Chương 1934: như vậy rất tốt (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Cách Chủ Phong của Thiên Môn Sơn năm trăm dặm về phía nam là một sơn cốc cực lớn. Nơi này có một tòa thạch điện đứng sừng sững, trên cánh cửa có hai chữ vàng lớn lấp lánh 'Cửu Châu'.
Ở trong thạch điện có chín đỉnh đá xếp thành một hàng. Đây là Xuất Vân Tử muốn nổi bật, phỏng theo pháp bảo của hắn để chế luyện thành. Trên đó đúc lại minh văn, chia ra làm ký sự của tám môn phái viễn chinh Tiên Vực năm đó, cũng có tục danh của các gia chết đi hoặc người sống sót, ngay cả công lương khen thưởng cũng liệt kê ra. Khi ở trên một đỉnh đá nói rõ cảnh tượng phồn vinh khi Cửu Châu môn sáng lập, tất nhiên không thiếu công tích vĩ đại của người đầu tiên nhậm chức thái thượng trưởng lão, môn chủ cùng với bản thân Xuất Vân Tử.
Trước cửa đại điện là một mặt núi rộng rãi bằng phẳng, lấy chín cột Bàn Long Thạch xoay vòng, tăng thêm mấy phần uy nghiêm. Đặt chân ở nơi này, kiễng chân nhìn về nơi xa rất có khí thế ngậm núi nuốt mây.
Chín cột đá này là do Lâm Nhất chỉ điểm, làm cho trên dưới Cửu Châu môn nhất trí vỗ tay khen ngợi. Mà tâm tư của thái thượng trưởng lão lại không người nào biết được. Nguyên nhân không có gì khác, có người nhớ tới một môn phái xa xôi trong giang hồ...
Đại điện Cửu Châu đối mặt với sơn cốc có hình dáng hẹp dài. Cách nó hơn mười dặm về phía nam là sơn môn ngoài trăm dặm. Ở hai bên vách núi đá lại là động phủ của các đệ tử. Trong ngày thường, nơi này rất bình tĩnh, lúc này bên trong lại không ngừng có bóng người lao ra.
- Trời ơi! Sợ phải hơn một nghìn người, Trúc Cơ lại có mấy người? Phụ thân, nương, hai lão nhân gia xem thử...
Trên đỉnh một ngọn núi cách đại điện bốn, năm dặm, Bách Lý Xuyên cùng thê tử và hài tử cùng đứng một chỗ. Xuất Vân Tử bảo một nhà ba người hắn tạm thời nghỉ ở đây, đợi lát nữa sẽ tìm chỗ ổn định. Đối phương căn dặn vài câu, lại cùng Tiên Nô rời đi.
Tuy nhiên, Cửu Châu môn có khách tới chơi, Lâm đạo hữu lại không lộ diện. Không biết hắn có gì e ngại hay là...
- Tiểu An đừng ngạc nhiên, nơi đây không thể so với Ô Can Quốc...
Môn chủ Tiên Nô kia không ở bên cạnh, Quý Tử cùng Bách An cuối cùng cũng khôi phục lại thái độ bình thường. Lần đầu tiến vào trong một tiên môn lớn, còn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ như vậy, hai người phấn chấn, khó tránh khỏi xì xào bàn tán. Bách Lý Xuyên lại rất sợ gặp chuyện bất ngờ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, ra hiệu nói:
- Hai bên sơn cốc xuất hiện hơn một nghìn đồng đạo, đều là tu vi Nguyên Anh trở lên, trong đó Hóa Thần lại không dưới mười người...
Hắn lại nhìn nhi tử, có chút không hài lòng nói:
- Mẫu thân ngươi nói có lý, tuyệt đối không thể làm ếch ngồi đáy giếng. Nếu không phải Cửu Châu môn nghĩ tới tình cảm xưa, một tiểu bối ngươi làm sao có thể tới chỗ này. Khi nói chuyện hành xử phải cẩn thận, ngàn lần không được gây ra phiền toái...
Bách An biết mình gây ra một tai họa nên vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu đáp một tiếng. Quý Tử lại có chút oán trách liếc mắt nhìn cha hắn, nói:
- Tiên sinh xưa nay cẩn thận chặt chẽ, lại quên Tiểu An nhà ta tuổi nhỏ chưa từng trải nhiều, vẫn phải hướng dẫn từng bước mới phải...
Bách Lý Xuyên vuốt râu cười, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt khẽ gật đầu. Mà nhớ lại chuyện cũ, hắn lại không nhịn được thầm than một tiếng.
Quý Tử từng là một thiên kim tiểu thư của Ô Can Vương, thuở nhỏ xinh đẹp thông minh, trong người mang linh căn. Dưới cơ duyên xảo hợp, nàng gặp được Bách Lý Xuyên cũng được hắn chợt nổi lòng tốt chỉ điểm. Có tiên đạo cao nhân giúp đỡ, nàng bước lên tiên đồ lại tiến cảnh khá nhanh.
Sau khi thường xuyên qua lại, Quý Tử nhân cơ hội gọi Bách Lý Xuyên là tiên sinh. Bách Lý Xuyên thấy tư chất nàng thông minh lại trẻ tuổi xinh đẹp nên thầm chấp nhận. Sớm chiều ở chung như vậy, nữ tử này càng thêm ngưỡng mộ học thức uyên bác cùng với nho nhã khí độ của đối phương, nhịn không được ngầm động tình.
Bách Lý Xuyên tu vi đến Hóa Thần hậu kỳ, dần dần dừng lại không tiến tiếp. Lâm Nhất lại một đi không trở lại, sợ rằng đã gặp phải bất trắc. Vì thế, hắn có chút nản lòng thoái chí. Nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, chết nhiều đạo hữu như vậy mà tiền đồ vẫn mịt mờ, ngay cả Cửu Châu cũng không biết bị đánh rơi tới nơi nào. Có lẽ người lưu lạc thiên nhai, càng quan tâm tới một phần dựa vào cùng an ủi. Cũng có thể người tuyệt vọng luôn muốn để lại con cháu đời sau...
Cứ như vậy, Bách Lý Xuyên cùng Quý Tử kết thành đạo lữ, còn ngoài ý muốn có một nhi tử, cũng đặt tên là Bách An. Giống như lời Lâm Nhất nói, người hơn hai nghìn tuổi có đứa bé không dễ dàng, khó tránh khỏi không quản giáo nghiêm...
- Tiên sinh! Còn không biết Cửu Châu môn xảy ra chuyện gì, chúng ta không ngại ngồi xuống yên lặng theo dõi tình hình!
Nghe tiếng, Bách Lý Xuyên lấy lại tinh thần từ trong chuyện cũ. Quý Tử vẫn theo thói quen gọi hắn là tiên sinh, làm cho hắn cũng được an ủi. Vừa lúc tiên đạo đã kết thúc, có thể tu thành người một nhà, ai nói cũng không phải là công đức viên mãn!
Vẻ mặt Bách Lý Xuyên ôn hòa, nhìn về phía hai mẹ con bên cạnh gật đầu hiểu ý, tay áo phất một cái và ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía xa, chậm tiếng nói:
- Cửu Châu môn này... Thật đúng là ngoài dự đoán! Đại điện trước mặt kia... Trời ơi...
Hắn còn chưa nói dứt lời đã sợ hãi thất thanh than một tiếng.
Bách An không nén được tò mò, nhỏ giọng hỏi:
- Phụ thân! Lão nhân gia ngài làm sao lại căng thẳng như vậy?
Bách Lý Xuyên vẫn khó có thể tin nổi, trợn trừng hai mắt, lẩm bẩm:
- Hơn mười vị tiền bối Luyện Hư không nói, chẳng lẽ còn có cao nhân Hợp Thể... ?
Hai mẹ con bên cạnh hắn ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không dám lên tiếng. Môn chủ Cửu Châu môn cùng Xuất Vân Tử cùng với Lâm trưởng lão đều là tiền bối Luyện Hư, cao nhân Hợp Thể thì chưa từng thấy qua, nghe có chút dọa người...
...
Trên ngọn núi cô lẻ trong Thiên Môn Sơn, Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trong mây mù. Hai mắt hắn hơi khép lại, gần như nhập định. Nhưng thần thức của hắn cường đại, lại đang âm thầm lưu ý tới những động tĩnh nhỏ ở ngoài ngàn vạn dặm.
Sau một lát, khóe miệng của Lâm Nhất hơi cong lên. Một nhà ba người này có phần dựa dẫm vào nhau, ngược lại cũng ấm áp!
Tu sĩ Cửu Châu đi tới Tiên Vực tổng cộng có mười người, ngoại trừ Thiên Trần ra, bây giờ chỉ còn lại có ba người. Có Bách Lý Xuyên ở đây lấy vợ sinh con, đâm chồi nẩy lọc, khiến người ta bất ngờ lại cảm thấy có chút vui mừng.
Vị cao nhân Luyện Khí kia mặc dù có vẻ cổ hủ lại cẩn thận chặt chẽ, nhưng không mất sự biến báo. Hắn có cảnh ngộ này, cũng tính thích được!
Mà mình lại đi một con đường khác, có lẽ đây cũng là cây hoa cùng nở, số phận không giống nhau! Nghĩ đến đây, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất bỗng nhiên đi xa. Hắn dường như lại nhìn thấy biên quan Hiểu Nguyệt, lại trở về trong cảnh giết chóc của trăm trận chiến, còn có một bóng người từ sâu trong đáy lòng chậm rãi hiện lên. Có Lý Đại Đầu, Tiêu Nhi, Lư Tử, Lôi Minh, cùng với Tang Châm Nhi đã trở thành vương thái hậu vân vân...
Từng nhớ có một nữ tử cảm thán không rõ nguyên nhân, cũng bất đắc dĩ trước số phận sắp xếp. Mình nhắc nhở nàng đừng quên tùy duyên ứng biến. Nếu như mình đến đó, lại nên lựa chọn như thế nào?
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, hai mắt hơi mở ra. Trong chốc lát, hắn khẽ than thở, ngược lại nhìn về phía xa...
...
Ở trong thạch điện có chín đỉnh đá xếp thành một hàng. Đây là Xuất Vân Tử muốn nổi bật, phỏng theo pháp bảo của hắn để chế luyện thành. Trên đó đúc lại minh văn, chia ra làm ký sự của tám môn phái viễn chinh Tiên Vực năm đó, cũng có tục danh của các gia chết đi hoặc người sống sót, ngay cả công lương khen thưởng cũng liệt kê ra. Khi ở trên một đỉnh đá nói rõ cảnh tượng phồn vinh khi Cửu Châu môn sáng lập, tất nhiên không thiếu công tích vĩ đại của người đầu tiên nhậm chức thái thượng trưởng lão, môn chủ cùng với bản thân Xuất Vân Tử.
Trước cửa đại điện là một mặt núi rộng rãi bằng phẳng, lấy chín cột Bàn Long Thạch xoay vòng, tăng thêm mấy phần uy nghiêm. Đặt chân ở nơi này, kiễng chân nhìn về nơi xa rất có khí thế ngậm núi nuốt mây.
Chín cột đá này là do Lâm Nhất chỉ điểm, làm cho trên dưới Cửu Châu môn nhất trí vỗ tay khen ngợi. Mà tâm tư của thái thượng trưởng lão lại không người nào biết được. Nguyên nhân không có gì khác, có người nhớ tới một môn phái xa xôi trong giang hồ...
Đại điện Cửu Châu đối mặt với sơn cốc có hình dáng hẹp dài. Cách nó hơn mười dặm về phía nam là sơn môn ngoài trăm dặm. Ở hai bên vách núi đá lại là động phủ của các đệ tử. Trong ngày thường, nơi này rất bình tĩnh, lúc này bên trong lại không ngừng có bóng người lao ra.
- Trời ơi! Sợ phải hơn một nghìn người, Trúc Cơ lại có mấy người? Phụ thân, nương, hai lão nhân gia xem thử...
Trên đỉnh một ngọn núi cách đại điện bốn, năm dặm, Bách Lý Xuyên cùng thê tử và hài tử cùng đứng một chỗ. Xuất Vân Tử bảo một nhà ba người hắn tạm thời nghỉ ở đây, đợi lát nữa sẽ tìm chỗ ổn định. Đối phương căn dặn vài câu, lại cùng Tiên Nô rời đi.
Tuy nhiên, Cửu Châu môn có khách tới chơi, Lâm đạo hữu lại không lộ diện. Không biết hắn có gì e ngại hay là...
- Tiểu An đừng ngạc nhiên, nơi đây không thể so với Ô Can Quốc...
Môn chủ Tiên Nô kia không ở bên cạnh, Quý Tử cùng Bách An cuối cùng cũng khôi phục lại thái độ bình thường. Lần đầu tiến vào trong một tiên môn lớn, còn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ như vậy, hai người phấn chấn, khó tránh khỏi xì xào bàn tán. Bách Lý Xuyên lại rất sợ gặp chuyện bất ngờ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, ra hiệu nói:
- Hai bên sơn cốc xuất hiện hơn một nghìn đồng đạo, đều là tu vi Nguyên Anh trở lên, trong đó Hóa Thần lại không dưới mười người...
Hắn lại nhìn nhi tử, có chút không hài lòng nói:
- Mẫu thân ngươi nói có lý, tuyệt đối không thể làm ếch ngồi đáy giếng. Nếu không phải Cửu Châu môn nghĩ tới tình cảm xưa, một tiểu bối ngươi làm sao có thể tới chỗ này. Khi nói chuyện hành xử phải cẩn thận, ngàn lần không được gây ra phiền toái...
Bách An biết mình gây ra một tai họa nên vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu đáp một tiếng. Quý Tử lại có chút oán trách liếc mắt nhìn cha hắn, nói:
- Tiên sinh xưa nay cẩn thận chặt chẽ, lại quên Tiểu An nhà ta tuổi nhỏ chưa từng trải nhiều, vẫn phải hướng dẫn từng bước mới phải...
Bách Lý Xuyên vuốt râu cười, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt khẽ gật đầu. Mà nhớ lại chuyện cũ, hắn lại không nhịn được thầm than một tiếng.
Quý Tử từng là một thiên kim tiểu thư của Ô Can Vương, thuở nhỏ xinh đẹp thông minh, trong người mang linh căn. Dưới cơ duyên xảo hợp, nàng gặp được Bách Lý Xuyên cũng được hắn chợt nổi lòng tốt chỉ điểm. Có tiên đạo cao nhân giúp đỡ, nàng bước lên tiên đồ lại tiến cảnh khá nhanh.
Sau khi thường xuyên qua lại, Quý Tử nhân cơ hội gọi Bách Lý Xuyên là tiên sinh. Bách Lý Xuyên thấy tư chất nàng thông minh lại trẻ tuổi xinh đẹp nên thầm chấp nhận. Sớm chiều ở chung như vậy, nữ tử này càng thêm ngưỡng mộ học thức uyên bác cùng với nho nhã khí độ của đối phương, nhịn không được ngầm động tình.
Bách Lý Xuyên tu vi đến Hóa Thần hậu kỳ, dần dần dừng lại không tiến tiếp. Lâm Nhất lại một đi không trở lại, sợ rằng đã gặp phải bất trắc. Vì thế, hắn có chút nản lòng thoái chí. Nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, chết nhiều đạo hữu như vậy mà tiền đồ vẫn mịt mờ, ngay cả Cửu Châu cũng không biết bị đánh rơi tới nơi nào. Có lẽ người lưu lạc thiên nhai, càng quan tâm tới một phần dựa vào cùng an ủi. Cũng có thể người tuyệt vọng luôn muốn để lại con cháu đời sau...
Cứ như vậy, Bách Lý Xuyên cùng Quý Tử kết thành đạo lữ, còn ngoài ý muốn có một nhi tử, cũng đặt tên là Bách An. Giống như lời Lâm Nhất nói, người hơn hai nghìn tuổi có đứa bé không dễ dàng, khó tránh khỏi không quản giáo nghiêm...
- Tiên sinh! Còn không biết Cửu Châu môn xảy ra chuyện gì, chúng ta không ngại ngồi xuống yên lặng theo dõi tình hình!
Nghe tiếng, Bách Lý Xuyên lấy lại tinh thần từ trong chuyện cũ. Quý Tử vẫn theo thói quen gọi hắn là tiên sinh, làm cho hắn cũng được an ủi. Vừa lúc tiên đạo đã kết thúc, có thể tu thành người một nhà, ai nói cũng không phải là công đức viên mãn!
Vẻ mặt Bách Lý Xuyên ôn hòa, nhìn về phía hai mẹ con bên cạnh gật đầu hiểu ý, tay áo phất một cái và ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía xa, chậm tiếng nói:
- Cửu Châu môn này... Thật đúng là ngoài dự đoán! Đại điện trước mặt kia... Trời ơi...
Hắn còn chưa nói dứt lời đã sợ hãi thất thanh than một tiếng.
Bách An không nén được tò mò, nhỏ giọng hỏi:
- Phụ thân! Lão nhân gia ngài làm sao lại căng thẳng như vậy?
Bách Lý Xuyên vẫn khó có thể tin nổi, trợn trừng hai mắt, lẩm bẩm:
- Hơn mười vị tiền bối Luyện Hư không nói, chẳng lẽ còn có cao nhân Hợp Thể... ?
Hai mẹ con bên cạnh hắn ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không dám lên tiếng. Môn chủ Cửu Châu môn cùng Xuất Vân Tử cùng với Lâm trưởng lão đều là tiền bối Luyện Hư, cao nhân Hợp Thể thì chưa từng thấy qua, nghe có chút dọa người...
...
Trên ngọn núi cô lẻ trong Thiên Môn Sơn, Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trong mây mù. Hai mắt hắn hơi khép lại, gần như nhập định. Nhưng thần thức của hắn cường đại, lại đang âm thầm lưu ý tới những động tĩnh nhỏ ở ngoài ngàn vạn dặm.
Sau một lát, khóe miệng của Lâm Nhất hơi cong lên. Một nhà ba người này có phần dựa dẫm vào nhau, ngược lại cũng ấm áp!
Tu sĩ Cửu Châu đi tới Tiên Vực tổng cộng có mười người, ngoại trừ Thiên Trần ra, bây giờ chỉ còn lại có ba người. Có Bách Lý Xuyên ở đây lấy vợ sinh con, đâm chồi nẩy lọc, khiến người ta bất ngờ lại cảm thấy có chút vui mừng.
Vị cao nhân Luyện Khí kia mặc dù có vẻ cổ hủ lại cẩn thận chặt chẽ, nhưng không mất sự biến báo. Hắn có cảnh ngộ này, cũng tính thích được!
Mà mình lại đi một con đường khác, có lẽ đây cũng là cây hoa cùng nở, số phận không giống nhau! Nghĩ đến đây, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất bỗng nhiên đi xa. Hắn dường như lại nhìn thấy biên quan Hiểu Nguyệt, lại trở về trong cảnh giết chóc của trăm trận chiến, còn có một bóng người từ sâu trong đáy lòng chậm rãi hiện lên. Có Lý Đại Đầu, Tiêu Nhi, Lư Tử, Lôi Minh, cùng với Tang Châm Nhi đã trở thành vương thái hậu vân vân...
Từng nhớ có một nữ tử cảm thán không rõ nguyên nhân, cũng bất đắc dĩ trước số phận sắp xếp. Mình nhắc nhở nàng đừng quên tùy duyên ứng biến. Nếu như mình đến đó, lại nên lựa chọn như thế nào?
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, hai mắt hơi mở ra. Trong chốc lát, hắn khẽ than thở, ngược lại nhìn về phía xa...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.