Chương 1867: Người ấy ở đâu (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Sau đó thế nào?
Mộ Vân hỏi.
Lâm Nhất chưa bao giờ kể chuyện nữ nhi tình trường với ai, nhưng lúc này, chậm rãi mà kể. Có lẽ... Có lẽ vì rượu quê nhà kia, câu người trong lòng. Hắn cầm bình rượu uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném một bên, lại lấy ra một vò nữa, lúc này mới hít một hơi, nói:
- Một cuộc gặp gỡ vội vàng bất ngờ như người lạ nơi chân trời.
Giọng nói như vỡ òa, như ngôi mộ cô đơn khi mặt trời lặn, một khúc hồng trần nhập mộng...
- Đáng tiếc! Người ta đều nói hồng nhan bạc mệnh, không biết Tiên đạo có con đường mưa gió này không?
Mộ Vân than thở một câu:
- Cỏ thơm chân trời, người có duyên rất ít.
Lâm Nhất mở nắp rượu, uống rượu năm xưa mà nói về chuyện cũ. Hắn nói:
- Một năm đó, ta mất đi tu vi, bị nữ tử ngư dân cứu lên, từ đó về sau, nàng xem ta là nam nhân của mình, cũng lấy thân thể phàm nhân, chặn kiếm tu sĩ Kim Đan...
Hòn đảo nhỏ giữa hồ, bụi cỏ thê lê, cùng cơn mơ mù mịt.
- Từ xưa có nói người có tình khó thành thân thuộc, huống chi những nữ tử nhân gian đó.
Vẻ mặt Mộ Vân trở nên lo lắng, nam tử trước mặt nàng dù là tướng mạo trẻ tuổi hiêng ngang, nhưng vẻ mặt mang theo vẻ tang thương khó tả, bên trong lời nói cũng lộ ra đau đớn khó tan biến. Một người đa tình như thế, cũng không giống như hắn năm đó.
Một vò rượu một lần nữa uống một hơi cạn sạch, Lâm Nhất thở dài, thở hổn hển chửi thế một câu, lấy ra bình rượu thứ ba, giống như trút được gánh nặng, tự nhiên nói:
- Trong mắt ta, nữ tử thì dù Tiên nhân hay phàm nhân thì có khác gì nhau, mà lưỡng tình tương duyệt, chỉ có một người.
Ngực Mộ Vân nhấp nhô, không nhịn được giơ bình rượu lên uống.
Lâm Nhất nói:
- Lúc đầu, ta đối với tình yêu nam nữ ngây thơ không quá để ý, sau đó ta mới có người trong lòng. Ta sẽ không bao giờ quên hai nữ tử, đồng thời cuộc đời Lâm mỗ chỉ có một nữ nhân.
- Khụ khụ, là ai?
Giống như Lâm Nhất vừa rồi, Mộ Vân sặc rượu trong miệng, có chút bối rối hỏi một câu, nàng còn nói thêm:
- Nhất định nàng ấy rất xinh đẹp, cơ trí hơn người.
Lâm Nhất không để ý đến sự khác thường của đối phương, mà xấu hổ nói:
- Nàng có hình dạng thế nào ta thật sự không biết rõ.
Khi mới quen biết hắn chưa từng lưu ý qua dung mạo của Kỳ Nhi. Mà hắn tin tưởng, không cần nhìn cũng có thể biết được một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng.
- Hai bên chỉ có thần hồn tương thông, tâm ý tương giao mới có thể xem nhẹ tướng mạo lẫn nhau, xem ra đây chính là duyên.
Mộ Vân tràn đầy cảm xúc, mà nàng cũng tựa như không cam lòng, ngẩng đầu hỏi:
- Nàng ấy ở đâu?
Thần sắc Lâm Nhất đọng lại, lo được lo mất, một lát sau mang theo vô tận tiêu điều nói:
- Mấy trăm năm trước, vì gặp kiếp nạn, nàng vì cứu ta đã bỏ tính mạng của mình.
Không biết là cảm động lây hay thương hại, vẻ mặt xinh đẹp duyên dáng rung động lòng người của Mộ Vân mang theo chút chua xót. Nàng vuốt vẻ bình rượu sần sùi, lộ ra ngón tay non mềm trắng nõn. Tóc nàng buông dài, không ngẩng đầu lên hỏi:
- Nói về hai nữ tử trước huynh lộ vẻ tang thương, mà nói về người sau huynh lại... Chẳng lẽ nàng không chết đi, sắp gặp lại sao?
Lâm Nhất uống cạn bình rượu thứ ba, trong lòng phiền muộn bỗng nhiên tan biến. Hắn nhìn nơi xa, có chút mong đợi nói:
- Nàng mãi mãi không chết được.
Mộ Vân vẫn ngồi ngay ngắn bất động, giọng nói càng thêm yếu ớt:
- Nghe nói, trên cuốn tranh chính là Vũ Tiên Tử, mà sau khi huynh nhìn thấy cuốn tranh kia như trở thành một người khác. Chẳng lẽ người trong lòng huynh là Tiên Tử sao?
Lâm Nhất vứt bình rượu xuống đất, trở tay chiêu thu Bách Thảo bồ đoàn trong động phủ, từ dưới đất đứng lên, nhìn Mộ Vân hiền hòa cười nói:
- Có lẽ là cảm giác ngẫu nhiên, khó tránh khỏi thất thố. Vũ Tiên Tử kia có dáng dấp thế nào ta còn không biết, biết nói thế nào đây.
Hắn lại gật đầu ra hiệu:
- Mộ Vân cô nương, trước đây được ngươi cứu giúp Lâm mỗ vô cùng cảm động. Ta vẫn muốn qua Thính Vũ Tiểu Trúc nhìn một chút, giải mối nghi hoặc trong đầu, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đi, xin lỗi không tiếp được.
Một bóng người màu xám lăng không mà đi, để lại một nữ tử cúi đầu ngồi đó, còn có ba bình rượu rỗng tuếch.
Thật lâu sau, Mộ Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến ngẩng người. Sau cùng, nàng uống một hơi cạn sạch, trong chốc lát qua đi, bốn bình rượu đứng thành hai đôi.
- Việc đến thế này huynh còn có gì nghi hoặc? Huynh quên không được nữ tử vì huynh chết đi thôi, chưa từng để ý qua cảm thụ người sống.
Mộ Vân hỏi.
Lâm Nhất chưa bao giờ kể chuyện nữ nhi tình trường với ai, nhưng lúc này, chậm rãi mà kể. Có lẽ... Có lẽ vì rượu quê nhà kia, câu người trong lòng. Hắn cầm bình rượu uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném một bên, lại lấy ra một vò nữa, lúc này mới hít một hơi, nói:
- Một cuộc gặp gỡ vội vàng bất ngờ như người lạ nơi chân trời.
Giọng nói như vỡ òa, như ngôi mộ cô đơn khi mặt trời lặn, một khúc hồng trần nhập mộng...
- Đáng tiếc! Người ta đều nói hồng nhan bạc mệnh, không biết Tiên đạo có con đường mưa gió này không?
Mộ Vân than thở một câu:
- Cỏ thơm chân trời, người có duyên rất ít.
Lâm Nhất mở nắp rượu, uống rượu năm xưa mà nói về chuyện cũ. Hắn nói:
- Một năm đó, ta mất đi tu vi, bị nữ tử ngư dân cứu lên, từ đó về sau, nàng xem ta là nam nhân của mình, cũng lấy thân thể phàm nhân, chặn kiếm tu sĩ Kim Đan...
Hòn đảo nhỏ giữa hồ, bụi cỏ thê lê, cùng cơn mơ mù mịt.
- Từ xưa có nói người có tình khó thành thân thuộc, huống chi những nữ tử nhân gian đó.
Vẻ mặt Mộ Vân trở nên lo lắng, nam tử trước mặt nàng dù là tướng mạo trẻ tuổi hiêng ngang, nhưng vẻ mặt mang theo vẻ tang thương khó tả, bên trong lời nói cũng lộ ra đau đớn khó tan biến. Một người đa tình như thế, cũng không giống như hắn năm đó.
Một vò rượu một lần nữa uống một hơi cạn sạch, Lâm Nhất thở dài, thở hổn hển chửi thế một câu, lấy ra bình rượu thứ ba, giống như trút được gánh nặng, tự nhiên nói:
- Trong mắt ta, nữ tử thì dù Tiên nhân hay phàm nhân thì có khác gì nhau, mà lưỡng tình tương duyệt, chỉ có một người.
Ngực Mộ Vân nhấp nhô, không nhịn được giơ bình rượu lên uống.
Lâm Nhất nói:
- Lúc đầu, ta đối với tình yêu nam nữ ngây thơ không quá để ý, sau đó ta mới có người trong lòng. Ta sẽ không bao giờ quên hai nữ tử, đồng thời cuộc đời Lâm mỗ chỉ có một nữ nhân.
- Khụ khụ, là ai?
Giống như Lâm Nhất vừa rồi, Mộ Vân sặc rượu trong miệng, có chút bối rối hỏi một câu, nàng còn nói thêm:
- Nhất định nàng ấy rất xinh đẹp, cơ trí hơn người.
Lâm Nhất không để ý đến sự khác thường của đối phương, mà xấu hổ nói:
- Nàng có hình dạng thế nào ta thật sự không biết rõ.
Khi mới quen biết hắn chưa từng lưu ý qua dung mạo của Kỳ Nhi. Mà hắn tin tưởng, không cần nhìn cũng có thể biết được một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng.
- Hai bên chỉ có thần hồn tương thông, tâm ý tương giao mới có thể xem nhẹ tướng mạo lẫn nhau, xem ra đây chính là duyên.
Mộ Vân tràn đầy cảm xúc, mà nàng cũng tựa như không cam lòng, ngẩng đầu hỏi:
- Nàng ấy ở đâu?
Thần sắc Lâm Nhất đọng lại, lo được lo mất, một lát sau mang theo vô tận tiêu điều nói:
- Mấy trăm năm trước, vì gặp kiếp nạn, nàng vì cứu ta đã bỏ tính mạng của mình.
Không biết là cảm động lây hay thương hại, vẻ mặt xinh đẹp duyên dáng rung động lòng người của Mộ Vân mang theo chút chua xót. Nàng vuốt vẻ bình rượu sần sùi, lộ ra ngón tay non mềm trắng nõn. Tóc nàng buông dài, không ngẩng đầu lên hỏi:
- Nói về hai nữ tử trước huynh lộ vẻ tang thương, mà nói về người sau huynh lại... Chẳng lẽ nàng không chết đi, sắp gặp lại sao?
Lâm Nhất uống cạn bình rượu thứ ba, trong lòng phiền muộn bỗng nhiên tan biến. Hắn nhìn nơi xa, có chút mong đợi nói:
- Nàng mãi mãi không chết được.
Mộ Vân vẫn ngồi ngay ngắn bất động, giọng nói càng thêm yếu ớt:
- Nghe nói, trên cuốn tranh chính là Vũ Tiên Tử, mà sau khi huynh nhìn thấy cuốn tranh kia như trở thành một người khác. Chẳng lẽ người trong lòng huynh là Tiên Tử sao?
Lâm Nhất vứt bình rượu xuống đất, trở tay chiêu thu Bách Thảo bồ đoàn trong động phủ, từ dưới đất đứng lên, nhìn Mộ Vân hiền hòa cười nói:
- Có lẽ là cảm giác ngẫu nhiên, khó tránh khỏi thất thố. Vũ Tiên Tử kia có dáng dấp thế nào ta còn không biết, biết nói thế nào đây.
Hắn lại gật đầu ra hiệu:
- Mộ Vân cô nương, trước đây được ngươi cứu giúp Lâm mỗ vô cùng cảm động. Ta vẫn muốn qua Thính Vũ Tiểu Trúc nhìn một chút, giải mối nghi hoặc trong đầu, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đi, xin lỗi không tiếp được.
Một bóng người màu xám lăng không mà đi, để lại một nữ tử cúi đầu ngồi đó, còn có ba bình rượu rỗng tuếch.
Thật lâu sau, Mộ Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến ngẩng người. Sau cùng, nàng uống một hơi cạn sạch, trong chốc lát qua đi, bốn bình rượu đứng thành hai đôi.
- Việc đến thế này huynh còn có gì nghi hoặc? Huynh quên không được nữ tử vì huynh chết đi thôi, chưa từng để ý qua cảm thụ người sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.