Chương 2118: Nhân sinh qua luân hồi (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Hành tẩu trong gió, xông qua trùng mây.
Ngọc Trầm hải, Huyền Nguyệt đảo, Ngọc Sơn đảo, Đoạn Ngọc phong, Cửu Châu...
Phong vân biến hóa, quang cảnh sa đà. Lơ đãng nhìn lại, hết thảy dường như đang mơ.
Trên Ngọc Sơn đảo, cảnh tượng có vẻ huyên náo hơn nhiều. Còn Ngọc Sơn trấn, Thiên Chấn môn, Hư Đỉnh môn thì tình hình vẫn như hôm qua, chỉ là không thấy bóng người quen thuộc nào.
Chẳng qua, Cửu Châu lại xuất hiện thêm mấy vị tu sĩ Hóa thần. Trong đó có ba người không mấy xa lạ, ngoài hai vị nữ tử đến từ Thần Ngao phong và Bách An môn thì còn một vị đến từ Thanh U cốc...
Thanh U cốc, trên đỉnh núi bên cạnh U Minh giản, Lâm Nhất lặng lẽ đánh giá mấy ngôi mộ phần. Trên bia đá trước mộ lần lượt khắc tên tục của Yến Khởi, Mộc Thiên Viễn, Ngọc Lạc Y, cùng với Đông Phương Sóc.
Mộc Thiên Viễn và Ngọc Lạc Y không ngờ cũng đi tới Cửu Châu, rồi hôn mê ở đây. Nhưng sau đó vì sao hai người lại vẫn lạc? Đông Phương Sóc theo đuổi mình bước lên tiên đạo, lại không ngờ sau cùng không thể gặp mặt một lần. Xưa vội vã tách biệt, nay đã thành xa nhau vĩnh viễn...
Lâm Nhất ngây người mất một lúc, rồi lại theo gió đi về phía bắc.
Trên Thanh Hà sơn, trước cửa một tòa động phủ, có một nam một nữ vừa đi vừa nói chuyện.
- Thanh Ngọc, vi sư đã chuẩn bị sẵn đan dược cho người dùng trong bế quan năm tới. Có thể Hóa Thần hay không, không cần lo lắng...
- Đa tạ sư phụ! Đệ tử sớm đã xem nhẹ sinh tử, tùy duyên thôi!
Bước chân nam tử trung niên áo xanh nho nhã thoáng ngừng, vuốt râu quay đầu cười nói:
- Nếu đã thế, cần gì phải nói tới sinh tử!
Bên cạnh hắn cùng theo một vị nữ tử áo tím, bộ dạng chừng hai, ba mươi tuổi, rất là thanh tú mỹ mạo, nàng lui ra sau một bước, cung kính nói:
- Mấy vị cố nhân của Lâm sư thúc và Đông Phương sư huynh đều đã đạo vẫn, đệ tử không khỏi tâm tư nặng chút...
Một nam một nữ này chính là Lâm Giang Tiên và Nguyễn Thanh Ngọc. Người làm thầy đã tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, đồ đệ cũng đã là Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn. Lúc nói chuyện, hai người tới trước một ngôi mộ nằm lẻ loi bên sườn núi. Trên bia đá khắc chữ ái lữ Lam Nhược Vân chi mộ.
Lâm Giang Tiên lật tay, một đóa hoa tươi nở hộ hiện ra. Hắn nhè nhẹ đặt lên trước mộ, mang theo thần thái ôn nhu vươn tay vuốt ve mộ bia, sau đó mới xoay người hướng tới bàn đá nơi không xa ngồi xuống, cảm khái nói tiếp:
- Mấy vị cố nhân và đệ tử của Lâm huynh đệ kia qua đời đều là vì hao hết thọ nguyên. Năm tháng thấm thoắt trôi, biết làm sao được...
Nguyễn Thanh Ngọc vái vái mộ trủng, đi tới cạnh bàn đá nghe sư phụ nói chuyện:
- Đặc biệt là sư điệt Đông Phương Sóc, đã tu tới Nguyên Anh hậu kỳ đại thành, đáng tiếc thọ nguyên lại còn thừa không mấy. Vi sư nghĩ hết mọi cách, cuối cùng vẫn vô lực cứu vãn! Nhớ lúc trẻ, sư tổ ngươi cũng đáng tiếc như thế...
Lời tới chỗ này, Lâm Giang Tiên khoát khoát tay, tỏ ý đệ tử không cần câu lễ.
Nguyễn Thanh Ngọc ngồi xuống, thong thả thở dài, nói:
- Ai! Nếu có ngày Lâm sư thúc quay về, gặp tình cảnh này, khó miễn bi thương...
Lâm Giang tiên vuốt râu trầm ngâm, nói:
- Lâm huynh đệ ta tuy là người cá tính, lại không phải hạng người câu nệ sinh tử! Cách biệt hơn bảy trăm năm, không biết hắn và những đồng đạo Cửu Châu kia còn khỏe mạnh hay không, đúng là khiến người tưởng niệm không thôi...
Hắn khẽ lắc đầu, nói tiếp:
- Hóa Thần hay không, khó miễn quan hệ sinh tử. Cổ nhân nói, đạo thuận theo sinh tử, lại không phải sinh tử. Chúng sinh tuy sinh, đạo không sinh; chúng sinh tuy chết, đạo không chết. Đạo hợp cùng sinh tử, lại không cùng sinh tử. Nếu không, Thiên Đạo không còn, Tiên Đạo không còn.
Hắn lời nói vừa chuyển, trịnh trọng dặn dò nói:
- Thanh Ngọc, phải nhớ cho kỹ. Không quản năm tới ngươi bế quan thế nào, nhớ thủ tâm cảnh thanh tịnh, đạo sẽ tự tới....
Nguyễn Thanh Ngọc lưu thần lắng nghe, gật đầu xưng phải.
- Đạo không sinh tử, hình có sinh tử. Ngôn sinh tử giả, thuộc hình không thuộc nói. Hình sinh, đắc đạo; hình tử, thất đạo, trường sinh bất vong! Nói đơn giản thì là, đại đạo không sinh tử, thiên địa có luân hồi!
- Đại đạo không sinh tử, thiên địa có luân hồi? Diệu thay...
Lâm Giang Tiên nhịn không được gật đầu phụ họa. Đột nhiên nghe được phen giải thích này, giải thích tường tận đối thoại giữa hai thầy trò hắn, hơn nữa cảnh giới lại cao hơn hẳn một tầng. Hắn chợt hơi ngớ, ngơ ngác nhìn Nguyễn Thanh Ngọc ở bên cạnh, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn chung quanh, thất thanh nói:
- Lâm huynh đệ! Là ngươi ư...
Lúc này, Thanh U cốc xuân sắc chính nồng. Khắp núi toàn một màu xanh biếc.
Một trận gió mát lên thẳng vòm trời, có tiếng nói chuyện thong thả vang lên:
- Thần du đến đây, nói một tiếng chớ niệm! Lâm huynh, Thanh Ngọc! Có duyên gặp lại...
Lâm Giang Tiên và Nguyễn Thanh Ngọc vội vàng đứng vậy, theo tiếng nhìn ra xa. Ngày đó trời xanh mây trắng, tiên lộ sáng ngời...
...
Cửu Châu, Thông Châu, trong sơn cốc tuyết trắng ngần, Lâm Nhất đang một mình tìm kiếm.
Nơi đây chính là Đăng Tiên cốc của La gia, từng có ba đạo đăng tiên chi môn, là một cánh cửa năm đó tiến đến Tiên cảnh. Nó tuy sớm bị hủy hoại, lại chưa hẳn thật sự tan biến hết.
Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất ngừng lại trong sơn cốc. Hắn đánh giá bốn phía dưới chân một lát, lợi dụng thủ pháp Thiên La cấm đánh ra liền một chuỗi pháp quyết. Nháy mắt, tiếng nổ vang dậy, băng tuyết tung tóe, chân núi chậm rãi gồ lên một đạo cửa đá, trên đó biết: Văn đạo giả, nhập.
Thấy thế, Lâm Nhất quay sang tìm tới nơi khác, liên tiếp hai lần. Trong sơn cốc dựng lên hai đạo cửa đá.
Động tĩnh lớn như thế lập tức đưa tới mười mấy đạo bóng người lao nhanh. Có người kinh hỉ cao giọng hô:
- Đăng Tiên môn được thấy mặt trời...
Ngọc Trầm hải, Huyền Nguyệt đảo, Ngọc Sơn đảo, Đoạn Ngọc phong, Cửu Châu...
Phong vân biến hóa, quang cảnh sa đà. Lơ đãng nhìn lại, hết thảy dường như đang mơ.
Trên Ngọc Sơn đảo, cảnh tượng có vẻ huyên náo hơn nhiều. Còn Ngọc Sơn trấn, Thiên Chấn môn, Hư Đỉnh môn thì tình hình vẫn như hôm qua, chỉ là không thấy bóng người quen thuộc nào.
Chẳng qua, Cửu Châu lại xuất hiện thêm mấy vị tu sĩ Hóa thần. Trong đó có ba người không mấy xa lạ, ngoài hai vị nữ tử đến từ Thần Ngao phong và Bách An môn thì còn một vị đến từ Thanh U cốc...
Thanh U cốc, trên đỉnh núi bên cạnh U Minh giản, Lâm Nhất lặng lẽ đánh giá mấy ngôi mộ phần. Trên bia đá trước mộ lần lượt khắc tên tục của Yến Khởi, Mộc Thiên Viễn, Ngọc Lạc Y, cùng với Đông Phương Sóc.
Mộc Thiên Viễn và Ngọc Lạc Y không ngờ cũng đi tới Cửu Châu, rồi hôn mê ở đây. Nhưng sau đó vì sao hai người lại vẫn lạc? Đông Phương Sóc theo đuổi mình bước lên tiên đạo, lại không ngờ sau cùng không thể gặp mặt một lần. Xưa vội vã tách biệt, nay đã thành xa nhau vĩnh viễn...
Lâm Nhất ngây người mất một lúc, rồi lại theo gió đi về phía bắc.
Trên Thanh Hà sơn, trước cửa một tòa động phủ, có một nam một nữ vừa đi vừa nói chuyện.
- Thanh Ngọc, vi sư đã chuẩn bị sẵn đan dược cho người dùng trong bế quan năm tới. Có thể Hóa Thần hay không, không cần lo lắng...
- Đa tạ sư phụ! Đệ tử sớm đã xem nhẹ sinh tử, tùy duyên thôi!
Bước chân nam tử trung niên áo xanh nho nhã thoáng ngừng, vuốt râu quay đầu cười nói:
- Nếu đã thế, cần gì phải nói tới sinh tử!
Bên cạnh hắn cùng theo một vị nữ tử áo tím, bộ dạng chừng hai, ba mươi tuổi, rất là thanh tú mỹ mạo, nàng lui ra sau một bước, cung kính nói:
- Mấy vị cố nhân của Lâm sư thúc và Đông Phương sư huynh đều đã đạo vẫn, đệ tử không khỏi tâm tư nặng chút...
Một nam một nữ này chính là Lâm Giang Tiên và Nguyễn Thanh Ngọc. Người làm thầy đã tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, đồ đệ cũng đã là Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn. Lúc nói chuyện, hai người tới trước một ngôi mộ nằm lẻ loi bên sườn núi. Trên bia đá khắc chữ ái lữ Lam Nhược Vân chi mộ.
Lâm Giang Tiên lật tay, một đóa hoa tươi nở hộ hiện ra. Hắn nhè nhẹ đặt lên trước mộ, mang theo thần thái ôn nhu vươn tay vuốt ve mộ bia, sau đó mới xoay người hướng tới bàn đá nơi không xa ngồi xuống, cảm khái nói tiếp:
- Mấy vị cố nhân và đệ tử của Lâm huynh đệ kia qua đời đều là vì hao hết thọ nguyên. Năm tháng thấm thoắt trôi, biết làm sao được...
Nguyễn Thanh Ngọc vái vái mộ trủng, đi tới cạnh bàn đá nghe sư phụ nói chuyện:
- Đặc biệt là sư điệt Đông Phương Sóc, đã tu tới Nguyên Anh hậu kỳ đại thành, đáng tiếc thọ nguyên lại còn thừa không mấy. Vi sư nghĩ hết mọi cách, cuối cùng vẫn vô lực cứu vãn! Nhớ lúc trẻ, sư tổ ngươi cũng đáng tiếc như thế...
Lời tới chỗ này, Lâm Giang Tiên khoát khoát tay, tỏ ý đệ tử không cần câu lễ.
Nguyễn Thanh Ngọc ngồi xuống, thong thả thở dài, nói:
- Ai! Nếu có ngày Lâm sư thúc quay về, gặp tình cảnh này, khó miễn bi thương...
Lâm Giang tiên vuốt râu trầm ngâm, nói:
- Lâm huynh đệ ta tuy là người cá tính, lại không phải hạng người câu nệ sinh tử! Cách biệt hơn bảy trăm năm, không biết hắn và những đồng đạo Cửu Châu kia còn khỏe mạnh hay không, đúng là khiến người tưởng niệm không thôi...
Hắn khẽ lắc đầu, nói tiếp:
- Hóa Thần hay không, khó miễn quan hệ sinh tử. Cổ nhân nói, đạo thuận theo sinh tử, lại không phải sinh tử. Chúng sinh tuy sinh, đạo không sinh; chúng sinh tuy chết, đạo không chết. Đạo hợp cùng sinh tử, lại không cùng sinh tử. Nếu không, Thiên Đạo không còn, Tiên Đạo không còn.
Hắn lời nói vừa chuyển, trịnh trọng dặn dò nói:
- Thanh Ngọc, phải nhớ cho kỹ. Không quản năm tới ngươi bế quan thế nào, nhớ thủ tâm cảnh thanh tịnh, đạo sẽ tự tới....
Nguyễn Thanh Ngọc lưu thần lắng nghe, gật đầu xưng phải.
- Đạo không sinh tử, hình có sinh tử. Ngôn sinh tử giả, thuộc hình không thuộc nói. Hình sinh, đắc đạo; hình tử, thất đạo, trường sinh bất vong! Nói đơn giản thì là, đại đạo không sinh tử, thiên địa có luân hồi!
- Đại đạo không sinh tử, thiên địa có luân hồi? Diệu thay...
Lâm Giang Tiên nhịn không được gật đầu phụ họa. Đột nhiên nghe được phen giải thích này, giải thích tường tận đối thoại giữa hai thầy trò hắn, hơn nữa cảnh giới lại cao hơn hẳn một tầng. Hắn chợt hơi ngớ, ngơ ngác nhìn Nguyễn Thanh Ngọc ở bên cạnh, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn chung quanh, thất thanh nói:
- Lâm huynh đệ! Là ngươi ư...
Lúc này, Thanh U cốc xuân sắc chính nồng. Khắp núi toàn một màu xanh biếc.
Một trận gió mát lên thẳng vòm trời, có tiếng nói chuyện thong thả vang lên:
- Thần du đến đây, nói một tiếng chớ niệm! Lâm huynh, Thanh Ngọc! Có duyên gặp lại...
Lâm Giang Tiên và Nguyễn Thanh Ngọc vội vàng đứng vậy, theo tiếng nhìn ra xa. Ngày đó trời xanh mây trắng, tiên lộ sáng ngời...
...
Cửu Châu, Thông Châu, trong sơn cốc tuyết trắng ngần, Lâm Nhất đang một mình tìm kiếm.
Nơi đây chính là Đăng Tiên cốc của La gia, từng có ba đạo đăng tiên chi môn, là một cánh cửa năm đó tiến đến Tiên cảnh. Nó tuy sớm bị hủy hoại, lại chưa hẳn thật sự tan biến hết.
Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất ngừng lại trong sơn cốc. Hắn đánh giá bốn phía dưới chân một lát, lợi dụng thủ pháp Thiên La cấm đánh ra liền một chuỗi pháp quyết. Nháy mắt, tiếng nổ vang dậy, băng tuyết tung tóe, chân núi chậm rãi gồ lên một đạo cửa đá, trên đó biết: Văn đạo giả, nhập.
Thấy thế, Lâm Nhất quay sang tìm tới nơi khác, liên tiếp hai lần. Trong sơn cốc dựng lên hai đạo cửa đá.
Động tĩnh lớn như thế lập tức đưa tới mười mấy đạo bóng người lao nhanh. Có người kinh hỉ cao giọng hô:
- Đăng Tiên môn được thấy mặt trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.