Chương 2148: Phải đi con đường nào (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Trên long cốt trăm trượng dù phủ đầy long huyết thì cũng chỉ có ba mươi sáu giọt, như là muối bỏ biển, thực sự quá ít.
Lâm Nhất không chút phân bua, đưa tay tỏ ý bóc mở Long Đỉnh.
Việc đã đến nước này, chúng nhân tuy có khó hiểu, lại vẫn tuân mệnh đồng ý. Tiểu bối lui ra sau, trưởng bối bước lên trước.
Lâm Nhất và tám vị trưởng lão tu vị Tiên Quân đứng thành một vòng vây quanh trăm trượng cách Long Đàm. Pháp môn bóc mở Long Đỉnh của chín tộc chẳng qua là dựa vào pháp lực cường hành thực hiện thôi. Chỉ cần chúng nhân đứng vào vị trí, đồng thời ra tay là được.
Chớp mắt, trên Long Đỉnh treo cao, hoa văn cửu long cổ phác đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt. Theo đó từng tiếng đỉnh minh đột nhiên tấu vang, sát na uy thế tràn khắp tứ phương. Thoáng chốc, một giọt long huyết thong thả bay ra từ miệng đỉnh.
Đồng thời với đó, Lâm Nhất lần nữa tế ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy giọt long huyết kia đột nhiên trút xuống, rơi vào đỉnh cốt bên hồ sâu.
Một giọt long huyết vàng rực, một khối cốt hài sáng bóng hơn trượng, đây đó thoáng chốc dung làm một thể. Ẩn ước có huyết vụ nhàn nhạt tỏa ra mờ mịt. Lập tức lại là hai giọt long huyết bay ra từ Long Đỉnh, rơi xuống hai bên xương trán long hài. Cứ thế long huyết một giọt tiếp một giọt, lần lượt rơi xuống ba mươi sáu vị trí từ xương cổ, xương sườn, xương sống lưng, xương đuôi cùng với tứ chi.
Tám vị trưởng lão tại trường thấy thế mới chịu dừng tay. Không ngờ Lâm Nhất đột nhiên khẽ rung cánh tay, một đạo long ảnh hư ảo lao thẳng đến Long Đỉnh. Chớp mắt, toàn bộ hơn mười giọt long huyết còn lại trong đó đều bị cuốn ra.
-Lâm tôn! Sao có thể lật lọng...
Xích Hạ và đám người Viêm Liệt kinh ngạc không thôi. Nếu không có long hài tiên tổ tại trường, lại thêm Lâm Nhất cường thế, chỉ sợ không ai sẽ cam tâm tình nguyện nói gì nghe nấy. Hơn nữa sớm cũng đã nói chỉ lấy ba mươi sáu giọt long huyết a! Giờ thì hay rồi, dứt khoát một giọt không thừa. Đây không phải bại gia thì là cái gì...
Ai ngờ Lâm Nhất không thu long huyết cho mình mà thuận thế khẽ vung tay. Mười giọt long huyết lần lượt bay về phía mười người đang đứng quan vọng nơi không xa. Đó là mười vị tộc nhân Long Tộc bao gồm Ba Cam, bọn họ đều đã có tu vị Kim Tiên trung hậu kỳ. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ với dị nghị từ chư vị trưởng lão, phân phó nói:
-Các ngươi nuốt long huyết xuống, chỉ để ý toàn lực đề thăng tu vị, hết thảy tự có Lâm mỗ gánh vác!
Hắn tự tác chủ trương mà lời ít ý nhiều, lại dùng khí thế không thể nghi ngờ như là tự nhiên phải thế.
Đám người Ba Cam chợt nhận ra, long huyết giống như nhận chủ chủ động bay đến trước mặt. Bọn họ không ai không phấn chấn trong lòng, không rãnh nghĩ nhiều, há mồm liền nuốt long huyết vào bụng.
Lâm Nhất hướng mười người khoát khoát tay, sau đó mới quay sang đám trưởng lão sắc mặt đang rất không dễ nhìn:
-So với cố thủ ngàn năm vạn năm, không bằng sớm ngày tìm cách mưu cầu biến cách! Cây chuyển thì chết, người chuyển mới sống, phàm tục đều rõ ràng đạo lý dễ hiểu này chúng ta cần gì phải vì thủ hộ Long Đỉnh, long huyết mà khốn đốn ở đây...
Cơ duyên rơi xuống đám người Ba Cam, ngoài ý giành được một trận chỗ tốt. Bởi vậy, mấy lời mới rồi nghe vào tai càng khiến người thâm cho là đúng. Trừ cảm niệm ra, mười vị tinh anh trong tộc này không khỏi sẽ sinh tâm kính ý đối với Lâm Nhất, hơn nữa còn sợ tái sinh biến số, ai nấy vội chắp tay xưng phải, lập tức tự hành bế quan tu luyện.
Thương Quý một mình ngốc ở một bên, âm thầm lắc lắc đầu. Khảng khái vì người, chơi trò mua danh câu dự thu lấy nhân tâm, đổi lại là Thương mỗ, thật sự không đáng làm như thế...
Xích Hạ nhìn những thân ảnh rời đi kia, vuốt râu lắc đầu, quay sang Lâm Nhất nói:
-Từ lúc Lâm tôn đi tới Long Khư chúng ta, long huyết trong Long Đỉnh liên tục giảm thiểu, còn thừa không mấy. Nhưng điều đó rốt cuộc là có nguyên nhân, chúng ta có thể hiểu được. Nhưng mà... Đó là căn bản của Long Tộc a...
Mấy vị trưởng lão khác cũng gật đầu phụ họa theo, riêng Viêm Liệt lại im lặng không nói.
Lâm Nhất nhấc tay chỉ tới trước mặt, trầm giọng hỏi ngược lại:
-Long hài còn đó, Thần Long ở đâu? Căn bản của Long Tộc thật sự là ở mấy giọt long huyết kia?
Đám người Xích Hạ lời đến bên mồm lại ngừng, ai nấy sa vào trầm tư.
Long Đàm, Long Đỉnh, long huyết, cùng với Thần Long đã từng ngạo tiếu cửu tiêu, đó là đồ đằng, là tín niệm của Long Khư chín tộc. Mấy vạn năm tới nay, tộc nhân chín tộc cứ vậy thành kính thủ hộ, chờ đợi. Tin tưởng có một ngày, huy hoàng viễn cổ lần nữa hàng lâm. Nhưng thương hải tang điền, giữa lúc chút kiên trì sau cùng sắp sụp đổ, lại khiến người mờ mịt không biết làm sao.
Đúng vậy a! Thần Long trở thành truyền thuyết, mộng tưởng hóa thành cốt hài. Gió tán mây tan, tàn máu đã lạnh. Tộc nhân chín tộc lại nên đi nơi nào?
-Các ngươi phụng ta làm chủ, ta tự sẽ có trách nhiệm! Nếu ngày sau duyên phận không còn, ta cũng tất sẽ lưu lại một lời giải thích rõ ràng!
Lâm Nhất quyết đoán ném xuống một câu, sau đó không nói thêm gì, thân ảnh đột nhiên chia ra làm hai. Chỉ thấy Long Tôn kim bào tóc vàng dưới chân hư đạp vài bước, chậm rãi bay đến trên long hài, thần thái uy nghiêm bá khí đủ mười; trong khi đó bản tôn một thân áo xám lại lưu tại chỗ cũ, hai tay tế ra từng đạo pháp quyết, nháy mắt đã bố xuống một tầng cấm chế quanh bốn phía Long Đàm.
Đám trưởng lão Xích Hạ và Viêm Liệt dồn dập lui ra sau, rất nhiều tộc nhân còn lại thì vây tại nơi xa quan vọng.
Động tác tay bản tôn Lâm Nhất chợt tăng nhanh, lại có mấy chục tầng cấm pháp đột nhiên phủ xuống, phong cấm hoàn toàn phạm vi trăm trượng quanh Long Đàm. Long Tôn vẫn cứ đạp không mà đứng, thần sắc ngưng trọng vươn ra một ngón tay.
Cảnh này khiến chúng nhân vây xem như rớt mây mù, không hiểu chuyện gì.
Long Tôn nhướng mày lên, bấm tay búng một cái. Một giọt huyết châu màu vàng đột nhiên rơi xuống, nháy mắt chìm vào trong long hài không thấy bóng dáng...
Thấy thế, chúng nhân chợt hiểu, lại sá dị không thôi. Dùng máu bản thân tới bù đắp long huyết không đủ, đúng là quá mức không thể tưởng tượng. Trong đó Viêm Liệt như có điều lo lắng, thất thanh nói:
Lâm Nhất không chút phân bua, đưa tay tỏ ý bóc mở Long Đỉnh.
Việc đã đến nước này, chúng nhân tuy có khó hiểu, lại vẫn tuân mệnh đồng ý. Tiểu bối lui ra sau, trưởng bối bước lên trước.
Lâm Nhất và tám vị trưởng lão tu vị Tiên Quân đứng thành một vòng vây quanh trăm trượng cách Long Đàm. Pháp môn bóc mở Long Đỉnh của chín tộc chẳng qua là dựa vào pháp lực cường hành thực hiện thôi. Chỉ cần chúng nhân đứng vào vị trí, đồng thời ra tay là được.
Chớp mắt, trên Long Đỉnh treo cao, hoa văn cửu long cổ phác đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt. Theo đó từng tiếng đỉnh minh đột nhiên tấu vang, sát na uy thế tràn khắp tứ phương. Thoáng chốc, một giọt long huyết thong thả bay ra từ miệng đỉnh.
Đồng thời với đó, Lâm Nhất lần nữa tế ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy giọt long huyết kia đột nhiên trút xuống, rơi vào đỉnh cốt bên hồ sâu.
Một giọt long huyết vàng rực, một khối cốt hài sáng bóng hơn trượng, đây đó thoáng chốc dung làm một thể. Ẩn ước có huyết vụ nhàn nhạt tỏa ra mờ mịt. Lập tức lại là hai giọt long huyết bay ra từ Long Đỉnh, rơi xuống hai bên xương trán long hài. Cứ thế long huyết một giọt tiếp một giọt, lần lượt rơi xuống ba mươi sáu vị trí từ xương cổ, xương sườn, xương sống lưng, xương đuôi cùng với tứ chi.
Tám vị trưởng lão tại trường thấy thế mới chịu dừng tay. Không ngờ Lâm Nhất đột nhiên khẽ rung cánh tay, một đạo long ảnh hư ảo lao thẳng đến Long Đỉnh. Chớp mắt, toàn bộ hơn mười giọt long huyết còn lại trong đó đều bị cuốn ra.
-Lâm tôn! Sao có thể lật lọng...
Xích Hạ và đám người Viêm Liệt kinh ngạc không thôi. Nếu không có long hài tiên tổ tại trường, lại thêm Lâm Nhất cường thế, chỉ sợ không ai sẽ cam tâm tình nguyện nói gì nghe nấy. Hơn nữa sớm cũng đã nói chỉ lấy ba mươi sáu giọt long huyết a! Giờ thì hay rồi, dứt khoát một giọt không thừa. Đây không phải bại gia thì là cái gì...
Ai ngờ Lâm Nhất không thu long huyết cho mình mà thuận thế khẽ vung tay. Mười giọt long huyết lần lượt bay về phía mười người đang đứng quan vọng nơi không xa. Đó là mười vị tộc nhân Long Tộc bao gồm Ba Cam, bọn họ đều đã có tu vị Kim Tiên trung hậu kỳ. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ với dị nghị từ chư vị trưởng lão, phân phó nói:
-Các ngươi nuốt long huyết xuống, chỉ để ý toàn lực đề thăng tu vị, hết thảy tự có Lâm mỗ gánh vác!
Hắn tự tác chủ trương mà lời ít ý nhiều, lại dùng khí thế không thể nghi ngờ như là tự nhiên phải thế.
Đám người Ba Cam chợt nhận ra, long huyết giống như nhận chủ chủ động bay đến trước mặt. Bọn họ không ai không phấn chấn trong lòng, không rãnh nghĩ nhiều, há mồm liền nuốt long huyết vào bụng.
Lâm Nhất hướng mười người khoát khoát tay, sau đó mới quay sang đám trưởng lão sắc mặt đang rất không dễ nhìn:
-So với cố thủ ngàn năm vạn năm, không bằng sớm ngày tìm cách mưu cầu biến cách! Cây chuyển thì chết, người chuyển mới sống, phàm tục đều rõ ràng đạo lý dễ hiểu này chúng ta cần gì phải vì thủ hộ Long Đỉnh, long huyết mà khốn đốn ở đây...
Cơ duyên rơi xuống đám người Ba Cam, ngoài ý giành được một trận chỗ tốt. Bởi vậy, mấy lời mới rồi nghe vào tai càng khiến người thâm cho là đúng. Trừ cảm niệm ra, mười vị tinh anh trong tộc này không khỏi sẽ sinh tâm kính ý đối với Lâm Nhất, hơn nữa còn sợ tái sinh biến số, ai nấy vội chắp tay xưng phải, lập tức tự hành bế quan tu luyện.
Thương Quý một mình ngốc ở một bên, âm thầm lắc lắc đầu. Khảng khái vì người, chơi trò mua danh câu dự thu lấy nhân tâm, đổi lại là Thương mỗ, thật sự không đáng làm như thế...
Xích Hạ nhìn những thân ảnh rời đi kia, vuốt râu lắc đầu, quay sang Lâm Nhất nói:
-Từ lúc Lâm tôn đi tới Long Khư chúng ta, long huyết trong Long Đỉnh liên tục giảm thiểu, còn thừa không mấy. Nhưng điều đó rốt cuộc là có nguyên nhân, chúng ta có thể hiểu được. Nhưng mà... Đó là căn bản của Long Tộc a...
Mấy vị trưởng lão khác cũng gật đầu phụ họa theo, riêng Viêm Liệt lại im lặng không nói.
Lâm Nhất nhấc tay chỉ tới trước mặt, trầm giọng hỏi ngược lại:
-Long hài còn đó, Thần Long ở đâu? Căn bản của Long Tộc thật sự là ở mấy giọt long huyết kia?
Đám người Xích Hạ lời đến bên mồm lại ngừng, ai nấy sa vào trầm tư.
Long Đàm, Long Đỉnh, long huyết, cùng với Thần Long đã từng ngạo tiếu cửu tiêu, đó là đồ đằng, là tín niệm của Long Khư chín tộc. Mấy vạn năm tới nay, tộc nhân chín tộc cứ vậy thành kính thủ hộ, chờ đợi. Tin tưởng có một ngày, huy hoàng viễn cổ lần nữa hàng lâm. Nhưng thương hải tang điền, giữa lúc chút kiên trì sau cùng sắp sụp đổ, lại khiến người mờ mịt không biết làm sao.
Đúng vậy a! Thần Long trở thành truyền thuyết, mộng tưởng hóa thành cốt hài. Gió tán mây tan, tàn máu đã lạnh. Tộc nhân chín tộc lại nên đi nơi nào?
-Các ngươi phụng ta làm chủ, ta tự sẽ có trách nhiệm! Nếu ngày sau duyên phận không còn, ta cũng tất sẽ lưu lại một lời giải thích rõ ràng!
Lâm Nhất quyết đoán ném xuống một câu, sau đó không nói thêm gì, thân ảnh đột nhiên chia ra làm hai. Chỉ thấy Long Tôn kim bào tóc vàng dưới chân hư đạp vài bước, chậm rãi bay đến trên long hài, thần thái uy nghiêm bá khí đủ mười; trong khi đó bản tôn một thân áo xám lại lưu tại chỗ cũ, hai tay tế ra từng đạo pháp quyết, nháy mắt đã bố xuống một tầng cấm chế quanh bốn phía Long Đàm.
Đám trưởng lão Xích Hạ và Viêm Liệt dồn dập lui ra sau, rất nhiều tộc nhân còn lại thì vây tại nơi xa quan vọng.
Động tác tay bản tôn Lâm Nhất chợt tăng nhanh, lại có mấy chục tầng cấm pháp đột nhiên phủ xuống, phong cấm hoàn toàn phạm vi trăm trượng quanh Long Đàm. Long Tôn vẫn cứ đạp không mà đứng, thần sắc ngưng trọng vươn ra một ngón tay.
Cảnh này khiến chúng nhân vây xem như rớt mây mù, không hiểu chuyện gì.
Long Tôn nhướng mày lên, bấm tay búng một cái. Một giọt huyết châu màu vàng đột nhiên rơi xuống, nháy mắt chìm vào trong long hài không thấy bóng dáng...
Thấy thế, chúng nhân chợt hiểu, lại sá dị không thôi. Dùng máu bản thân tới bù đắp long huyết không đủ, đúng là quá mức không thể tưởng tượng. Trong đó Viêm Liệt như có điều lo lắng, thất thanh nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.