiều ngày, không cần cố chấp đến muộn.
Hắn quơ tay, nhấc chân đi lên khe núi.
Các tộc nhân Di tộc cuối cùng cũng yên lòng, kết đội thành nhóm đi vào rừng sâu để tẩm liệm di thể người lâm nạn, lột da róc xương cổ điêu thú, sau đó chặt thành từng tảng thịt, cũng gọi phụ nữ và trẻ em trong tộc đang ở ruộng dốc nhóm lửa trên lũy lương.
Khi lửa trại dấy lên, cái nồi sôi trào cũng là lúc bóng đêm phủ xuống.
Dùng lực mắt nhìn lại, tinh vân từng y hệt như kỳ huyễn ấy không thấy bóng dáng, chỉ có mơ hồ lưu chuyển trong hoa hoè, một vầng quang mang trắng bạc tròn trịa chậm rãi đổ trút xuống, hệt như minh nguyệt.
Sơn cốc khoác lên tầng ánh trăng nhàn nhạt. Giữa khe núi và ruộng dốc là bóng người chen chúc.
Lâm Nhất hãy còn canh giữ ở bện cạnh Đại Vu lão giả, yên lặng ngước đầu nhìn lên. Giờ khắc này tình hình cũng không xa lạ lắm.
Hổ Đầu và Lão Long thì đứng sau lưng Lâm Nhất, cả hia buồn chán đến chết, hai người cùng nhau ngẩng đầu ngó theo, miệng còn lẩm bẩm không ngừng...
- Hổ Đầu, ngươi chọc lão đại không vui.
- Nói càn. Hắn có tâm sự.
- Lão đại nhớ nhà?
- Hắn không có nhớ nhà đó mà, hắn nhớ nữ nhân rồi.
- Vì sao phải nhớ nữ nhân.
- Huynh đệ. Ngươi chưa dứt sữa, hay là quá non vậy. Nam nhân đều thích nữ nhân.
- Ngươi muốn bị đánh.
- Ngươi cũng không phải là đối thủ của chúng ta, đừng trừng mắt a.
- Nữ nhân có chỗ nào tốt chứ?
- Cái này. Cái này. Ta nghe mấy vị kia yêu vương nói, đa số tu sĩ đều yêu thích thuật song tu, không có ly khai nữ nhân, phải như vậy, ha ha.
- Vì sao ngươi không song tu?
- Ta là ai? Bạch Hổ thần thú a. Hổ cái đẳng cấp tầm thường không lọt vào pháp nhãn của chúng ta.
- Hãy còn không biết bộ dáng của rồng cái ra sao, ta rất muốn gặp một chút a.
- Ta còn muốn xem một chút đó mà, nên đi chỗ nào tìm đi.
- Ừm. Ngươi muốn tranh giành nữ nhân cùng ta sao.
- Thúi lắm. Huynh đệ tốt không tranh giành nữ nhân. Ngày khác ta tìm Hổ Đầu cái đưa cho ngươi. Cạc cạc. Lão đại.
- Lão đại. Hắn muốn đưa nữ nhân cho ta.
Hổ Đầu và Lão Long đang vui, bỗng nhiên phát hiện phía trước có người lạnh lùng nhìn tới. Hai người vội vàng im tiếng, trong nháy mắt trở nên rất là biết điều.
Lâm Nhất thoáng nhìn bóng dáng của hai vị giống như hai cột điện, giơ tay lên ngón tay xoa một cái, lập tức bắn ra hai quang mang nhỏ xíu, trong giây lát lần lượt ngấm chìm vào trong mi tâm của đối phương.
Lão Long ngẩn ra, không rõ ràng cho lắm, hỏi:
- Lão đại làm gì?
Hổ Đầu rất có kiến thức, giải đáp:
- Lão đại hay đem toàn bộ tiếng địa phương và các điều cấm kỵ ngưng tụ vào trong thần thức, để huynh đệ ta thông hiểu, cũng có thể nghe được, hiểu được, nói được.
Lâm Nhất không để ý tới hai vị này nữa, đồng thời vê vê một luồng thần thức bắn vào trong long quyển, bấy giờ mới nhìn về phía trước người. Tiên Nô sau khi bị quở trách ngược lại cũng nghe lời, mỗi ngày mượn nhờ Thần thạch hành công không nghỉ, tu vi thăng tiến lên khá nhanh.
Ngoài hơn trượng, thân là Đại Vu lão giả đã tỉnh khỏi tĩnh tọa, không còn bộ dáng mệt mỏi không chịu nổi như trước nữa, mà sắc mặt đỏ hồng và tinh thần phấn chấn. Lão thấy Lâm Nhất vẫn thủy chung bảo vệ ở một bên, vỗi vàng lấy cốt trượng bên cạnh, đứng dậy bái tạ nói:
- Đa tạ tiên trưởng ban cho. Đan Cốc được ích lợi không nhỏ.
Ánh mắt của lão lướt qua Hổ Đầu và Lão Long, vẫn không kìm nổi lui về sau một bước.
Đại Vu, tên là Đan Cốc.
Lâm Nhất hãy còn ngồi nghiêm bất động, mỉm cười nói ra:
- Đan Cốc Đại Vu. Không cần giữ lễ tiết.
Hắn nhìn cốt trượng trong tay đối phương, lại nói:
- Ngươi cũng không tu vi, toàn dùng tâm niệm điều khiển linh trượng, khó tránh khỏi lực có thua. Chẳng qua ta nhấc tay làm chút chuyện mà thôi.
Ở nơi này trong vòng nửa canh giờ, Lâm Nhất mượn tiếng cứu chữa đã nhìn thông thấu lão giả trước mắt cùng với cốt trượng bên cạnh lão.
Đan Cốc Đại Vu, tuy không tu vi tướng mạo lại già nua, nhưng thể trạng cường tráng, khác hẳn với phàm nhân Tiên vực. Không chỉ có vậy, hắn dường như chuyên môn rèn luyện Tâm niệm chi lực, cũng am hiểu một số khẩu quyết cổ quái, còn có thể khởi động pháp trận ngầm khảm trong cốt trượng, ngược lại cũng không thiếu chỗ thần kỳ.
Nhưng một Đại Vu như thế, muốn đối phó với tiên nhân chân chính chỉ có thể nói đảm khí thật đáng khen. May mà Hổ Đầu và Lão Long hai vị này không hề có ác ý, nếu không kết quả của lão không chỉ tiêu hao hết tâm lực.
Lâm Nhất tự biết đuối lý, cũng có ý tốt, liền thêm chút thủ đoạn giúp vị lão giả này một phen. Đối phương tự giác lực tâm niệm mạnh mẽ hơn không ít, bấy giờ mới thành ý nói lời cảm tạ.
Đan Cốc lại nói:
- Tiên trưởng đại giá quang lâm, lâm nguy giải khốn, quả thật Thiên Ngu may mắn. Tại hạ nên tìm tộc trưởng thông bẩm một tiếng, còn xin chờ một chút.
Tộc trưởng? Còn phải đi tìm? Trong thức hải ký ức của Tân Ngô nói rất ít tới tộc trưởng Di tộc này. Lâm Nhất còn có nhiều nghi ngờ trong lòng, mượn cơ hội nói ra:
- Ta mới đến nơi này, nên tới cửa thăm viếng mới đúng, không ngại cùng đi.
Hắn từ từ đứng dậy, không cho cự tuyệt.
Đan Cốc có chút bất ngờ, quan sát đánh giá Lâm Nhất từ trên xuống dưới.
Lúc ấy có một tên tráng hán tới gần, khom người nói ra:
- Đại Vu. Hết thảy thỏa đáng.
Hắn lại chuyển hướng nhìn sang Nhất, hai mắt lóe sáng, cung kính nói ra:
- Cho mời tiên trưởng dời bước, rượu thịt đầy đủ.
Hắn tên là Tân Ngô, chính là người trẻ tuổi nói chuyện cùng Lâm Nhất trước đây.
Trên sườn núi ở cách đó không xa đã đốt lên mười mấy đống lửa trại. Bốn phía đông nghẹt tụ tập một hai ngàn người, có già có trẻ, nữ có nam có, đều đang nhìn xung quanh. Còn có người ôm bình rượu đào chế, ai nấy đều thần tình phấn chấn.
Đan Cốc có chút hơi khó, tỏ ý nói:
- Tiên trưởng. Ngài không ngại đi dời bước.
Lâm Nhất khoát tay, cười nói:
- Ha ha. Lâm mỗ hãy còn tu nấn ná nhiều ngày, không cần cố chấp đến muộn.
Hắn quơ tay, nhấc chân đi lên khe núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.