Chương 1935: như vậy rất tốt (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Giữa hai ngọn núi cao có một đền thờ bằng đá rộng mấy dặm trên núi, đứng sừng sững một mình. Xung quanh nó là trận pháp ngăn cản, trước cửa có đệ tử trông coi, chính là sơn môn của Cửu Châu môn.
Lúc này, hai bóng người từ trên cao hạ xuống.
Một vị trong đó có dáng vẻ trung niên, có tu vi Hợp Thể hậu kỳ. Hắn mặc áo bào đen, để râu dài, gò má gầy gò, hai mắt hơi lồi ra, vẻ mặt có phần dữ tợn.
Một người khác là một lão già râu tóc bạc trắng hết nửa, sắc mặt xám xịt, trên người mặc áo choàng màu nâu đất, hai tay, hai chân có sức lực lớn. Hắn cũng là một cao thủ Hợp Thể hậu kỳ, vẻ mặt cười lạnh, dáng vẻ tâm cơ thâm trầm.
Nhìn thấy hai người hạ xuống đất, trong sơn môn có một vị lão già Luyện Hư sơ kỳ đi ra, cung kính thi lễ nói:
- Tấn Sơn Tử của Cửu Châu môn nhận môn chủ nhờ vả, đến đây cung nghênh hai vị tiền bối!
Hắn lại là trưởng lão Hóa Thần trong Phục Long môn trước đây, bây giờ trở thành người tâm phúc của Xuất Vân Tử.
- Vừa có trưởng bối đến nhà, vì sao môn chủ nhà ngươi không xuất hiện đón chào?
Người lên tiếng thét hỏi là nam tử trung niên kia, vẻ mặt tức giận rõ ràng muốn gây sự.
Tấn Sơn Tử cúi đầu, có chút do dự, cười làm lành đáp:
- Vị này chính là tiền bối Thủy Hàn Tử của Khuê Mộc sao? Môn chủ nhà ta đã ở trước đại điện Cửu Châu chờ từ lâu, cũng chưa từng thất lễ, vẫn mong hai vị tiền bối dời bước...
Thủy Hàn Tử hừ lạnh một tiếng, mới muốn nổi giận, lão nhân bên cạnh cười ha hả nói:
- Có người nói đó là một tiểu nha đầu, một vãn bối mà thôi, đúng thật là cao giá!
Tấn Sơn Tử hơi nâng mí mắt lên, cúi người nói:
- Vị này chắc là tiền bối Nguyệt Huyền Tử của Nguyệt Yếm! Môn chủ Cửu Châu môn là không thể khinh thường, vẫn mong lão nhân gia ngài nói cẩn thận!
Lão già bị gọi là Nguyệt Huyền Tử lại cười ha hả, nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Hắn không tỏ thái độ nói:
- Hai người chúng ta chưa hiện thân đã để lộ hành tung. Xem ra, Cửu Châu môn thật sự có trò...
Tấn Sơn Tử không hé răng, âm thầm không cho là đúng. Có người ngoài bước vào Hành Thiên Tiên Vực, bùa truyền âm của Hành Thiên môn đã sớm truyền tin tức. Ngoài ra, còn có đệ tử trấn giữ các nơi, có động tĩnh đều không thể gạt được hiểu biết của Cửu Châu môn. Biện pháp này của Xuất Vân Tử trưởng lão thật sự không tệ...
Thủy Hàn Tử vung ống tay áo, quát:
- Còn không bảo môn chủ của các ngươi xuống núi chào đón, còn đợi khi nào...
Hắn không nhịn được, uy thế Hợp Thể hậu kỳ bỗng nhiên phát ra, lập tức lộ ra khí cơ ngang ngược.
Tấn Sơn Tử âm thầm kêu khổ. Hai bên cách nhau có hai ba mươi trượng, hắn đã cảm thấy kinh hồn bạt vía. Hắn không dám khinh thường, vội vàng dẫn theo mấy đệ tử xoay người trốn vào sơn môn.
Đây là muốn đóng cửa từ chối tiếp khách à? Thủy Hàn Tử giận dữ nói:
- Tiểu bối vô lễ...
Hắn còn chưa nói dứt lời, chợt có một trận cuồng phong cuốn tới. Trong lòng hắn thoáng động, lập tức cùng Nguyệt Huyền Tử lui ra phía sau hai bước. Nhưng trong chớp mắt đó, một nam tử cường tráng mang theo mùi tanh hung ác xuất hiện ở trước sơn môn, mang theo sát cơ nóng nảy, trầm thấp quát:
- Dám ở chỗ này dương oai, tự tìm chết...
Tình hình biến đổi quá nhanh, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử ngơ ngác nhìn nhau. Vừa rồi bọn họ có đề phòng, hai người còn thầm giật mình. Cửu Châu môn quả nhiên có yêu tu, còn là tu vi Hợp Thể trung kỳ...
Ở chỗ này canh giữ sơn môn chính là Tráng Căn của Thiên Lang. Hắn đối mặt với hai cao thủ Hợp Thể hậu kỳ lại hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào, hai nắm đấm bóp vang lên tiếng rắc rắc, trừng mắt muốn ăn thịt người, lại phát ra vài tiếng gào trầm thấp, lập tức phát ra một đòn trí mạng.
Thủy Hàn Tử không chịu yếu thế, hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra pháp bảo. Nguyệt Huyền Tử lại đưa tay thoáng ngăn cản, ngược lại nhìn về phía Tráng Căn cười như không cười nói:
- Nếu Cửu Châu môn thật sự dám không coi ai ra gì, chúng ta làm sao phải gây chiến ở trước sơn môn?
Tráng Căn sao biết được thị phi Tiên Vực trong giới, vẫn đằng đằng sát khí mắng:
- Phi! Muốn chiến thì chiến, lắm lời làm gì...
- Hai người chúng ta đường xa đến, Cửu Châu môn lại dùng binh đao tới gặp. Như vậy rất tốt...
Nguyệt Huyền Tử cười ha hả, nhìn về phía Tráng Căn chắp tay nói:
- Nếu Cửu Châu môn muốn vượt lên trong giới, lại chờ ta triệu tập người của bảy nhà Tiên Vực khác, ngày khác trở lại đánh với vị đạo hữu này một trận!
Hắn cùng Thủy Hàn Tử bên cạnh trao đổi ánh mắt, xoay người lại muốn mượn cơ hội rời đi.
Tráng Căn có chút không rõ hai người kia có dụng ý gì, đứng sững sờ tại chỗ tiến thoái lưỡng nan.
Đúng vào lúc này, trước sơn môn đột nhiên có người nói:
- Hai vị đạo hữu hãy khoan đã...
Lúc này, hai bóng người từ trên cao hạ xuống.
Một vị trong đó có dáng vẻ trung niên, có tu vi Hợp Thể hậu kỳ. Hắn mặc áo bào đen, để râu dài, gò má gầy gò, hai mắt hơi lồi ra, vẻ mặt có phần dữ tợn.
Một người khác là một lão già râu tóc bạc trắng hết nửa, sắc mặt xám xịt, trên người mặc áo choàng màu nâu đất, hai tay, hai chân có sức lực lớn. Hắn cũng là một cao thủ Hợp Thể hậu kỳ, vẻ mặt cười lạnh, dáng vẻ tâm cơ thâm trầm.
Nhìn thấy hai người hạ xuống đất, trong sơn môn có một vị lão già Luyện Hư sơ kỳ đi ra, cung kính thi lễ nói:
- Tấn Sơn Tử của Cửu Châu môn nhận môn chủ nhờ vả, đến đây cung nghênh hai vị tiền bối!
Hắn lại là trưởng lão Hóa Thần trong Phục Long môn trước đây, bây giờ trở thành người tâm phúc của Xuất Vân Tử.
- Vừa có trưởng bối đến nhà, vì sao môn chủ nhà ngươi không xuất hiện đón chào?
Người lên tiếng thét hỏi là nam tử trung niên kia, vẻ mặt tức giận rõ ràng muốn gây sự.
Tấn Sơn Tử cúi đầu, có chút do dự, cười làm lành đáp:
- Vị này chính là tiền bối Thủy Hàn Tử của Khuê Mộc sao? Môn chủ nhà ta đã ở trước đại điện Cửu Châu chờ từ lâu, cũng chưa từng thất lễ, vẫn mong hai vị tiền bối dời bước...
Thủy Hàn Tử hừ lạnh một tiếng, mới muốn nổi giận, lão nhân bên cạnh cười ha hả nói:
- Có người nói đó là một tiểu nha đầu, một vãn bối mà thôi, đúng thật là cao giá!
Tấn Sơn Tử hơi nâng mí mắt lên, cúi người nói:
- Vị này chắc là tiền bối Nguyệt Huyền Tử của Nguyệt Yếm! Môn chủ Cửu Châu môn là không thể khinh thường, vẫn mong lão nhân gia ngài nói cẩn thận!
Lão già bị gọi là Nguyệt Huyền Tử lại cười ha hả, nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Hắn không tỏ thái độ nói:
- Hai người chúng ta chưa hiện thân đã để lộ hành tung. Xem ra, Cửu Châu môn thật sự có trò...
Tấn Sơn Tử không hé răng, âm thầm không cho là đúng. Có người ngoài bước vào Hành Thiên Tiên Vực, bùa truyền âm của Hành Thiên môn đã sớm truyền tin tức. Ngoài ra, còn có đệ tử trấn giữ các nơi, có động tĩnh đều không thể gạt được hiểu biết của Cửu Châu môn. Biện pháp này của Xuất Vân Tử trưởng lão thật sự không tệ...
Thủy Hàn Tử vung ống tay áo, quát:
- Còn không bảo môn chủ của các ngươi xuống núi chào đón, còn đợi khi nào...
Hắn không nhịn được, uy thế Hợp Thể hậu kỳ bỗng nhiên phát ra, lập tức lộ ra khí cơ ngang ngược.
Tấn Sơn Tử âm thầm kêu khổ. Hai bên cách nhau có hai ba mươi trượng, hắn đã cảm thấy kinh hồn bạt vía. Hắn không dám khinh thường, vội vàng dẫn theo mấy đệ tử xoay người trốn vào sơn môn.
Đây là muốn đóng cửa từ chối tiếp khách à? Thủy Hàn Tử giận dữ nói:
- Tiểu bối vô lễ...
Hắn còn chưa nói dứt lời, chợt có một trận cuồng phong cuốn tới. Trong lòng hắn thoáng động, lập tức cùng Nguyệt Huyền Tử lui ra phía sau hai bước. Nhưng trong chớp mắt đó, một nam tử cường tráng mang theo mùi tanh hung ác xuất hiện ở trước sơn môn, mang theo sát cơ nóng nảy, trầm thấp quát:
- Dám ở chỗ này dương oai, tự tìm chết...
Tình hình biến đổi quá nhanh, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử ngơ ngác nhìn nhau. Vừa rồi bọn họ có đề phòng, hai người còn thầm giật mình. Cửu Châu môn quả nhiên có yêu tu, còn là tu vi Hợp Thể trung kỳ...
Ở chỗ này canh giữ sơn môn chính là Tráng Căn của Thiên Lang. Hắn đối mặt với hai cao thủ Hợp Thể hậu kỳ lại hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào, hai nắm đấm bóp vang lên tiếng rắc rắc, trừng mắt muốn ăn thịt người, lại phát ra vài tiếng gào trầm thấp, lập tức phát ra một đòn trí mạng.
Thủy Hàn Tử không chịu yếu thế, hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra pháp bảo. Nguyệt Huyền Tử lại đưa tay thoáng ngăn cản, ngược lại nhìn về phía Tráng Căn cười như không cười nói:
- Nếu Cửu Châu môn thật sự dám không coi ai ra gì, chúng ta làm sao phải gây chiến ở trước sơn môn?
Tráng Căn sao biết được thị phi Tiên Vực trong giới, vẫn đằng đằng sát khí mắng:
- Phi! Muốn chiến thì chiến, lắm lời làm gì...
- Hai người chúng ta đường xa đến, Cửu Châu môn lại dùng binh đao tới gặp. Như vậy rất tốt...
Nguyệt Huyền Tử cười ha hả, nhìn về phía Tráng Căn chắp tay nói:
- Nếu Cửu Châu môn muốn vượt lên trong giới, lại chờ ta triệu tập người của bảy nhà Tiên Vực khác, ngày khác trở lại đánh với vị đạo hữu này một trận!
Hắn cùng Thủy Hàn Tử bên cạnh trao đổi ánh mắt, xoay người lại muốn mượn cơ hội rời đi.
Tráng Căn có chút không rõ hai người kia có dụng ý gì, đứng sững sờ tại chỗ tiến thoái lưỡng nan.
Đúng vào lúc này, trước sơn môn đột nhiên có người nói:
- Hai vị đạo hữu hãy khoan đã...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.