Chương 1842: Ngũ Hành Chính Nguyên (1)
Duệ Quang
25/08/2022
- Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, chẳng lẽ không đúng sao?
- …
- Tiên đạo như cầm đuốc soi dạ hành, không có nửa phần xem thường, ngươi nghĩ có đúng không?
- …
- Tuy ngươi là tiểu bối, sao có thể bảo sao nghe vậy mà không có chủ kiến, chỉ nghe theo tiền bối hỗ trợ.
- ….
- Ngươi cùng Tống Quyền Tử ta cùng ngụ ở một nhà trọ, chính là có duyên, ngươi đã vì bái sư mà đến, sao có thể cùng người phàm tục trà trộn một chỗ?
- …
- Thời gian La gia mở rộng sơn môn vẫn còn chưa tới, hôm nay lão phu dẫn ngươi đi lại một phen, thừa dịp kết bạn với một ít con cháu La gia, sau này dễ phối hợp…
- Ta nói này, ngươi… Ngươi tự xưng là lão phu có chút không ổn thì phải?
- Có gì không ổn? Lâm Nhất ngươi tuổi còn nhỏ, tu vi thấp kém, tiểu bối còn chưa giác ngộ, thật không dễ dạy, còn không theo lão phu?
Trên con đường trong trấn, hai người kết bạn mà đi. Đi đằng trước, nam tử râu đen tự xưng là Tiếu Quyền Tử, mà theo phía sau là Lâm Nhất, thần sắc quái dị.
Trên đời, vạn vật đủ loại, con người cũng thế, tên Tiếu Quyền Tử của một nhà tiểu tiên nào đó chính là một người như thế. Lần đầu nhìn thấy Lâm Nhất đã không khách khí răn dạy một trận, tiếp theo lại tự cho mình là trưởng bối, không cho giải thích kéo đối phương đi bộ trên đường một chút, còn cho là có thiện tâm muốn dìu dắt tiểu bối.
Vốn Lâm Nhất không muốn để ý đến tên Tiểu Quyền Tử này, nhưng thấy đối phương nói năng hùng hồn, lại không muốn tranh chấp trong nhà trọ. Hắn dứt khoát chào hỏi vợ chồng Lưu Tiên Nhi, chớp mắt đi theo người kia ra đường. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ qua loa một lần nói sau. Ngươi chỉ tản bộ mà thôi, sao miệng cứ không nhàn rỗi như thế, coi thân phận trưởng bối thì uy phong sao?
Người đi trên đường không nhiều, một số cửa hàng tiên rất dễ thấy. Trong khi Tiếu Quyền Tử chậm rãi nói, Lâm Nhất âm thầm chạy đến ngắm một trong những cửa hàng.
Đây là một cửa hàng chuyên bán công pháp, chưởng quỹ là một lão giả tu vi Hóa Thần, một mình khoanh chân ngồi trên giường gỗ, trên tay cầm ngọc giản nhắm mắt trầm tư, đối với tình hình quanh mình không chút để ý. Vách tường sát bên chính là một kệ trang trí áo khoác, một tầng hào quang nhỏ yếu, có thể dùng thần thức xem xét, trong đó trưng bày tên công pháp cùng giá tiền bán, nếu có người vừa ý, chỉ cần vứt xuống Tiên Tinh, tự mình lấy đi ngọc giản công pháp là được, biện pháp mua bán khá đơn giản.
Hai tay Lâm Nhất chắp sau lưng, tùy ý đánh giá kệ trang trí, trong đó trưng bày không ít ngọc giản, không khác gì hơn là phương pháp biến đổi thực tế, tấn công và phòng thủ. Một lát sau, hắn lắc đầu muốn rời đi, lúc này chưởng quỹ mở hai mắt ra, vẫn nắm ngọc giản trong tay, chậm rãi lên tiếng:
- Trong tiểu điếm, công pháp đều thu thập mấy ngàn năm mà có, nên được rất nhiều pháp môn đại thành, vậy mà không lọt vào mắt đạo hữu, không biết...
Vị chưởng quỹ này thật có ý tứ, ta không muốn mua đồ còn lưu lại nói chuyện hay sao? Lâm Nhất nhìn lão giả mặt đầy nếp nhăn, tùy tiện hỏi:
- Quý điếm có công pháp nào không cần nguyên lực thúc đẩy?
Hắn không đợi đối phương trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu muốn quay người rời đi, ai ngờ Tiếu Quyền Tử đón đầu tìm tới, bất mãn quát lên:
- Đã đồng hành sao ngươi lại có thể để ta đơn độc chứ? Còn đến nơi này làm khó dễ chưởng quỹ, thiên hạ nơi nào không cần nguyên lực duy trì pháp môn.
Lâm Nhất nhìn thấy Tiếu Quyền Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm. Quay mặt đi, không muốn chuyện bé xé ra to. Chịu đựng chịu đựng, tránh không được bị răn dạy phen nữa. Gặp gỡ một người như thế cũng thật thú vị, náo nhiệt thật.
Đúng lúc này, có người nói:
- Sao lại không có?
Nghe tiếng, Lâm Nhất vội chuyển người quay lại, thấy lão chưởng quỹ nói tiếp:
- Tiên pháp, không cần Nguyên Lực gia trì.
Tiếu Quyền Tử kiêu ngạo giảm xuống nhưng vẫn cản Lâm Nhất ở phía sau, tự cho mình là đúng dạy dỗ:
- Tiên pháp thì sao? Không có nguyên lực gia trì, sao có thể thi triển?
Đừng nói La gia trấn, ngay các tiền bối La gia cũng chưa từng nghi ngờ sự hiểu biết của ông ta. Chưởng quỹ hừ một tiếng, vẫn ngồi bất động, tỏ vẻ không vui nói:
- Điển tịch có nói, các loại cảnh giới tu vi Thượng, Trung, Hạ đều có sự khác biệt. Tiên đạo ban đầu cần thu nạp linh khí thiên địa bồi nguyên cố bổn, Tiên nhân viễn cổ xưng là Huyền Thiên tiểu thành, đợi khi Luyện Khí Hóa Thần, không thể rời bỏ Tiên Nguyên khí, đây là Nguyên Thiên tiểu thành. Sau đó tu tới cảnh giới Phạm Thiên trở lên thì bắt đầu Thủy Thiên tiểu thành...
Khác biệt tu vi cảnh giới vì sao phải thu nạp linh khí cùng nguyên khí khác biệt, vị chưởng quỹ này cho một câu trả lời khá có đạo lý. Ba loại cảnh giới Huyền Thiên, Nguyên Thiên cùng Thủy Thiên, tuy cao thấp khác biệt nhưng hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Nếu thật sự tu luyện đến đại thành cảnh, có thể trở thành khai thiên tích địa thần thánh...
Tiếu Quyền Tử thấy chưởng quỹ giải thích rõ ràng, mới hiểu được kiến thức của mình thiển cận, nên rất biết điều, còn bày ra bộ dáng lắng nghe chỉ giáo. Lâm Nhất bị ngăn phía sau hắn, âm thầm như có điều suy nghĩ...
-... Phạm Thiên cảnh hậu kỳ, trong cơ thể thiên nhân sẽ sinh ra Thái Thủy lực, gọi là Thần lực. Với cảnh giới này mới có thể thi triển viễn cổ tiên pháp chân chính. Gia chủ La gia ta, liền có đại thần thông, bọn người không phải không nghe thấy...
Chưởng quỹ có cái yêu thích chính là khoe khoang một chút kiến thức uyên bác khiến người nghe tin phục. Ông ta đung đưa ngọc giản trong tay, ra vẻ cao thâm nói:
- Ngũ Hành Chính Nguyên này của ta, không cần linh lực, nguyên lực.
Đó là một Thiên Tiên pháp? Tiếu Quyền Tử kinh ngạc vô vùng, chợt như có một uy thế vô hình bức đến, không tự chủ được thối lui qua một bên. Nhưng tên Lâm Nhất tiểu bối kia từ phía sau xông ra, hắn muốn phát tác, đối phương đã chắp tay nói:
- Chưởng quỹ, cái Ngũ Hành Chính Nguyên này bán thế nào?
Tâm tư hắn khẽ động, chăm chú nhìn vật trên tay lão giả.
Hai tay chưởng quỹ cầm lấy, đem ngọc giản giấu trong tay áo, có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Nhất. Thấy vẻ mặt đối phương thành khẩn, ông ta chần chừ một chút hỏi:
- Đây cũng không phải là Tiên pháp, chỉ là một thiên kinh văn, ngươi muốn dùng làm gì? Huống chi ta nghiên tu nhiều năm mà chẳng được gì, chẳng lẽ ngươi đối với viễn cổ điển tịch có nhận biết hơn người.
Nói đến đây trên mặt ông ta lộ ra mất phần khoe khoang, đồ vật ông ta xem không hiểu thì người khác đừng mơ tưởng có thể ngộ ra huyền cơ trong đó.
Đã không phải Tiên pháp, sao lại lấy ra khoe khoang? Có quan hệ đến Ngũ Hành pháp môn cùng kinh văn điển tịch đều có thể thấy được, đối với điều này khiến Tiếu Quyền Tử vô cùng tức giận.
Lâm Nhất cười nói:
- Ta chỉ là người tài sơ học thiển, nhưng lại rất hiếu kỳ, không biết chưởng quỹ có thể từ bỏ thứ yêu thích này không?
Hừ, kinh văn viễn cổ này đâu chỉ có mình ngươi hiếu kỳ, chưởng quỹ trầm ngâm một chút, khóe mắt hiện lên một tia xảo trá nói:
- …
- Tiên đạo như cầm đuốc soi dạ hành, không có nửa phần xem thường, ngươi nghĩ có đúng không?
- …
- Tuy ngươi là tiểu bối, sao có thể bảo sao nghe vậy mà không có chủ kiến, chỉ nghe theo tiền bối hỗ trợ.
- ….
- Ngươi cùng Tống Quyền Tử ta cùng ngụ ở một nhà trọ, chính là có duyên, ngươi đã vì bái sư mà đến, sao có thể cùng người phàm tục trà trộn một chỗ?
- …
- Thời gian La gia mở rộng sơn môn vẫn còn chưa tới, hôm nay lão phu dẫn ngươi đi lại một phen, thừa dịp kết bạn với một ít con cháu La gia, sau này dễ phối hợp…
- Ta nói này, ngươi… Ngươi tự xưng là lão phu có chút không ổn thì phải?
- Có gì không ổn? Lâm Nhất ngươi tuổi còn nhỏ, tu vi thấp kém, tiểu bối còn chưa giác ngộ, thật không dễ dạy, còn không theo lão phu?
Trên con đường trong trấn, hai người kết bạn mà đi. Đi đằng trước, nam tử râu đen tự xưng là Tiếu Quyền Tử, mà theo phía sau là Lâm Nhất, thần sắc quái dị.
Trên đời, vạn vật đủ loại, con người cũng thế, tên Tiếu Quyền Tử của một nhà tiểu tiên nào đó chính là một người như thế. Lần đầu nhìn thấy Lâm Nhất đã không khách khí răn dạy một trận, tiếp theo lại tự cho mình là trưởng bối, không cho giải thích kéo đối phương đi bộ trên đường một chút, còn cho là có thiện tâm muốn dìu dắt tiểu bối.
Vốn Lâm Nhất không muốn để ý đến tên Tiểu Quyền Tử này, nhưng thấy đối phương nói năng hùng hồn, lại không muốn tranh chấp trong nhà trọ. Hắn dứt khoát chào hỏi vợ chồng Lưu Tiên Nhi, chớp mắt đi theo người kia ra đường. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ qua loa một lần nói sau. Ngươi chỉ tản bộ mà thôi, sao miệng cứ không nhàn rỗi như thế, coi thân phận trưởng bối thì uy phong sao?
Người đi trên đường không nhiều, một số cửa hàng tiên rất dễ thấy. Trong khi Tiếu Quyền Tử chậm rãi nói, Lâm Nhất âm thầm chạy đến ngắm một trong những cửa hàng.
Đây là một cửa hàng chuyên bán công pháp, chưởng quỹ là một lão giả tu vi Hóa Thần, một mình khoanh chân ngồi trên giường gỗ, trên tay cầm ngọc giản nhắm mắt trầm tư, đối với tình hình quanh mình không chút để ý. Vách tường sát bên chính là một kệ trang trí áo khoác, một tầng hào quang nhỏ yếu, có thể dùng thần thức xem xét, trong đó trưng bày tên công pháp cùng giá tiền bán, nếu có người vừa ý, chỉ cần vứt xuống Tiên Tinh, tự mình lấy đi ngọc giản công pháp là được, biện pháp mua bán khá đơn giản.
Hai tay Lâm Nhất chắp sau lưng, tùy ý đánh giá kệ trang trí, trong đó trưng bày không ít ngọc giản, không khác gì hơn là phương pháp biến đổi thực tế, tấn công và phòng thủ. Một lát sau, hắn lắc đầu muốn rời đi, lúc này chưởng quỹ mở hai mắt ra, vẫn nắm ngọc giản trong tay, chậm rãi lên tiếng:
- Trong tiểu điếm, công pháp đều thu thập mấy ngàn năm mà có, nên được rất nhiều pháp môn đại thành, vậy mà không lọt vào mắt đạo hữu, không biết...
Vị chưởng quỹ này thật có ý tứ, ta không muốn mua đồ còn lưu lại nói chuyện hay sao? Lâm Nhất nhìn lão giả mặt đầy nếp nhăn, tùy tiện hỏi:
- Quý điếm có công pháp nào không cần nguyên lực thúc đẩy?
Hắn không đợi đối phương trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu muốn quay người rời đi, ai ngờ Tiếu Quyền Tử đón đầu tìm tới, bất mãn quát lên:
- Đã đồng hành sao ngươi lại có thể để ta đơn độc chứ? Còn đến nơi này làm khó dễ chưởng quỹ, thiên hạ nơi nào không cần nguyên lực duy trì pháp môn.
Lâm Nhất nhìn thấy Tiếu Quyền Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm. Quay mặt đi, không muốn chuyện bé xé ra to. Chịu đựng chịu đựng, tránh không được bị răn dạy phen nữa. Gặp gỡ một người như thế cũng thật thú vị, náo nhiệt thật.
Đúng lúc này, có người nói:
- Sao lại không có?
Nghe tiếng, Lâm Nhất vội chuyển người quay lại, thấy lão chưởng quỹ nói tiếp:
- Tiên pháp, không cần Nguyên Lực gia trì.
Tiếu Quyền Tử kiêu ngạo giảm xuống nhưng vẫn cản Lâm Nhất ở phía sau, tự cho mình là đúng dạy dỗ:
- Tiên pháp thì sao? Không có nguyên lực gia trì, sao có thể thi triển?
Đừng nói La gia trấn, ngay các tiền bối La gia cũng chưa từng nghi ngờ sự hiểu biết của ông ta. Chưởng quỹ hừ một tiếng, vẫn ngồi bất động, tỏ vẻ không vui nói:
- Điển tịch có nói, các loại cảnh giới tu vi Thượng, Trung, Hạ đều có sự khác biệt. Tiên đạo ban đầu cần thu nạp linh khí thiên địa bồi nguyên cố bổn, Tiên nhân viễn cổ xưng là Huyền Thiên tiểu thành, đợi khi Luyện Khí Hóa Thần, không thể rời bỏ Tiên Nguyên khí, đây là Nguyên Thiên tiểu thành. Sau đó tu tới cảnh giới Phạm Thiên trở lên thì bắt đầu Thủy Thiên tiểu thành...
Khác biệt tu vi cảnh giới vì sao phải thu nạp linh khí cùng nguyên khí khác biệt, vị chưởng quỹ này cho một câu trả lời khá có đạo lý. Ba loại cảnh giới Huyền Thiên, Nguyên Thiên cùng Thủy Thiên, tuy cao thấp khác biệt nhưng hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Nếu thật sự tu luyện đến đại thành cảnh, có thể trở thành khai thiên tích địa thần thánh...
Tiếu Quyền Tử thấy chưởng quỹ giải thích rõ ràng, mới hiểu được kiến thức của mình thiển cận, nên rất biết điều, còn bày ra bộ dáng lắng nghe chỉ giáo. Lâm Nhất bị ngăn phía sau hắn, âm thầm như có điều suy nghĩ...
-... Phạm Thiên cảnh hậu kỳ, trong cơ thể thiên nhân sẽ sinh ra Thái Thủy lực, gọi là Thần lực. Với cảnh giới này mới có thể thi triển viễn cổ tiên pháp chân chính. Gia chủ La gia ta, liền có đại thần thông, bọn người không phải không nghe thấy...
Chưởng quỹ có cái yêu thích chính là khoe khoang một chút kiến thức uyên bác khiến người nghe tin phục. Ông ta đung đưa ngọc giản trong tay, ra vẻ cao thâm nói:
- Ngũ Hành Chính Nguyên này của ta, không cần linh lực, nguyên lực.
Đó là một Thiên Tiên pháp? Tiếu Quyền Tử kinh ngạc vô vùng, chợt như có một uy thế vô hình bức đến, không tự chủ được thối lui qua một bên. Nhưng tên Lâm Nhất tiểu bối kia từ phía sau xông ra, hắn muốn phát tác, đối phương đã chắp tay nói:
- Chưởng quỹ, cái Ngũ Hành Chính Nguyên này bán thế nào?
Tâm tư hắn khẽ động, chăm chú nhìn vật trên tay lão giả.
Hai tay chưởng quỹ cầm lấy, đem ngọc giản giấu trong tay áo, có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Nhất. Thấy vẻ mặt đối phương thành khẩn, ông ta chần chừ một chút hỏi:
- Đây cũng không phải là Tiên pháp, chỉ là một thiên kinh văn, ngươi muốn dùng làm gì? Huống chi ta nghiên tu nhiều năm mà chẳng được gì, chẳng lẽ ngươi đối với viễn cổ điển tịch có nhận biết hơn người.
Nói đến đây trên mặt ông ta lộ ra mất phần khoe khoang, đồ vật ông ta xem không hiểu thì người khác đừng mơ tưởng có thể ngộ ra huyền cơ trong đó.
Đã không phải Tiên pháp, sao lại lấy ra khoe khoang? Có quan hệ đến Ngũ Hành pháp môn cùng kinh văn điển tịch đều có thể thấy được, đối với điều này khiến Tiếu Quyền Tử vô cùng tức giận.
Lâm Nhất cười nói:
- Ta chỉ là người tài sơ học thiển, nhưng lại rất hiếu kỳ, không biết chưởng quỹ có thể từ bỏ thứ yêu thích này không?
Hừ, kinh văn viễn cổ này đâu chỉ có mình ngươi hiếu kỳ, chưởng quỹ trầm ngâm một chút, khóe mắt hiện lên một tia xảo trá nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.