Chương 1843: Ngũ Hành Chính Nguyên (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Vị đạo hữu này đã thành tâm như vậy, ta liền đem kinh văn sao chép một phần, chỉ cần… năm trăm Tiên Tinh.
Tiếu Quyền Tử kinh hãi thở dài một tiếng, quát lên:
- Chưởng quỹ, đừng làm chuyện trái lương tâm.
Đã là kinh văn vô dụng còn muốn lấy giá năm trăm khối Tiên Tinh, quá mắc! Tiếu Quyền Tử lại nhìn Lâm Nhất nói:
- Tiểu bối, ta không bỏ nổi nhiều Tiên Tinh như vậy, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, đi thôi.
Sắc mặt chưởng quỹ nhìn không tốt, không chịu được nổi giận. Vốn ông ta không nghĩ sẽ bán bản kinh văn này, cố ý nói giá cao đơn giản là muốn cho đối phương biết khó mà lui. Không ngờ một cái túi quái dị ném trên giường gỗ, người trẻ tuổi kia phân trần nói:
- Đây là túi Càn Khôn, giống như Càn Khôn Giới, bên trong có năm trăm Tiên Tinh.
Tiếu Quyền Tử khẽ giật mình, khó có thể tin nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, có chút đau lòng dạy dỗ:
- Tiểu bối phá của. Ta tốt xấu gì cũng là một môn chủ, nhưng chưa từng ra tay xa xỉ như vậy. Vì một khối ngọc giản vô dụng mà tốn mất năm trăm Tiên Tinh, dù là bảo vật cũng khó, phải nên trả giá chứ?
Chưởng quỹ nhặt túi Càn Khôn trên giường, xem xét tường tận một chút. Ông ta không nghĩ người trẻ tuổi này là muốn có Ngũ Hành Chính Nguyên đến vậy, bán hay không? Mà lúc ông đang chần chừ, Tiếu Quyền Tử lại châm chọc, tức giận xuất ra ngọc giản trống không, thoáng ngưng thần, đợi sao chép xong thuận tiện ném qua cho Lâm Nhất:
- Ngài thân là tiền bối sao lại nói ra những lời làm hỏng việc làm ăn của ta chứ? Chẳng lẽ không để La gia trấn vào mắt sao? Mà bảo vật vô giá, mua bán đều hai bên tự nguyện, ngươi lấy Tiên Tinh ra, ta sao có thể không bán chứ?
Tiếu Quyền Tử mở lớn hai mắt, trái tim trống rỗng. Chỗ này cũng phải bằng một phần ba mẫu đất, người La gia trấn không thể trêu vào. Mà bóng người bên cạnh lóe lên, Lâm Nhất đã rời đi. Gã không dám tranh chấp cùng chưởng quỹ, quay người đuổi theo, giận dữ nói:
- Tên tiểu bối này, ngươi không nghe người ta khuyên sao?
Đường đi trên La gia trấn không dài, cho dù dạo thỏa thích một phen cũng không bao lâu đã đến cuối con đường. Lâm Nhất nhìn thấy gần tới tửu quán dưới cổ thụ kia, liền đi chậm lại. Tiếu Quyền Tử phía sau vẫn nói không ngừng như cũ:
- Nếu như ngươi yêu thích công pháp, trên người của ta cũng có một ít, cái nào vừa ý cứ việc cầm, tuyệt không tốn nhiều Tiên Tinh như vậy, sao lại muốn tiện nghi cho tên chưởng quỹ kia chứ? Không gian không phải là thương nhân, ngươi có biết không?
Tiếu Quyền Tử vẫn luôn lấy thân phận là trưởng bối, nói chuyện kiêu căng khí thế mười phần. Lâm Nhất sớm đã không chịu nổi phiền phức, hiện tại càng lười so đo.
Trước cách đó không xa, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tán cây cổ thụ, chiếu xuống ánh sáng loang lổ. Sương mù nhàn nhạt tràn ngập bên trong, hoa trên hàng rào nở hồng rực rỡ. Trước cửa tửu quán như có một luồng gió thổi qua, có người tiến lên đón.
Lâm Nhất chần chừ một lúc, quay người lại. Tiếu Quyền Tử lùi lại hai bước giơ tay cản trở, kỳ quái nói:
- Đã đến rồi, tại sao đi ra? Lão phu đang muốn dẫn ngươi đi giới thiệu một chút…
Mặt Tiếu Quyền Tử hiện ra nụ cười khó gặp, ngẩng đầu cất giọng:
- Mộ Vân chưởng quỹ, ta kéo khách đến cho ngươi đây.
- Đa tạ tiền bối chiếu cố, mời vào trong này.
Âm thanh mềm mại từ bên trong vọng ra, nhất thời tinh thần Tiếu Quyền Tử trở nên phấn chấn, thúc giục nói:
- Lâm Nhất tiểu bối, tửu quán này con cháu La gia rất thường xuyên tới, thừa cơ kết giao với mấy cao thủ, đối với việc ngươi gia nhập La gia có lợi rất lớn, còn phiền cái gì?
- Lâm… Nhất tiền bối! Hôm qua tối quá nên không vào, sáng nay đến cửa lại muốn ra? Không biết Mộ Vân chiêu đãi không chu toàn chỗ nào?
Nghe lời này, Tiếu Quyền Tử có chút ngoài ý muốn, nhìn Lâm Nhất cúi đầu nói:
- Mộ Vân chưởng quỹ cùng tiểu bối này quen biết sao?
Bên trong tửu quán, lúc này đã có ba tu sĩ đến tận hưởng buổi sáng nhàn nhã, nhưng ánh mắt lại lưu luyến nhìn theo bóng dáng nữ chưởng quỹ không ngừngó sắ, cc đẹp hợp lòng người, điều này khiến rượu thêm mấy phần hương vị, lần nữa tiếng nói như chim hót thánh thót vang lên:
- Không chỉ là quen biết, còn là tri kỷ.
Tiếu Quyền Tử khẽ giật mình, tiểu bối này có quan hệ xã giao không tầm thường với chưởng quỹ, đến tột cùng hai người làm chuyện gì mà không thể nói rõ. Cùng lúc đó, bên trong tửu quán mọi người đều nghe thấy, ánh mắt mỗi người đều hiện lên vô cùng ghen tỵ.
Lâm Nhất xoay người lại hơi nhíu mày. Ngoài mấy trượng có người mặc áo xanh thướt tha, mắt như làn thu thủy, môi son khẽ mở, cười nói:
- Đến tửu quán của ta mọi người đều là tri kỷ. Tiền bối, người nói xem có phải thế không?
Tiếu Quyền Tử giật mình, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội lên tiếng:
- Mộ Vân chưởng quỹ nói phải, theo lão phu nếm thử rượu ngon nơi đây.
Cách đó không xa, bên trong tửu quán ba tu sĩ kia hiểu được ý nở nụ cười, thay đổi cách uống, trước đó uống chậm, giờ giơ cao bát lên uống một hơi cạn sạch.
Lâm Nhất lại đứng bất động, nhìn nơi khác nói:
- Loại rượu này quá mắc, ta không uống nổi, đa tạ thịnh tình của hai vị, cáo từ.
Tiếu Quyền Tử lộ ra thần sắc ghét bỏ. Đây không phải là giả nghèo sao? Vừa rồi còn ném một lần mấy trăm Tiên Tinh, lúc này giai nhân trước mắt lại sợ hãi rụt rè, thật sự không làm được chuyện lớn.
- Khoan đã, Lâm tiền bối, tối hôm qua tiền thưởng là một khối Yêu Tinh hiếm thấy, có thể đổi mười khối Tiên Tinh, nói ra Mộ Vân còn thiếu ngài chín vò rượu.
Hôm qua ta xuất ra một khối Yêu tinh sao, có thể đổi được mười Tiên Tinh? Lâm Nhất ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy giai nhân nhẹ cười một tiếng, dư vị còn chưa hết, đã nâng lên tay ngọc nói:
- Hai vị tiền bối, đi theo ta…
Nàng ta nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, giống như một làn khói bay theo gíó. Trong lúc lơ đãng quay người thoáng nhìn, như xuân yến lướt nước, khiến lòng người chập chờn.
Nhưng lúc này, trên trời giáng xuống hai đạo nhân ảnh, cười ôm quyền nói:
- Hóa ra là hai vị đạo hữu La gia, không thể thất lễ…
Tiếu Quyền Tử vội vàng nghênh đón, vẫn không quên quay đầu gọi:
- Lâm Nhất, mỹ tửu ngươi rất nhiều, đưa lão phu một vò được không?
Tiếu Quyền Tử kinh hãi thở dài một tiếng, quát lên:
- Chưởng quỹ, đừng làm chuyện trái lương tâm.
Đã là kinh văn vô dụng còn muốn lấy giá năm trăm khối Tiên Tinh, quá mắc! Tiếu Quyền Tử lại nhìn Lâm Nhất nói:
- Tiểu bối, ta không bỏ nổi nhiều Tiên Tinh như vậy, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, đi thôi.
Sắc mặt chưởng quỹ nhìn không tốt, không chịu được nổi giận. Vốn ông ta không nghĩ sẽ bán bản kinh văn này, cố ý nói giá cao đơn giản là muốn cho đối phương biết khó mà lui. Không ngờ một cái túi quái dị ném trên giường gỗ, người trẻ tuổi kia phân trần nói:
- Đây là túi Càn Khôn, giống như Càn Khôn Giới, bên trong có năm trăm Tiên Tinh.
Tiếu Quyền Tử khẽ giật mình, khó có thể tin nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, có chút đau lòng dạy dỗ:
- Tiểu bối phá của. Ta tốt xấu gì cũng là một môn chủ, nhưng chưa từng ra tay xa xỉ như vậy. Vì một khối ngọc giản vô dụng mà tốn mất năm trăm Tiên Tinh, dù là bảo vật cũng khó, phải nên trả giá chứ?
Chưởng quỹ nhặt túi Càn Khôn trên giường, xem xét tường tận một chút. Ông ta không nghĩ người trẻ tuổi này là muốn có Ngũ Hành Chính Nguyên đến vậy, bán hay không? Mà lúc ông đang chần chừ, Tiếu Quyền Tử lại châm chọc, tức giận xuất ra ngọc giản trống không, thoáng ngưng thần, đợi sao chép xong thuận tiện ném qua cho Lâm Nhất:
- Ngài thân là tiền bối sao lại nói ra những lời làm hỏng việc làm ăn của ta chứ? Chẳng lẽ không để La gia trấn vào mắt sao? Mà bảo vật vô giá, mua bán đều hai bên tự nguyện, ngươi lấy Tiên Tinh ra, ta sao có thể không bán chứ?
Tiếu Quyền Tử mở lớn hai mắt, trái tim trống rỗng. Chỗ này cũng phải bằng một phần ba mẫu đất, người La gia trấn không thể trêu vào. Mà bóng người bên cạnh lóe lên, Lâm Nhất đã rời đi. Gã không dám tranh chấp cùng chưởng quỹ, quay người đuổi theo, giận dữ nói:
- Tên tiểu bối này, ngươi không nghe người ta khuyên sao?
Đường đi trên La gia trấn không dài, cho dù dạo thỏa thích một phen cũng không bao lâu đã đến cuối con đường. Lâm Nhất nhìn thấy gần tới tửu quán dưới cổ thụ kia, liền đi chậm lại. Tiếu Quyền Tử phía sau vẫn nói không ngừng như cũ:
- Nếu như ngươi yêu thích công pháp, trên người của ta cũng có một ít, cái nào vừa ý cứ việc cầm, tuyệt không tốn nhiều Tiên Tinh như vậy, sao lại muốn tiện nghi cho tên chưởng quỹ kia chứ? Không gian không phải là thương nhân, ngươi có biết không?
Tiếu Quyền Tử vẫn luôn lấy thân phận là trưởng bối, nói chuyện kiêu căng khí thế mười phần. Lâm Nhất sớm đã không chịu nổi phiền phức, hiện tại càng lười so đo.
Trước cách đó không xa, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tán cây cổ thụ, chiếu xuống ánh sáng loang lổ. Sương mù nhàn nhạt tràn ngập bên trong, hoa trên hàng rào nở hồng rực rỡ. Trước cửa tửu quán như có một luồng gió thổi qua, có người tiến lên đón.
Lâm Nhất chần chừ một lúc, quay người lại. Tiếu Quyền Tử lùi lại hai bước giơ tay cản trở, kỳ quái nói:
- Đã đến rồi, tại sao đi ra? Lão phu đang muốn dẫn ngươi đi giới thiệu một chút…
Mặt Tiếu Quyền Tử hiện ra nụ cười khó gặp, ngẩng đầu cất giọng:
- Mộ Vân chưởng quỹ, ta kéo khách đến cho ngươi đây.
- Đa tạ tiền bối chiếu cố, mời vào trong này.
Âm thanh mềm mại từ bên trong vọng ra, nhất thời tinh thần Tiếu Quyền Tử trở nên phấn chấn, thúc giục nói:
- Lâm Nhất tiểu bối, tửu quán này con cháu La gia rất thường xuyên tới, thừa cơ kết giao với mấy cao thủ, đối với việc ngươi gia nhập La gia có lợi rất lớn, còn phiền cái gì?
- Lâm… Nhất tiền bối! Hôm qua tối quá nên không vào, sáng nay đến cửa lại muốn ra? Không biết Mộ Vân chiêu đãi không chu toàn chỗ nào?
Nghe lời này, Tiếu Quyền Tử có chút ngoài ý muốn, nhìn Lâm Nhất cúi đầu nói:
- Mộ Vân chưởng quỹ cùng tiểu bối này quen biết sao?
Bên trong tửu quán, lúc này đã có ba tu sĩ đến tận hưởng buổi sáng nhàn nhã, nhưng ánh mắt lại lưu luyến nhìn theo bóng dáng nữ chưởng quỹ không ngừngó sắ, cc đẹp hợp lòng người, điều này khiến rượu thêm mấy phần hương vị, lần nữa tiếng nói như chim hót thánh thót vang lên:
- Không chỉ là quen biết, còn là tri kỷ.
Tiếu Quyền Tử khẽ giật mình, tiểu bối này có quan hệ xã giao không tầm thường với chưởng quỹ, đến tột cùng hai người làm chuyện gì mà không thể nói rõ. Cùng lúc đó, bên trong tửu quán mọi người đều nghe thấy, ánh mắt mỗi người đều hiện lên vô cùng ghen tỵ.
Lâm Nhất xoay người lại hơi nhíu mày. Ngoài mấy trượng có người mặc áo xanh thướt tha, mắt như làn thu thủy, môi son khẽ mở, cười nói:
- Đến tửu quán của ta mọi người đều là tri kỷ. Tiền bối, người nói xem có phải thế không?
Tiếu Quyền Tử giật mình, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội lên tiếng:
- Mộ Vân chưởng quỹ nói phải, theo lão phu nếm thử rượu ngon nơi đây.
Cách đó không xa, bên trong tửu quán ba tu sĩ kia hiểu được ý nở nụ cười, thay đổi cách uống, trước đó uống chậm, giờ giơ cao bát lên uống một hơi cạn sạch.
Lâm Nhất lại đứng bất động, nhìn nơi khác nói:
- Loại rượu này quá mắc, ta không uống nổi, đa tạ thịnh tình của hai vị, cáo từ.
Tiếu Quyền Tử lộ ra thần sắc ghét bỏ. Đây không phải là giả nghèo sao? Vừa rồi còn ném một lần mấy trăm Tiên Tinh, lúc này giai nhân trước mắt lại sợ hãi rụt rè, thật sự không làm được chuyện lớn.
- Khoan đã, Lâm tiền bối, tối hôm qua tiền thưởng là một khối Yêu Tinh hiếm thấy, có thể đổi mười khối Tiên Tinh, nói ra Mộ Vân còn thiếu ngài chín vò rượu.
Hôm qua ta xuất ra một khối Yêu tinh sao, có thể đổi được mười Tiên Tinh? Lâm Nhất ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy giai nhân nhẹ cười một tiếng, dư vị còn chưa hết, đã nâng lên tay ngọc nói:
- Hai vị tiền bối, đi theo ta…
Nàng ta nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, giống như một làn khói bay theo gíó. Trong lúc lơ đãng quay người thoáng nhìn, như xuân yến lướt nước, khiến lòng người chập chờn.
Nhưng lúc này, trên trời giáng xuống hai đạo nhân ảnh, cười ôm quyền nói:
- Hóa ra là hai vị đạo hữu La gia, không thể thất lễ…
Tiếu Quyền Tử vội vàng nghênh đón, vẫn không quên quay đầu gọi:
- Lâm Nhất, mỹ tửu ngươi rất nhiều, đưa lão phu một vò được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.