Chương 1866: Người ấy ở đâu (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Sắc trời vẫn mờ mịt như trước, phong cảnh xung vân vẫn y nguyên nhưng trái tim con người lại khác biệt.
Trước cửa động phủ, Lâm Nhất ngồi đối diện cùng Mộ Vân. Sau khi từ Thính Vũ Tiểu Trúc trở về, huynh đệ La Duy, La Nghĩa mới biết được giai nhân rước họa vào thân, vội vứt lại bình đan dược, thức thời rời đi. Hiện tại, lúc này chỉ còn hai hai người bọn họ, trên mặt Mộ Vân vẫn còn sưng đỏ chưa tan, như bông hoa đào bị se lạnh, kinh diễm mà thê mỹ không chịu nổi, khiến người ta không chịu được sinh lòng thương cảm.
Lâm Nhất vẫn nhìn về nơi xa, âm thầm than dài. Như thấy được một trận cuồng phong mưa bão không cách nào tránh được, đột nhiên bị loại bỏ, khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Mà sau khi cảm nhận được may mắn, lại khiến hắn âm thầm áy náy.
Cuốn tranh kia có liên quan đến Kỳ Nhi hạ lạc không thể nghi ngờ, lại không nhìn thấy Vũ Tiên Tử trước đó sao có thể kết luận được đối phương là người hắn muốn tìm hay không. Ngoài ra, biết đâu cuốn tranh có thể được người ta tặng cho, cũng có thể nhận được từ nơi khác, còn có nhiều khả năng khác. Sự thật chưa biết thế nào, trong lòng hắn đại loạn, khó tránh khỏi biến khéo thành vụng, biết đâu một lần nữa lỗ mãng, hắn lại mất đi Kỳ Nhi, tuyệt đối không thể tha thứ được, để sau hãy nói.
Còn nữa, hắn không thể đoán được tâm tư của Mộ Vân, trong lúc nguy cấp nàng lại đứng ra, nhận một cái tát, liều lĩnh dùng lí lẽ biện luận “Lâm Nhất bị người ta cưỡng ép ném vào cấm địa, người gây họa chính là Lôi gia tiền bối, nếu không phân tốt xấu trừng phạt đệ tử môn hạ, khiến đệ tử khó có thể phục tùng, còn ảnh hưởng đến uy tín bản thân, ngày sau sẽ lưu truyền tin đồn ra ngoài, chẳng phải khiến người ta đồn đoán do La gia e ngại Lôi gia sao?”
Một khắc này, Mộ Vân đem mũi nhọn chỉa thẳng đến Lôi gia thiếu chủ, quở trách đối phương không có phong phạm tiền bối cao nhân, dù cho có thực lòng yêu thích Vũ Tiên Tử tiền bối, cũng không thể tùy ý nhục nhã tra tấn đệ tử vãn bối La gia, phẩm hạnh không tốt, sao có thể lọt vào mắt xanh của Tiên Tử, ...
Lời nói của Mộ Vân hợp tình hợp lý, lại quanh minh lẫm liệt, nàng không còn là nữ chưởng quỷ hay cười khi gặp người, cũng không còn là một nữ đệ tử khiêm tốn ôn nhu, mà tính tình nàng mạnh mẽ vô cùng.
Lôi Thiên là người kiêu ngạo, rất tự cao, mà đột nhiên bị một tiểu bối vô tình chỉ trích, quả thật có chút trở tay không kịp. Y đối với mỹ mạo cơ trí của Mộ Vân ưu ái có thừa, bằng không sẽ không có ý dẫn một tiểu bối thế này bái nhập Lôi gia. Ai ngờ trong mắt đối phương y lại là người thô tục như vậy, khiến Lôi Thiên không còn chút mặt mũi.
Lúc này, thần sắc Lôi Thiên nhìn rất khó xử, lại cảm thấy đuối lý, cũng may y cũng có điều cố kỵ, không muốn chọc giận La gia cùng Vũ Tiên Tử, dứt khoát rộng lượng dứng nhìn. Y khuyên nhủ La Hận Tử sắp phát tác, tự nhận bản thân vô ý gây tội, lại vì Mộ Vân nói lời xin lỗi.
Vị La trưởng lão rất xem thường Lôi Thiên, lại không thể vạch mặt như vậy, thêm vào đó cũng không muốn nhiều chuyện, mượn cơ hội này xem như thôi. Chẳng qua bà ta vẫn mắng chửi Mộ Vân một trận, ra lệnh cho nàng cùng Lâm Nhất nhanh chóng cút về.
- Sư huynh… Không nên tự trách, nếu ta không nói giúp huynh, ai có thể giúp?
Nghe thế, mặt Lâm Nhất thêm mấy phần xấu hổ. Hắn quay đầu, há miệng, vẫn không nói nên lời. Không sai, nếu không có nữ từ này bênh vực, có lẽ hậu quả không thể nào đoán được. Bản thân nàng cũng có thể hiểu rõ tâm tư của Lôi Thiên cùng La Hận Tử, vẫn cam nguyện chịu lăng nhục đến cứu hắn, vì cái gì chứ?
- Lấy rượu kết duyên là đủ, La trưởng lão cố ý khiến Lôi Thiên Lôi tiền bối khó chịu, cũng không ra nặng tay, ta không sao.
Từng câu nói như cơn gió rơi vào tâm khảm, quan tâm nhẹ nhàng như khó mà nắm lấy. Thật sự là lấy rượu kết duyên sao? Ánh mắt hắn nhìn vào hai gò má sưng đỏ của Mộ Vân, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Năm mười sáu tuổi cũng từng bị người ta đánh qua, lúc đó vẫn ẩn nhẫn lạnh nhạt, người phàm tục khó mà ước đoán. Mà nữ tử lúc này chẳng lẽ đã từng gặp qua hắn sao?
Mộ Vân thấy Lâm Nhất nhìn nàng, đầu hơi cúi xuống, lấy tay áo che mặt, có nữ nhi nào không thương tiếc dung nhan chứ?
Dù có như thế nào, thiếu nhân tình người ta không thể tránh né được. Tay Lâm Nhất phất một cái, trước mặt xuất hiện hai vò rượu, nhẹ nhàng nói:
- Rượu này là Thiên Thu Phức, đã bồi ta năm trăm năm, còn lại không hơn trăm vò… Xem như biểu thị lòng biết ơn!
Mắt đẹp Mộ Vân lóe lên, thê lương nhàn nhạt tán đi. Bình rượu cực kỳ thô sơ, nắp bình cùng miếng dán biểu lộ khá cổ xưa. Nàng cầm trong tay, xem xét tường tận, vui vẻ nói:
- Rượu quê nhà, tư vị càng lâu…
Lâm Nhất cầm lên một vò rượu, tiện tay mở nắp bình rượu ra thoáng dừng một chút, hỏi:
- Cái này…. Chính là rượu quê hương ta, ngươi có thể đoán ra đến từ nơi nào không?
- Phàm tục có câu quê hương khó rời, ta đoán lai lịch rượu này của huynh không khó.
Nói xong, Mộ Vân nhẹ nhàng mở nắp bình rượu, vẻ mặt lộ ra ý cười, vẫn xinh đẹp rung động lòng người như trước. Ánh mắt nàng như nước, đón cái nhìn của đối phương nói:
- Anh hùng đừng hỏi xuất xứ, có thể uống rượu quê hương của huynh, tiểu muội rất vui, mời!
Lâm Nhất nhíu mày, hỏi:
- Câu nói này cũng đến từ nhân gian sao?
Mộ Vân khẽ gật đầu dạ một tiếng, tay ôm bình rượu nếm thử một hớp, thần thái vô cùng phóng khoáng.
Lâm Nhất hơi nhếch khóe miệng, trở tay nắm lấy bình rượu rót xuống. Có lẽ là mất tập trung, nên sặc một cái, hắn không khỏi hơi thất thần, chậm rãi ngừng lại.
- Rượu này thật sảng khoái, cay mà không mất đi mùi vị nồng đậm của nó, ngọt nhưng không mất đi mùi vị vốn có, uống qua một lần có lẽ không quên được. Mùi vị thơm ngào ngạt khó phai...
Một Vân tựa như đắm chìm vào trong dư vị của rượu, bỗng nhiên nàng chuyển lời:
- Sư huynh, huynh ngã vào Thính Vũ Tiểu Trúc, từng... từng đứng thất thần, có phải là đang ngắm cô gái trong tranh không?
Nói đến đầy nàng như thẹn thùng cúi đầu, tóc xanh như thác nước che khuất hai bên má.
Lâm Nhất buông vò rượu trong tay ra, lắc đầu thở dài một hơi.
Mộ Vân để bình rượu ôm trên đầu gối, nhìn ba chữ thăm thẳm Thiên Thu Phức kia, nhẹ nhàng hỏi:
- À... Sư huynh có từng gặp được cô gái mình thích chưa?
Lâm Nhất cũng không để ý đến thần sắc của đối phương, mà chìm vào bên trong những gì hắn nhớ kia. Sau một lát, hắn bỗng nhiên lên tiếng:
- Có.
- Ồ.
Mộ Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, bên trong sự bất ngờ còn có sự hưng phấn đan xen.
Lâm Nhất thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào hũ rượu trong ngực Mộ Vân nói:
- Khi ta hành tẩu giang hồ, gặp được một người con gái của cố nhân... Tháng ba năm đó, có hoa đào, mưa xuân cùng sương mù...
Trước cửa động phủ, Lâm Nhất ngồi đối diện cùng Mộ Vân. Sau khi từ Thính Vũ Tiểu Trúc trở về, huynh đệ La Duy, La Nghĩa mới biết được giai nhân rước họa vào thân, vội vứt lại bình đan dược, thức thời rời đi. Hiện tại, lúc này chỉ còn hai hai người bọn họ, trên mặt Mộ Vân vẫn còn sưng đỏ chưa tan, như bông hoa đào bị se lạnh, kinh diễm mà thê mỹ không chịu nổi, khiến người ta không chịu được sinh lòng thương cảm.
Lâm Nhất vẫn nhìn về nơi xa, âm thầm than dài. Như thấy được một trận cuồng phong mưa bão không cách nào tránh được, đột nhiên bị loại bỏ, khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Mà sau khi cảm nhận được may mắn, lại khiến hắn âm thầm áy náy.
Cuốn tranh kia có liên quan đến Kỳ Nhi hạ lạc không thể nghi ngờ, lại không nhìn thấy Vũ Tiên Tử trước đó sao có thể kết luận được đối phương là người hắn muốn tìm hay không. Ngoài ra, biết đâu cuốn tranh có thể được người ta tặng cho, cũng có thể nhận được từ nơi khác, còn có nhiều khả năng khác. Sự thật chưa biết thế nào, trong lòng hắn đại loạn, khó tránh khỏi biến khéo thành vụng, biết đâu một lần nữa lỗ mãng, hắn lại mất đi Kỳ Nhi, tuyệt đối không thể tha thứ được, để sau hãy nói.
Còn nữa, hắn không thể đoán được tâm tư của Mộ Vân, trong lúc nguy cấp nàng lại đứng ra, nhận một cái tát, liều lĩnh dùng lí lẽ biện luận “Lâm Nhất bị người ta cưỡng ép ném vào cấm địa, người gây họa chính là Lôi gia tiền bối, nếu không phân tốt xấu trừng phạt đệ tử môn hạ, khiến đệ tử khó có thể phục tùng, còn ảnh hưởng đến uy tín bản thân, ngày sau sẽ lưu truyền tin đồn ra ngoài, chẳng phải khiến người ta đồn đoán do La gia e ngại Lôi gia sao?”
Một khắc này, Mộ Vân đem mũi nhọn chỉa thẳng đến Lôi gia thiếu chủ, quở trách đối phương không có phong phạm tiền bối cao nhân, dù cho có thực lòng yêu thích Vũ Tiên Tử tiền bối, cũng không thể tùy ý nhục nhã tra tấn đệ tử vãn bối La gia, phẩm hạnh không tốt, sao có thể lọt vào mắt xanh của Tiên Tử, ...
Lời nói của Mộ Vân hợp tình hợp lý, lại quanh minh lẫm liệt, nàng không còn là nữ chưởng quỷ hay cười khi gặp người, cũng không còn là một nữ đệ tử khiêm tốn ôn nhu, mà tính tình nàng mạnh mẽ vô cùng.
Lôi Thiên là người kiêu ngạo, rất tự cao, mà đột nhiên bị một tiểu bối vô tình chỉ trích, quả thật có chút trở tay không kịp. Y đối với mỹ mạo cơ trí của Mộ Vân ưu ái có thừa, bằng không sẽ không có ý dẫn một tiểu bối thế này bái nhập Lôi gia. Ai ngờ trong mắt đối phương y lại là người thô tục như vậy, khiến Lôi Thiên không còn chút mặt mũi.
Lúc này, thần sắc Lôi Thiên nhìn rất khó xử, lại cảm thấy đuối lý, cũng may y cũng có điều cố kỵ, không muốn chọc giận La gia cùng Vũ Tiên Tử, dứt khoát rộng lượng dứng nhìn. Y khuyên nhủ La Hận Tử sắp phát tác, tự nhận bản thân vô ý gây tội, lại vì Mộ Vân nói lời xin lỗi.
Vị La trưởng lão rất xem thường Lôi Thiên, lại không thể vạch mặt như vậy, thêm vào đó cũng không muốn nhiều chuyện, mượn cơ hội này xem như thôi. Chẳng qua bà ta vẫn mắng chửi Mộ Vân một trận, ra lệnh cho nàng cùng Lâm Nhất nhanh chóng cút về.
- Sư huynh… Không nên tự trách, nếu ta không nói giúp huynh, ai có thể giúp?
Nghe thế, mặt Lâm Nhất thêm mấy phần xấu hổ. Hắn quay đầu, há miệng, vẫn không nói nên lời. Không sai, nếu không có nữ từ này bênh vực, có lẽ hậu quả không thể nào đoán được. Bản thân nàng cũng có thể hiểu rõ tâm tư của Lôi Thiên cùng La Hận Tử, vẫn cam nguyện chịu lăng nhục đến cứu hắn, vì cái gì chứ?
- Lấy rượu kết duyên là đủ, La trưởng lão cố ý khiến Lôi Thiên Lôi tiền bối khó chịu, cũng không ra nặng tay, ta không sao.
Từng câu nói như cơn gió rơi vào tâm khảm, quan tâm nhẹ nhàng như khó mà nắm lấy. Thật sự là lấy rượu kết duyên sao? Ánh mắt hắn nhìn vào hai gò má sưng đỏ của Mộ Vân, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Năm mười sáu tuổi cũng từng bị người ta đánh qua, lúc đó vẫn ẩn nhẫn lạnh nhạt, người phàm tục khó mà ước đoán. Mà nữ tử lúc này chẳng lẽ đã từng gặp qua hắn sao?
Mộ Vân thấy Lâm Nhất nhìn nàng, đầu hơi cúi xuống, lấy tay áo che mặt, có nữ nhi nào không thương tiếc dung nhan chứ?
Dù có như thế nào, thiếu nhân tình người ta không thể tránh né được. Tay Lâm Nhất phất một cái, trước mặt xuất hiện hai vò rượu, nhẹ nhàng nói:
- Rượu này là Thiên Thu Phức, đã bồi ta năm trăm năm, còn lại không hơn trăm vò… Xem như biểu thị lòng biết ơn!
Mắt đẹp Mộ Vân lóe lên, thê lương nhàn nhạt tán đi. Bình rượu cực kỳ thô sơ, nắp bình cùng miếng dán biểu lộ khá cổ xưa. Nàng cầm trong tay, xem xét tường tận, vui vẻ nói:
- Rượu quê nhà, tư vị càng lâu…
Lâm Nhất cầm lên một vò rượu, tiện tay mở nắp bình rượu ra thoáng dừng một chút, hỏi:
- Cái này…. Chính là rượu quê hương ta, ngươi có thể đoán ra đến từ nơi nào không?
- Phàm tục có câu quê hương khó rời, ta đoán lai lịch rượu này của huynh không khó.
Nói xong, Mộ Vân nhẹ nhàng mở nắp bình rượu, vẻ mặt lộ ra ý cười, vẫn xinh đẹp rung động lòng người như trước. Ánh mắt nàng như nước, đón cái nhìn của đối phương nói:
- Anh hùng đừng hỏi xuất xứ, có thể uống rượu quê hương của huynh, tiểu muội rất vui, mời!
Lâm Nhất nhíu mày, hỏi:
- Câu nói này cũng đến từ nhân gian sao?
Mộ Vân khẽ gật đầu dạ một tiếng, tay ôm bình rượu nếm thử một hớp, thần thái vô cùng phóng khoáng.
Lâm Nhất hơi nhếch khóe miệng, trở tay nắm lấy bình rượu rót xuống. Có lẽ là mất tập trung, nên sặc một cái, hắn không khỏi hơi thất thần, chậm rãi ngừng lại.
- Rượu này thật sảng khoái, cay mà không mất đi mùi vị nồng đậm của nó, ngọt nhưng không mất đi mùi vị vốn có, uống qua một lần có lẽ không quên được. Mùi vị thơm ngào ngạt khó phai...
Một Vân tựa như đắm chìm vào trong dư vị của rượu, bỗng nhiên nàng chuyển lời:
- Sư huynh, huynh ngã vào Thính Vũ Tiểu Trúc, từng... từng đứng thất thần, có phải là đang ngắm cô gái trong tranh không?
Nói đến đầy nàng như thẹn thùng cúi đầu, tóc xanh như thác nước che khuất hai bên má.
Lâm Nhất buông vò rượu trong tay ra, lắc đầu thở dài một hơi.
Mộ Vân để bình rượu ôm trên đầu gối, nhìn ba chữ thăm thẳm Thiên Thu Phức kia, nhẹ nhàng hỏi:
- À... Sư huynh có từng gặp được cô gái mình thích chưa?
Lâm Nhất cũng không để ý đến thần sắc của đối phương, mà chìm vào bên trong những gì hắn nhớ kia. Sau một lát, hắn bỗng nhiên lên tiếng:
- Có.
- Ồ.
Mộ Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, bên trong sự bất ngờ còn có sự hưng phấn đan xen.
Lâm Nhất thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào hũ rượu trong ngực Mộ Vân nói:
- Khi ta hành tẩu giang hồ, gặp được một người con gái của cố nhân... Tháng ba năm đó, có hoa đào, mưa xuân cùng sương mù...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.