Chương 2009: Nghe theo mệnh trời (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Ngươi đi lại nhiều năm ở giới ngoại, có thể đã từng tìm kiếm chỗ gông cùm xiềng xích để chúng ta tu vi thăng tiến lên.
Mọi người ở đây bị lời nói của ông ta xúc động khúc mắc, đua nhau chăm chú, chính là Lâm Nhất cũng lưu ý theo.
Vô số vạn năm đã qua, trong giới chưa bao giờ xuất hiện qua một vị tiên nhân. Thế cho nên một số Hợp Thể hậu kỳ viên mãn cao thủ cuối cùng không thể không tiêu hao hết thọ nguyên mà thương tiếc giải quyết xong cuộc đời này. Nguyên do cuối cùng của họ, một mực không có ai nói được rõ ràng. Điều này cũng đã trở thành một cái tâm mệnh xóa không đi của rất nhiều tu sĩ trong giới, một loại đau đớn không có cách nào thích hoài. So sánh nó với gông cùm xiềng xích khó có thể tránh thoát, lại là một dạng bất đắc dĩ!
Thành Nguyên Tử lúc đầu vốn qua lại như hàng sói lang cùng Qua Linh Tử, nhưng hết thảy mọi việc lại không như ý muốn. Giờ này lần nữa cùng đồng đạo trong giới đi đến với nhau, ông ta ngược lại cảm thấy hình như tương tự với tinh thuyền trước mắt, dường như hết thảy lại trở về chính đồ. Ông ta nhìn mọi người bốn phía, trên má gầy guộc lộ ra mấy phần thần thái khôn khéo, thoáng cân nhắc một ít, không trả lời mà hỏi lại nói:
- Đối với chư vị mà nói, Tử Vi tiên cảnh hẳn cũng không xa lạ...
Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, đáp:
- Đây là chuyến hành trình tiên cảnh thứ tư của ta...
Thiên Trường Tử phụ họa nói:
- Ta cũng đã từng đi về ba lần...
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử miệng đồng thanh nói ra:
- Đây chính là lần thứ hai thành công...
Hình Nhạc Tử không lên tiếng, Hạ Nữ bên cạnh thở dài:
- Trưởng bối của nhà ta sau khi đạo vẫn, Thủy Phủ không còn người đi xa!
Tình hình của Tuế Phá tiên vực và Thủy Phủ Tiên vực đại khái tương đương nhau, Chương Trọng Tử yên lặng gật đầu.
Tu vi của Lâm Nhất mạnh hơn người một đầu, mà đi tới trong giới cũng bất quá 200, 300 năm. Nếu như bàn về tuổi tác và kiến thức, hắn còn không bằng nhiều so với Luyện Hư tiểu bối ở đây, hơn nữa không nói đến chuyến đi tiên cảnh lần này. Hắn ra hiệu Thành Nguyên Tử nói tiếp, đối phương lại hỏi:
- Đạo hữu ở đây, phần lớn đích thân đã tới qua Thăng Tiên dài của Tử Vi tiên cảnh đúng không...?
Dư Hằng Tử và Thủy Hàn Tử cùng Nguyên Huyền Tử gật đầu nói phải, Thiên Trường Tử rất có lĩnh hội nói ra:
- Chỉ có đến Thăng Tiên đài, mới tính chân chính bước lên Tử Vi tiên cảnh...
- Đúng a! Phàm đã đến Tử Vi tiên cảnh, không có ai không hề biết Thăng Tiên đài...
Thành Nguyên Tử bỗng nhiên than thở xong, lại một lần nữa hỏi ngược lại:
- Còn tu sĩ trong giới ta có thể từng có người nào vượt qua Thăng Tiên đài mà tiến lên một bước không... ?
- Không có!
Lông mi dài của Dư Hằng Tử hơi chút nhích động, trong hai mắt có hào quang sâu sắc thoáng nhoáng lên một cái, nói tiếp:
- Mỗi một chuyến đi tiên cảnh của chúng ta đều là trước Thăng Tiên đài không có kết quả mà chết. Vốn tưởng rằng thời vận không đủ, chẳng lẽ có nguyên do khác...?
Nghe ông ta hỏi như vậy, mấy người khác lập tức nín thở ngưng thần.
Thành Nguyên Tử vẫn chưa vội vã giải thích nghi hoặc cho mọi người, mà là bộ dạng cảm khái rất nhiều, lời nói lại chuyển:
- Năm đó một nhà tiên phường của giới ngoại mà ta đi qua, trong lúc vô ý đã nghe qua sự thổi phồng của một danh môn đệ tử. Ông ta nói, chỉ đợi tu tới Hợp Thể hậu kỳ viên mãn, có thể mượn Thăng Tiên đài của Tử Vi thẳng tới Tẩy Tiên trì mà thối luyện thành tiên! Nếu không có sự tương trợ của sư môn trưởng bối, hết thảy đều là uổng công...
- Tẩy Tiên trì...
- Sau lưng của Thăng Tiên đài, còn cất giấu chỗ thần bí như thế...
- Không cần mượn nhờ lực thuốc của đan dược, chỉ cần bên trong Tẩy Tiên trì thối luyện một phen, có thể thành tiên...
- Đột phá gông cùm xiềng xích của tu vi, không ngờ lại đơn giản như vậy...
- Nếu lời nói của ngươi không lầm, ha ha...
Đột nhiên có tiếng cười vang lên, mọi người nhất thời phấn chấn cùng xoay mình trầm xuống. Chỉ thấy trong khuôn mặt cay đắng của Dư Hằng Tử lộ ra châm biếm và bất đắc dĩ vô cùng, tiếp đó thở dài sâu kín:
- Tẩy Tiên trì của nhất phương viễn cổ lưu lại, ước chừng trói buộc cầm giữ chúng ta vô số vạn năm. Các cao nhân của giới ngoại đúng là dụng tâm lương khổ a...
Thành Nguyên Tử vốn muốn chia sẻ điều bất ngờ lấy được này cùng Qua Linh Tử, ai ngờ đối phương hoàn toàn không có thành tâm cũng tùy ý khi dễ. Giờ này hai bên đã mỗi người đi một ngả, hơn nữa nhìn duyên phận của từng người như thế nào! Sau khi ông ta nói ra một khối tâm sự, vẫn chưa thoải mái bao nhiêu, ngược lại thì cảm động lây đối với lời nói của Dư Hằng Tử, cùng theo thần sắc ảm đạm, biểu lộ ra khá là vô lực và không cam lòng nói ra:
- Biết rõ như thế, thì làm sao chứ? Thiên kiếp trước Thăng Tiên đài đủ để hủy thiên diệt địa a! Giới ngoại đệ tử còn có trưởng bối bảo vệ, chúng ta đành phải nghe theo mệnh trời! ...
Thiên kiếp? Nghe được chỗ này, Lâm Nhất đã lâu không lên tiếng không khỏi hơi chút ngạc nhiên...
Mọi người ở đây bị lời nói của ông ta xúc động khúc mắc, đua nhau chăm chú, chính là Lâm Nhất cũng lưu ý theo.
Vô số vạn năm đã qua, trong giới chưa bao giờ xuất hiện qua một vị tiên nhân. Thế cho nên một số Hợp Thể hậu kỳ viên mãn cao thủ cuối cùng không thể không tiêu hao hết thọ nguyên mà thương tiếc giải quyết xong cuộc đời này. Nguyên do cuối cùng của họ, một mực không có ai nói được rõ ràng. Điều này cũng đã trở thành một cái tâm mệnh xóa không đi của rất nhiều tu sĩ trong giới, một loại đau đớn không có cách nào thích hoài. So sánh nó với gông cùm xiềng xích khó có thể tránh thoát, lại là một dạng bất đắc dĩ!
Thành Nguyên Tử lúc đầu vốn qua lại như hàng sói lang cùng Qua Linh Tử, nhưng hết thảy mọi việc lại không như ý muốn. Giờ này lần nữa cùng đồng đạo trong giới đi đến với nhau, ông ta ngược lại cảm thấy hình như tương tự với tinh thuyền trước mắt, dường như hết thảy lại trở về chính đồ. Ông ta nhìn mọi người bốn phía, trên má gầy guộc lộ ra mấy phần thần thái khôn khéo, thoáng cân nhắc một ít, không trả lời mà hỏi lại nói:
- Đối với chư vị mà nói, Tử Vi tiên cảnh hẳn cũng không xa lạ...
Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, đáp:
- Đây là chuyến hành trình tiên cảnh thứ tư của ta...
Thiên Trường Tử phụ họa nói:
- Ta cũng đã từng đi về ba lần...
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử miệng đồng thanh nói ra:
- Đây chính là lần thứ hai thành công...
Hình Nhạc Tử không lên tiếng, Hạ Nữ bên cạnh thở dài:
- Trưởng bối của nhà ta sau khi đạo vẫn, Thủy Phủ không còn người đi xa!
Tình hình của Tuế Phá tiên vực và Thủy Phủ Tiên vực đại khái tương đương nhau, Chương Trọng Tử yên lặng gật đầu.
Tu vi của Lâm Nhất mạnh hơn người một đầu, mà đi tới trong giới cũng bất quá 200, 300 năm. Nếu như bàn về tuổi tác và kiến thức, hắn còn không bằng nhiều so với Luyện Hư tiểu bối ở đây, hơn nữa không nói đến chuyến đi tiên cảnh lần này. Hắn ra hiệu Thành Nguyên Tử nói tiếp, đối phương lại hỏi:
- Đạo hữu ở đây, phần lớn đích thân đã tới qua Thăng Tiên dài của Tử Vi tiên cảnh đúng không...?
Dư Hằng Tử và Thủy Hàn Tử cùng Nguyên Huyền Tử gật đầu nói phải, Thiên Trường Tử rất có lĩnh hội nói ra:
- Chỉ có đến Thăng Tiên đài, mới tính chân chính bước lên Tử Vi tiên cảnh...
- Đúng a! Phàm đã đến Tử Vi tiên cảnh, không có ai không hề biết Thăng Tiên đài...
Thành Nguyên Tử bỗng nhiên than thở xong, lại một lần nữa hỏi ngược lại:
- Còn tu sĩ trong giới ta có thể từng có người nào vượt qua Thăng Tiên đài mà tiến lên một bước không... ?
- Không có!
Lông mi dài của Dư Hằng Tử hơi chút nhích động, trong hai mắt có hào quang sâu sắc thoáng nhoáng lên một cái, nói tiếp:
- Mỗi một chuyến đi tiên cảnh của chúng ta đều là trước Thăng Tiên đài không có kết quả mà chết. Vốn tưởng rằng thời vận không đủ, chẳng lẽ có nguyên do khác...?
Nghe ông ta hỏi như vậy, mấy người khác lập tức nín thở ngưng thần.
Thành Nguyên Tử vẫn chưa vội vã giải thích nghi hoặc cho mọi người, mà là bộ dạng cảm khái rất nhiều, lời nói lại chuyển:
- Năm đó một nhà tiên phường của giới ngoại mà ta đi qua, trong lúc vô ý đã nghe qua sự thổi phồng của một danh môn đệ tử. Ông ta nói, chỉ đợi tu tới Hợp Thể hậu kỳ viên mãn, có thể mượn Thăng Tiên đài của Tử Vi thẳng tới Tẩy Tiên trì mà thối luyện thành tiên! Nếu không có sự tương trợ của sư môn trưởng bối, hết thảy đều là uổng công...
- Tẩy Tiên trì...
- Sau lưng của Thăng Tiên đài, còn cất giấu chỗ thần bí như thế...
- Không cần mượn nhờ lực thuốc của đan dược, chỉ cần bên trong Tẩy Tiên trì thối luyện một phen, có thể thành tiên...
- Đột phá gông cùm xiềng xích của tu vi, không ngờ lại đơn giản như vậy...
- Nếu lời nói của ngươi không lầm, ha ha...
Đột nhiên có tiếng cười vang lên, mọi người nhất thời phấn chấn cùng xoay mình trầm xuống. Chỉ thấy trong khuôn mặt cay đắng của Dư Hằng Tử lộ ra châm biếm và bất đắc dĩ vô cùng, tiếp đó thở dài sâu kín:
- Tẩy Tiên trì của nhất phương viễn cổ lưu lại, ước chừng trói buộc cầm giữ chúng ta vô số vạn năm. Các cao nhân của giới ngoại đúng là dụng tâm lương khổ a...
Thành Nguyên Tử vốn muốn chia sẻ điều bất ngờ lấy được này cùng Qua Linh Tử, ai ngờ đối phương hoàn toàn không có thành tâm cũng tùy ý khi dễ. Giờ này hai bên đã mỗi người đi một ngả, hơn nữa nhìn duyên phận của từng người như thế nào! Sau khi ông ta nói ra một khối tâm sự, vẫn chưa thoải mái bao nhiêu, ngược lại thì cảm động lây đối với lời nói của Dư Hằng Tử, cùng theo thần sắc ảm đạm, biểu lộ ra khá là vô lực và không cam lòng nói ra:
- Biết rõ như thế, thì làm sao chứ? Thiên kiếp trước Thăng Tiên đài đủ để hủy thiên diệt địa a! Giới ngoại đệ tử còn có trưởng bối bảo vệ, chúng ta đành phải nghe theo mệnh trời! ...
Thiên kiếp? Nghe được chỗ này, Lâm Nhất đã lâu không lên tiếng không khỏi hơi chút ngạc nhiên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.