Chương 1953: Nên yên ổn không cần nóng nảy (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Ngô Dung trừng mắt, không buông tha nói:
- Mấy viên Tiên Tinh mà thôi? Ngươi hủy hoại pháp trận luân hồi, còn đáng giận hơn đào mộ, đào thi thể, lấy tài sản của người chết trong tục thế. Trước đây ta chỉ thử ngươi, ai ngờ ngươi quá quắt như vậy...
Hắn thu ánh sáng lại, rất không hài lòng nói:
- Hừ! Đây là tâm đắc cấm pháp mà ta đã khổ luyện suốt mấy vạn năm, sao có thể để bụi phủ mờ minh châu...
Lời nói này nói rất hay, quả thực đang mạnh mẽ lên án một tiểu nhân độc ác! Nhưng trước đây chỉ đề phòng trận pháp cắn trả, thật sự không để ý tới tháp Luân Hồi, Lâm Nhất quay đầu, chớp chớp mắt, lại khó giấu được vẻ mặt thẹn thùng. Hắn vội vàng giơ hai tay lên cao, xấu hổ nói:
- Ha ha! Cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng sai vẫn là sai rồi, tiên sinh dạy phải...
Ngô Dung là người cố chấp, nhưng không phải là người không hiểu biến báo. Thấy đối phương cầu xin tha thứ, hắn có chút hưởng thụ, ưỡn thẳng người, vẻ mặt cũng dịu xuống gật đầu nói:
- Biết sai lại sửa thì không có gì tốt bằng! Co được dãn được cũng là người kiệt xuất!
Một kiêu hùng đời sau, bây giờ chậm rãi thành nhân kiệt. Hai bên chênh lệch cũng chỉ là trong một ý niệm của hắn.
Trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ, ta sai rồi, tiên sinh ngươi thì sao? Lần đầu gặp mặt lại hạ sát thủ, ta phải tìm ai nói lí lẽ đây! Có thể có cấm pháp lĩnh ngộ mấy vạn năm, không ai không muốn. Hắn nhếch miệng cười gượng nói:
- Phương pháp ngưng luyện thần niệm dễ hiểu thì dễ hiểu nhưng tác dụng biết tới rất ít. Chỉ vì Tiên Vực suy sụp nên đạo pháp thất lạc, thế nhưng...
Nói xong, hắn đưa tay ra.
Ngô Dung vuốt râu 'Ừ' một tiếng, lúc này mới giơ tay lên. Lúc này trên mặt hắn có thêm vài phần thần thái của tiền bối cao nhân.
Lâm Nhất nhận lấy điểm ánh sáng này thêm tập trung tinh thần, lập tức giơ tay lên ấn vào mi tâm thức hải, trong đó không ngờ là một trang khẩu quyết do Ngô Dung thần niệm ngưng luyện thành. Hắn dường như nghĩ tới điều gì, nói:
- Vạn biến bất biến, nhất biến vạn biến...
Chỉ trong chốc lát, hắn kinh ngạc hỏi:
- Ngươi lĩnh ngộ vạn năm, sao ngắn gọn như vậy? Mới hơn trăm chữ mà thôi...
- Thiên La Cấm của ngươi không dưới mấy vạn chữ, còn có mấy nghìn phù trận thì phải làm thế nào đây?
Ngô Dung lên tiếng hỏi ngược, nói với vẻ cao thâm khó dò:
- Giả truyền vạn quyển sách, chân truyền một câu nói! Đại đạo tối giản, không ngoài như vậy!
Lâm Nhất liên tục gật đầu khen:
- Ngô tiên sinh không hổ danh là một trong bốn đại Tiên Tôn, đúng là cao nhân!
Cơ thể hắn thoáng động nhảy lên hơn trăm ngoài trượng và ngồi xếp bằng, lập tức nhắm mắt suy nghĩ.
Ngô Dung có chút bất ngờ, cất cao giọng kêu:
- Lĩnh ngộ cấm pháp, sao nhưng vội vàng được? Ngươi không phải còn có Thiên Sát Lôi Hỏa có thể phá Huyền Băng sao...
Lâm Nhất ngồi ngay ngắn, trả lời:
- Muốn người làm giỏi, phải mài sắc vũ khí cho nó đã. Cứ yên tâm không cần nóng vội...
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã phất tay bày vài đạo cấm pháp ngăn cản xung quanh, hiển nhiên không muốn có người làm phiền.
Ngô Dung trố mắt nhìn, nhất thời không biết phải làm sao. Sau một lát, hắn tức giận đến mức vung ống tay áo, dứt khoát tìm chỗ cho mình nghỉ tạm dưỡng thần.
...
Trên Chủ Phong của Thiên Môn Sơn, Long tôn của Lâm Nhất vẫn ngồi một mình ở trong mây mù. Một tay đặt ở trên đầu gối, một tay nâng cằm, lặng lẽ nhìn về phía xa không nhúc nhích, yên tĩnh giống như một tảng đá. Lúc đầu hạ xuống rồi lại nâng lên lần nữa, bóng dáng hắn bỗng nhiên biến mất, trong phút chốc đã xuất hiện ở trong tinh không.
Ở phía xa có mặt trời thiêu đốt, khắp nơi có ánh sao chớp hiện, sự yên tĩnh vô biên cùng thâm thúy xông tới mặt, khiến cho tâm thần của Lâm Nhất thoáng rung động. Ở trong nơi vô biên vô bờ này, con người trở nên nhỏ bé hèn mọn như vậy. Mỗi khi nhìn những ngôi sao tịch mịch, trước mắt hắn bao giờ cũng có chút mờ mịt. Không biết là mê mẩn ở trong thời gian vĩnh hằng, hãy đã quên mất chính mình...
Lâm Nhất cứ một mình nhẹ nhàng ở trong tinh không, vẻ mặt lạnh nhạt cô đơn. Chờ qua rất lâu sau, hắn mới cúi đầu nhìn về phía dưới chân. Hành Thiên Tiên Vực rất lớn hiện ra rõ ràng ở trước mắt, có sống có núi còn có Cửu Châu môn quen thuộc. Hắn nhịn không được khẽ thở dài, trong hai mắt có tinh quang lóe lên.
Đi về phía trước một bước là vĩnh hằng, lui lại phía sau một bước là chính mình. Mà một mình bước trong đó chỉ có thể là tiên đạo của một mình Lâm mỗ!
Lông mày rậm của Lâm Nhất nhíu lại, khí thế cuồng ngạo của Long tôn phát ra. Hai tay áo hắn mở ra, chợt đánh ra một chuỗi pháp quyết kỳ lạ, lập tức thò tay chộp về phía trước. Trong chớp mắt sau đó, trong tinh không hơn mười dặm đột nhiên có tiếng sấm chớp rền vang, ngay sau đó là ngọn lửa cuồn cuộn, giống hệt lò lửa bị đổ nghiêng với uy lực kinh người.
Mà tất cả những điều này chỉ duy trì một lát, tiếng sấm đã giảm dần. Lâm Nhất không do dự, pháp lực trong cơ thể điên cuồng tràn ra, từng pháp quyết nối nhau chớp động ánh sáng rời khỏi tay bay ra ngoài. Chỉ thấy một trận bão lốc màu đen cuốn ra, lập tức nuốt lấy tiếng sấm cùng lửa cháy mạnh. Khí chết chóc lạnh lẽo thoáng chốc bao phủ khắp nơi, sát cơ nồng đậm xé rách tinh không đồng phát ra những tiếng vỡ vụn, giống như muốn hủy diệt vạn vật, biến trời đất thành hỗn độn, so với uy thế vừa rồi ngược lại càng cao hơn.
Lâm Nhất chưa kịp thở ra, sát cơ cuồng loạn đột nhiên tập kích ngược. Hắn hơi ngẩn người ra, sốt ruột vội vàng lui về phía sau tránh né. Trong giây lát tưởng chừng dễ dàng tránh được, trong tinh không lại vang lên những tiếng "Ầm, ầm" hỗn loạn, nhìn như thần thông cường đại đều tan vỡ, trong nháy mắt đã không còn tồn tại. Hắn rất chật vật đứng vững, vẻ mặt bất lực.
Một người cô độc trên ngọn núi, không ngừng khổ luyện, lĩnh ngộ Ngũ Hành Chính Nguyên, Thiên La Cấm, cấm pháp ngũ hành cùng với cấm pháp của Ngô Dung. Vốn tưởng rằng có chút thu hoạch, nhưng không nghĩ tới lại vô ích. Cấm pháp viễn cổ có khiến người ta mất hồn mất vía, Lâm mỗ khi nào mới có khả năng sáng tạo ra ra thần thông của riêng mình...
Lâm Nhất đang phiền muộn, lại để ý đến động tĩnh ở Cửu Châu môn. Hắn do dự một lát, vung tay áo xoay người quay về.
- Mấy viên Tiên Tinh mà thôi? Ngươi hủy hoại pháp trận luân hồi, còn đáng giận hơn đào mộ, đào thi thể, lấy tài sản của người chết trong tục thế. Trước đây ta chỉ thử ngươi, ai ngờ ngươi quá quắt như vậy...
Hắn thu ánh sáng lại, rất không hài lòng nói:
- Hừ! Đây là tâm đắc cấm pháp mà ta đã khổ luyện suốt mấy vạn năm, sao có thể để bụi phủ mờ minh châu...
Lời nói này nói rất hay, quả thực đang mạnh mẽ lên án một tiểu nhân độc ác! Nhưng trước đây chỉ đề phòng trận pháp cắn trả, thật sự không để ý tới tháp Luân Hồi, Lâm Nhất quay đầu, chớp chớp mắt, lại khó giấu được vẻ mặt thẹn thùng. Hắn vội vàng giơ hai tay lên cao, xấu hổ nói:
- Ha ha! Cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng sai vẫn là sai rồi, tiên sinh dạy phải...
Ngô Dung là người cố chấp, nhưng không phải là người không hiểu biến báo. Thấy đối phương cầu xin tha thứ, hắn có chút hưởng thụ, ưỡn thẳng người, vẻ mặt cũng dịu xuống gật đầu nói:
- Biết sai lại sửa thì không có gì tốt bằng! Co được dãn được cũng là người kiệt xuất!
Một kiêu hùng đời sau, bây giờ chậm rãi thành nhân kiệt. Hai bên chênh lệch cũng chỉ là trong một ý niệm của hắn.
Trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ, ta sai rồi, tiên sinh ngươi thì sao? Lần đầu gặp mặt lại hạ sát thủ, ta phải tìm ai nói lí lẽ đây! Có thể có cấm pháp lĩnh ngộ mấy vạn năm, không ai không muốn. Hắn nhếch miệng cười gượng nói:
- Phương pháp ngưng luyện thần niệm dễ hiểu thì dễ hiểu nhưng tác dụng biết tới rất ít. Chỉ vì Tiên Vực suy sụp nên đạo pháp thất lạc, thế nhưng...
Nói xong, hắn đưa tay ra.
Ngô Dung vuốt râu 'Ừ' một tiếng, lúc này mới giơ tay lên. Lúc này trên mặt hắn có thêm vài phần thần thái của tiền bối cao nhân.
Lâm Nhất nhận lấy điểm ánh sáng này thêm tập trung tinh thần, lập tức giơ tay lên ấn vào mi tâm thức hải, trong đó không ngờ là một trang khẩu quyết do Ngô Dung thần niệm ngưng luyện thành. Hắn dường như nghĩ tới điều gì, nói:
- Vạn biến bất biến, nhất biến vạn biến...
Chỉ trong chốc lát, hắn kinh ngạc hỏi:
- Ngươi lĩnh ngộ vạn năm, sao ngắn gọn như vậy? Mới hơn trăm chữ mà thôi...
- Thiên La Cấm của ngươi không dưới mấy vạn chữ, còn có mấy nghìn phù trận thì phải làm thế nào đây?
Ngô Dung lên tiếng hỏi ngược, nói với vẻ cao thâm khó dò:
- Giả truyền vạn quyển sách, chân truyền một câu nói! Đại đạo tối giản, không ngoài như vậy!
Lâm Nhất liên tục gật đầu khen:
- Ngô tiên sinh không hổ danh là một trong bốn đại Tiên Tôn, đúng là cao nhân!
Cơ thể hắn thoáng động nhảy lên hơn trăm ngoài trượng và ngồi xếp bằng, lập tức nhắm mắt suy nghĩ.
Ngô Dung có chút bất ngờ, cất cao giọng kêu:
- Lĩnh ngộ cấm pháp, sao nhưng vội vàng được? Ngươi không phải còn có Thiên Sát Lôi Hỏa có thể phá Huyền Băng sao...
Lâm Nhất ngồi ngay ngắn, trả lời:
- Muốn người làm giỏi, phải mài sắc vũ khí cho nó đã. Cứ yên tâm không cần nóng vội...
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã phất tay bày vài đạo cấm pháp ngăn cản xung quanh, hiển nhiên không muốn có người làm phiền.
Ngô Dung trố mắt nhìn, nhất thời không biết phải làm sao. Sau một lát, hắn tức giận đến mức vung ống tay áo, dứt khoát tìm chỗ cho mình nghỉ tạm dưỡng thần.
...
Trên Chủ Phong của Thiên Môn Sơn, Long tôn của Lâm Nhất vẫn ngồi một mình ở trong mây mù. Một tay đặt ở trên đầu gối, một tay nâng cằm, lặng lẽ nhìn về phía xa không nhúc nhích, yên tĩnh giống như một tảng đá. Lúc đầu hạ xuống rồi lại nâng lên lần nữa, bóng dáng hắn bỗng nhiên biến mất, trong phút chốc đã xuất hiện ở trong tinh không.
Ở phía xa có mặt trời thiêu đốt, khắp nơi có ánh sao chớp hiện, sự yên tĩnh vô biên cùng thâm thúy xông tới mặt, khiến cho tâm thần của Lâm Nhất thoáng rung động. Ở trong nơi vô biên vô bờ này, con người trở nên nhỏ bé hèn mọn như vậy. Mỗi khi nhìn những ngôi sao tịch mịch, trước mắt hắn bao giờ cũng có chút mờ mịt. Không biết là mê mẩn ở trong thời gian vĩnh hằng, hãy đã quên mất chính mình...
Lâm Nhất cứ một mình nhẹ nhàng ở trong tinh không, vẻ mặt lạnh nhạt cô đơn. Chờ qua rất lâu sau, hắn mới cúi đầu nhìn về phía dưới chân. Hành Thiên Tiên Vực rất lớn hiện ra rõ ràng ở trước mắt, có sống có núi còn có Cửu Châu môn quen thuộc. Hắn nhịn không được khẽ thở dài, trong hai mắt có tinh quang lóe lên.
Đi về phía trước một bước là vĩnh hằng, lui lại phía sau một bước là chính mình. Mà một mình bước trong đó chỉ có thể là tiên đạo của một mình Lâm mỗ!
Lông mày rậm của Lâm Nhất nhíu lại, khí thế cuồng ngạo của Long tôn phát ra. Hai tay áo hắn mở ra, chợt đánh ra một chuỗi pháp quyết kỳ lạ, lập tức thò tay chộp về phía trước. Trong chớp mắt sau đó, trong tinh không hơn mười dặm đột nhiên có tiếng sấm chớp rền vang, ngay sau đó là ngọn lửa cuồn cuộn, giống hệt lò lửa bị đổ nghiêng với uy lực kinh người.
Mà tất cả những điều này chỉ duy trì một lát, tiếng sấm đã giảm dần. Lâm Nhất không do dự, pháp lực trong cơ thể điên cuồng tràn ra, từng pháp quyết nối nhau chớp động ánh sáng rời khỏi tay bay ra ngoài. Chỉ thấy một trận bão lốc màu đen cuốn ra, lập tức nuốt lấy tiếng sấm cùng lửa cháy mạnh. Khí chết chóc lạnh lẽo thoáng chốc bao phủ khắp nơi, sát cơ nồng đậm xé rách tinh không đồng phát ra những tiếng vỡ vụn, giống như muốn hủy diệt vạn vật, biến trời đất thành hỗn độn, so với uy thế vừa rồi ngược lại càng cao hơn.
Lâm Nhất chưa kịp thở ra, sát cơ cuồng loạn đột nhiên tập kích ngược. Hắn hơi ngẩn người ra, sốt ruột vội vàng lui về phía sau tránh né. Trong giây lát tưởng chừng dễ dàng tránh được, trong tinh không lại vang lên những tiếng "Ầm, ầm" hỗn loạn, nhìn như thần thông cường đại đều tan vỡ, trong nháy mắt đã không còn tồn tại. Hắn rất chật vật đứng vững, vẻ mặt bất lực.
Một người cô độc trên ngọn núi, không ngừng khổ luyện, lĩnh ngộ Ngũ Hành Chính Nguyên, Thiên La Cấm, cấm pháp ngũ hành cùng với cấm pháp của Ngô Dung. Vốn tưởng rằng có chút thu hoạch, nhưng không nghĩ tới lại vô ích. Cấm pháp viễn cổ có khiến người ta mất hồn mất vía, Lâm mỗ khi nào mới có khả năng sáng tạo ra ra thần thông của riêng mình...
Lâm Nhất đang phiền muộn, lại để ý đến động tĩnh ở Cửu Châu môn. Hắn do dự một lát, vung tay áo xoay người quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.